Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: A Vít
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1145
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 497: Tiết Hồng Tụ Nổi Giận.
hách trên nhà trọ cũng không nhiều, khi đoàn người tới, trong nhà trọ chỉ còn lại ba gian phòng, cũng may hậu viện nhà trọ có mấy chỗ có phòng ốc sơ sài. Thiết Khuê liền bảo mọi người đem 5 chiếc xe tải từ sau cửa kéo đến hậu viện nhà trọ, sau đó quét dọn mấy phòng ốc, liền vào nghỉ tạm, hàng hóa trong hậu viện cũng được giám sát tốt.
Lặn lội đường xa, áp tải hộ đội, nhóm tiêu sư từ trước đến nay bất kể ăn ngủ ngoài trời, chẳng qua Tống tổng quản vốn không quen cảnh lặn lội đường xa, một mình ở hai gian phòng khách, một gian cho chính mình, một gian khác cũng là làm ra vẻ ân tình để dành cho Thiết Khuê. Dù sao chỉ một mình hắn trong phòng khách, thấy có chút xấu hổ, cho nên bảo Thiết Khuê vào ở, vì vậy có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Sau khi kiểm tra, bảo bốn người ở lại phía sau trông coi, những người khác vào trong nhà trọ dùng cơm.
Nhóm tiêu sư ngồi cùng một chỗ, bọn tiểu nhị phải xếp thành hai bàn vào, Hàn Mạc và Hồng Tụ cũng ngồi ở bàn tiểu nhị, trên bàn tất cả mọi người nói giỡn khoác lác, nhìn thấy Hàn Mạc hai người ngồi ở đấy, liền có một gã tiểu nhị cười ha hả nói:
- Nghe nói hai ngươi đến Phong quốc làm việc ?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Chưởng quầy quan tâm, phái đi Phong quốc lo chuyện buôn bán, tất nhiên là đi làm việc rồi.
Bên cạnh liền có người giơ tay vỗ bả vai Hàn Mạc, cười đến rất đáng giận:
- Huynh đệ, chớ trách ca ca không nhắc nhở ngươi, hiện giờ Phong quốc loạn lạc. Tới bên đó rồi, cũng không dễ dàng xuất môn, đừng để thành tránh bạc lại mất mạng.
Hàn Mạc ha hả cười nói:
- Đa tạ đại ca nhắc nhở. Tuy nhiên người Phong quốc không ác như vậy chứ? Ta chỉ làm tiểu nhị, buôn bán mà thôi, người Phong quốc chắc không động đến thương nhân đâu nhỉ?
- Ngươi làm thế nào mà nghe không hiểu?
Bên cạnh người nọ nói:
- Chúng ta là quan thị mậu dịch hàng đầu ở Phong quốc, người Phong quốc đều cầu chúng ta đến mậu dịch, chỉ cần thành thật, tự nhiên là tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn. Ta vừa nói rồi, để cho ngươi xuất môn không hề dễ dàng, người Phong quốc nhìn du đãng hơn người trong nước, nhưng không có tình cảm. Lần trước nghe nói có một nhà cửa hàng nọ một tiểu nhị một mình xuất môn, đã bị người Phong quốc coi là tình báo, chém đầu liền. Đây là chuyện thật, ta và hắn còn từng ngồi uống rượu với nhau, không ngờ vô tội mà chết ở vùng khỉ ho cò gáy này…!
-Trầm lão tam, ngươi nói chuyện tiểu tử kia là thật sao?
Bên cạnh có người hỏi.
Tiểu nhị được xưng là Trầm lão tam gật đầu nói:
- Không phải hắn thì là ai. Năm đó còn ở kinh lý, còn chưa đến Phong quốc, còn ngồi uống với nhau … Hạ giọng, cười ha hả nói:
- Nghe nói tiểu tử đó còn ngủ với vài vị thái thái nhà giàu, có một lần tí nữa thì bị bắt giữ, tiểu tử trong lòng sợ, lo lắng chuyện này lan truyền ra ngoài thì không hay, cho nên đến Phong quốc lánh nạn, ai ngờ sang bên đó tính tình vẫn thế, thường xuyên đi ra ngoài hẹn hò nữ nhân Phong quốc, một hôm vào lúc nửa đêm hắn đi ra ngoài, đã bị đánh mất mạng … !
Hướng Hàn Mạc nói:
- Ngươi cũng là tiểu nhị của quan mậu dịch, chúng at cũng nên nhắc nhở ngươi cẩn thận một chút … Tuy nhiên tới bên đó rồi, quan chưởng quầy cũng sẽ nhắc nhở ngươi thôi.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Đa tạ Trầm tam ca nhắc nhở, tới bên đó rồi, sẽ làm việc tốt, chúng ta sẽ không ra khỏi cửa!
- Chỉ sợ ngươi ngăn không được.
Có tiểu nhị cười ha hả nói:
- Nữ tử Phong quốc đa tình, mỹ nhân không hề ít, hơn nữa lại thật lẳng lơ, tới điếm mua vui, nếu thấy nam nhân xinh đẹp, lại muốn rủ ngươi ra ngoài gặp gỡ … Người tiểu tử này nhìn bộ dạng lời nói nhã nhặn, ở Phong quốc này chỉ sợ đàn bà đều sẽ coi trọng ngươi, lúc nửa đêm muốn ngươi ra ngoài gặp gỡ, ngươi còn không muốn đi sao ?
Hàn Mạc ha hả cười nói:
- Còn có chuyện này nữa sao, ta thật không biết!
Lúc này nhà trọ mới báo thịt bò ăn bánh mỳ đã có, Hàn Mạc cũng giơ tay nắm hai cái bánh bao, mình cầm một cái, đưa cho Hồng Tụ lạnh lùng ngồi bên cạnh một cái.
Hồng Tụ liếc nhìn Hàn Mạc, cuối cùng tiếp nhận bánh mỳ.
- Đúng rồi, các ngươi là người ở nơi nào?
Trầm lão tam đột nhiên hỏi nói.
Hàn Mạc cắn bánh mỳ, thản nhiên cười nói:
- Phía dưới cửa hàng tiến cử tới ...
Trầm lão Tam nghe vậy, biết Hàn Mạc là không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, chỉ có điều bên cạnh có một người nhìn thấy Hồng Tụ ăn bánh mỳ lúc này cực kỳ văn nhã, mở miệng rất nhỏ, hơn nữa cũng không ăn thịt bò, không khỏi hướng Hồng Tụ nói:
- Ăn cái gì giống cái đàn bà, nam nhân đó là phải mồm to ăn thịt, nào có giống bộ dáng như ngươi.
Bên cạnh có một gã tiểu nhị sỗ sàng cười ha hả nói:
- Các ngươi đừng nói, tiểu tử này nếu là không ngẩng đầu lên, thật đúng là giống đàn bà... Đi đường lúc hắn lắc mông, nhìn mông như vậy rất kiều diễm... !
Hồng Tụ biến sắc, đứng phắt lên, bỏ lại bánh mỳ trong tay, bàn tay đeo chiếc gang tay màu đen đập thật mạnh chụp ở trên bàn, "ba" một tiếng, rất là rõ ràng, một đôi đôi mắt tử, mang theo nồng đậm sát ý nhìn chằm chằm tiểu nhị nói năng lỗ mãng kia.
Nàng đột nhiên nổi giận, tất cả mọi người giật mình kinh hãi, Trầm lão tam đã hoà giải nói:
- Dược huynh đệ hay nói càn quấy, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, đều là huynh đệ trong nhà, đừng quá kích động!
Dược tiểu nhị bị Hồng Tụ nhìn với cặp mắt sung mãn đầy sát khí có chút sợ hãi, cúi đầu, không dám nhiều lời, chỉ cắn bánh mỳ.
Hàn Mạc ho khan một tiếng, Hồng Tụ trong mắt sát khí mới dần dần biết mất, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Trầm lão tam nhìn Hồng Tụ rời khỏi, mới thấp giọng hướng Hàn Mạc nói:
- Ngươi huynh đệ này tính tình thật đúng là rất cổ quái, nói vài câu vui đùa cũng không được, đi lại bên ngoài, những lời này cũng chỉ là hay nói giỡn, lát nữa ngươi hãy đi khuyên nhủ hắn, đừng tìm Dược huynh đệ so đo!
Hàn Mạc hướng mọi người chắp tay nói:
- Chư vị đừng trách móc, ta thay huynh đệ kia xin lỗi chư vị. Hắn tính tình thật cổ quái, các ngươi đừng để ở trong lòng!
Hắn cười cười, lúc này mới đứng dậy hướng về phía hậu viện của nhà trọ.
Trong hậu viện, vài tên tiêu sư đang trông coi hàng hóa, cơm canh đã đưa đến, mấy người đang ngồi cùng một chỗ đang dùng cơm, Hàn Mạc đi vào mấy người liếc mắt một cái, cũng không để ý, tiếp tục nói chuyện.
Hàn Mạc nhìn xung quanh, thấy Hồng Tụ ngồi ở một góc sân, nơi đó có một tảng đá, Hồng Tụ đang ngồi trên đó, một cánh tay hạ xuống dưới, mắt ngơ ngác đang nhìn vài cọng cây cỏ trong viện.
Nàng tuy rằng trên khuôn mặt che dấu vẻ xinh đẹp, nhưng dáng người không thể che dấu, tuy rằng trước ngực đã cải trang, không nhô lên như thường, nhưng dáng đi không tránh được.
Hàn Mạc đi đến bên người nàng, trên mặt nàng còn chưa hết giận dữ, hiển nhiên là tức giận chưa tiêu.
- Xem ra tính tình của ngươi so với ta nghĩ còn khác xa!
Hàn Mạc khinh thở dài một hơi.
Hồng Tụ nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, dường như cũng hiểu được mình vừa rồi hành động có chút thất thố, dù sao lúc này đây lấy đội thương làm bình phong để đi thám thính Phong quốc, cái chính là che giấu thân phận, làm lặng yên không một tiếng động, đã biết lỗi, trầm mặc một chút, mới hạ giọng nói:
- Rất xin lỗi!
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, Hồng Tụ có thể nói ra câu "rất xin lỗi", là việc cực kỳ khó.
- Ta biết trong lòng ngươi rất tức giận.
Hàn Mạc ngồi xuống bên cạnh Hồng Tụ, thấp giọng nói:
- Nhưng ngươi cũng nên biết, những người này đã quen thô tục, nói chuyện không có ý tứ … Dọc đường còn phải ở chung với bọn họ nhiều, tất nhiên sẽ có nhiều chuyện xảy ra!
Hồng Tụ khẽ gật đầu, Hàn Mạc ngồi ở bên người nàng, khiến nàng rất có chút không quen, không khỏi dịch sang bên cạnh.
Vài tên tiêu sư nói chuyện thanh âm rất lớn, đơn giản là nói chút trên đường truyền thuyết ít ai biết đến, không có một người chú ý động tĩnh bên này.
- Ngươi đã đến Phong quốc lần nào chưa?
Nhìn Hồng Tụ trầm mặc không nói, Hàn Mạc cuối cùng nhẹ giọng hỏi.
Hồng Tụ khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
- Lúc còn rất nhỏ... Đã rất nhiều năm!
- Như vậy xem ra, ngươi thật đúng là kiến thức rộng rãi!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Ta lớn như vậy, còn không có đi hết lãnh thổ Yến quốc, Phong quốc đến tột cùng bộ dáng thế nào, ta còn là hoàn toàn không biết gì cả!
Hồng Tụ ngẫm nghĩ một chút, mới hạ giọng nói:
- Phong Quốc... rất đẹp...!
Hàn Mạc còn muốn nói cái gì, lại nghe đến tiếng bước chân vang lên, quay đầu nhìn, đã thấy đến Thiết Khuê cũng đi tới hậu viện. Vài tên tiêu sư nhìn thấy Thiết Khuê lại đây, đang muốn đứng dậy, Thiết Khuê khoát tay, ra hiệu bọn họ tiếp tục dùng cơm, nhìn nhìn mọi nơi, ánh mắt tới Hàn Mạc bên này, dừng một chút, hơi nhíu mày, cuối cùng tiến lên đây.
Hàn Mạc đứng dậy, mỉm cười chắp tay nói:
- Thiết tiêu đầu!
Thiết Khuê khẽ gật đầu, nhìn Hồng Tụ hãy còn ngồi trên tảng đá liếc mắt một cái, lúc này mới hướng Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Tống tổng quản thuê hai gian khách phòng, có ta một gian... Các ngươi hai người ở cùng một gian!
Hàn Mạc ngẩn ra, vội lắc đầu nói:
- Vậy... không dám không dám!
Thiết Khuê trong mắt hào quang sắc bén, hạ giọng nói:
- Ta mặc kệ các ngươi là ai, cũng không quản các ngươi muốn làm gì, nếu là quan chưởng quầy giải thích, ta sẽ dẫn các ngươi đến Phong quốc. Nhưng... một khi các huynh đệ biết nàng là nữ nhân, các huynh đệ có kiêng kị, nếu ở cùng một chỗ với bọn họ, khó tránh khỏi sẽ lộ ra sơ hở, đến lúc đó sự tình càng phiền toái !
Hàn Mạc ngẩn ra, mới cười khổ nói:
- Hoá ra Thiết tiêu đầu đã nhìn ra!
Thiết Khuê thản nhiên nói:
- Nếu không giữ khoảng cách với bọn chúng, bọn họ cũng sẽ rất nhanh nhìn ra! Dừng một chút, mới nói:
- Ta chỉ hy vọng tất cả mọi người có thể thuận lợi mà đến Phong quốc!
Hắn cũng không nói nhiều, bỏ lại những lời này, liền xoay người rời đi.
Hồng Tụ nhìn bóng dáng Thiết Khuê, một đôi mắt tử hàn quang hiện ra.
Vừa mới đây đã không thấy bóng dáng Thiết Khuê, lại thấy Trầm lão tam vội vàng lại đây, nhìn thấy Hàn Mạc, lập tức nói:
- Các ngươi hai người ở trong này, Tống tổng quản tìm các ngươi, còn không mau tới!
Hàn Mạc nhíu mày, hỏi:
- Tìm chúng ta? Trầm tam ca, Tống chưởng quầy tìm chúng ta làm cái gì?
Trầm lão tam thản nhiên nói:
- Đi thì biết!
Cũng không nói nhiều, xoay người lại vội vàng mà đi.
Hàn Mạc xoay người nhìn Hồng Tụ liếc mắt một cái, đã thấy Hồng Tụ đứng dậy, hai người liếc nhau, cũng không nói nhiều, kính hướng khách phòng đi gặp tống tổng quản.
Tống tổng quản ở tại lầu hai, Hàn Mạc đưa Hồng Tụ tới trước cửa, gõ gõ cửa, chợt nghe đến thanh âm Tống tổng quản thản nhiên nói:
- Vào đi!
Hàn Mạc đẩy cửa mà vào, Hồng Tụ cũng đi theo vào trong phòng, Tống tổng quản đã nói:
- Đóng cửa lại !
Hồng Tụ lạnh nhìn kỹ Tống tổng quản liếc mắt một cái, cuối cùng xoay tay đóng lại cửa phòng.
Quyền Thần Quyền Thần - Sa Mạc Quyền Thần