Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 497: Trộm Cắp Sau Lưng
T
rương Dương hiểu rằng những gì mà Thường Lăng Phong nói đều là sự thực, hắn rót thêm một chén rượu, cầm cái chén lắc lắc nói: "Anh là nói, tôi chỉ cần dẫn dắt tốt đội ngũ, đánh thắng trận này, những chi tiết khác không cần phải suy nghĩ tới?"
Thường Lăng Phong nói: "Tôi nhớ anh tôi đã từng nói, một cán bộ tốt trước tiên phải đảm bảo không để xảy ra chuyện, lãnh đạo thích nhất là thuộc hạ ít dính vào phiền phức, chuyện không tốt mà anh để xảy ra quá nhiều càng chứng minh năng lực lãnh đạo của anh kém."
Trương Dương cười nói: "Án chiếu theo cách nói của anh anh thì con người tôi chính là cái gì cũng sai, không những thường để xảy ra chuyện mà còn thường mang tới phiền phức cho lãnh đạo."
Thường Lăng Phong mỉm cười, nói: "Không phải là mang tới phiền phức cho lãnh đạo mà là rước lấy phiền phức cho lãnh đạo, tôi đã gặp rất nhiều cán bộ rồi, nhưng có thể cắm hai đao vào hông lãnh đạo thì chỉ có mình anh thôi."
Trương Dương cười ha ha, Trương Dương là nói tới quan hệ giữa hắn và Đỗ Thiên Dã, những phiền phức mà hắn mang tới cho bí thư Đỗ quả thực đang gọi là hai hông cắm đao.
Thường Lăng Phong nói: "Ý nghĩa của công trình sân bay mới rất trọng đại, lúc trước bí thư Đỗ giao công trình trọng yếu này cho anh, đã gặp phải không ít thị phi, từ khi công trình sân bay mới khởi công cho tới nay, tuy trắc trở không ngừng, nhưng vẫn may mà chưa xảy ra chuyện gì lớn, trên thương trường, mạo hiểm càng lớn thì lợi ích càng nhiều, kỳ thực trên chính trị cũng vậy thôi, lợi ích càng lớn thì nguy hiểm càng lớn."
Trương Dương uống một ngụm rượu, nói: "Ai cũng thấy công trình sân bay mới có thể mang tới chính tích lớn, nhưng đa số người đều chỉ thấy trộm ăn thịt chứ không thấy trộm ăn đòn, nỗi khổ trong đây có mấy ai hay."
Thường Lăng Phong nói: "Công trình sân bay mới nếu như hoàn thành viên mãn, chính tích mang tới không cần nghĩ cũng biết, nhưng nếu để xảy ra sai lầm, trách nhiệm phải gánh cũng cực kỳ nghiêm trọng, nếu như xử lý không chuẩn, rất có khả năng bởi vì thế mà vĩnh viễn không thể lật mình."
Trương Dương biết Thường Lăng Phong không phải là nói quá, đoạn thời gian gần đây tình tự của hắn bởi vì Sở Yên Nhiên mà bị ảnh hưởng, hiện tại nên bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ kỹ càng một chút. Con đường chính trị này không phải là dễ đi, hắn từ một chủ nhiệm ban sinh đẻ kế hoạch của xã Hắc Sơn Tử đi lên, trong lịch trình hơn hơn năm nay tuy nói là gập gềnh trắc trở, nhưng trên tổng thể thì vẫn tính là thuận lợi, hiện giờ đã thành thường ủy của thành phố Phong Trạch, phó thị trưởng thành phố Phong Trạch, tổng chỉ huy hiện trường sân bay mới Giang Thành, với độ tuổi còn chưa tới hai mươi ba của hắn đã đạt tới độ cao chính trị này, phóng nhãn khắp tỉnh Bình Hải chỉ sợ là không tìm đâu ra được người thứ hai. Nhưng có thể đề thăng quá nhanh như vậy, khiến cho hắn sản sinh ra tình tự kiêu ngạo, trong bất tri bất giác, trên người hắn đã mang theo quá nhiều tác phong cường thế, khi xử lý vấn đề thích lợi dụng dĩ bạo chế bạo. Trương Dương nói khẽ: "Lăng Phong, trong mắt anh tôi là một người như thế nào?"
Thường Lăng Phong cười nói: "Anh là một người may mắn!"
Trương đại quan nhân có chút bất mãn, nói: "Anh cho rằng tôi đi lên được tới vị trí ngày hôm nay chỉ là dựa vào may mắn thôi ư?"
Thường Lăng Phong nói: "Trên người anh mang quá nhiều vầng sáng, anh em của bí thư thị ủy, con rể tương lai của tỉnh trưởng, con trai nuôi của phó thủ tướng, nếu không có những vầng sáng này, sĩ đồ của anh tuyệt không thể đi một cách thuận lợi như vậy."
Trương Dương gật đầu, nếu như không có những bối cảnh này, hắn trên chính trị sẽ mất đi rất nhiều trợ lực, hắn đột nhiên nhớ tới mình và Sở Yên Nhiên đã chia tay, cười khổ nói: "Hiện tại vầng sáng trên người tôi đã bắn đầu tắt rồi."
Thường Lăng Phong nói: "Người khác tiến hành tránh né anh trên chính trị, bọn họ kỳ thực không phải là sợ anh, mà là những bối cảnh ở phía sau anh, nếu mất đi những bối cảnh này, anh sẽ phát hiện, bên cạnh anh vốn mai phục rất nhiều địch nhân..." Nói tới đây gã dừng lại một chút, uống nốt chỗ bia trong cốc, ý vị thâm trường, nói: "Rất nhiều lúc phương pháp tốt nhất để đối phó với địch nhân không phải là chỉ dựa vào nắm đấm!"
Trương Dương hỏi lại: "Anh cho rằng phương pháp giải quyết tốt nhất là gì?"
Thường Lăng Phong mỉm cười, nói: "Bớt thụ địch, biến kẻ địch thành bằng hữu!"
Mỗi người đều có triết học nhân sinh của mình, nhân sinh quan của Thường Lăng Phong không thích hợp dùng cho Trương đại quan nhân, nhưng lời nói của gã khiến Trương Dương trầm tư, lần này tới kinh thành, giúp Trương Dương minh bach một đạo lý, bất kỳ quan hệ nào được xây dựng trên cơ sở chính trị đều không thể đáng tin cậy. Sau chuyện của Tần Manh Manh, cha nuôi đối với cách làm của mình có chút phê bình úp mở, hơn nữa sự chia tay với Sở Yên Nhiên cũng chẳng khác nào ở trước mặt công chúng xóa sạch quan hệ giữa mình và Tống Hoài Minh. Trương Dương ý thức được, những chuyện này sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới con đường trong tương lai của mình. Thường Lăng Phong nói không sai, nếu như không có những vầng sáng này, sĩ đồ của hắn sẽ không thể đi được một cách thuận lợi như vậy. Sau khi những vầng sáng này dần dần tắt đi, tương lai của hắn sẽ đi về đâu?
Khi Trương Dương tỉnh lại, quyết định nghe theo kiến nghị của Thường Lăng Phong, triệu tập những thương nhân nhận thầu xây dựng sân bay mới tới họp, mục đích của hắn chính là muốn an định quân tâm, đảm bảo công tác xây dựng sân bay mới được tiến hành ổn định.
Nhưng cầm lấy điện thoại lên, lại phát hiện bên trong ống nghe không có bất kỳ phản ứng nào, Trương Dương liên tục bấm mấy số, vẫn là như vậy, hắn kéo cửa phòng gọi thư ký Phó Trường Chinh tới.
Phó Trường Chinh cười khổ nói: "Thị trưởng Trương, sáng sớm ngày hôm nay đường dây chiếu sáng và đường dây liên lạc của chúng ta bị cắt rồi!"
Trương Dương hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải là có bộ môn phá rối không?" Gây đây thằng nhãi này trở nên thập phần đa nghi.
Phó Trường Chinh nói: "Vừa rồi có liên hệ với cục điện tín, nhân viên kiểm tra đang trên đường đến đây, bọn họ nói có thể là ngày hôm qua trời mưa, chắc là do nước mưa chui vào dây cáp điện. Phía sở điện cũng phái người tới rồi, bọn họ phủ nhận là do bọn họ cắt điện."
Trương Dương nói: "Chuyện này bảo họ làm nhanh một chút, công trình xây dựng sân bay mới quan trọng như vậy, liên lạc và điện lực không thể bị gián đoạn, nhất định phải bảo họ sửa thật nhanh."
Phó Trường Chinh gật đầu.
Trương Dương lại nói: "Cậu đi thông tri cho các đơn vị xây dựng của sân bay mới, bảo họ chiều nay tới bộ chỉ huy họp!"
Sau khi Phó Trường Chinh đi, một lâu sau liền trở về, gã mang về cho Trương Dương một tin tức không tốt: "Đường dây liên lạc bị ngắt không liên quan gì tới trời mưa cả, mà là do con người tạo thành, đường dây liên lạc của công trường sân bay mới hôm qua bị người ta cắt, căn cứ vào kết quả kiếm tra sơ bộ, đường dây bị cắt rất nhiều, tổn hại hơn trăm vạn nhân dân tệ. Còn nguyên nhân đường dây chiếu sáng bị cắt thì vẫn đang trong quá trình kiểm tra.
Trương Dương nghe thấy chuyện nghiêm trọng như vậy, lập tức bảo Phó Trường Chinh đi báo cảnh sát.
Xét thấy tình hình nghiêm trọng, hôm đó cục trưởng cục công an Phong Trạch Trình Diễm Đông tự mình dẫn đội tới, đại đội hình trinh của cục công an Giang Thành cũng phái người tới tìm hiểm tình huống, cảnh viên được phái tới tìm hiểu tình hình chính là Tần Bạch.
Trương Dương vốn cho rằng Tân Bạch sau vụ đám cưới với Trần Vi đã quyết định điều đi, rời khỏi Giang Thành, nơi khiến gã thương tâm này. Nhưng không ngờ Tần Bạch không những không đi, hơn nữa còn nhanh như vậy đã trở lại công tác, cũng không khỏi có chút hiếu kỳ, xem ra nội tâm của Tần Bạch không yếu đuối như hắn nghĩ.
Cuộc họp mà Trương Dương vốn định mở vào buổi chiều cũng lâm thời thủ tiêu, bảo Thường Lăng Phong đi đại biểu cho hắn câu thông với đám thương nhân xây dựng đó, còn hắn thì ở trong phòng họp bàn bạc với cảnh sát về chuyện đột nhiên xảy ra.
Nguyên nhân mà đường dây chiếu sáng bị gián đoạn cũng đã được tra rõ là bị trộm cắt. Trình Diễm Đông nói: "Căn có vào đích tình ở hiện trường đã sơ bộ nhận định đây là hành vi cùng với cắt trộm đường dây liên lạc, chúng tôi đã phái cảnh viên tới toàn bộ các trạm thu hồi phế phẩm, tranh thủ mau chóng tìm được tang vật."
Trương Dương nói: "Quan trọng ở đây là phải làm thật rõ ràng, rốt cuộc là sự kiện cùng phá hoại việc xây dựng sân bay mới là cố ý hay là hành vi cắt dây điện chỉ là ngẫu nhiên phát sinh vì mục đích vi lợi.
Trình Diễm Đông nói: "Sự kiến cắt dây điện xảy ra vào mùa thu năm nay rất nhiều, chắc chỉ là một chuyện ngẫu nhiên thôi, không phải là hành vi cố ý phá hoại việc xây dựng sân bay mới đâu.
Tần Bạch thì lại không thấy vậy, gã có cách nhìn khác: "Đường dây chiếu sáng và đường dây liên lạc trong một đêm bị trộm cắt, đồng thời vào lúc cắt dây, một bộ phận thiết bị liên lạc mà công ty Hối Thông cung cấp cho sân bay mới cũng bị người ta phá hoại. Nếu như những tên trộm này đơn thuần chỉ vì mưu lợi, vậy vì sao lại đi phá hỏng thiết bị của Hối Thông? Tôi cho rằng rất có khả năng đây là một hành vi có mục đích phá hoại việc xây dựng sân bay mới."
Trương Dương nói: "Bất kể mục đích của những kẻ trộn cắt dây này là gì, bắt được chúng nhất định không được phạt nhẹ, bọn chúng vì bán phế phẩm mà tạo thành tổn thất hơn trăm vạn, tính chất rất ác liệt!"
Trình Diễm Đông có thể hiểu được sự phẫn nộ của Trương Dương lúc này, gã chủ động xin lỗi, nói: "Đường dây liên lạc bị cắt, thiết bị bị hủy, có liên quan tới việc công tác bảo vệ của chúng tôi không tốt, chúng tôi sẽ gánh trách nhiệm tương ứng."
Trương Dương nói: "Hiện tại không phải là lúc thảo luận ai gánh trách nhiệm, nhiệm vụ chủ yếu mà chúng ta phải làm là mau chóng phục hồi liên lạc, sau đó bắt hết những phần tử tội phạm, đồng thời tăng cường công tác bảo an để đảm bảo việc xây dựng sân bay mới không bị phá hoại và ảnh hưởng."
Thi luận vụ án đã hoàn tất, Trương Dương lại dùng di động liên hệ với lãnh đạo của bộ môn điện lực điện tín của Phong Trạch, nhấn mạnh là phải trong thời gian ngắn nhất khôi phục lại liên lạc và chiếu sáng.
Sau khi tan họp, Trương Dương và Tần Bạch cùng nhau tới hiện trường bị cắt dây, mấy chiếc xe sửa chữa đang bận rộn ở hiện trường, người phụ trách sửa chữa của bộ môn điện tín nghe nói lãnh đạo tới, liền chạy đến báo cáo tình hình với Trương Dương.
Trương Dương hỏi: "Anh dự tính lúc nào thì có thể khôi phục liên lạc?"
"Báo cáo thị trưởng Trương, đại khải là khoảng một tiếng nữa!"
Trương Dương gật đầu, tỏ ý hài lòng với tộc độ sửa chữa của họ.
Người phụt trách sửa chữa lại nói: "Thị trưởng Trương, chúng tôi chỉ có thể khôi phục được liên lạc điện thoại thôi, còn những thiết bị mà Hối Thông cung cấp thì cần phải có chuyên gia tới giải quyết."
Trương Dương nói với Phó Trường Chinh: "Đã liên hệ với phía công ti Hối THông chưa?"
Phó Trường Chinh nói: "Liên hệ rồi, bọn họ rất nhanh sẽ phái nhân viên sửa chữa tới!"
Trương Dương nhìn mấy chiếc xe sửa chữa, phát hiện không có xe kiểm tra và sửa chữa hệ thống điện lực ở bên trong, không khỏi nhíu mày, nói: "Cục điện lực vẫn chưa có ai tới à?"
Phó Trường Chinh nói: "Bảo là đã đi rồi, nhưng không hiểu sao vẫn chưa tới!"
Trương Dương nói: "Mất điện từ sáng tới giờ đã được hơn ba tiếng rồi, cho dù là mới đi thì cũng phải tới rồi, gọi điện thoại cho cục trưởng của hạ, trong vòng nửa tiếng, còn không thấy xe sữa chữa tới thì bảo họ tự động từ chức đi."
Phó Trường Chinh đã quen với phương pháp làm việc của Trương Dương, gã mỉm cười, vội vàng đi gọi điện thoại.
Tần Bạch nói: "Bọn trộm cắp này đã là trộm dây cáp để mưu lựu, vì sao lại phá hủy thiết bị của Hối Thông nhỉ?"
Trương Dương nói: "Cậu hoài nghi đây là hành vi phá hoại có mục đích ư?"
Tần Bạch gật đầu.
Trương Dương nói: "Bất kể mục đích của chúng là gì, ăn cắp nhiều dây cáp như vậy khẳng định sẽ ra tay, chỉ cần tìm thấy chỗ dây cáp đó, thuận theo đầu mối là có thể lôi được tên chủ sự ở sau lưng ra."
Tần Bạch nói: "Nếu bọn chúng là cố ý phá hoại, vậy thì sẽ không mang dây cáp tới khu thu hồi phế phẩm đâu."
Trương Dương nhìn Tần Bạch một cái, không biết gã vì sao lại nhận định chuyện này là có mục đích phá hoại.
Phó Trường Chinh mang theo hai cặp lồng đựng cơm đã đi tới, bởi vì phải xử lý sự kiện cắt dây cáp này, bọn Trương Dương vãn chưa kịp ăn trưa. Trương Dương cầm lấy cặp lồng cùng Tần Bạch ngồi xổm xuống gò đất mà ăn, nhìn khuôn mặt gầy gò của Tần Bạch, Trương Dương rốt cuộc cũng nhịn không được hỏi: "Cậu chừng nào thì điều đi?"
Tần Bạch ngây ra, sau đó và một miếng cơm to, da thịt ở hai gò má của hắn bởi vì cố sức nhai mà không ngừng uốn éo, một lúc sau một nói: "Không đi nữa!"
Trương Dương kinh ngạc nhìn gã.
Tần Bạch nói: "Em quyết định không đi nữa, trốn tránh cũng không phải là cách, cho dù là em đi tới chân trời, có một số chuyện vẫn không thể nào thay đổi được, em sinh ra ở Giang Thành, lớn lên cũng ở Giang Thành, bảo em rời khỏi nơi này, em không dứt được."
Trương Dương bật cười, nói: "Kỳ thực có những câu tôi luôn muốn nói với cậu, con người không thể chỉ vì tình cảm mà sống trên thế giới này được, còn có rất nhiều chuyện đang đợi chúng ta đi làm."
Tần Bạch khó khăn lắm mới nở ra một nụ cười: "Chị em cũng khuyên em như vậy, khi chuyện vừa xảy ra, em quả thực là nghĩ không thông, cảm thấy người khác đều nhìn em với ánh mắt khác lạ, đều khinh thường em, nhưng hiện tại em nghĩ thông rồi. Em cả đời này không phải là sống vì người khác, người khác nhìn thế nào, nói thế nào không quan trọng, nhân lúc còn trẻ tuổi, em vẫn còn có rất nhiều chuyện phải làm! Nói một cách khác, đi đường riêng của mình, mặc kệ người khác nói gì!"
Trương Dương cười ha ha, lúc này thấy hai chiếc xe một trước một sau lái tới, chiến xe ở phía sau chính là xe jeep Cadillac của Kiều Mộng Viện, Trương Dương đứng dậy đón.
Kiều Mộng Viện lần này đến là vì nghe nói thiết bị thông tín mà Hối Thông của họ cung cấp cho sân bay mới bị hủy, cho nên đặc biệt tới hiện trường kiểm tra tình hình hỏng hóc, đi cùng cô ta còn có hai kỹ sư cao cấp của công ty.
Trương Dương từ kinh thành trở về, đây là lần đầu tiên gặp lại Kiều Mộng Viện, cô ta cắt tóc ngắn, thân mặc dồ màu đen, áo lót màu trắng, lộ ra vẻ vô cùng chắc khỏe, cả người trên dưới tràn đây một cỗ vị đạo nữ cường nhân.
Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương, cô ta vốn cho rằng sau khi hắn thất tình sẽ có bộ dạng mặt ủ mày trau, nhưng thấy nụ cười sáng lạn trên mặt hắn, Kiều Mộng Viện lập tức ý thức được sự lo lắng của mình là thừa rồi, thằng ôn này căn bản là một kẻ không tâm không phế.
Trương Dương mỉm cười chìa tay ra: ""Hoan nghênh Kiều tổng tự mình tới chỉ đạo công tác."
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Kiều Mộng Viện cũng không tiện cự tuyệt hắn, chìa bàn tay nhỏ nhắn ra nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay của Trương Dương nóng lên, nắm lấy tay Kiều Mộng Viện rồi không chút dấu vết nắn một cái, Kiều Mộng Viện mặt đỏ bừng, rút tay khỏi tay Trương Dương, nói khẽ: "Tình huống thế nào?"
Trương Dương nói: "Dây thông tin và đường dây chiếu sáng đều bị trộm cắt hơn một ngàn mét, chiều hôm nay chắc là có thể sửa xong, có điều một số thiết bị do Hối Thông của các cô cung cấp bị người ta phá hoại, tổn thất cụ thể thì chưa rõ."
Kiều Mộng Viện gật đầu, cùng hai kỹ sư đi theo cô ta bắt đầu kiểm tra tình huống.
Trương Dương bảo Phó Trường Chinh đi cầm mấy bình nước khoáng tới, hắn tự mình đưa một bình cho Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện tiếp lại bình nước khoáng mà Trương Dương đưa, uống một ngụm, cô ta bước lên trước mấy bước, bởi vì trời vừa mưa, hiện trường rất lầy lội, giày cao gót của Kiều Mộng Viện không cẩn thận lún xuống đất, thân thể nghiêng đi, suýt nữa thì ngã, may mà Trương Dương kịp thời chạy tới, đỡ lấy tay cô ta, Kiều Mộng Viện nhấc chân lên, rút chân ra thì giày cao gót đã cắm sâu xuống bùn.
Trương Dương không nhịn được cười, hắn cúi xuống lôi giày cao gót của Kiều Mộng Viện ra, giúp cô ta đi vào chân. Ở trước mặt nhiều người như vậy, mặt Kiều Mộng Viện không khỏi đỏ lên, hành động của thằng ôn này cũng quá thân mật rồi, để người ngoài nhìn thấy không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì, Kiều Mộng Viện gạt ra, có vẻ tức giận nói: "Bỏ tôi ra!"
Trương Dương nghe thấy cô ta nói vậy, quả nhiên là thả cô ta ra, không những thả mà con quay người đi sang một bên.
Kiều Mộng Viện bước lên trước một bước, chân này rút được ra nhưng chân kia thì lại lún xuống, cô ta thầm cười khổ, sớm biết vậy thì mình không đi giày cao gót nữa.
Trương đại quan nhân ôm cánh tay cười ha ha nhìn Kiều Mộng Viện, bộ dạng tụ thủ bàng quan.
Kiều Mộng Viện trừng mắt lườm hắn, một chân sâu một chân nông đi ra, tuy cô ta rất cẩn thận, nhưng trên giày cao gót vẫn dính đầy là bùn, khi sắp ra khỏi chỗ lầy lộn thì chân giẫm đúng vào vũng bùn, nửa chân lún cả xuống dưới.
Trương Dương lúc này mới chạy tới, lần này Kiều Mộng Viện không cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn, sau khi rút chân từ dưới bùn ra, một nửa ống quần đã dính đầy bùn.
Trương Dương nói: "Không có kinh nghiệm gì cả, biết là tới công trường còn đi giày cao gót."
Kiều Mộng Viện một tay tóm lấy hắn, chân phải rút mạnh ra, còn giày thì vẫn cắm dưới bùn.
Trương Dương lại cúi xuống lấy giày cao gót của Kiều Mộng Viện từ trong bùn ra, cười nói: "Tôi cõng cô đi nhé, giày này không đi được nữa rồi!"
Kiều Mộng Viện lắc đầu, ở trước mặt nhiều người mà làm vậy thì xấu hổ quá, cô ta có chút chịu không nổi, không ngờ lại cúi xuống cởi nốt giày bên trái ra, chỉ đi tất bước về xe jeep của mình.
Trương Dương thấy Kiều Mộng Viện làm vậy, vội vàng nhắc nhở: "Đừng, cẩn thận rách chân!" Hắn vừa nói xong thì nghe thấy Kiều Mộng Viện hét lên một tiếng đau đớn, thân hình cong xuống.
Trương Dương vội vàng chạy tới, quả nhiên là hắn nói trúng rồi, chân trái của Kiều Mộng Viện giẫm lên một mảnh thủy tinh.
Trương Dương bước tới trước mặt Kiều Mộng Viện, ngồi xuống hỏi: "Lên đi, tôi cõng cô."
Kiều Mộng Viện lúc này không sính cường nữa, chân trái đau đớn vô cùng, máu túa cả ra, cô ta bò lên lưng Trương Dương, Trương Dương cõng cô ta tới cạnh xe jeep, mở cốp xe ra, để Kiều Mộng Viện ngồi lên đuôi xe. Thấy chân trái của Kiều Mộng Viện vẫn đang chảy máu, mảnh thủy tinh vẫn còn găm trong chân. Trương Dương bảo Phó Trường Chinh vào trong xe pickup của mình lấy hộp cứu thương ra, từ bên trong lấy kéo ra, cẩn thận cắt tất của Kiều Mộng Viện, sau đùng dùng nước sạch rửa hết bùn đất dính trên chân của Kiều Mộng Viện. Lại thấy chân ngọc của Kiều Mộng Viện không to không nhỏ, da thịt ở dưới chân nhẵn nhụi, cả bàn chân đẫy đà nhưng lại không mập, thanh tú mà không gầy, năm đầu ngón chân tinh trí như ngọc mài dài ngắn đúng độ, tròn tròn xinh xinh, cực kỳ dụ người.
Kiều Mộng Viện bởi vì chân bị Trương Dương nắm trong tay, không khỏi có chút đỏ mặt tim đập mạnh, ngay cả cơn đau cũng quên đi mất, ho khẽ một tiếng. Mắt Trương Dương nhìn chằm chằm vào chân của Kiều Mộng Viện, nhìn đến mức có chút thất thố, bị tiếng ho của Kiều Mộng Viện khiến cho tỉnh lại, hắn có chút xấu hổ cười cười, từ trong hộp cấp cứu lấy nhíp ra, cẩn thận lấy những mảnh thủy tinh ở trong chân Kiều Mộng Viện, vết thương rất sâu, tới gần hai mm, chẳng trách lại chảy nhiều máu như vậy. Trương Dương bôi thuốc kim sang tự chế lên vết thương của Kiều Mộng Viện, quan tâm hỏi: "Đau không?"
Kiều Mộng Viện cắn chặt môi, khẽ gật đầu.
Trương Dương bảo: "Cho nên mới nói nữ nhân đừng có hiếu thắng, vừa rồi để tôi cõng cô có phải là không sao rồi không?"
Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Nhiều người như vậy, tôi sao lại không biết xấu hổ để anh cõng?"
Trương Dương không khỏi cười hắc hắc, ý khác của Kiều Mộng Viện là, nếu như không có nhiều người như vậy thì cũng sẽ không cố kỵ như thế. Hắn biết tình tình của Kiều Mộng Viện trước giờ luôn thận trọng, cho nên không dám nói gì quá phận, lấy băng ra chậm rãi băng bó vết thương lại cho Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện sau khi được bôi thuốc kim sang, vết thương chỉ ngưa ngứa không còn đau nữa, cô ta có chút hiếu kỳ, nói: "Sao trong xe anh tùy thời đều mang theo túi cấp cứu vậy?"
Trương Dương cười nói: "Cô biết mà, tôi là một người tính tình nóng nảy, vài ba ngày là lại động thủ với người ta, bị một chút thương ngoài da là khó tránh khỏi, cho nên mới mang theo túi cấp cứu, gặp vết thương nhẹ thì tự mình có thể tùy thời xử lý!"
Kiều Mộng Viện không nhịn được cười, nói: "Anh cũng tự biết mình nhỉ?"
Trương Dương sau khi băng bó xong cho cô ta, cũng ngồi sánh với với Kiều Mộng Viện ở cốp xe, nhân viên công tác ở đằng xa đang ai làm việc nấy, không có ai chú ý tới họ.
Kiều Mộng Viện nói: "Anh tiểu Phi tới Tây Tạng tòng quân rồi, Chung Trường Thắng cũng bị ông nội tôi sa thải, hai chuyện này đều liên quan tới anh ư?"
Trương Dương nói: "Không liên quan gì tới tôi cả, tôi thề là tôi căn bản không ở trước mặt Kiều lão nói xấu một câu nào về họ!"
Kiều Mộng Viện thở dài, nói: "Anh tiểu Phi từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu khổ như vậy?"
Trương Dương nói: "Gã được chiều quen rồi, tới Tây Tạng nếm chút đau khổ cũng không phải là một chuyện xấu."
Kiều Mộng Viện nói: "Nghe nói anh ở kinh thành gây ra không ít chuyện."
Trương Dương nói: "Lời đồn bên ngoài không đáng tin, kỳ thực là người khác chọc tôi."
Kiều Mộng Viện bật cười, cô ta tất nhiên là không tin lời Trương Dương.
Hai kỹ sư của Hối Thông rất nhanh liền tra rõ tình hình tổn thất, qua lại báo cáo với Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện sau khi nói với họ vài câu, liền quay sang Trương Dương, bảo: "Chúng tôi sẽ nhanh chóng vận thiết bị tới, giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn nhất."
Trương Dương vẫn rất cảm kích Kiều Mộng Viện, dẫu sao thì chỗ thiết bị này đều là cô ta tài trợ không ràng buộc, Trương Dương nói: "Cám ơn Kiều tổng, cám ơn sự ủng hộ của các cô đối với việc xây dựng sân bay mới của chúng tôi."
Kiều Mộng Viện nhìn về đằng xa, thở dài nói: "Tôi đã quyết định rút khỏi Hối Thông rồi." Giọng nói của cô ta tuy không lớn, nhưng Trương Dương nghe mà giống như là sét đánh giữa trời quang, hắn ngạc nhiên nói: "Vì sao? Viễn cảnh của Hối Thông rất tốt mà?"
Kiều Mộng Viện nói: "Anh biết đấy, Hối Thông không phải là của một mình tôi."
Trương Dương im lặng không nói gì, hắn đương nhiên rõ, Hối Thông là Kiều Mộng Viện và Hứa Gia Dũng cùng nhau sáng lập, Hứa Gia Dũng ở trong đây chiếm một nửa cổ phần.
Kiều Mộng Viện nói: "Từ sau khi anh ta đi, một mình tôi chống đỡ Hối Thông, cũng may là nghiệp vụ của Hối Thông trước giờ luôn rất tốt, hiện tại tất cả đều đã đi vào quỹ đạo, tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore đã đề xuất mua lại cổ phần của Hối Thông trên tay tôi, đợi sau khi hoàn thành giao dịch cổ phần, tôi sẽ triệt để rút khỏi Hối Thông, tôi mệt mỏi rồi."
Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện, nói: "Tập đoàn Tinh Nguyệt ư? Đó chẳng phải là tập đoàn của Hứa Gia Dũng ư?"
Kiều Mộng Viện đan hai tay vào nhau, rướn về phía trước, nói khẽ: "Là tập đoàn nào cũng không quan trọng, chủ yếu là tôi mệt rồi, tôi muốn kết thúc."
Trương Dương hiểu rằng Kiều Mộng Viện sở dĩ muốn kết thúc Hối Thống, nguyên nhân chân chính là muốn triệt để vạch rõ giới hạn với Hứa Gia Dũng, nhớ tới những gì mà Hứa Gia Dũng đã làm, Trương Dương trong lòng lại không khỏi tức giận, hắn lợi dụng chuyện của Kim Toa để gây hấn ranh giới nhẫn nại của mình nhiều lần, sau đó lại vạch trần chuyện của Trầm Vi, khiến Tần Bạch mất mặt trong hôn lễ, Trương Dương đã không thể nào nhịn được Hứa Gia Dũng nữa rồi, hắn biết rõ rằng, Hứa Gia Dũng coi mình là kẻ thù giết cha, nếu như mình mặc hệ gã, sau này sự báo thù của Hứa Gia Dũng đối với mình sẽ biến thành ghê gớm hơn, nếu như là báo thù quang minh chính đại, Trương Dương không sợ, nhưng sự thực chứng minh, Hứa Gia Dũng là một tên tiểu nhân bất chấp thủ đoạn, những thủ đoạn bẩn thỉu xuất hiện liên tục khiến cho Trương Dương quyết không thể để nhân vật nguy hiểm này tiếp tục tồn tại, làm nguy hại tới thân nhân, bằng hữu của mình.
Trương Dương thở dài, nói: "Cô khổ cực đưa Hối Thông tới quy mô hiện tại, chuyển nhượng cho Tinh Tuyệt, há chẳng phải là tiện nghi cho tên khốn Hứa Gia Dũng đó ư?"
Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương, nói: "Chuyện trên sinh ý, tự tôi sẽ có chủ ý, còn chuyện tình cảm thì không liên quan gì tới anh, sự lo lắng của anh hình như hơi thừa rồi."
Trương Dương nói: "Cho dù là bạn bè, quan tâm nhâm cũng là điều nên làm mà."
Kiều Mộng Viện nói: "Có thời gian thì đi quan tâm nhiều đến Sở Yên Nhiên đi, có lẽ có thể khiến cô ấy hồi tâm chuyển ý." Kiều Mộng Viện cũng có nghe nói tới chuyện Trương Dương và Sở Yên Nhiên giải trừ hôn ước.
Trương Dương cười khổ, nói: "Cô nói vậy thì hai chúng ta thực sự là có chút vị đạo của kẻ luân lạc thiên nhai."
Kiều Mộng Viện nói: "Đừng có kéo tôi vào, tôi còn chưa thảm tới mức đó."
Lúc này điện thoại của Trương Dương đổ chuông, là Trình Diễm Đông gọi tới, đã tìm thấy chỗ dây cáp bị cắt ở một trạm thu mua phế phẩm, ở hiện trường bắt được hai tên tội phạm cắt dây, đã thẩm vấn sơ bộ, bọn họ đã cung khai đồng bạn ra, cảnh sát đang tiến hành hành động, tranh thủ một lưới bắt gọn bọn trộm này. Căn cứ vào tình huống hiện tại nắm được, lần cắt dây cáp này không có nhiều nhân tố phía sau, chỉ là đám trộm này phạm tội vì mưu lợi, không có ý phá hoại.
Tần Bạch ở trong chuyện này biểu hiện rất kiên trì, gã vẫn cho rằng không phải là một chuyện trộm cắp bình thường, đám phần tử tội phạm này cắt dây cáp thì có thể giải thích rõ, nhưng bọn chúng đi phá hoại thiết bị của Hối Thông thì khó mà giải thích được.
Sự kiện cắt dây cáp này khiến chính phủ thành phố Giang Thành rất chú ý, thị lý đã nhấn mạnh phải tăng cường trị an của công trường, đảm bảo công trình sân bay mới được tiến hành ổn định, ngăn chặn những sự kiện tương tự phát sinh, sau cuộc nói chuyện giữa cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi và Trương Dương, quyết định phái thêm cảnh sát tới quản lý trị an ở công trường, Tần Bạch chủ động xin đi, tới công trường phụ trách công tác trị an hiện trường.
Trương Dương ngay lập tức nói chuyện Tần Bạch được điều đến công trường sân bay mới cho Tần Thanh.
Tần Thanh sau khi từ Giang Thành về Lam Sơn, một mực đều lo lắng cho chuyện của em trai mình, hiện tại nghe nói gã được phái tới công trường sân bay mới công tác, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, dẫu sao thì chuyện của Trầm Vi cũng đả kích Tần Bạch rất mạnh, nếu như gã tiếp tục ở lại cục công an Giang Thành, áp lực tâm lý phải gánh chịu sẽ rất lớn, khó tránh khỏi phải đối diện với những lời đồn đại thất thiệt, đây chính là nguyên nhân mà lúc trước Tần Thanh muốn điều gã tới Lam Sơn hoặc là Nam Tích, nhưng đáng tiếc đề nghị của cô ta lại bị Tần Bạch cự tuyệt, Tần Bạch kiên trì muốn ở lại Giang Thành tiếp tục công tác, hiện tại Tần Bạch tới công trường sân bay, tuy vẫn là ở Giang Thành, nhưng dẫu sao cũng là rời khỏi hoàn cảnh công tác trước kia, thay đổi hoàn cảnh đối với sự hồi phục tâm lý của Tần Bạch có tác dụng rất lớn. Tần Thanh dặn dò Trương Dương: "Tần Bạch tới chỗ anh, anh sau này phải khai thông cho nó nhiều nhé, giúp nó sớm ngay từ trong thung lũng đi ra."
Trương Dương nói: "Em yên tâm đi, anh sẽ làm tốt công tác tư tưởng, đợi khi em gặp lại Tần Bạch, nhất định sẽ thấy nó lại đầy dũng khi và hi vọng đối với cuộc sống!"
Tần Thanh cười nói: "Biết là anh có bản sự đó mà."
Trương Dương nói: "Vậy... em nếu giúp em khuyên bảo nó, em sẽ báo đáp anh thế nào đây?"
Tần Thanh gắt: "Còn ra điều kiện với em à? Anh đúng là vô sỉ!"
Trương Dương nói: "Anh gần đây phát hiện, con người ta một khi vô sỉ sẽ sống thoải mái hơn."
Tần Thanh cười khẽ: "Lần sau lúc gặp anh, anh bảo em làm gì, em sẽ làm cái đó." Thị trưởng Tần Thanh cũng chỉ có ở trước mắt Trương Dương mới biểu hiện ra nhu tình như nước như vậy.
Trương Dương trong lòng sướng rơn, hắn nói khẽ: "Em nói đấy nhé, đã nói là nhất định phải giữ lời."
Tuy là qua điện thoại, nhưng Tần Thanh vẫn có thể nghe ra vị đạo ám muội trong lời nói của tên này, mặt không khỏi nóng lên, nói: "Giữa ban ngày ban mặt, đừng có nói vậy, em gác máy đây, sắp phải đi họp thường ủy rồi."
Trương Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Bí thư Chu của bọn em đi chưa?"
Tần Thanh nói: "Chưa đi, tỉnh lý chỉ có ý định, tới giờ bộ tổ chức vẫn chưa hạ công văn."
Trương Dương nói: "Ngô Minh gần đây đang rất cố gắng tranh thủ, giúp anh nhăc nhở thị trưởng Thường phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để lật thuyền trong rãnh."