The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: win27
Số chương: 579
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21: Đệ Nhất Binh Vương
inh Vương Mạc Túy Sinh xếp vị trí thứ nhất của Loạn Thần giới.
Khi toàn bộ bọn binh sĩ nghe thấy cái danh hào này, đều lộ vẻ vô cùng khiếp sợ. Nhưng mà không những bởi vì danh hào Binh Vương của vị trí xếp thứ nhất kia, mà hơn nữa bởi vì đường đường Binh Vương Mạc Túy Sinh vậy mà lại một mình đi vào khu vực của Tru Thần giới.
Ngay cả Tôn Ngộ Không thần sắc cũng đại biến, danh tiếng Đệ nhất Binh Vương Mạc Túy Sinh hắn cũng có nghe qua, trầm giọng nói:
“Đệ nhất Binh Vương... lại dám một mình đi vào khu vực Tru Thần giới ta, ngươi không sợ làm con dê lọt vào miệng hùm hang sói, có đi không về sao?!”
Mạc Túy Sinh lạnh nhạt cười, nói:
“Ai là dê, ai là hổ, bây giờ mà nói hãy còn quá sớm, huống hồ ta tới đây, vốn không có dự tính trở về lại nữa.”
Tôn Ngộ Không trong lòng rùng mình, quay sang tên binh sĩ bên cạnh, thấp giọng hỏi nói:
“Ngoại trừ Mạc Túy Sinh, còn có phát hiện binh lực đại quy mô của Loạn Thần giới hay không?”
Tên binh sĩ kia hiển nhiên đã bị cái tên của Binh Vương dọa cho hoảng sợ hơi ngẩn ra, chậm chạp lắc lắc đầu, nói:
“Không... không có, cũng chỉ có một người Binh Vương.”
Tôn Ngộ Không khẽ gật đầu, nếu chỉ có một mình Binh Vương Mạc Túy Sinh, như vậy cho dù hắn có tu vi vượt trên Hoàn Hư sơ kỳ và Chí Tôn linh bảo, cũng không thể ở trong Tru Thần thành với số lượng hơn trăm vạn quân mà dấy lên phong ba bão táp gì.
Khi xác định Binh Vương Mạc Túy Sinh không có uy hiếp, Tôn Ngộ Không ra hiệu bảo tất cả binh sĩ lui ra, nói:
“Một khi đã như vậy, ngươi theo ta đến đây đi.”
Mạc Túy Sinh đi theo sau Tôn Ngộ Không, vòng vèo qua mấy dãy phố, đi tới bên trong Thành chủ phủ.
Thế mà hắn lại cũng không có câu nệ gì, tùy tiện ngồi xuống, bưng lên chung trà nguội lạnh ở trên bàn, tự mình mình ngồi nhắm nháp, mặc dù ở bên trong doanh trại của phe đối địch, cũng biểu hiện vẻ cực kỳ ung dung bình thản, thần sắc điềm tĩnh thản nhiên. Đơn độc chỉ một mình Mạc Túy Sinh, mặc dù hắn là Binh Vương, Tôn Ngộ Không cũng không sợ hãi chút nào, tùy tiện ngả nghiêng mình trên ghế, nói:
“Xem ra ngươi là tới tìm thống lĩnh Hồng Quân chúng ta, có điều tiểu Quân hắn hiện đang bế quan, còn như khi nào thì xuất quan, cũng không thể biết được, ngươi nếu như có kiên nhẫn, cũng có thể ở lại chỗ này.”
Mạc Túy Sinh hờ hững cười, tựa hồ biết cái gì đó, nói:
“Có lẽ hắn chẳng bao lâu nữa sẽ ra đây.”
“Đường đường là Binh Vương, lại có thể rời khỏi Loạn Thần giới... Ngươi không sợ sẽ chết ở chỗ này sao?” Tôn Ngộ Không lạnh lùng nói.
“Nếu ở lại tại Loạn Thần giới, cùng cái chết kia có cái gì khác nhau?” Mạc Túy Sinh thoải mái hớp một ngụm nước trà, tựa hồ nhớ lại điều gì, nhíu mày nói: “Ta đến Tru Thần giới, là muốn cùng quý thành chủ thương lượng một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Mạc Túy Sinh hình như cố ý để gây tính bí ẩn cho câu chuyện, mỉm cười nói:
“Chờ hắn đến đây, ngươi tự nhiên sẽ biết.”
Tôn Ngộ Không không vui trong lòng nói:
“Dù thế nào lão Tôn ta đây cũng là một trong tứ Đại thống lĩnh, những năm gần đây soái lĩnh binh mã xuất trận, ít khi thua trận, chẳng lẽ đã như vậy xem ta không nổi bật sao?”
“Không dám, danh tiếng của Tôn thống lĩnh ta ở Loạn Thần giới cũng đã được biết...” Lúc này, Mạc Túy Sinh chằm chằm nhìn Tôn Ngộ Không, chợt chuyển đề tài câu chuyện, nói: “Tôn thống lĩnh có ý chí chiến đấu và chiến ý hoàn mỹ không thể bàn cải, nhưng chỉ có một thứ khuyết điểm duy nhất, hạn chế uy lực côn pháp của ngươi.”
Tôn Ngộ Không mắt sáng lên, đối với phương diện đề tài chuyện này hắn hiển nhiên cảm thấy cực kỳ hứng thú, xoay người nhảy xuống ghế, nói:
“Mạc tiên sinh chỉ giáo cho, chẳng lẽ Đấu Chiến côn pháp với cảnh giới của ta hiện giờ còn có mức độ tăng lên sao?”
Mạc Túy Sinh ha ha cười nói:
“Đương nhiên có thể tăng lên mức độ, chưa từng nghe qua ngựa hay xứng với yên tốt, bảo kiếm tặng anh hùng sao, Tôn thống lĩnh nếu có thể thu được một kiện linh bảo vừa tay, như vậy uy lực côn pháp của ngươi có thể tăng lên một cảnh giới.”
“Đúng rồi!”
Tôn Ngộ Không tựa hồ lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, từ khi lĩnh ngộ Đấu Chiến Côn Điển, mỗi một lần thi triển đều là lấy côn khí súc tích làm binh khí, cũng không có thực chất binh khí trong đó, nếu đúng như lời Binh Vương Mạc Túy Sinh nói, có được một kiện linh bảo hoàn mỹ, như vậy thi triển ra Đấu Chiến ba trăm côn cũng có thể thực hiện được.
Nghĩ như vậy, trên mặt Tôn Ngộ Không không khỏi tràn đầy vẻ hưng phấn.
Mạc Túy Sinh tựa hồ như nhìn thấu tâm tư của hắn, thản nhiên cười nói:
“Nếu Tôn thống lĩnh nguyện ý, Mạc mỗ có thể đặc biệt chế luyện một kiện linh bảo cho ngươi, như thế nào?”
“Ngươi... Ngươi là nói thật sao?” Tôn Ngộ Không trên mặt mang theo vẻ vui mừng hớn hỡ và kinh ngạc. Nếu là người khác nói ra câu nói như vậy, hắn có thể chỉ có được cảm giác vui sướng, nhưng mà đứng trước mặt hắn lại chính là Đệ nhất Binh Vương Mạc Túy Sinh của Loạn Thần giới, nếu hắn thật sự có thể tạo ra một kiện linh bảo cho mình, vậy khẳng định là Chí Tôn linh bảo gần như là hoàn mỹ nhất trên toàn cả Loạn Thần giới.
“Đương nhiên là thật, Mạc mỗ nói ra có chữ tín, nhưng việc này cần phải sau khi gặp thành chủ mới có thể bàn tiếp.” Mạc Túy Sinh vẫn như trước thoải mái nhấm nước trà, khuôn mặt ung dung thản nhiên.
Giờ phút này, trên bầu trời Thành chủ phủ đột nhiên truyền đến một cổ khí tức cường đại, trong giây lát, thân ảnh Huống Thiên Minh xuất hiện ở ngoài cửa thành.
“Lão Huống, ngươi đã trở lại!” Tôn Ngộ Không lớn tiếng nói.
Mạc Túy Sinh tới đây, Huống Thiên Minh tuy rằng ở phía trên đỉnh núi cách xa ngoài vạn thước, nhưng vẫn có thể phát hiện, do nghe được bọn lính nói lên Mạc Túy Sinh đã tới Tru Thần thành, càng thêm kinh sợ, vội vàng chạy trở về.
“Ngươi muốn tìm Hồng Quân làm cái gì?”
Hồng Quân mới thu được Chí Tôn linh bảo nguyên thủy “Đạo Thiên Kính” không bao lâu, giờ phút này Mạc Túy Sinh đã đến, không khỏi khiến Huống Thiên Minh nghi ngờ hắn mưu đồ gây rối.
Mạc Túy Sinh khẽ cười nói:
“Huống thống lĩnh không nên khẩn trương, hôm nay tới thăm cũng chỉ có một mình Mạc Túy Sinh ta, muốn cùng quý thành chủ thương lượng một chuyện.”
Lúc này, Tôn Ngộ Không hỏi:
“Tiểu Cổ và tiểu Quân đâu?”
“Tiểu Cổ hẳn là đang còn ở trong Bàn Cổ thế giới, dù sao lực lượng linh hồn của Đệ tam Giới Vương quá mạnh mẻ, muốn luyện hóa còn cần một đoạn thời gian, chẳng qua tiểu Quân vẫn còn đang tìm hiểu huyền cơ ảo diệu của vật kia, cũng không biết đến khi nào thì mới có thể xuất quan.”
“Không sao, Mạc mỗ cứ ở chỗ này chờ bọn họ là được rồi.” Mạc Túy Sinh trên mặt vẫn như cũ thần sắc không có gì nôn nóng.
-o-o-o- Trong Hồng Quân phủ...
Theo cảnh giới của Hồng Quân tăng lên, trong Hồng Quân phủ cũng phát sinh biến đổi cực kỳ vi diệu, vật chất hỗn độn trong bốn phía hư không ngưng kết thành hình viên tròn, trôi lơ lửng ở giữa không gian, tựa như từng đám từng đám tuyết màu đen nhánh.
Hồng Quân ngồi ngay ngắn trong một góc hẻo lánh, hai mắt khép hờ, nhưng mà giờ phút này, một đạo quang hoa màu xanh đen giống như thanh lưu trong nháy mắt chiếu sáng toàn cả Hồng Quân phủ, quang mang kia cực kỳ nhu hòa, thậm chí có chút ấm áp. Cùng lúc đó, đồ đằng trên vai Hồng Quân tựa hồ đang mấp máy vì khoan khoái, tản mát ra dao động sinh mệnh mãnh liệt.
Sau một lát, quang mang của Đạo Thiên Kính lại cực nhanh thu liễm lại, hóa thành một mặt kính cổ xưa hết sức bình thường, rơi vào trong tay của Hồng Quân.
Hồng Quân khẽ mở hé hai mắt, trên mặt mang theo một chút thần sắc mờ mịt, chăm chú nhìn mặt kính.
Trải qua cảm ngộ mấy ngày nay, hắn đã có thể thông qua diễn hóa hỗn độn khống chế vi diệu để khởi động Đạo Thiên Kính, nhưng ngoại trừ chân linh Hắc Lang ở trên vai có thể sinh trưởng ra, cũng không có phát hiện được hiệu dụng nào khác.
Hồng Quân cau mày lẩm bẩm: “Điều kỳ diệu của Đạo Thiên Kính này đến tột cùng ở đâu, chẳng lẽ nói là cảnh giới tu vi của ta còn chưa đủ sao?”
Huyền bí ảo diệu của Chí Tôn linh bảo nguyên thủy đúng là cùng với pháp tắc tiềm ẩn của toàn cả vũ trụ nguyên thủy và thuộc tính của vật chất hỗn độn có liên quan rất lớn. Thực lực của Hồng Quân hiện tại chẳng qua ở Hoàn Hư sơ kỳ mà thôi, cho dù là Loạn Thần cũng khó mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn nắm được huyền diệu trong đó, Hồng Quân giờ phút này nghĩ mãi không ra cũng là chuyện bình thường.
Lúc này, đồ đằng trên vai lại hơi hơi dao động lên, Hồng Quân sắc mặt khẽ biến, tựa hồ từ trong chân linh của Hắc Lang thoáng cái đã cảm ứng được một thứ gì. “Thì ra là thế, ta cứ như vậy đi!”
Ngay sau đó, Hồng Quân đã rời khỏi Hồng Quân phủ, xuất hiện ở trong Thành chủ phủ.
Trong Thành chủ phủ, Cổ Bàn cũng từ trong Bàn Cổ thế giới quay về, xem ra hắn cũng cảm ứng được khí tức của Binh Vương Mạc Túy Sinh.
“Tiểu Quân, ngươi đã xuất quan sao?” Huống Thiên Minh hỏi.
“Không có tiến triển chút nào thế thôi, đã có khách quý đến thăm, như thế nào cứ mãi bế quan không gặp?” Hồng Quân mỉm cười lắc lắc đầu, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối chăm chú nhìn lên người Binh Vương Mạc Túy Sinh.
Lúc này, Mạc Túy Sinh đứng lên, chắp tay nói:
“Tại hạ Mạc Túy Sinh... Không hổ là thành chủ, khí độ quả nhiên là bất phàm.”
Tôn Ngộ Không nói nhỏ bên tai Hồng Quân:
“Hắn chính là tam đại Binh Vương của Loạn Thần giới xếp vị trí đứng đầu Mạc Túy Sinh, vô luận là thực lực tu vi hay là bản lĩnh rèn luyện binh khí, đều cực kỳ cao cường.”
Hồng Quân khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Mạc Túy Sinh, đối mặt Đệ nhất Binh Vương, thần sắc của hắn cũng lộ ra vẻ cực kỳ trầm ổn, cũng không có một chút kinh ngạc hay bối rối, nói:
“Như vậy Mạc tiên sinh tới tìm ta, có chuyện gì cần sao?”
Mạc Túy Sinh mỉm cười, lại cũng không có ý bàn thẳng vào chính đề, đột nhiên nói:
“Hồng thành chủ, không biết ngài đã lĩnh ngộ được phương pháp khởi động ‘Đạo Thiên Kính’ rồi sao?”
Lời này vừa nói ra, thần kinh của mọi người bất chợt đều căng thẳng, trong khoảng khắc đó, bầu không khí trong phủ toàn bộ trở nên vô cùng ngưng trọng, ánh mắt mỗi người đều lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Đệ nhất Binh Vương Mạc Túy Sinh.
“Ngươi làm sao biết Đạo Thiên Kính ở trong tay chúng ta?!” Huống Thiên Minh chất vấn nói.
Mạc Túy Sinh chậm rãi nói:
“Bên trong không gian hắc động, nếu tồn tại hai con ma thú nguyên thủy, tất nhiên có hai kiện Chí Tôn linh bảo nguyên thủy. Nhưng mà Âm Vương Thất Sát Trùy đã ở trong tay Loạn Thần đại nhân, Đệ tam Giới Vương đã chết, Đạo Thiên Kính hạ lạc ở nơi nào còn phải suy nghĩ nhiều sao?”
“Hai kiện Chí Tôn linh bảo nguyên thủy?!” Mọi người sắc mặt đại biến, trong ánh mắt toát ra thần sắc khiếp sợ.
“Huyết Mãng đã thủ hộ Chí Tôn linh bảo nguyên thủy, chính là Đạo Thiên Kính của quý thành chủ. Như thế vật thủ hộ của Quỷ Lang Vương, dĩ nhiên là Âm Vương Thất Sát Trùy.”
“Vậy mà lại có hai kiện Chí Tôn linh bảo nguyên thủy, chân linh trên cánh tay ta đây, đúng chính là vị Quỷ Lang Vương?” Trong đầu Hồng Quân cố hết sức nhớ lại cảnh tượng lúc đó, sau lúc Quỷ Lang Vương tự mình luyện hóa, hắn chỉ thu lấy một tia chân linh, cũng không có ý thức được bên trong cốt linh của Quỷ Lang Vương ẩn giấu Âm Vương Thất Sát Trùy. Chẳng qua là cốt linh vốn sẳn có tác dụng che chắn linh bảo, có thể ngăn cách dao động của linh bảo phát tán ra.
“Nói như vậy, ngươi là vì Đạo Thiên Kính mà đến?” Cổ Bàn ánh mắt chợt thu lại, hỏi.
Hậu Tinh Thần Biến Hậu Tinh Thần Biến - Bất Cật Tây Hồng Thị Hậu Tinh Thần Biến