Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 2015
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 8 - Chương 8
riệu Quốc Đống nhìn Quế Toàn Hữu rồi đột nhiên tăng tốc, chỉ thấy từ trong một căn nhà nhỏ gần đó có mấy lái xe đang đi ra.
- Nhị ca là ai?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Cái này tôi không rõ, hình như là một ai đó, có thể là người có quan hệ mật thiết với cảnh sát giao thông, giúp bọn họ thu tiền bên ngoài.
Quế Toàn Hữu ấp úng nói.
- Hừ, hoàn cảnh như vậy sao có thể thu hút đầu tư.
Triệu Quốc Đống khinh thường hừ một tiếng.
Triệu Quốc Đống dừng xe Santana cách đó mấy trăm mét, tắt đèn. Quế Toàn Hữu không dám nói nhiều.
Một lát sau vài chiếc xe chạy qua. Triệu Quốc Đống nhìn trúng hai lái xe vừa rồi. Xe của bọn họ có biển Vĩnh Lương, hắn liền cho xe chạy theo. Triệu Quốc Đống biết Thị trưởng Hải Yến ngoại ô Tây Giang là nơi các lái xe tải chạy qua hay vào ăn đêm. Quả nhiên hai xe này dừng trước cửa một quán cơm, hai lái xe tiến vào.
Triệu Quốc Đống thấy lái xe đã ngồi xuống, nhân viên phục vụ chạy tới rót trà, hắn liền cùng Quế Toàn Hữu kiếm bàn xa xa ngồi xuống.
- Bà chủ, mau mang đồ ăn lên.
- Sao vậy, hôm nay không uống rượu ư?
Bà chủ quán có vẻ khá quen hai lái xe này.
- Uống cái rắm, tiền rượu nộp vào bụng cảnh sát giao thông Ninh Lăng rồi, còn có chút đủ để ăn.
Một lái xe mở miệng mắng.
- Lại bị mắng ư? Sao không tìm Nhị ca?
Bà chủ rất quen mấy việc này, nơi đây chủ yếu bán hàng ăn cho lái xe chạy từ bắc sang nam, cho nên cũng hiểu rõ mấy việc ăn tiền kia.
- Tìm, nhưng cảnh sát giao thông Ninh Lăng quá đen, vừa mở miệng nói đã là 500, các nơi khác chỉ có 200, nói tốt thì 100 là xong. Tìm Nhị ca cũng đòi hai xe 500, mẹ nó chứ, còn cho ai sống không? Nếu không phải quốc lộ 915 bây giờ chạy xe nhanh thì ai thèm qua đây.
Một lái xe tức giận nói.
- Hiểu mà, ai bảo các người không sang Ninh Lăng làm quan? Bên quản lý đường bộ còn đang canh ở đó đấy, các người nếu đến sớm lúc 5h sáng, đám quản lý đường bộ chưa ra thì còn có thể thoát.
Bà chủ nhỏ giọng nói.
Đồ ăn được mang lên. Chờ bà chủ quán đi ra, Triệu Quốc Đống liền đi tới ngồi xuống đối diện với bọn họ.
- Bác tài, ngồi cùng được chứ?
- Có việc gì?
Hai lái xe có chút cảnh giác nhìn Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu.
- Ha ha, tôi muốn hỏi xem 915 có nguy hiểm không. Tôi vừa tới nên không rõ tình hình.
Triệu Quốc Đống cười cười lấy lòng rồi lấy một bao Hồng Sơn đưa tới, sau đó châm thuốc cho đối phương.
- Nguy hiểm hay không ư? Chú em, đừng để ý mấy việc này. Chú vừa đi xe Santana theo bọn này phải không? Chúng tôi không có gì để nói, xe con cũng chẳng bao giờ gặp việc đó đâu.
Một tên lạnh lùng nói.
Triệu Quốc Đống không ngờ lái xe giỏi quan sát như vậy, hắn vội vàng cười nói:
- Thật đó, tôi chỉ muốn hiểu chút thôi, không có ý gì khác.
- Chú mày muốn hiểu điều gì? Hiểu thì có thể làm gì?
Lái xe nói câu này làm Triệu Quốc Đống á khẩu.
- Sao, chú mày thấy mọi người bị đối xử không công bằng nên định kêu thay sao? Hay là chuẩn bị viết bức thư tố cáo?
- Đâu có, tôi chỉ muốn biết mà thôi.
Triệu Quốc Đống cũng không biết nói như thế nào. Đám lái xe đường dài giỏi quan sát người, chỉ vài câu là có thể biết anh đang làm gì. Anh muốn tìm tin từ miệng bọn họ là không dễ dàng.
- Chú mày, đừng có tìm việc không liên quan tới mình. Chuyện trên đường thì ai chẳng biết nó là như thế nào, đừng hỏi bọn này. Dựa vào núi thì ăn núi, dựa vào nước thì ăn nước, đám kia canh quốc lộ 915 thì cũng phải kiếm gì đó chứ?
Một lái xe khác có lẽ thấy Triệu Quốc Đống không giống người bình thường nên nói:
- Chú mày về sớm đi, bọn này quen rồi, nghề nào chẳng có quy định của nó. Chẳng qua bên Ninh Lăng hơi ác một chút mà thôi.
- Cảnh sát giao thông ở đây đều như vậy sao?
- Cảnh sát giao thông nào mà chẳng thế. Còn cả đám quản lý đường bộ nữa chứ. Bọn chúng chia làm ba đoạn, đầu tiên là thị trấn Hải Yến, rồi là Hà Thanh, cuối cùng là ở Mã Đầu, cả đoạn từ Trường Sa về thì qua đây là bị phạt nhiều nhất.
Tên lái xe số 1 bĩu môi nói.
- Tam hải của Ninh Lăng thì bọn này không biết, nhưng tam hại thì đám lái xe đường dài ai cũng biết.
- Tam hại?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói.
- Lão Tam, đừng nói mấy lời đó.
Lái xe số 2 nhíu mày nói.
- Được rồi, không nói nữa, hai người đi làm gì thì làm đi, đừng có mà làm bọn này không còn hứng ăn cơm.
Lái xe số 1 xua tay nói.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn làm Bao Thanh Thiên hay gì gì đó, hắn chỉ muốn hiểu rõ tình hình này ở Tây Giang nghiêm trọng như thế nào. Thấy đối phương có chút khó chịu liền đứng lên nói.
- Bên Vĩnh Lương có như vậy không?
- Hừ, ở đó tốt hơn Ninh Lăng nhiều. Cảnh sát giao thông cũng hiểu cho bọn này. Bọn này mặc dù cũng chở quá tải nhưng không ra tay nặng như vậy.
- Đủ rồi, tôi nói chú mày có ý gì mà cứ hỏi mãi bọn này?
Tên lái xe kia có vẻ nghe thấy tiếng gì đó nên vội vàng cắt ngang lời.
Triệu Quốc Đống cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cửa bị đẩy ra, một người từ bên ngoài đi vào, phía sau còn có mấy cảnh sát giao thông.
- Đội trưởng Trì, đây là thằng vừa đi con Santana qua trạm kiểm tra, tôi thấy không đúng nên đuổi tới đây.
Tên đàn ông có hơi men trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống và hai tên lái xe đang lo lắng đứng lên:
- Thằng kia định làm gì? Tìm tao sao? Mày chán sống hay ăn no dửng mỡ.
- Sao, tôi và hai người bạn ngồi ăn cũng chọc vào cảnh sát giao thông ư?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
- Ăn cơm? Mày nghĩ tao mù à?
Thằng kia tức giận nói:
- Mày muốn biết gì thì hỏi tao là được. Để tao nói với mày là được chứ gì?
- Anh muốn nói gì với tôi? Muốn biết thì tôi tự hỏi, không cần ai chỉ tay chỉ chân.
Triệu Quốc Đống cố nhịn cơn tức giận trong lòng mà nói.
- Ồ, kiêu căng nhỉ. Lần trước cũng có thằng như mày đó. Sao, thằng ở Hoa Lâm mà thích nhúng tay vào Tây Giang ư? Mày chán sống hả.
Tên này ngẩn ra rồi kiêu căng nói. Biển số xe của Triệu Quốc Đống đã được chuyển sang cho Đường Diệu Văn, hắn lấy một biển bình thường ở Hoa Lâm. Đám cảnh sát giao thông này nhìn rất chuẩn, nnhanaj ngay ra đó là xe Hoa Lâm.
- Tôi chán sống ư? Sao, cảnh sát định làm gì tôi?
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói.
Thấy Triệu Quốc Đống hơi cứng miệng, tên kia cũng không rõ. Y nhìn Triệu Quốc Đống thấy đối phương mặc rất bình thường, chỉ là khí thế hơi mạnh làm y có chút nghi ngờ.
- Xử mày thì có gì khó, lấy chứng minh thư ra đây, tao kiểm tra.
- Tôi không mang.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
- Không mang chứng minh thì tao nghi mày là tội phạm bỏ trốn, mày làm sao chứng minh thân phận của mày?
Tên đàn ông hung dữ nói.
- Anh lấy thân phận gì mà đòi xem chứng minh thư của tôi.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói.
- Nếu anh là cảnh sát mặc thường phục thì đầu tiên phải lấy thẻ cảnh sát ra, sau đó mới có tư cách hỏi.
Triệu Quốc Đống nói làm đối phương rất tức giận, đây là y mất mặt trước đám lái xe bên ngoài. Hơn nữa y thấy đối phương còn trẻ thì không giống quan chức, đám con cháu lãnh đạo trên Thị xã thì y cũng biết mặt.
Nếu là phóng viên từ ngoài sớm chỉ sợ đã sớm lộ thân phận rồi, không cần phải lắm mồm với mình như vậy. Y nghĩ đối phương là kẻ không có thân phận gì.
- Được, mày muốn xem thẻ cảnh sát của tao cũng được, về tao cho mày xem. Mang nó về.
Quế Toàn Hữu từ Wc đi ra thấy một đám cảnh sát giao thông hung dữ đứng đó, mấy tên cảnh sát giao thông đang muốn kéo Triệu Quốc Đống, có mấy tên đứng sau còn đang lặng lẽ muốn đấm trộm Triệu Quốc Đống từ sau lưng.
Thằng say rượu đang hùng hổ nói.
- Mẹ mày, không ngờ dám xen vào chuyện của ông. Ông không cho mày một trận mới là lạ.
- Trì Đại Hổ, anh làm gì thế hả?
Quế Toàn Hữu có chút giật mình quát lên.
Tên kia ngẩn ra vì có người gọi mình, y cẩn thận nhìn lại thì thấy Quế Toàn Hữu đang chạy tới. Y vội vàng nói:
- Chánh văn phòng Quế, sao anh lại ở đây?
Quế Toàn Hữu lạnh lùng nói:
- Anh đang làm gì?
Tên kia có chút giật mình, từ giọng của Quế Toàn Hữu thì có vẻ có quan hệ với tên thanh niên này. Chẳng lẽ là con cháu của Quế Toàn Hữu? Quế Toàn Hữu mặc dù đến Tây Giang đã gần năm nhưng bình thường không ra mặt, y gặp đối phương là vì đối phương hay bố trí đội cảnh sát giao thông mở đường khi có lãnh đạo tới. Thấy Quế Toàn Hữu đang rất tức giận, Trì Đại Hổ cũng bớt men say.
- Chánh văn phòng Quế biết người này ư? Tôi thấy nó cố ý đến Tây Giang gây chuyện nên đưa về đồn xử lý.
Trì Đại Hổ mặc dù hơi giật mình nhưng không quá sợ. Quế Toàn Hữu mặc dù là lãnh đạo quận nhưng chỉ là cho có, kính trọng thì có nhưng muốn xen vào việc của ông ư?
Thấy Triệu Quốc Đống khẽ lắc đầu, Quế Toàn Hữu liền nuốt lời định nói vào bụng.
- Đó là bạn tôi, anh bỏ qua đi.
- Thả ư? Chánh văn phòng Quế, bạn của anh đây là muốn gây chuyện, không cho hắn một bài học thì hắn còn không biết điều.
Trì Đại Hổ tức giận nói:
- Đưa hắn về điều tra.
Quế Toàn Hữu rất tức giận, thằng này quá ngông cuồng, không thèm để ý tới thân phận Thường vụ quận ủy của mình.
- Anh có phải muốn tôi gọi điện cho Mã Chiêm Bưu?
- Chánh văn phòng Quế, chúng tôi chấp pháp công bình, anh đây là can thiệp vào công việc của tôi.
Trì Đại Hổ nói.
- Công bằng chấp pháp? Trì Đại Hổ, anh là phó đội trưởng đội cảnh sát giao thông, dựa vào cái gì mà vào quán cơm chấp pháp.
Quế Toàn Hữu lạnh lùng nói:
- lập tức thả bạn tôi ra, nếu không tôi gọi cho Bí thư Lam.
Quế Toàn Hữu cũng biết Bí thư đảng ủy Chính pháp quận Lạc Dục Thành không đủ để uy hiếp đối phương nên phải đưa người ở cấp Thị xã.
- Bí thư Lam nào cơ?
Tên kia trong lúc nhất thời không có phản ứng:
- Anh muốn gọi thì gọi đi.
Triệu Quốc Đống thấy chuyện thành như vậy thì có chút hối hận. Nhưng tình hình này muốn hắn nhịn cơn tức giận mà cho qua thì hắn không thể chấp nhận.
- Anh gọi điện cho Bí thư Lam, tôi nói chuyện.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
Quế Toàn Hữu nhanh chóng gọi điện rồi đưa cho Triệu Quốc Đống.
- Bí thư Lam, xin lỗi, là tôi. Ừ, tôi bị đội cảnh sát giao thông Tây Giang bắt, nói tôi nghe lén bí mật của bọn họ. Ha ha, tôi không biết là chuyện gì, còn bị đánh vài đấm. Được, anh nói chuyện với bọn họ, để tôi đi trước được không?
Triệu Quốc Đống cười cười đưa điện thoại cho tên Trì Đại Hổ kia.
Trì Đại Hổ lúc này đã tỉnh lên nhiều, y vừa nghe điện đã bị mắng:
- Tôi không cần biết anh là ai, lập tức thả người. Mã Nguyên Sinh cũng được, Mã Chiêm Bưu cũng được, có chuyện gì cứ tìm tôi.
Lộng Triều Lộng Triều - Thụy Căn Lộng Triều