Số lần đọc/download: 4125 / 118
Cập nhật: 2015-10-24 18:23:17 +0700
Chương 172: Trật Tự Và Phép Tắc Thần Ấn Vương Tọa [3]
Share by: MTQ - banlong.us
Long Hạo Thần nói.
“Dù là Lam Vũ, Quang Phù Dung hay Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, dường như đều không muốn vào Giai Điệu Vĩnh Hằng, ta cũng không thể để chúng nó lại đây.”
Nhã Đình bật cười, nói.
“Đợi lúc chúng nó hấp thu thiên thạch rồi, còn lựa chọn thích hay không? Cái này rất khó nói à. Hơn nữa, ai bảo phải bỏ chúng nó vào Giai Điệu Vĩnh Hằng? Giai Điệu Vĩnh Hằng có năng lực dựng dục sao?”
Long Hạo Thần lòng chợt động. Đúng rồi! Trong thiên thạch có thành phần sắt thép kỳ lạ, nói không chừng có thể che giấu cảm xúc không muốn vào Giai Điệu Vĩnh Hằng của hai thần kiếm. Lùi một bước thì dù chúng không muốn vào, mình cũng có thể xin Dương gia gia hỗ trợ, tạm thời cất chúng vào trong Tàng Bảo Động của Kỵ Sĩ Thánh Điện. Dù sao trừ hắn ra, không ai có thể sử dụng hai thần kiếm này.
Trải qua lần minh tưởng trước, tu vi của hắn đã hoàn toàn hồi phục. Quang mang chợt lóe, Nhã Đình ôm Lam Vũ, Quang Phù Dung đưa tới trước mặt Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần nhận lấy thanh trọng kiếm trải qua không ngừng tiến hóa ngày càng mạnh. Quang nguyên tố nhu hòa từ từ rót vào, quang mang vàng và xanh gần như cùng lúc dâng lên, chốc lát đã tăng tới trạng thái thánh kiếm.
Tiếng ù ù khẽ vang lên, phát động Quang Chi Đãng Dạng, Long Hạo Thần dần tiến vào trạng thái kiếm tâm sáng tỏ, kiếm ý nội liễm. Lam Vũ, Quang Phù Dung bắt đầu tỏa ra quang mang trắng tinh thuần đến trong suốt.
*Phụt*
Thần kiếm chĩa hướng phía trước, chớp mắt đâm lút cán. Thiên thạch tuy cứng rắn nhưng dù sao chỉ là vật thể. Trước linh lực cấp tám mạnh mẽ của Long Hạo Thần, và sự sắc bén của Lam Vũ, Quang Phù Dung, chớp mắt bị đâm xuyên.
Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán cũng từ hướng khác đâm vào khối đá này. Đôi tay Long Hạo Thần nắm hai chuôi kiếm, lặng lẽ cảm nhận thần kiếm biến hóa.
Mơ hồ, hai thanh thần kiếm dường như hơi nóng lên, Long Hạo Thần không cảm giác thêm điều gì khác.
“Chủ nhân yên tâm đi, cảm giác của ta không sai.” Nhã Đình vừa nói vừa giang tay ra làm động tác ôm.
Sáu cánh sau lưng cô cùng xòe ra, quang mang trắng nhu hòa lan tỏa, bao trùm lấy thiên thạch. Có thể mơ hồ thấy sau lưng Nhã Đình xuất hiện ảo ảnh đỉnh lô.
Quang mang chợt lóe, thiên thạch biến mất trong quang mang trắng.
Nhã Đình sắc mặt tái nhợt.
“Chủ nhân, trong khoảng thời gian sắp tới ta không thể giúp người được. Ta phải hết sức thúc đẩy năng lực dựng dục Thánh Dẫn Linh Lô đã cho ta, giúp hai thanh kiếm hấp thu thiên thạch.”
Vừa dứt lời, cô đã hóa thành luồng sáng vàng, thoáng chốc dung nhập vào người Long Hạo Thần, không thấy bóng dáng.
Sáng sớm.
Long Hạo Thần sáng sớm đã tới chờ trước cửa phòng làm việc của Dương Hạo Hàm, nằm ở tầng cao nhất tổng điện Kỵ Sĩ Thánh Điện. Hôm nay hắn mặc đồ trắng, tóc dài màu vàng xõa ngang vai, cách ăn mặc đơn giản đến không thể giản đơn hơn. Nhưng Long Hạo Thần chỉ đứng đó, mặc kệ hắn mặc cái gì đều có khí chất riêng biệt, khiến người chú ý.
Quang mang trong suốt, dù là ai, trông thấy đôi mắt trong suốt không chút vật bẩn của hắn, cảm nhận Quang nguyên tố tinh khiết xung quanh người hắn, sẽ bất giác bị hắn hấp dẫn.
Sớm như vậy đã tới chờ không phải vì Long Hạo Thần nóng lòng muốn có Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp, quan trọng là hắn muốn sớm ngày bắt đầu nhiệm vụ ngàn vạn công huân. Đây chính là tròn một ngàn vạn công huân! Không biết bao nhiêu ma tộc sẽ trở thành vật tế trong tay hắn. Hơn nữa nó cần thời gian. Muốn sớm đoàn tụ với đồng bạn, Thải Nhi, thì hắn nhất định phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mới được.
Dương Hạo Hàm không để Long Hạo Thần chờ đợi quá lâu. Dù rằng hiện tại ma tộc tấn công yếu hơn trước nhiều, nhưng làm điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, ông phải lo giải quyết rất nhiều việc.
Trong thánh chiến, Dương Hạo Hàm và Long Thiên Ấn phân công rất có trật tự. Dương Hạo Hàm phụ trách hậu cần bổ sung, điều động binh lính, trị liệu thương binh, và các công tác linh tinh phức tạp khác. Long Thiên Ấn chỉ phụ trách dẫn các cường giả Kỵ Sĩ Thánh Điện chiến đấu ở tiền tuyến.
Nếu có Long Tinh Vũ, lấy phân phận Trừng Giới kỵ sĩ làm điều này càng thích hợp hơn. Đáng tiếc, Trừng Giới kỵ sĩ duy nhất trong ba đại Thần Ấn kỵ sĩ đã biến mất, dĩ nhiên phải có người nhận nhiệm vụ thay y. Long Thiên Ấn không thể mặc kệ. Dù sao Dương Hạo Hàm là minh chủ Liên Minh Thánh Điện, cần giải quyết rất nhiều vụ việc phía Liên Minh.
“Đến sớm vậy?” Dương Hạo Hàm nhìn Long Hạo Thần chờ trước cửa, mặt lộ nét cười. “Theo ta vào.” Nói xong ông đẩy cửa, đi vào phòng làm việc.
Long Hạo Thần trước tiên cung kính hành lễ với ông mới vào theo.
Dương Hạo Hàm chỉ ghế ở một bên, ý bảo Long Hạo Thần ngồi xuống.
Long Hạo Thần lắc đầu nói.
“Dương gia gia, ta không ngồi, xin người kiểm tra trị số công huân của ta, để ta bắt đầu nhận nhiệm vụ tiếp theo.”
Dương Hạo Hàm mỉm cười nói.
“Ngươi gấp gáp cái gì. Hạo Thần, trong lòng ngươi có phải trách ông nội mình?”
Long Hạo Thần ngẩn ra nhưng không mở miệng. Kỳ thực trong lòng hắn không biết có trách hay không. Chỉ là làm cách nào hắn cũng không thể sinh ra cảm giác thân thiết với ông nội. Dù sao hắn bây giờ khác năm đó gặp Long Tinh Vũ.
Khi gặp phụ thân thì hắn còn nhỏ, mới mười tuổi mà thôi. Có thể nói, Long Tinh Vũ xuất hiện ở thời điểm quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành của hắn. Hơn nữa y hết sức dạy dỗ, bên hắn hơn hai năm. Thế này mới thành lập tình cảm cha con.
Long Thiên Ấn thì ở tình huống khác. Khi Long Hạo Thần gặp ông nội mình, hắn đã chiến đấu với ma tộc, nhiều năm ra sống vào chết. Không biết hắn gặp bao nhiêu khó khăn, ta luyện, quanh quẩn giữa lằn ranh sống chết. Nhưng ông nội hắn đã ở đâu? Từ nhỏ tới lớn, hắn không gặp mặt ông nội một lần nào. Giống như Long Thiên Ấn đã nói, ông đúng là không phải một ông nội đúng nghĩa. Tuy Long Hạo Thần không có ý trách ông, nhưng muốn hắn sinh ra cảm giác thân thiết thì không phải chuyện dễ.
Dương Hạo Hàm thở dài một tiếng, nói.
“Tất cả là do chiến tranh làm hại! Chàng trai, đừng trách ông nội ngươi. Kỳ thật hắn rất bất đắc dĩ. Có lẽ ngươi không biết, quan hệ ông nội và cha ngươi cũng không tốt, cũng bởi quy tắc của họ Long. Tổ tiên họ Long các ngươi từng thề, ngày nào ma tộc chưa diệt vong, hậu duệ gia tộc không thể hưởng thụ quyền lực. Dù là ông nội ngươi hay cha ngươi đều không thể thay đổi điều này. Lùi một bước mà nói, ông nội ngươi là một trong tam đại Thần Ấn kỵ sĩ của Kỵ Sĩ Thánh Điện, hắn gánh vác trách nhiệm nặng nề cỡ nào, ngươi có nghĩ đến không? Phụ thân ngươi mới trở thành Thần Ấn kỵ sĩ mười mấy năm thôi, lúc trước chỉ có ta và ông nội ngươi là Thần Ấn. Mà ta dốc càng nhiều sức lực ở toàn Liên Minh. Có thể nói, tổng điện Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta hoàn toàn do một tay ông nội ngươi chống đỡ. Tại đây, uy vọng của ông nội ngươi còn cao hơn ta nhiều. Làm Thần Ấn kỵ sĩ, phải gánh vác rất là nhiều thứ, quá nhiều. Hắn không còn tâm trí lo lắng thân tình. Năm đó bà nội ngươi chết tại Ngự Long quan, nhưng ông nội ngươi canh giữ bên linh cữu một ngày rồi lần nữa leo lên đầu tường Ngự Long quan. Từ lúc đó, ta không bao giờ thấy ông nội ngươi cười nữa.”
“Làm một người đàn ông, không lộ ra cảm xúc không có nghĩa là bản thân hắn không có tình cảm. Ông nội ngươi cũng rất đau khổ. Ta biết, khiến ngươi đột ngột nhận hắn thì cực kỳ khó khăn. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể hiểu hắn. Cả đời ông nội ngươi gần như dâng hiến cho Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta. Hắn là anh hùng chân chính. Làm anh hùng, hắn trả giá cũng là người bình thường không thể tưởng tượng được. Ngươi nên tự hào mình có được một ông nội như vậy, mà không phải trách hắn, ngươi hiểu chưa?”
Long Hạo Thần im lặng nghe Dương Hạo Hàm nói, chậm rãi gật đầu.
“Dương gia gia, ta hiểu những lời người nói, cho nên ta không trách ông nội. Chỉ là, ông ấy xuất hiện quá bất ngờ. Trước kia phụ thân chưa từng nói ta có ông nội, ta cần thời gian. Ngài có thể cho ta chút thời gian không?”
Dương Hạo Hàm mỉm cười nói.
“Đó là tất nhiên. Chỉ cần trong lòng ngươi không trách hắn là tốt rồi, đây là việc ông cháu nhà các ngươi. Ngươi gia nhập trận chiến tranh này, ông nội là cấp trên của ngươi, ngươi rất nhanh sẽ biết hắn ở trên chiến trường là loại anh hùng nào. Có hắn ở đầu tường Ngự Long quan, coi như là Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp cũng không dám tùy tiện tấn công đầu tường.”
Long Hạo Thần nói.
“Dương gia gia, xin ngài hãy ghi lại trị số công huân của ta.” Nói xong hắn duỗi ra cánh tay khảm lệnh bài công huân.
Dương Hạo Hàm gật đầu, lấy ra linh khí loại nhỏ, ở mặt trên ghi nhớ. Khi ông thấy con số thì hơi ngây ngẩn.
Trị số công huân lưu trữ trong lệnh bài công huân của Long Hạo Thần không ngờ cao tới bảy con số.
Hơn một trăm vạn.
“Ngươi, sao ngươi có nhiều công huân như vậy?” Dương Hạo Hàm giật mình nói.
Long Hạo Thần mỉm cười.
“Ngài đừng quên chính ta giết chết Xà Ma Thần An Độ Ma Li! Hơn nữa, Hạo Nguyệt và Nhã Đình đánh chết ma tộc đều tính về ta. Nhưng ta muốn đề nghị với ngài, làm Liệp ma giả thứ nhất đánh vỡ Trụ Ma Thần, công huân này không tính trong lúc chiến đấu được. Ta cầu Liên Minh cho, mấy trăm vạn công huân chắc không tính nhiều chứ, tốt nhất là cũng tính trong số ngàn vạn công huân luôn.”
Dương Hạo Hàm bực mình nói.
“Thằng nhóc tệ hại, ngươi đang tống tiền sao?”
Long Hạo Thần nói.
“Dương gia gia, cái này chắc không thể tính là tống tiền.”
Trước ánh mắt đáng thương của hắn, Dương Hạo Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, nói.
“Được rồi, việc này Liên Minh đã sớm bàn bạc. Các người phá hủy Trụ Ma Thần, lập công lớn cho Liên Minh, nhưng không có thưởng công huân.”
“A? Vì sao?” Long Hạo Thần giật mình nói.
Dương Hạo Hàm mỉm cười nói.
“Nếu ngươi thật muốn công huân thì cũng được, cho ngươi hai, ba trăm vạn cũng không thành vấn đề. Đương nhiên không thể tính vào nhiệm vụ ngàn vạn công huân, nhưng phần thưởng Liên Minh vốn muốn cho ngươi cũng không có.”
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu