Số lần đọc/download: 2568 / 47
Cập nhật: 2015-11-16 13:05:34 +0700
Chương 500: Tô Điệp.
H
ơn nữa Vương Thế Sung liên tục chiến thắng chắc hẳn cũng là người biết dùng binh.
- Hắn chẳng lẽ lại bức Lô Minh Nguyệt chạy tới Đông đô sao? Như vậy sẽ tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng? Nếu ta là Vương Thế Sung ta sẽ bố phòng cho dù Lô Minh Nguyệt xuôi nam cũng chỉ trở thành một đám giặc cỏ mà thôi. Lão Từ sau này ngươi cần phải lưu ý Vương Thế Sung nhiều hơn.
Ngôn Khánh trong mắt hiện ra vài phần tán thưởng.
Hắn đối với Vương Thế Sung không hiểu rõ lắm nhưng cũng không xa lạ gì.
Lúc trước hắn sở dĩ cảm thấy bất thường là do ghi chép trong lịch sử, Vương Thế Sung đã nhập đông đô đánh bại Lý Mật, giết chết Dương Đồng tự mình lập làm Trịnh vương, cuối cùng bị Lý Thế Dân đánh bại, mặc kệ sử sách hay là bình thư diễn nghĩa thì người này đều rất lợi hại.
Nhưng mà Tiết Thu từ mấy câu của Từ Thế Tích đã cảm nhận thấy được sự khác thường của Vương Thế Sung.
Ngôn Khánh lúc này đối với Tiết Thu vô cùng kính nể.
- Ngôn Khánh còn có một chuyện ngươi cần phải giúp ta.
- Ngươi nói đi.
- Đề cử cho ta một phụ tá.
Lý Ngôn Khánh không khỏi kinh ngạc:
- Thái sơn lão đại nhân kia của ngươi chẳng lẽ không lo cho ngươi sao
Từ Thế Tích khẽ giật mình?
- Thái sơn, là sao?
Ngôn Khánh đột nhiên tỉnh ngộ, lúc này vẫn chưa có từ ngữ thái sơn, từ thái sơn này là chỉ Đông Nhạc Thái Sơn về phần tại sao lại ẩn chứa ý tứ nhạc phụ Lý Ngôn Khánh cũng không nhớ rõ.
- Thái sơn, chính là chỉ nhạc phụ của ngươi.
Lý Ngôn Khánh hàm hồ nói, cũng may Từ Thế Tích cũng không truy hỏi.
- Nhạc phụ có đưa cho ta mấy người nhưng đa phần đều là những ngươi không thể trọng dụng.
Trịnh thị mấy năm nay đúng là nhân tài tàn lụi.
Tuy nói Trịnh gia đã ý thức được vấn đề này nhưng muốn cải biến trong nhất thời thì không thể.
Lý Ngôn Khánh có thể lý giải được điều này vì vậy hắn nhíu mày trầm ngâm.
Kỳ Lân đài bằng lòng rời núi cũng không có mấy người. Khổng Dĩnh Đạt những người này chưa hẳn có thể đi theo Từ Thế Tích.
Ngôn Khánh vô ý thức nhìn sang Tiết Thu bên cạnh.
Tiết Thu cười nói:
- Nếu nói là phụ tá thì ta có một người.
- Hiện nay thời cuộc tương đối hỗn loạn, lão Từ mặc dù là con rể của Trịnh gia nhưng chung quy cũng không ở trong tộc muốn hấp dẫn nhưng người nổi danh kia đúng là vô cùng khó khăn, bát quá lão Từ vận khí không tệ, ta biết rõ một người như vậy nhưng không thể nói trước có hợp yêu cầu của lão Từ hay không?
- Ai?
- Tô Điệp.
Lý Ngôn Khánh lộ ra vẻ mờ mịt:
- Tô Điệp là ai?
Cũng may chưa đợi hắn hỏi thì Trưởng Tôn Vô Kỵ đã giải thích:
- Ngươi nói là con của Phòng Công Ninh Lăng hầu Tô Uy Tô Điệp sao?
- Vô Kỵ ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Ngôn Khánh bừng tỉnh đại ngộ hóa ra chính là hắn.
Tô Uy ở thời Tùy Đường là một nhân vật có hơi nhạy cảm.
Phụ thân của Tô Uy tên là Tô Xước chính là tâm phúc của Vũ Văn Thái thời Tây Ngụy. Tô Uy lúc năm tuổi thì Tô Xước mất, hắn từng đảm nhiệm chức vụ công tào ở thời Tây Ngụy vào thời Bắc Chu, Vũ Văn Hộ từng muốn nhận hắn làm con rể, nhưng hắn sợ rước họa vào thân cho nên trốn vào núi, về sau hắn được trao tặng tước vị Cầm Tiết, Xa Kỵ đại tướng quân.
Thời kỳ Bắc Chu, Tô uy được phong làm Bá Hạ đại phu.
Lúc Dương Kiên soán Chu, phong Tô Uy làm Thái Tử Thiếu Bảo, dân bộ thượng thư, tham gia chế định Khai Hoàng luật, có thể nói quyền cao chức trọng.
Tùy Dạng Đế sau khi kế vị Tô Uy cùng với Vũ Văn Thuật Bùi Thế Củ, Bùi Bao Hàm, Ngu Thế Cơ trở thành ngũ quý Đại Nghiệp.
Dương Quảng trong lần chinh phạt Cao Ly lần thứ ba, Dương Huyền Cảm tạo phản, thiên hạ bắt đầu đại loạn, Tô Uy mấy lần khuyên can Tùy Dạng Đế, vào năm Đại Nghiệp thứ mười hai, Dương Quảng bị Bùi Bao Hàm dèm pha đem Tô Uy giam vào ngục thậm chí còn phán án tử hình, về sau vẫn niệm tình cũ mà thả hắn ra. Dương Quảng sau đó đi tới Giang Đô để cho Tô Uy đi theo, sau khi Dương Quảng chết Tô Uy hiệu lực cho Vũ Văn Hóa Cập cuối cùng trở về với triều đình Lý Đường ở Trường An.
Lúc này Tô Uy còn đang chuyển nhà tới Giang Đô.
Mà con của Tô Uy là Tô Điệp thì hiện tại vẫn ở Lạc Dương, thời gian vừa qua vô cùng kham khổ.
Tô Điệp có tài hùng biện tinh thông âm luật, hắn thậm chí còn được Dương Tố coi trọng.
Dương Tố người này ánh mắt đúng là sắc bén, người được hắn coi trọng đều không đơn giản.
Lý Ngôn Khánh và Từ Thế Tích nghe Tiết Thu đề cử Tô Điệp không kìm được mà hít một hơi thật sâu.
Từ Thế Tích nuốt nước miếng khẽ nói:
- Tiết đại lang ngươi mà nói đùa ta sẽ không tha cho ngươi
Ngôn Khánh cũng hiểu được chuyện này khó tin hắn nhíu mày nói:
- Lão Tiết, ngươi cũng đừng nói đùa, lão Từ tuy là ngũ phẩm lang tướng nhưng người bình thường thì có thể còn Tô Điệp há có thể dốc sức vì hắn?
- Ngươi không thử thì làm sao biết được?
Tiết Thu khẽ phe phẩy quạt lông trên khuôn mặt nở ra nụ cười nhàn nhạt:
- Người này vô cùng hâm mộ Tam Quốc Diễn Nghĩa, đặc biệt thích nhất là Gia Cát Khổng Minh, hắn bình thường thích phe phẩy quạt lông, đầu chít khăn.
Tiết Thu nói tiếp: Tô Uy hiện tại tới Giang Đô, tình hình hiện tại của Tô Điệp không tốt lắm.
- Không nói đến một ngôi nhà lớn phải tốn nhiều chi tiêu mà trong chốc lát hắn từ đại phu trở thành bình dân làm sao thoải mái cho được? Muốn mời hắn rời núi đúng là không dễ dàng, tuy nhiên chỉ cần chân thành kiên định lão Từ, tốn chút tâm tư cộng thêm Lý huyện nam tước ngươi dốc sức nói tốt cho lão Từ thì Tô Điệp không thể không đồng ý.
Đúng thế, Tô Uy đi theo Dương Quảng không thể nói trước có được sủng ái hay không.
Từ Thế Tích nghĩ nghĩ rồi do dự nói:
- Đã như vậy mấy người các ngươi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Nếu dùng nhất thời được thì hãy dùng nhất thời, nếu như tương lai bệ hạ trở về trọng dụng hắn thì cũng là một đoạn thiện duyên chưa hẳn không có lợi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩng đầu lên cười cười:
- Lão Từ bệ hạ thật sự có thể trở về sao?
Một câu nói này khiến cho bốn người ở trong bữa tiệc trở nên trầm mặc.
Ngoại trừ Lý Ngôn Khánh thì ba người còn lại đều mê man:
- Đúng thế hoàng thượng còn có thể trở về sao?
Tháng mười ngày hai mươi lăm, Lý Ngôn Khánh trở về Củng huyện.
Trước khi đi hắn đã viết một phong thư phái người mang tới cho Trương Tu Đà.
Trong thư hắn nói với Trương Tu Đà cần phải đề phòng quân Ngõa Cương phản công, Lý Mật lúc này nhất định có hành động, cần phải đề phòng hắn.
Cuối cùng Ngôn Khánh lưu lại sáu chữ ở cuối thư: Thủ Hổ Lao đợi mùa xuân.
Sau đầu xuân thế cục của Huỳnh Dương sẽ tương đối ổn định khi đó tướng quân chỉ cần giữ vững Hổ Lao quan thì có thể thắng lợi.