Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 500: Chọc Giận (
ối diện với tên Hứa Gia Dũng bất chấp thủ đoạn, Trương Dương chỉ đành thật sự phải chú ý, Hứa Gia Dũng quay trở lại Giang Thành nhất định là thiện giả bất lai, giành lại quyền quản lý Hối Thông chỉ là bước đầu tiên của gã, tiếp theo gã không biết sẽ dùng loại thủ đoạn gì để báo thù Trương Dương.
Trương đại quan nhân quyết tâm lần này sẽ không cho gã cơ hội, cùng hai anh em Viên Lập Cương hóa địch thành bạn chỉ là bước đầu tiên của Trương Dương. Hắn muốn kích nội Hứa Gia Dũng, muốn khiến Hứa Gia Dũng trong lòng đại loạn, muốn khiến Hứa Gia Dũng tự mình sẽ để lộ hết khuyết điểm ra.
Anh em Viên Lập Cương sau khi tắm rửa xong liền đi ra, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều, ngồi trong xe cảnh sát của anh trai, Viên Lập Ba thở phào một hơi thật dài, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, vừa định châm thì bị Viên Lập Cương giật lấy: "Đừng có hút thuốc trong xe anh, anh ghét nhất là cái mùi này."
Viên Lập Ba cười cười: "Anh, trưa nay anh cùng Khương Lượng nói gì thế?"
Viên Lập Cương nói: "Không có gì, chuyện trong cục thôi mà." Tuy Khương Lượng đã hứa sẽ giúp gã giành lấy vị trị phó cục trưởng phân cục khu Văn Uyên, nhưng chuyên này vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, cho dù là với em ruột của mình cũng không thể nói ra được.
Viên Lập Ba nói: "Anh, anh nói xem Trương Dương hôm nay xin lỗi em liệu có phải là thật lòng không?"
Viên Lập Cương mỉm cười nói: "Mặc kể hắn là thật lòng hay là giả dối, loại người này chúng ta không chọc vào được, cho dù là không thành được bạn bè thì cũng đừng là thành kẻ địch với người ta." Đây là kết luận mà Viên Lập Cương đưa ra sau khi thông qua mấy sự kiện.
Viên Lập Ba nói: "Khương Lượng nói với em là, bọn trộm xe lần trước một mực nói em là chủ mưu trộn xe, kẻ sai khiến sau lưng là Hứa Gia Dũng."
Viên Lập Cương nhíu mày, nói: "Vụ an này trước giờ đều là Khương Lượng tự mình phụ trách, anh cũng không rõ, có điều gã chắc không nói dối đâu." Gã nghĩ một chút rồi lại nói: "Em nói xem Trương Dương hôm nay mời hai chúng ta đi ăn cơm, phải chăng là muốn tiết lộ chuyện này cho chúng ta?"
Viên Lập Ba nói: "Hứa Gia Dũng có thù với hắn, kể ra em và Trương Dương cũng bời vì gã mà xích mích với nhau."
Viên Lập Cương thở dài, nói: "Cho nên mới nói em ngốc, bị người ta lợi dụng, Hứa Gia Dũng gã trước đây là công tử của tỉnh trưởng, nhưng hiện tại chỉ là một ngọn cỏ, đến cái rắm cũng không bằng, gã lấy gì ra mà đọ với Trương Dương? Em giúp gã ra mặt, mấy lần đều là tự chuốc lấy thiệt vào thân."
Viên Lập Ba nói: "Anh, em con mẹ nó càng nghĩ càng tức. Nếu không phải là bởi vì gã, em sẽ không cùng Trương Dương đấu thành như vậy đâu."
Viên Lập Cương nói: "Lập Ba, em phải là anh dạy em đâu, kỳ thực cái thời đại này phải học thực tế cái gì một chút. Trương Dương là nhân vật gì chứ? Người ta là tử đảng của bí thư Đỗ, có bí thư Đỗ chống lưng, ở Giang Thành này có còn phải sợ ai, em trước đây chống đối với hắn, tự chuốc lấy bao nhiêu phiền phức? Hại cho ông già của chúng ta cả ngày phải giúp em chùi đít, em nói xem cha già thế rồi mà chúng ta cho dù không giúp được cha cái gì thì cũng đừng cứ luôn mang tới phiền phức cho cha nữa."
Viên Lập Ba nói: "Anh, em hiểu rồi. Hôm nay em không phải là đã xóa sạch hận thù với Trương Dương rồi sao? Sau này em và hắn làm bằng hữu không được chắc?"
Viên Lập Cương nói: "Lập Ba à, người ta sẽ không vô duyên vô cớ mời chúng ta đi ăn đâu, trên thế giới này có thể khiến người ta đi lại cùng nhau chỉ có hai chuyện, hoặc là lợi ích chung hoặc là kẻ thù chung, giữa chúng ta là Trương Dương hình như không có lợi ích chung gì thì phải."
Viên Lập Ba từ trong những lời này của đại ca tự hồ như ngộ ra gì đó, gã nói khẽ: "Nhưng bọn em có địch nhân chúng!"
Viên Lập Ba lĩnh hội đầy đủ tinh thần của Trương Dương, hơn nữa gã rất nhanh liềuntỏ rõ thái độ của mình.
Hứa Gia Dũng lần này về Giang Thành không có ý nhún nhường. Mấy hôm nay gã trở lại Hối Thông, đa số thời gian đều giành cho nghiệp tích của Hối Thông trong đoạn thời gian này, chuẩn bị bước sau cùng để tiếp nhận lại Hối Thông. Kiều Mộng Viện đối với việc này lựa chọn tránh mặt, mấy hôm nay đều không tơi Hối Thông làm việc. Hứa Gia Dũng còn đặt tiệc ở chính phủ nhất chiêu mời một số bạn bè trước kia tới, một là để tuyên bố sự trở lại của mình, hai là để tuyên bố việc mình đã kết hôn.
Điền Bân và Viên Lập Ba đều nằm trong số những người được Hứa Gia Dũng mời.
Hứa Gia Dũng giới thiệu Phạm Tư Kỳ với các vị bạn học. Điền Bân cười nói: "Không ngờ cậu ra ngoài vòng một vòng, khi về lại đã kết hôn rồi, thật đúng là hâm mộ, hai người trời sinh một cặp, trai tài gái sắc."
Viên Lập Ba cũng a dua theo: "Nên là gái tài trai sắc mới đúng. Nghe nói gia đình của tẩu phu nhân giàu có số một ở Singapore."
Phạm Tư Kỳ cười cời: "Lời đồn ở bên ngoài không thể tin được."
Điền Bân cười nói: "Cậu nói vậy giống như là Hứa Gia Dũng bám váy đàn bà vậy." Gã là đang nói đùa, nhưng câu này lọt vào tai Hứa Gia Dũng lại đặc biệt không thoải mái.
Một đám đồng bạn đều bật cười, kỳ thực mọi người đều cho rằng là nói đùa. Nhưng Hứa Gia Dũng đối với điều này lại vô cùng mẫn cảm. Cảm thấy tất cả mọi người đều đang chê cười gã, gã tuy vẫn giữ phong độ, nhưng nụ cười trên mặt lại có chút cứng lại.
Phạm Tư Kỳ nói: "Các anh đừng nói Gia Dũng như vậy, Gia Dũng và tôi là thật lòng mà."
Viên Lập Ba cười ha ha, nói: "Tẩu phu nhân, sau này cô phải canh chừng Gia Dũng cho kỹ đấy nhé, Gia Dũng đào hoa lắm, ngàn vạn lần đừng để cô gái khác cướp cậu ấy rồi chạy mất."
Hứa Gia Dũng mỉm cười chỉ vào Viên Lập Ba, nói: "Thằng ôn cậu đừng có nói năng linh tinh nữa, trong lòng tôi chỉ có Tư Kỳ thôi, hai người chúng tôi là nhất kiến chung tình, những cô gái khác dù có xinh đến thế nào thì tôi cũng không động lòng đâu."
Viên Lập Ba đột nhiên đốp lại một câu: "Cậu đột nhiên kết hôn, Kiều Mộng Viện biết được chắc là thương tâm lắm đấy."
Hứa Gia Dũng nhíu mày, gã có chút không cao hứng rồi.
Điền Bân vỗ một cái lên đầu vai Viên Lập Ba, nói: "Ngày đại hỉ, chúng ta đừng có nói linh tinh nữa."
Phạm Tư Kỳ cười cười: "Tôi đã gặp Kiều Mộng Viện rồi, quả thật là rất xinh đẹp."
Viên Lập Ba nói: "Nghe nói gần đây Trương Dương đang theo đuổi Kiều Mộng Viện, Gia Dũng, hắn chắc không phải là cố ý theo đuổi cho cậu xem chứ?"
Hứa Gia Dũng nghe thấy câu này lập tức nổi giận, trừng mắt lên, nói: "Viên Lập Ba, cậu có ý gì?"
Viên Lập Ba nói: "Có ý gì đâu, chỉ nói cho cậu biết thôi, chúng ta là bạn học, không phải là quan tâm đến cậu sao?"
Hứa Gia Dũng nói: "Cậu quan tâm đến tôi à? Sao cứ phải nói ra trước mặt mọi người, cố ý chọc giận tôi có phải không?"
Viên Lập Ba nói: "Tôi tính tình thẳng thắn, có gì nói đấy, không thích ở sau lưng người ta giở trò, sao? Người khác làm rồi, tôi chẳng lẽ không nói được à?" Gã hôm nay tới chính là cố ý muốn giở trò, gã sợ Trương Dương, nhưng không sợ Hứa Gia Dũng.
Điền Bân đóng vai trung gian hòa giải, nói: "Nói ít thôi, Lập Ba, thằng ôn cậu cũng thật là, mấy ngày trước vào cục tiếp nhận giáo dục, còn chưa nhận được bài học nào à?"
Hứa Gia Dũng nói: "Với cái miệng của cậu ta, nên phán tù trung thân mới đúng." Bình tâm mà luận, câu này của Hứa Gia Dũng không có ác ý gì. Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Viên Lập Ba cười lạnh, nói: "Cậu đương nhiên là chỉ muốn tôi ngồi tù."
Hứa Gia Dũng càng nghe càng thấy không đúng, gã trừng mắt lên lườm Viên Lập Ba: "Viên Lập Ba, tôi đắc tội với cậu à?"
Viên Lập Ba nói: "Không có, cậu trước giờ không đắc tội với người ta bao giờ, cậu là người tốt, chuyện tốt đề để cậu làm hết!"
Hứa Gia Dũng nói: "Cậu con mẹ nó là có ý gì? Tôi lừa cậu hay là hại cậu?" Viên Lập Ba nói: "Cậu không lừa tôi, cậu cũng không hại tôi. Là bản thân tôi ngu, bị người khác bán đứng mà còn giúp hắn kiếm tiền."
Hứa Gia Dũng quả thật là từng lợi dụng Viên Lập Ba, cho nên nghe thấy câu này có chút chột dạ, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: "Cậu quá đề cao bản thân đấy!"
Lửa giận của Viên Lập Ba cuối cùng cũng tìm được điểm bùng lên thích hợp, gã cầm lấy chén rượu, ném đến choang một cái xuống đất, chén thủy tinh vỡ vụn, dọa cho nhân viên phục vụ ở bên cạnh hét lên, Viên Lập Ba chỉ vào mũi Hứa Gia Dũng, chửi: "Mày con mẹ nó là cái thá gì? Nhìn người khác không thuận mắt, mày có gan thì đi một mình đấu với người ta đi, ở sau lưng ngáng chân thì tính là có bản sự gì chứ?"
Hứa Gia Dũng cũng tức giận rồi, Viên Lập Ba ở trước mặt nhiều bạn học làm vậy căn bản là không ình xuống đài, gã gầm lên: "Viên Lập Ba, tao nhìn ra rồi, mày là rắp tâm muốn gây sự."
Viên Lập Ba chỉ vào mũi Hứa Gia Dũng, chửi tiếp: "Mày con mẹ nó quá đề cao bản thân đấy, tao căn bản khinh thường loại tiểu nhân như vậy, chẳng trách Kiều Mộng Viện lại đá mày. Cái loại chỉ biết bám váy đàn bà như mày căn bản không xứng với người ta." Hận một người kỳ thực rất dễ, Viên Lập Ba cũng không phải là loại đầu óc đơn giản, gã nghĩ rất thấu, hận cùng một kẻ thù có thể khiến gã và Trương Dương gần lại với nhau, đã trở mặt với Hứa Gia Dũng thì dứt khoát trở mặt triệt để đi, dẫu sao thằng ôn này trước đây cũng lợi dụng mình không ít. Viên Lập Ba trong lòng rất tức giận, kỳ thực cục tức này không phải là chỉ Hứa Gia Dũng tạo thành cho gã, thậm chí gã con mang và sự xấu hổ và sỉ nhục mà Trương Dương tạo thành cho gã phát tiết lên hết người Hứa Gia Dũng, con người ta khi trong lòng ức chế, đi giẫm đạp người khác cũng có thể có được khoái ý của phát tiết.
Hứa Gia Dũng mang theo một bụng tức bỏ đi, gã trước giờ luôn rất cao ngạo, chưa từng để loại người như Viên Lập Ba vào mắt, nhưng hôm nay ở trước mặt nhiều bạn bè như vậy bị Viên Lập Ba sỉ nhục, khiến gã cảm thấy mất hết mặt mũi, gã muốn rời khỏi nơi này, muốn phát tiết sự ức chế ở trong lòng, nhưng khi Hứa Gia Dũng đi tới trước xe, lại phát hiện trên xe dan đầy tờ quảng cáo, loại tờ quảng cáo này không khó tìm, trên cột điện ở hang cùng ngõ hẻm, trên tường nhà vệ sinh công cộng, đâu đâu cũng thấy, thứ bị coi thành bệnh vảy nến của thành thị này, bên trong in đầy các loại bí phương cổ truyền, chữa có chim mà không lên, lên mà không cứng, cứng và không lâu, lâu mà không bắn, bắn mà không sệt, sệt mà không nhiều...
Hứa Gia Dũng nhìn thấy những tờ quảng cáo này, suýt nữa thì tức đến thổ huyết, gã giống như phát điên lao lên trước, xé hết những tờ quảng cáo này đi, nhưng cái thứ đồ chơi này dính chặt cực kỳ khó bóc, Hứa Gia Dũng rất nhanh liền bỏ cuộc, gã nhấc chân đá một cái lên xe, một cú, hai cú, ba cú...
Phạm Tư Kỳ ở bên ngoài bị động tĩnh hấp dẫn tới, thấy Hứa Gia Dũng đang tức giận tới mức này, không khỏi thở dài: "Gia Dũng, xe này là của mình mà."
Hứa Gia Dũng hai mắt đầy tia máu trừng mắt với Phạm Tư Kỳ một cái, gã chỉ vào xe đang dính đầy tờ quảng cáo, gầm lên: "Làm sạch, làm sạch đi cho tôi!"
...
Trương Dương và Đỗ Vũ Phong đứng sánh vai trước cửa sổ phòng số 508 của tòa nhà đón khách, nhìn bộ dạng tức giận của Hứa Gia Dũng, Trương Dương không khỏi bật cười. Đỗ Vũ Phong thì thở dài: "Thằng ôn cậu chơi thâm quá, loại chiêu này mà cậu cũng nghĩ ra được à!"
Trương Dương đắc ý cười cười, lúc này di động của hắn đổ chuông, là Viên Lập Ba gọi tới, Viên Lập Ba rõ ràng là đang lấy lòng Trương Dương: "Trương Dương, tôi vừa trong cuộc họp lớp đánh cho thằng cho đó một trận, lịt cả nhà nó, nể mặt mà nó không cần, không ngờ lại dám chơi tôi, sau này Giang Thành này có tôi thì không có nó, tôi thấy nó ở đây là đánh nó ở đó." Những lời này của Viên Lập Ba đầy vị đạo xu nịnh.
Trương Dương cười nói: "Lập Ba à, kỳ thực chúng ta không cần phải đi so đo với loại tiểu nhân đó, căn bản là không cùng một đẳng cấp."
Viên Lập Ba nói: "Đúng vậy, đánh nó chỉ tổ bẩn tay tôi!"
Trương Dương cười thầm trong lòng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Viên Lập Ba cũng không phải là kẻ ngu, từ chỗ ông già của gã ít nhiều cũng được di truyền một ít gen thấy gió chiều nào thì che chiều nấy, hiện tại đã kiên định và rõ ràng đứng ở phía mình. Trương Dương đột nhiên nhớ tới cố sự đầu danh trạng, hôm nay Viên Lập Ba trong cuộc họp lớp chơi Hứa Gia Dũng, chính là muốn lập đầu danh trạng với mình, trải qua chuyện này Viên Lập Ba đã triệt để trở mặt với Hứa Gia Dũng, lòng trung thành và dũng cảm của gã thật đáng được ngợi khen. Trương đại quan nhân trước giờ luôn thưởng phạt phân minh, hắn cũng không để Viên Lập Ba phải làm không công. Trương Dương nói: "Lập Ba à, chúng ta đang ở vào lúc xây dựng sự nghiệp, không thể bị loại tiểu nhân này làm ảnh hưởng tới tâm tình làm việc, gần đây công trình sân bay mới rất bận, áp lực vận tải cũng khá lớn, công ti vận tải của cậu có thể giúp tôi không. Yên tâm đi, phí vận chuyện tôi khẳng định sẽ trả trước."
Viên Lập Ba nghe thấy Trương Dương nói vậy thì trong lòng suýt nữa nở hoa, gã lập tức cảm thấy hôm nay ra tay đối phó Hứa Gia Dũng là đúng, sân bay mới làm sao lại có áp lực vận tải chứ, cho dù là có thì công ti vận tải muốn chen vào cũng nhiều không kể xiết, làm gì có chuyện đến lượt mình, người ta hiện tại rõ ràng là đang luận công ban thưởng ình, không để gã phải làm không công. Viên Lập Ba thậm chí còn nghĩ rằng, đây chính là tri kỷ, kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, sau này Trương Dương có chuyện gì, mình khẳng định dù phải nhảy vào biển lửa cũng không từ.
Trương Dương thấy Viên Lập Ba cả nửa ngày vẫn không có phản ứng, cho rằng gã không vui: "Lập Ba, cậu thấy không tiện à?"
Viên Lập Ba lúc này mới từ trong kinh hỉ tỉnh lại: "Tiện, tiện chứ, cậu yêu tâm đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho tôi một cách viên mãn."
Trương Dương cười ha ha, nói: "Là anh em với nhau, có cần phải khách khí vậy không?"
Gác điện thoại, Trương Dương cười càng lúc càng vui vẻ.
Đỗ Vũ Phong nói: "Thật là âm hiểm!"
Trương Dương nói: "Đối với với loại tiểu nhân âm hiểu như Hứa Gia Dũng cần gì phải khách khí." Nhìn Hứa Gia Dũng đã tức đến phát điên, Trương Dương lạnh lùng nói: "Thằng ôn này làm nhiều chuyện xấu như vậy, chụp lén ảnh của tôi, muốn khiến tôi mất mặt, hôn lễ của Tần Bạch cũng bị gã phá rối,gã cho rằng mình là ai chứ? Nam Bá Thiên à? Muốn đông sơn tái khởi ư? Cút mẹ nó đi, ở một mẫu ba phân đất Giang Thành này, còn chưa tới lượt gã lên tiếng."
Đỗ Vũ Phong nói: "Cậu muốn đuổi gã ra khỏi Giang Thành à?"
Trương Dương gật đầu, nói: "Tôi muốn chọc giận gã, người ta khi tức giận thường thường sẽ mất đi lý trí, sẽ làm ra rất nhiều chuyện ngu ngốc, Hứa Gia Dũng cũng không ngoại lệ."
Đỗ Vũ Phong nhắc nhở Trương Dương: "Cận thận gã chó cùng nhảy tường đó!"
Trương Dương mỉm cười, nói: "Cho nên tôi mới nhờ các cậu giúp đỡ, trong thời gian gã ở Giang Thành, theo dõi gã 24/24 giúp tôi, gã chỉ cần dám làm chuyện xấu thì bắt gã lại, tôi chỉ sợ gã không nhảy thôi, nhảy càng cao thì tôi sẽ khiến gã ngã càng đau!"
Hứa Gia Dũng đi đã rất lâu rồi, Phạm Tư Kỳ vẫn đứng ở trước xe, chuyện này đã kinh động tới quản lý trực ban của chính phủ nhất chiêu, Phạm Tư Kỳ đề xuất kháng nghị, đích xác chiếc xe này đỗ ở bãi đỗ xe, sao lại để người ta dán nhiều tờ quảng cáo như vậy, hơn nữa còn dán chi chít, một chiếc xe bị dán kín hết, còn xe ở bên cạnh thì lại không sao cả.
Lúc Phạm Tư Kỳ đang oán trách thì gnhe thấy một giọng nói đầy từ tính vang lên: "Phạm tiểu thư, trùng hợp thế!" Cô ta quay người lại, chính là Trương Dương đi tới.
Phạm Tư Kỳ chỉ biết Trương Dương là kẻ thù của Hứa Gia Dũng, đối với Phạm Tư Kỳ mà nói, cô ta không có ác cảm gì với Trương Dương cả, nếu không phải là vì bị Hứa Gia Dũng bức ép, cô ta cũng sẽ không tới Giang Thành, càng không phải gặp những chuyện xấu hổ như vậy. Phạm Tư Kỳ hờ hững gật đầu, nói: "Trương tiên sinh cũng tới đây ăn cơm à?" Trương Dương cười nói: "Tôi là nhân viên công chức chính phủ, nơi này là sở chiêu đãi của chính phủ, cho nên thường ghé thăm nơi này."
Phạm Tư Kỳ nói: "Tôi cũng ở đây."
Trương Dương nói: "Hứa tiên sinh đâu rồi?"
Phạm Tư Kỳ nói: "Anh ấy ra ngoài tản bộ rồi!"
Trương Dương mỉm cười, nói: "Phạm tiểu thư không đi cùng à?"
Phạm Tư Kỳ lắc đầu, cô ta không muốn nói chuyện nhiều với Trương Dương, liề bảo: "Tôi xin về phòng nghỉ ngơi trước."
Trương Dương gật đầu, đột nhiên nói: "Phạm tiểu thư, cô vì sao nhất định muốn mua Hối Thông?"
Phạm Tư Kỳ nói: "Đối với thương nhân mà nói, chỉ cần là chuyện có lợi thì chúng tôi đều sẽ làm."
Trương Dương nói: "Hối thông là do Hứa tiên sinh và Kiều Mộng Viện cùng nhau sáng lập, Hứa tiên sinh đúng là người hoài cựu."
Phạm Tư Kỳ cảnh giác nhìn Trương Dương một cái, lạnh lùng nói: "Trương tiên sinh, chuyện tình cảm của tôi và chồng tôi rất bền vững, không phải cứ có người hữu tâm là chia rẽ được đâu."
Trương Dương cười ha ha, nói: "Phạm tiểu thư, hi vọng đầu óc của cô cũng tỉnh táo như biểu hiện của cô, ái tình rất nhiều lúc là mù quáng, nhưng vì ai tình mà trở thành công cụ để người khác lợi dụng thì thật là đáng buồn."
Phạm Tư Kỳ nói: "Chuyện của chúng tôi không đến lượt anh chỉ tay chỉ chân."
Trương Dương nói: "Giúp tôi nói với Hứa tiên sinh, quý trọng sinh mạng, rời xa khỏi Giang Thành!"
Phạm Tư Kỳ tức giận lườm Trương Dương: "Anh đang dọa tôi đấy à!"
Trương Dương mỉm cười, nói: "Không phải là dọa, mà là khuyên, hơn nữa người được khuyên là chồng của cô!" Hắn nhìn chiếc xe bị dán đầy quảng cáo, nói: "Xe đẹp quá, thật là đáng tiếc, đáng tiếc!"
...
Hứa Gia Dũng đã thoát khỏi phẫn nộ, hắn cho rằng tất cả những điều này có liên quan tới Trương Dương, Trương Dương đang lợi dụng tất cả thủ đoạn để chọc tức mình, gã nhắc nhở bản thân phải nhẫn nại, mục đích chủ yếu mà lần này tới Giang Thành là để ký cổ phần trong tay Kiều Mộng Viện, nắm giữ lại Hối Thông, trước khi chuyện này chưa hoàn thành, gã không thể rối loạn. Nhỏ mà không nhịn được thì lớn ắt sẽ hỏng, Hứa Gia Dũng thầm nhắc nhở mình, bất kể là Trương Dương hay là Viên Lập Ba, những người này tất sẽ phải trả giá vì hành vi của mình.
Kiều Mộng Viện đứng trên sân thượng, lặng lẽ nhìn trời sao, sự xuất hiện của Hứa Gia Dũng khiến cho nội tâm khó khăn lắm mới bình phục lại được của cô ta một lần nữa nổi song. Hứa Gia Dũng lúc trước muốn hãm hiếp cô ta, Kiều Mộng Viện cảm thấy thương tâm và đau lòng, bởi vì Hứa Gia Dũng làm vậy chính là tiết độc đối với tình cảm của họ, càng là không tôn trọng đối với mình, sau khi Hứa Gia Dũng bỏ đi, Kiều Mộng Viện ở sâu trong lòng có chút thương tiếc, trong tiềm thức vẫn có chút nhớ thương hắn, bóng hình của Hứa Gia Dũng vẫn còn in sâu trong lòng cô ta.
Nhưng khi Hứa Gia Dũng lợi dụng hôn nhân với Phạm Tư Kỳ để đả kích mình, Kiều Mộng Viện không còn cảm thấy thương tâm, mà thay vào đó là một loại phẫn nộ và thất vọng, Kiều Mộng Viện lúc trước tuy bắt đầu hoàn nghi nhân phẩm của gã, nhưng chưa từng nghĩ rằng gã lại bỉ ổi tới mức này. Kiều Mộng Viện ý thức được tình cảm của mình trước giờ đối với gã có thể là bị gã lợi dụng, Hứa Gia Dũng chỉ coi cô ta là một công cụ để báo thù, muốn lợi dụng cô ta để đối phó với Trương Dương.
Kiều Mộng Viện lắc lắc chén rượu vang ở trong tay, ánh trăng lấp lánh trong mầu đỏ thẫm của rượu, con mắt đẹp của cô ta mê mang, cuối cùng cũng hiểu mình và Hứa Gia Dũng đã triệt để kết thúc rồi.
Di động của cô ta vang lên từng chập, Kiều Mộng Viện không có ý nhấc điện thoại, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vẫn cứ liên tục vang lên.
Kiều Mộng Viện thở dài, đặc chén rượu xuống rồi từ từ bước tới, cầm điện thoại ở trên bàn lên, sau khi nhận được điện thoại lại trầm mặc, tuy đối phương không nói gì, nhưng Kiều Mộng Viện từ trong tiếng hô hấp đã nghe là Hứa Gia Dũng gọi.
Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Có chuyện gì?"
Hứa Gia Dũng đứng ở ven hồ Nhã Vân, nhìn căn biệt thự ở ven hồ ở đằng xa, vẫn có thể nhìn thấy bóng hình của Kiều Mộng Viện trên sân thượng, Kiều Mộng Viện giống như là hòa vào ánh trăng, bóng hình hoàn mỹ đó tạo cho người ta một loại cảm giác không phải ở nhân gian, Hứa Gia Dũng đột nhiên cảm thấy mình cách Kiều Mộng Viện xa chưa từng thấy, gã nói khẽ: "Xin lỗi!"
Kiều Mộng Viện vốn cho rằng mình sẽ bởi vì những lời nói của gã mà cảm thấy xúc động, nhưng nội tâm của cô ta trên thực tế lại vô cùng bình tĩnh, không biết bắt đầu từ lúc nào, giọng nói của Hứa Gia Dũng đã khiến cô ta không chút động lòng, rốt cuộc là mình bị gã làm tổn thương tới tê dại, hay là minh đã mất đi cảm giác lúc xưa với Hứa Gia Dũng rồi? Kiều Mộng Viện không biết nữa, cô ta bình tĩnh nói: "Không có gì, anh vui vẻ là được rồi."
Hứa Gia Dũng cắn môi, rất muốn nói mình không hề vui vẻ, nhưng dù nỗ lực thế nào thì thủy chung vẫn không thể nói ra được câu này, gã nói khẽ: "Cám ơn em có thể giao lại Hối Thông cho anh."
Kiều Mộng Viện bật cười, trong lòng càng cảm thấy lạnh lẽo, Hứa Gia Dũng quả nhiên là chỉ để ý tới Hối Thông, gã gọi cú điện thoại này là chỉ sợ mình thay đổi chủ ý.
Hứa Gia Dũng nói: "Hai hôm nay vì sao không tới công ty?"
Kiều Mộng Viện nói: "Không muốn tới!"
Hứa Gia Dũng nói: "Chuyện chuyển nhượng cổ phần, em thấy..."
Kiều Mộng Viện nói: "Mười giờ sáng ngày mai tôi sẽ tới công ti."
Hứa Gia Dũng nói: "Vậy anh sẽ đến đúng giờ."
Kiều Mộng Viện lạnh lùng nói: "Tùy." Nói xong liền gác điện thoại. Một trận gió đêm thổi tới, Kiều Mộng Viện không nhịn được mà hắt xì hơi một cái, tay cô ta rất lạnh, tim cũng rất lạnh, ánh mắt của cô ta trong vô ý liếc sang bên cạnh, đôi giày thể thao mà Trương Dương mua cho cô ta vừa được giặt sạch xong, đang hong khô để đó vẫn chưa cất, Kiều Mộng Viện bước tới, cầm đôi giày đó lên nhìn, ngây ra một hồi lâu cô ta mới đặt giày xuống đi vào, cảm thấy trong lòng ấm áp hơn nhiều. Kiều Mộng Viện lại cầm điện thoại lên, ấn số của Trương Dương, do dự một lát rồi vẫn ấn nút đỏ. Không biết vì sao, Kiều Mộng Viện lúc này rất muốn nghe thấy giọng nói của Trương Dương, cô ta ngồi yên lặng một lúc, lại cầm di dộng lên, nhanh chóng ấn số của Trương Dương.
"Alo! Mộng Viện à, sao khuya vậy rồi mà còn chưa ngủ?"
Kiều Mộng Viện nghe thấy giọng nói của Trương Dương, ở sâu trong lòng cảm thấy một loại ấm áp không nói thành lời, nhưng cô ta lại không biết nên nói gì, cứ cầm điện thoại trầm mặc một lúc.
Trương Dương quan tâm hỏi: "Cô sao thế? Có phải là xảy ra chuyện gì không?"
Kiều Mộng Viện lắc đầu, nói khẽ: "Tôi không sao, đột nhiên nhớ tới đôi giày mà anh mua cho tôi, tới giờ tôi vẫn chưa nói một tiếng cám ơn với anh!"
Trương Dương nói: "Không sao, giờ cảm ơn vẫn kịp mà mà!"
Kiều Mộng Viện cười nói: "Hi vọng là không quá muộn!"
Trương Dương hỏi: "Cô đang làm gì thế?"
Kiều Mộng Viện ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao, nói: "Đang ngắm sao! Còn anh?"
Trương Dương nói: "Tôi đang nhớ một người..."
Kiều Mộng Viện bỗng dưng cảm thấy hoảng loạn, không đợi Trương Dương nói xong đã ngắt lời: "Tôi mệt rồi, ngày mai còn phải tới công ty sớm nữa, đi ngủ trước đây!" Kiều Mộng Viện vội vàng gác điện thoại, nhưng sau khi gác điện thoại Kiều Mộng Viện lại lập tức cảm thấy có chút hối hận, mình vì sao lại gác điện thoại, Trương Dương nhớ một người, nhưng người ta lại không nói là đang nhớ mình. Kiều Mộng Viện cảm thấy mình hiện giờ như đã mất đi chính mình, biến thành càng lúc càng mẫn cẩm, nhưng khi cô ta vừa rồi nói chuyện với Hứa Gia Dũng vì sao lại lạnh nhạt như vậy? Trên người mình rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Vì sao lại có biến hóa như vậy? Kiều Mộng Viện không rõ nữa, cô ta cũng dám nghĩ tiếp.
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư