Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhock Tomy
Số chương: 742
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4377 / 81
Cập nhật: 2016-11-21 01:12:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 487: Cao Minh Hơn Một Ít
iệc tối chấm dứt, mọi người khi ra về đều bàn tán trận chiến giữa Đỗ Hà cùng Tiết Nhân Quý, trầm trồ thán phục.
Lý Thế Dân sau đó sai người mời Đỗ Hà, Tiết Nhân Quý vào doanh trướng.
Trên mặt Tiết Nhân Quý tràn đầy ngoài ý muốn.
Đỗ Hà lại bình thản, cười giải thích:
- Lòng ái tài của Bệ Hạ vượt xa ngươi tưởng, hôm nay võ nghệ của ngươi đủ để cho hắn vài phần kính trọng, triệu kiến ngươi, khảo nghiệm ngươi, không cần cảm thấy ngạc nhiên, chỉ cần bình thường là được.
Tiết Nhân Quý vốn cực kỳ ổn trọng, chỉ vì không thể đoán được hiệu quả của trận đấu vừa rồi, nghe Đỗ Hà nói thì cũng kích động, có thể hiệu lực dưới trướng Lý Thế Dân cầu tài như khát nước cũng là một loại phúc phận, không nói nhiều, chỉ nghiêm nghị nhẹ gật đầu.
Đỗ Hà mang theo Tiết Nhân Quý vào trong hoàng trướng bái kiến Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân đang cầm một bản [Tôn Tử binh pháp] nghiên cứu, thấy hai người đã đến thì bảo bọn họ phân biệt ngồi ra hai bên, cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề cười nói:
- Một trận chiến hôm nay, võ nghệ của Tiết Hiệu úy để cho trẫm mở rộng tầm mắt, mừng rỡ vô hạn. Hán Cao Tổ Hoàng Đế trong [Đại phong ca] từng hát ‘Ai được lực sĩ thủ tứ phương’, đúng là bởi vì nhân tài Đại Đường xuất hiện lớp lớp, mãnh tướng không dứt mới có ngày hôm nay. Chỉ là tướng chủ mưu mà không chỉ ở dũng, không biết Tiết Hiệu úy có từng nghiên tập qua binh pháp.
Tiết Nhân Quý nói thành thật:
- Hồi Bệ Hạ, mạt tướng tổ tiên lưu lại một vài binh pháp thao lược, thuở nhỏ nghiên tập. Chỉ là bởi vì gia đạo sa sút, cũng mua không nổi binh thư khác. Trước đó không lâu, được Đỗ tướng quân coi trọng, gia nhập Tả Uy vệ nên cũng có tiền mua mấy quyển [Tôn Tử binh pháp], [Tôn Tẫn binh pháp], [Ngô tử binh pháp], [Úy trì tử], ngày đêm nghiên tập, được ích lợi không nhỏ.
Lý Thế Dân như có điều suy nghĩ, liếc Đỗ Hà, nói:
- Giờ trẫm muốn khảo thí ngươi! Trong thiên Thủy kế của [Tôn Tử binh pháp] có nói Đạo, Tướng, Pháp, Thiên, Địa, giải thích thế nào?
Tiết Nhân Quý hơi chút trầm tư nói:
- Đạo chỉ mục tiêu của tướng và bộ hạ như nhau, lợi ích giống nhau, ý chí thống nhất, có thể đồng sanh cộng tử không e ngại nguy hiểm. Thiên chỉ ngày đêm, sao trời, nóng lạnh, bốn mùa thay đổi. Địa chỉ địa thế cao thấp, lộ trình gần xa, địa thế hiểm yếu, bằng phẳng hay không, chiến trường rộng lớn hay nhỏ hẹp. Tướng chỉ tướng lĩnh túc trí đa mưu, thưởng phạt có tín, đối với bộ hạ thiệt tình yêu mến, dũng cảm quyết đoán, quân kỷ nghiêm minh. Pháp chỉ tổ chức kết cấu, trách quyền phân chia, nhân viên biên chế, quản lý chế độ, tài nguyên bảo đảm, vật tư điều phối. Làm quân vương biết những điều này thì quốc gia cường thịnh, không biết thì suy bại. Kẻ làm tướng biết những điều này thì thắng, không biết thì không thắng.
Lý Thế Dân lại lần nữa hỏi:
- Phu binh hình tượng nước, nước tránh chỗ cao tìm chỗ thấp, cũng như việc binh tránh thực mà kích hư. Nước chảy theo địa thế, binh theo địch mà chiến thắng. Thế của binh là vô thường, hình của nước là vô hình, người có thể vì biến hóa của địch mà thủ thắng là thần, kiến giải ra sao?
Tiết Nhân Quý đáp:
- Thế của binh là vô thường, hình của nước là vô hình! Nước căn cứ theo địa thế mà chảy cũng như quân đội theo tình hình quân địch để đề ra phương lược khắc địch. Dùng binh tác chiến không có hình thái cụ thể cũng như nước chảy không cố định. Có thể căn cứ vào tình hình biến hóa của quân địch mà không ngừng cải biến chiến thuật, kẻ lấy được thắng lợi cuối cùng có thể coi dùng binh như thần. Xưa có Hàn Tín trong cuộc chiến Bối Thủy quay lưng ra bờ sông, nay có bệ hạ, trong cuộc chiến Hổ Lao là điển hình trong đó.
Đỗ Hà mỉm cười, Tiết Nhân Quý mấy ví dụ đều là điển hình dùng binh linh hoạt. Trong cuộc chiến Bối Thủy, binh của Hàn Tín không quá ba vạn còn Triệu quốc hơn hai mươi vạn hùng binh. Hàn Tín bày trận quay lưng ra sông, tập kích bất ngờ Triệu doanh, một lần hành động tiêu diệt được hai mươi vạn Triệu quân, chém đầu chủ tướng Trần Dư của Triệu quân, bắt sống Triệu vương, diệt Hạng Vũ. Trong cuộc chiến Hổ Lao cũng là như thế, Lý Thế Dân dùng 3000 chiến mười vạn.
Trong những cuộc chiến này, chủ soái đều dựa vào chiến thuật dùng binh linh hoạt lấy ít thắng nhiều, dùng nhược khắc cường.
Trong mắt Lý Thế Dân hiện lên một tia mừng rỡ, cũng ý thức mình nhặt được bảo, tiếp tục hỏi:
- Nhanh như gió, ổn như rừng, thế như lửa, bất động như núi, khó biết như âm, động như lôi đình, kiến giải ra sao?
Tiết Nhân Quý thuận miệng nói:
- Lúc bộ đội hành động nhanh chóng như cuồng phong, lúc tiến quân ổn như rừng; Lúc công thành chiếm đất như liệt hỏa; Lúc đóng quân phòng ngự như núi lớn; Lúc che giấu quân tình như mây đen che lắp mặt trời; Lúc đại quân xuất động lúc như lôi đình vạn quân, đây là sáu nhân tố cần có của tinh binh, có binh như thế bách chiến bách thắng, không gì không đánh được.
Lý Thế Dân lập tức lại đem những chỗ khó trong [Tôn Tẫn binh pháp], [Ngô tử binh pháp], [Úy Trì tử] khảo thí Tiết Nhân Quý nhưng Tiết Nhân Quý đối đáp trôi chảy, lúc mấu chốt còn sử dụng trận chiến kinh điển trong lịch sử để giải thích, mỗi lần đều khiến Lý Thế Dân vài phần kính trọng.
Tuy đây chỉ là nói lý luận suông, cũng không thể biểu hiện ra thực lực chân chính của một tướng lĩnh nhưng nếu cả lý luận cũng không được thì sao dùng binh thực chiến?
Đến cuối cùng Lý Thế Dân dù chưa đề bạt Tiết Nhân Quý nhưng hiển nhiên đã nhớ rõ tên hắn. Hắn bảoTiết Nhân Quý lui ra trước, lưu Đỗ Hà nói chuyện, cười nói:
- Tiết Nhân Quý thật đúng là khiến cho trẫm kinh ngạc. Nếu như dùng thoả đáng, sẽ là một Đại tướng trí dũng song toàn. Giao cho ngươi, sử dụng cho tốt không phụ một thân tài hoa.
Đỗ Hà cười gật đầu.
Về tới doanh trướng, vì đêm đã khuya nên doanh trướng của Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn đều đã tắt đèn. Không mấy khi ra ngoài du ngoạn nên cả hai nàng đều mệt mỏi ngủ trước.
Doanh trướng của Vũ Mị Nương vẫn đèn đuốc sáng trưng nhưng trong lều cũng không bóng người, ngược lại trong doanh trướng của hắn lại thấy một bóng người nhỏ nhắn liền vui vẻ đi vào.
Vũ Mị Nương đang hí húi viết trong trướng, thần sắc chuyên chú, không phát hiện hắn đến.
- Viết cái gì đó?
Đỗ Hà ngồi xuống bên cạnh ôm lấy eo thon.
Vũ Mị Nương khẽ run lên, hiển nhiên bị dọa sợ hãi, liếc thấy hắn liền dựa hẳn vào người, đưa tờ giấy trước mặt cho Đỗ Hà, nói:
- Là về mạng lưới tình báo, bất luận là Đỗ lang hay Vũ gia đều ở nơi đầu sóng ngọn gió, muốn kín đáo tạo một mạng lưới tình báo thật đúng là không dễ dàng. Đề phòng vạn nhất, ta là không thể ra mặt, Đỗ lang càng thêm không thể, người của Vũ gia cũng không được. Bất quá ta ở Trường An những năm này thường xuyên xem xét một số nhân tài bất đắc chí, định đưa bọn chúng bồi dưỡng thu nạp, từng gặp được một nhân tài có năng lực phân tích vượt quá thường nhân, thích hợp làm phụ tá mạng lưới tình báo, về lòng trung thành cũng không phải vấn đề. Mị Nương đã nói ổn thỏa với hắn, về sau không tiếp xúc trực tiếp mà dùng thư vãng lai, đây là ý kiến mà ta ghi cho hắn.
Đỗ Hà nhìn thoáng qua rồi cũng không hỏi tới. Hắn biết năng lực Vũ Mị Nương, nếu đã đem chuyện này giao cho nàng thì cũng không định nhúng tay vào, cười nói:
- Cái này nàng làm chủ là được, có nàng xử lý, ta yên tâm.
Vũ Mị Nương nghe ra ý tín nhiệm vô tận trong lời ái lang thì trong lòng ngọt ngào, sóng mắt lưu chuyển khiến Đỗ Hà chấn động, chợt lắc đầu cười khổ:
- Thật là một Yêu Tinh......
Vũ Mị Nương bị gọi là Yêu Tinh cũng không tức giận, phong tình vạn chủng liếc hắn, nói:
- Ngoài ra về A Sử Na Hạ La Cốt, Mị Nương đã điều tra ra rồi, hắn là con út của Đột Lợi Khả Hãn.
Năm đó Đột Lợi bại bởi Hiệt Lợi nên tìm Đại Đường nương tựa, lúc đó hắn mới tám tuổi nên chịu ảnh hưởng của giáo dục Đại Đường, cá tính mềm yếu, không có chủ kiến, không hề có tính cách người thảo nguyên. A Sử Na Kết Xã Suất muốn giúp đỡ hắn, ta thấy mười phần không có hảo ý.
Đỗ Hà khẽ động nói:
- Có thể xác định sao?
Vũ Mị Nương khẳng định:
- Việc này trải qua nhiều lần kiểm chứng, tuyệt không hư giả.
Đỗ Hà, cười nói:
- Đã như thế thì đại sự định vậy!
Hắn hôn nhẹ lên trán Vũ Mị Nương, dịu dàng:
- Đi nghỉ ngơi sớm đi, chuyện mạng lưới tình báo không vội ở nhất thời, đừng quá mệt nhọc, ta lại đau lòng muốn chết...... Ta đi tìm Bệ Hạ để thu lưới.
Vũ Mị Nương ngọt ngào cười nhẹ, tỏ vẻ minh bạch.
Đỗ Hà đem chuyện A Sử Na Kết Xã Suất khả năng mưu phản nói cho Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân trợn tròn mắt, kinh ngạc nói:
- Việc này ngươi đã biết?
Đỗ Hà thầm nghĩ:
- Quả nhiên, Lý Thế Dân quả nhiên sớm đã biết rõ dụng tâm của A Sử Na Kết Xã Suất nên mới có lần đại hội săn bắn này.
Hắn cũng ra vẻ kinh ngạc, trừng mắt nhìn nói:
- Chẳng lẽ nhạc phụ đại nhân đã sớm biết?
Lý Thế Dân cũng không giấu diếm, đem tình hình thực tế nói cho Đỗ Hà, hơn nữa còn nói nguyên do thư nặc danh. Hắn cũng biết loại chuyện này chỉ một mình A Sử Na Kết Xã Suất không thể nào làm được nên muốn dẫn xà xuất động, ngoài ra cũng tránh đánh rắn động cỏ nên không báo cho Đỗ Hà. Chỉ là không thể tưởng được, Đỗ Hà có thể phát giác phản tâm của A Sử Na Kết Xã Suất.
Đỗ Hà bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ lại tiền căn hậu quả một lần, thì ra thư nặc danh là A Sử Na Tạp Lạp gửi đi. Trong lịch sử hắn có tham dự lần ám sát, hôm nay lịch sử đã sửa, Lý Thế Dân năm nay không có tiến về Cửu Thành cung nghỉ mát, A Sử Na Tạp Lạp ngoài ý muốn cải biến cách nghĩ, tố cáo A Sử Na Kết Xã Suất nên mới xảy ra chuyện.
Bất quá Lý Thế Dân không điều tra sâu được như mình, tin tức cũng không có nhiều nên phương pháp xử lý theo đó không thể cao minh như mình!
Đại Đường Đạo Soái Đại Đường Đạo Soái - Đạo Soái Nhị Đại Đại Đường Đạo Soái