Số lần đọc/download: 10301 / 70
Cập nhật: 2017-12-29 18:01:41 +0700
Chương 493: Chẳng Còn Gì Nữa Kìa
C
HƯƠNG 493: CHẲNG CÒN GÌ NỮA KÌA
“Không nghe rõ thì thôi.”
Kỷ Sênh hức một tiếng, quay người đi vào phòng, Khả Khả xúc động đặt tay lên trước ngực, rồi lại sờ lên đầu, không phải đang nằm mơ đấy chứ?
Sao tên đó lại đột nhiên trở về?
Không được.
Cô phải kiên quyết.
Năm xưa đã từng nói là mãi mãi sẽ không themg quan tâm tới cậu.
Nhưng....cô đã viết thư bao nhiêu năm như thế, lại còn năm nào cũng tặng quà...giải thích thế nào đây?
Kỷ Sênh kéo Tiểu Bắc tới Bắc Minh gia trước, Lý Tranh Diễn tới sau, những năm vừa qua hai gia đình qua lại với nhau và có tình cảm rất tốt, trong những năm đó có một hạng mục bất động sản đã xây mới một khu biệt thự, vì vậy cả hai nhà đều chuyển tới đó.
Một nhà thì ở khu sổ 7, một nhà thì ở khu số 9.
Trên đường, Kỷ Sênh chớp chớp mắt hỏi Khả Khả: “Con mặc thế có phải “tùy tiện” quá không?”
Khả Khả cúi đầu nhìn bộ dạng mình lúc này, phía trước thì hở ngực, phía dưới thì hở đùi, Khả Khả lặng lẽ kéo cổ áo lên cao một chút, mặt thản nhiên nói: “Năm xưa khi anh ta bỏ rơi con, bây giờ con phải làm cho anh ta phải hối hận! Sao hả? con vẫn có giá của con chứ?”
Kỷ Sênh giơ ngón tay trỏ lên ấn vào trán Khả Khả nói: “Số tiền Lý gia tiêu vào người cô có mà đi nuôi chó còn có giá trị hơn ấy!”
Khi bọn họ tới nơi, Lương Nặc đã đang đứng đợi rồi.
Mười năm đã qua đi, bây giờ cô đã là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong giới thiết kế.
Có công ty riêng của mình, đạt được vô số các giải thưởng giá trị.
“Mẹ nuôi!” Khả Khả đưa tay lên vẫy vẫy, chạy lại gần liền dang tay ra ôm lấy Lương Nặc, rồi còn nũng nịu hỏi: “Mẹ nuôi có nhớ Khả Khả không?”
Lương Nặc vỗ nhẹ tay vào lưng cô: “Đương nhiên là nhớ rồi, Khả Khả đáng yêu và xinh đẹp thế này, ai mà không nhớ chứ?”
“Hức!” Khả Khả nghe thấy cô nói vậy cũng thấy vui, bỏ tay ra rồi nhìn Lương Nặc hỏi: “Vậy mẹ nuôi, anh Tiểu Tiểu Bắc có phải đã về rồi không? Anh ấy giờ ở đâu?”
Lương Nặc vẫn tỏ ra có chút áy náy, nói vẻ nghiêm túc: “Khả Khả à, việc năm xưa mẹ nuôi vô cùng xin lỗi con, bây giờ không phải thời kì phong kiến nữa, hôn ước sao có thể do người lớn định đoạt nữa? Nghe Kỷ Sênh nói con ở trường có rất nhiều người theo đuổi đúng không? Tiểu Bắc nó tính cách lạnh lùng, con đừng để ý nhé!”
Khả Khả không để ý lắm tới lời nói của Lương Nặc, chỉ tay lên tầng hai nói: “Anh ấy ở trên tầng hai ạ?”
“Ừm!”
Vậy là Khả Khả liền chạy lên tầng hai, Lương Nặc còn muốn gọi cô lại cùng ngồi uống trà nhưng đã không thấy bóng dáng đâu, Kỷ Sênh thở dài cầm tay Lương Nặc: “Thôi bỏ đi, mặc kệ con nha đầu đó, con gái tính lại hướng ngoại, lớn rồi nên càng không quản được nữa.”
.....................
Bắc Minh Huân tắm rửa xong, bởi vì nhà hôm nay có khách, vì vậy nên cậu đương nhiên phải thay một bộ đồ mới.
Bàn tay chậm rãi đơm cúc áo lại, chiếc áo sơ mi trắng bốp được là phẳng lì, cậu thắt thêm một chiếc cà vạt, sau đó mặc chiếc áo vest được đặt may vào, đứng trước cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếc lên người cậu rực rỡ, lúc này nhìn cậu như một người có thể phát quang vậy.
Phía sau lưng truyền tới một âm thanh nghe như tiếng bước chân rầm rầm, cậu từ từ quay đầu lại nhìn.
Khả Khả lúc này đã lên tới nơi và dựa người vào của với một dáng đứng có thể khoe ra toàn bộ các đường con trên cơ thê, cô dựa lưng vào cửa,, một chân co lên, hất tóc ra phía sau, đôi mắt đầy sự mời gọi.
Cô khẽ nhoẻn miệng cười, nháy mắt một cái.
“Hello!” đôi mắt Khả Khả hướng về phía Bắc Minh Huân: “Mười năm không gặp, anh thấy em có xinh không? Có hối hận năm xưa đã bỏ em lại không? Bây giờ xin lỗi em vẫn chưa muộn đâu, nói không chừng em còn quên đi chuyện ngày xưa, cho anh thêm một cơ hội nữa!”
Bắc Minh Huân chỉ liếc mắt nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng như ngày còn nhỏ.
“Ấu trĩ!”
Đôi môi cậu mấp máy, thốt ra hai từ, sắc mặt cậu không thay đổi liền đi ngang qua người cô, mãi cho tới khi hơi thở đặc trưng nam tính đã đi ra xa, Khả Khả mới phát hiện ra vừa rồi mình đã bị....xem thường!
Nụ cười trên môi cô chợt tắt, Khả Khả tức giận chạy về phía hành lang.
Muốn ngăn trước mặt Bắc Minh Huân.
“Không được đi! Mười năm trước anh nói em ấu trí, mười năm sau em đã thay đổi hoàn toàn thành một con người khác – một thiếu nữ xinh đẹp, duyên dáng, ấu trĩ chỗ nào hả? hả?” cô vừa chạy được hai bước, ai biết được chân tự nhiên lại chẹo xuống, cả người cô ngã hướng về phía trước.
Còn phía trước....lại chính là Bắc Minh Huân.
Cậu thanh niên nghe thấy cô gọi liền quay đầu lại, đúng lúc đó lại thấy Khả Khả đang ngã về phía mình, cậu nheo mày lại, nhanh chóng nghiêng người sang một bên né đi.
Khả Khả sợ hãi, đột nhiên nhắm mắt lại.
Một giây, hai ngây, bao giây....
Ấy, không đau?
Cô ti hí mở mắt ra, lọt vào mắt cô là một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, ngũ quan cân đối, chiếc mũi cao, nhưng khuôn mặt và ánh mắt vẫn lạnh lùng.
Khả Khả nuốt nước bọt, rồi ánh mắt cô từ từ hướng xuống phía dưới.
Hai tay Bắc Minh Huân đã đỡ vào vòng eo thon thả của cô.
Cơ thể cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cậu qua lớp vải của chiếc áo đang mặc trên người, sống lưng cô chợt run lên.
Đây chính là người đàn ông kiêu căng ngạo mạn đó sao?
“Anh...anh ôm em rồi?”
Hai mắt chớp chớp, Khả Khả vụng về, lúng túng nhìn vào mặt cậu rồi lại cúi xuống, song, một giây sau.
Rụp. Cậu vừa bỏ tay ra cô liền ngã xuống đất.
Bắc Minh Huân liền bỏ tay ra khỏi người cô, hai tay cho vào túi quần, đứng lùi ra sau một bước, ném cho cô cái nhìn khinh khỉnh: “Xem ra những năm nay em có vẻ thèm khát nhỉ, nhìn thấy con trai là vồ lấy.”
Khả Khả tức giận, giơ chân lên định đá vào người cậu.
“Lưu manh!”
Bắc Minh Huân lùi nhanh về phía sau một bước, chỉ tay vào chiếc váy ngắn trên người Khả Khả: “Chẳng còn gì nữa kìa!”
Khả Khả vốn dĩ muốn cố ý kích động cậu, bên trên mặc một chiếc áo cổ hình chữ V gợi cảm, phía dưới mặc một chiếc váy cực ngắn, mặc như vậy, nửa người cô gần như hở hết ra ngoài rồi còn gì, sắc mặt tái đi khi nghe cậu nói vậy, kéo váy xuống đứng từ dưới đất lên, nhìn cậu chằm chằm, cái đồ lưu manh, có giỏi thì hở ra anh đừng có nhìn!
“Đây là nhà anh.” nói cách khác, cậu nhìn vào đâu cũng được.
Nói xong, chẳng thèm quan tâm tới sắc mặt khó coi của Khả Khả, cậu quay người tiếp tục bước xuống tầng một.
Khả Khả giậm chân.
Trên bàn ăn, Lý Tranh Diễn và Bắc Minh Dục theo thói quen vẫn đấu khẩu với nhau,
Nhị Đồng vì ở trường có một cuộc thi quan trọng nên cũng không về còn Kỷ Sênh và Lương Nặc cũng chỉ tập chung nói chuyện của hai người, còn Bắc Minh Huân thì ngồi đó giống như một bước tượng băng, nếu không phải Lương Nặc mở miệng nói chuyện với cậu thì hầu như cậu chẳng nói gì.
Khả Khả tức giận cầm đôi đũa ăn cơm thì ít mà cứ chọc xuống bát cơm, thỉnh thoảng lại liếc mắt lườm Bắc Minh Huân, miệng thì lẩm bẩm.
“Đồ lưu manh đồ không biết xấu hổ, đồ đáng ghét....sao lại giống hệt như hồi còn nhỏ thế chứ....”
Kỷ Sênh nhìn thấy nét mặt tức giận của con gái, cô dùng chân đá vào chân Khả Khả bên dưới bàn ăn, biểu thị hãy ngoan ngoãn một chút, sau đó cười cười nhìn Bắc Minh Huân: “Tiểu Bắc à, khi nào thì con lại đi Mỹ?”
“Con không cần đi nữa!” Bắc Minh Huân đặt bát xuống, ngẩng đầu lên trả lời.
Hai mắt Khả Khả sáng lên: “Anh sẽ học đại học ở trong nước à?”
Lương Nặc nói vẻ tự hào: “Không phải. anh Tiểu Tiểu Bắc của con đã học vượt lớp, bây giờ đã có học vị thạc sĩ rồi, sau này không cần đi học nữa.”
Khả Khả há hốc mồm ngạc nhiên: “Con mới học lớp 12.”
Cô đưa tay lên tính toán gì đó.
Đại học bốn năm, thạc sĩ ba năm.
Tuổi của cậu và của cô sàn sàn nhau nhưng dường như là đã học hơn cô cả 8 năm....
Mặt cô hơi nhăm lại, có chút nghi ngờ, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, đẩy ghế ra, cô chạy tới bên cạnh Lương Nặc: “Mẹ nuôi, anh Tiểu Tiểu Bắc đầu óc không có vấn đề gì chứ?”
“Anh ấy đã vất vả bao nhiêu năm như vậy, gần đây không có việc gì nên sẽ về nhà nghỉ ngơi.”