To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 632
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 479: Hắc Ngục
rong lòng Diệp Thiên Vân rất bình tĩnh, bốn gã hòa thượng điên cuối cùng không kiềm chế được. Chỉ cần họ nôn nóng, mình sẽ càng có cơ hội! Một người kẹp giữa hai bên, rất dễ đục nước béo cò, đạo lý này hắn vẫn có chút hiểu được
Lôi Ngạo cũng không bất ngờ sẽ có người cản trở, hắn cười nhạt nói: “ mấy người các ông bị giẫm phải đuôi à? Tại sao không thể đi được? Diệp Thiên Vân muốn đi đâu là quyền của cậu ấy, các ông dựa vào cái gì mà can thiệp? Thiếu Lâm lẽ nào thô lỗ đến mức này sao?”
Bốn gã hòa thượng điên cũng không vì thế mà động, họ tới đây chỉ vì Diệp Thiên Vân, giờ lại thế này thật không thoải mái. Khí thế vui mừng Cuồng Vũ vừa rồi cũng không còn, lão cau mày nói: “ Vừa nãy chúng tôi trao đổi với Diệp Thiên Vân, cậu ta phải trả lời ngay, ai ngờ ông lại phá rối giữa chừng!”
Lôi Ngạo vẫy tay, gọi một số người cuả Bát Quái Môn lại gần, sau đó cười một cách chế nhạo nói: “ Diệp Thiên Vân không thể thay đổi ý định sao? Đường đường là đắc đạo cao tăng của Đạt Ma Viện chẳng qua cũng chỉ là như thế!”.
Diệp Thiên Vân từ sau khi nhìn thấy bốn gã hòa thượng điên, phát hiện có rất nhiều võ giả đều rất tôn trọng họ, nhưng Lôi Ngạo trước mắt cũng không coi đó là chuyện gì to tát, điều này có chút kỳ lạ. Quay đầu nghĩ kĩ lại, kỳ thực biểu hiện của Lôi Ngạo như có một vài dự liệu, trước tiên là giận dữ, sau đó lại xin lỗi! một người nếu có thể chuyển biến nhanh chóng, như thế chỉ có thể nói hắn có vấn đề.
Diệp Thiên Vân nơi nào cũng không muốn đi, hiện tại chỉ muốn một mình rời khỏi nơi thị phi này thật nhanh. Nhưng hắn cũng hiểu, việc này phải đi từng bước, không thể để lộ ra sơ hở.
Lôi Ngạo đưa tay ra sau lưng, hãnh diện đứng thẳng, chậm rãi nói đối với Cuồng Cảnh: “Ta biết các ông có chủ ý! Thiếu Lâm muốn dẫn đầu trong võ lâm, có thể trong lòng các ông đã quá lo lắng! Độ trưởng thành của Diệp Thiên Vân đã vượt quá sự mong muốn của các ông, đã đánh vỡ sự cân bằng trong võ lâm, vì thế phải hạn chế cậu ta, ta nói thế có đúng không?”
Người Bát Quái Môn ở đằng sau sau khi nghe thấy đều bất giác xì xào bàn tán. Không ít người hận không giết được Diệp Thiên Vân ngay tại chỗ nhưng khi nghe thấy tin mật này, lòng hiếu kỳ lại bị khiêu khích. Nếu ngay cả Thiếu Lâm cũng đầy sợ hãi với Diệp Thiên Vân, như vậy hắn một mình xông Bát Quái Môn, cũng không phải là chuyện gì lớn. Mọi người đều như vậy, khi thất bại luôn tìm một chút an ủi trong tâm hồn đối với bản thân.
Cuồng Cảnh nghe thấy lời nói của hắn. Khẽ tiến lên hai bước, lấy thân hình Cuồng Võ che chắn., đùa giỡn nói: “Diệp Thiên Vân quả thực là một ngôi sao đang lên của Võ Lâm, nhưng chúng ta cũng không muốn hạn chế hắn! Ngươi không cần ở đây chia rẽ, chủ ý của ngươi lẽ nào vẫn cần ta nói ra sao?”
Nói đến đây thấy vẻ mặt của Lôi Ngạo không thay đổi, lão nói có chút cứng đầu: “ Nghe đồn Diệp Thiên Vân có một môn tuyệt học, tên là thiên sách! Có thể trong thời gian ngắn đưa tiềm năng cơ bản của võ giả nhanh chóng trở thành cao thủ. Ta nghĩ ông mời hắn đi cũng đa phần là vì điều này thôi?”
Khi Lôi Ngạo nghe thấy thiên sách, tuy thần sắc tự nhiên, nhưng Diệp Thiên Vân cũng cảm thấy rõ sự không đồng nhất của tâm lý đối phương, trong lòng rất cảnh giác! Thiên hạ rộn ràng vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi đi, lời nói này không phải là không có đạo lý. Cuồng Cảnh cũng cảm thấy sự biến đổi này. Miệng vẫn không ngừng: “Thiếu Lâm ta cũng không thiếu môn được gọi là tuyệt sách, Diệp Thiên Vân là nhân tài mới xuất hiện trong chốn võ lâm, sự lớn mạnh của hắn quả thực đã vượt quá dự liệu của chúng ta! Nhưng xuất phát điểm của chúng ta vẫn là để bảo vệ hắn, bảo vệ hắn không bị một số người lòng dạ không tốt lợi dụng! Cái gọi là thiên sách, chỉ có những người có địa vị cao, dã tâm bừng bừng đó mới nghĩ đến, vì nó có thể làm cho một môn phái vô danh nhanh chóng nổi lên!”
Lôi Ngạo rốt cuộc trên mặt đã có sự biến đổi nhỏ, hắn khinh thường đáp lại: “Xuất phát điểm của Thiếu Lâm là tốt? Đây là chuyện thú vị nhất mà ta được nghe! Thiếu Lâm được gọi là Võ lâm đệ nhất đại phái, thực ra có bao nhiêu chuyện xấu mà không muốn người khác biết, ta tin rằng trong lòng các ngươi biết rõ nhất. Những cái khác không cần nói nhiều. Hắc ngục chính là vì các ngươi đàn áp môn phái khác mà thành lập phải không? Bên trong giam bao nhiêu người, chỉ sợ bản thân các ngươi cũng không đếm hết.”
Nói đến đây hắn có ý liếc mắt nhìn Diệp Thiên Vân, nói thản nhiên: “Chưa từng nghe qua hắc ngục sao? Không ít những cao thủ trong võ lâm cũng vô duyên vô cớ mất tích! Nguyên nhân mất tích rất đơn giản, bởi vì sau khi bị thiếu lâm bắt đi, đưa đến một nơi như ngục giam, dùng những thủ đoạn đặc thù giam cầm bọn họ! Thực ra rất nhiều trưởng lão môn của môn phái chủ tâm đều rõ ràng, chỉ là trở ngại về việc đứng đầu của Thiếu Lâm, chưa có người nào dám đứng ra thôi!”
Sắc mặt của Cuồng Cảnh cuối cùng cũng đã có phản ứng, sau khi thoáng nhìn mấy sư huynh đệ mới nói: “Lôi Ngạo, ngươi vu oan cho thiếu lâm chúng ta như vậy. <> Cuối cùng là có mục đích gì?”
Lôi Ngạo xua hai tay vô tội nói: “Coi như ta lắm miệng! Diệp Thiên Vân, ngươi tự thu xếp nhé! Tên tuổi Thiếu Lâm tuy lớn, nhưng chuyện mà họ làm lại xấu xa hơn so với tà ma ngoại đạo. Nếu lão mời ngươi, tất nhiên là có mục đích mà không thể cho ai biết!”
Trong lòng Diệp Thiên Vân dội sóng, nếu không phải là hôm nay hai bên công kích lẫn nhau, thì hắn vẫn không rõ trong võ lâm cũng có nơi như thế. Qua lời nói của Lôi Ngạo và vẻ mặt của bốn lão tăng điên, nơi này đa phần là có tồn tại. Xem ra giang hồ hiểm không thua gì đi trong đi trong dây thép, mỗi một bước đều là hiểm lại càng hiểm.
Diệp Thiên Vân xem xét một chút thì hiểu ra cái bí ẩn bên trong. Thiếu lâm vẫn đóng vai nhân vật trung lập trong võ lâm. Không tham gia đấu tranh, thực ra ủy ban trọng tài vốn là một mô hình thu nhỏ của họ. Như vậy có một nhà ngục trong thiếu lâm cũng không lấy làm lạ.
Lôi Ngạo không thể tin, Thiếu lâm càng không thể tin. Diệp Thiên Vân hiểu, bản thân trong lúc bất tri bất giác đã trở thành một bảo vật mà người ta tranh nhau chiếm đoạt trong chốn võ lâm.
Diệp Thiên Vân không muốn nhìn thấy tình hình này, vì phía sau hắn không có bất cứ thế lực nào. Hắn thân đơn lực mỏng trong thế lực của nhiều người chỉ có thể để người ta làm gì thì làm. Điều này cũng là đơn giản nhất, đồng thời cũng là nguyên nhân trí mạng nhất. Hắn có suy nghĩ của chính mình, có cuộc sống của mình, hắn cũng không cúi đầu trước bất cứ ai, bất cứ thế lực nào! Nhưng đến bước này, hắn đột nhiên cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Là cơ sở! nếu không có cơ sở, không có sự chống đỡ, thì hắn là cây đại thụ không rễ, cho dù cành lá sinh trưởng tươi tốt, cuối cùng cũng sẽ bị thế lực bên ngoài đánh bại. Hắn đối với nguồn gốc của cánh cửa vô hình, căn bản không đủ để đối mặt với cuộc đấu tranh hiện tại.
Sau khi hiểu rõ điểm này, Diệp Thiên Vân bất giác gượng cười. Giấc mơ cả đời hắn là đỉnh cao của võ học, vì thế mới luôn tránh bị cuốn vào bất kỳ thế lực nào, muốn dựa vào bản thân mình, dựa vào đôi tay của chính mình, tạo ra một thế giới. Nhưng hiện tại quay đầu nghĩ lại, trong chuyện này có lẽ đã lựa chọn không chính xác, một người làm thế nào có thể đối phó với hàng trăm, hàng nghìn người?
Luyện tập võ học đến đỉnh cao, cũng không thể chống đỡ nổi thế mạnh của nhiều người. Cho nên trong nháy mắt đột nhiên hắn nảy sinh ra ý nghĩ mà từ trước tới giờ chưa có, đó chính là phải tìm được nguồn gốc của chính mình!
Ngay trong thời gian ngắn ngủi này, Diệp Thiên Vân lại có một sự lựa chọn mới cho bản thân, tất cả những điều này đến rất tự nhiên, lại không chân thực. Hắn giờ đây hai bàn tay trắng, tất cả đều cần phải làm từ đầu.
Cũng may bản thân Diệp Thiên Vân cũng không nản lòng, hầu hết các võ giả đều có một đặc điểm, chính là rất hờ hững với cách nhìn bên ngoài của bản thân, chỉ cần cái vốn của mình, thì tất cả có thể quay lại từ đầu. Diệp Thiên Vân đang phải đối mặt chính là hai thế lực lớn, Diệp Thiên Vân sẽ không đến gần bất cứ bên nào, vì hắn đã nhìn rõ bản chất của cả hai bên.
Thời khắc này đối với Diệp Thiên Vân rất dài, Đối với Lôi Ngạo lại rất ngắn, hắn tươi cười nói: “Tiểu huynh đệ, ta nghĩ hôm nay cậu cũng sẽ không đến làm khách chỗ ta! Cũng được, chỉ cần ngươi không chịu, thì ai có thể làm gì được ngươi!” Nói xong quay sang nói với đệ tử của Bát Quái Môn: “Hãy rời khỏi nơi này, đừng tìm đến làm phiền Diệp Thiên Vân nữa!”
Diệp Thiên Vân suy nghĩ cẩn thận cái mấu chốt trong đó, Lôi Ngạo làm việc có phong độ của một đại tướng, cho dù tất cả Bát Quái Môn đến bắt mình, cũng không thể thành công, không chừng cũng phải tổn hại một chút. Quan trọng nhất là bốn người của thiếu lâm đang đứng ở đây, có sức chấn nhiếp nhất định. Dứt khoát cũng không bằng sự rộng lượng, chiêu này quả thực làm cho mình có cái nhìn mới về hắn.ẻ
Cuồng Cảnh dường như cũng không muốn đối mặt với Lôi Ngạo, cười có chút đề phòng nói: “Đi thôi, tiểu huynh đệ, chúng ta cùng kiểm chứng võ nghệ, cũng là một chuyện vui vẻ!”
Diệp Thiên Vân có thể làm cho Bát Quái Môn đến, lại phải làm thế nào cho họ trở về, lập tức cười nói: “Lôi tiền bối người thẳng thắn nói chuyện thẳng thắn, đến Bát Quái Môn làm khách cũng xem như là một chuyện hay, đi thôi!”
Lôi Ngạo nghe thấy vậy lập tức hối hận về những gì mình vừa nói, Diệp Thiên Vân một mặt rõ ràng là muốn mượn sức, nói ba hoa sẽ dồn lão tới chỗ chết. Bốn tăng điên trước mắt đâu có trêu chọc được, cuộc chiến không ngừng mười mấy năm trước hiện ngay trước mắt.
Trong nháy mắt, Diệp Thiên Vân hành động! cơ thể của hắn như được chắp thêm cánh. Hướng về phía đám đông đệ tử Bát Quái. Lúc này hắn hiểu rõ, chỉ có trong vòng vây mới là an toàn nhất! Không thể để mấy tăng điên vây lại, cơ hội trốn thoát sẽ lớn hơn một chút.
Bát Quái Môn có mấy trăm người, những người này sau khi sững sờ một chút thì loạn lên, tất cả mọi người đều sợ mình rơi xuống phía trước! Lòng dạ Diệp Thiên Vân độc thủ hung ác, trong lúc hỗn loạn ra tay. Thông thường sẽ lấy sinh mạng người khác.
Cuồng Cảnh nhìn thấy Diệp Thiên Vân đúng là muốn nhân cơ họi loạn lạc chạy thoát, trong lòng như có hỏa, lớn tiếng nói với mấy sư huynh: “Nhất định không thể để hắn rời khỏi đây, đi!” vừa nói vừa đuổi theo Diệp Thiên Vân.
Ruột gan Lôi Ngạo cũng hơi hối hận, nhìn người Bát Quái Môn như một lũ ruồi nhặng hay ở chỗ bừa bộn bẩn thỉu, trong lòng lo lắng hơn bất cứ người nào. Hôm nay, Bát Quái Môn sớm tổn thất mấy chục người, không thể lại chịu sự tổn hại lớn. Trong lúc nóng vội, cũng bay về hướng Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân trong đám đông cũng không đả thương người, như là một con cá linh hoạt trong nước, cúi người xuống thấp nhất, nhanh chóng lao nhanh theo hướng Hứa Phụ đã đi.
Đệ tử Bát Quái Môn đều cảm thấy bất an, như lâm vào đại chiến, mọi người đều đang đi đi lại lại, như là mở nồi cháo, vừa vặn lấy thân hình của Diệp Thiên Vân đậy vào.
Mấy trăm người muốn tìm một người, thật sự là không dễ, đặc biệt là Diệp Thiên Vân lại còn biết ẩn giấu, bốn lão tăng điên ánh mắt lần lượt thay đổi, đành phải tách ra làm bốn hướng để tìm kiếm.
Vô Địch Hắc Quyền Vô Địch Hắc Quyền - Đại Đại Vương Vô Địch Hắc Quyền