Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 470: Lời Nói Dối Chân Thật
T
ừ sau khi Lương Thành Long đột nhiên bỏ quyền cạnh tranh trong sân bay mới Giang thành, thì cũng đã ít liên hệ với Trương Dương luôn rồi, sau này truyền ra tài chính của tỉnh được dùng để ủng hộ chính cho sân bay mới Giang thành, Lương Thành Lông mới ý thức được việc lâm trận bỏ chạy đã làm cho hắn mất đi một cơ hội tốt, hắn không khỏi cảm thấy hối hận, lại thấy không còn mặt mũi nào gặp Trương Dương, cho nên trong khoảng thời gian này hắn cũng không dày mặt không biết tốt xấu chủ động liên hệ với Trương Dương.
Trương Dương có chút bất mãn với biểu hiện lần trước của Lương Thành Long, nhưng mà trong chuyện gọi thầu cho sân bay mới, Trương Dương là người thắng cuối cùng, làm kẻ chiến thắng, tâm tính đương nhiên trở nên rộng rãi, hắn dùng ánh mắt của kẻ chiến thắng nhìn Lương Thành Long, cảm giác lớn nhất chính là Lương Thành Long thông minh đã bị thông minh hại, một người không có can đảm, một người không dám đi phiêu lưu mạo hiểm, thì bỏ mất thành công cũng không phải là ngẫu nhiên, vô luận là Trương Dương thừa nhận hay phủ nhận, thì quan hệ của hắn và Lương Thành Long cũng bởi vì chuyện này mà bị ảnh hưởng rất lớn, muốn khôi phục lại cái kiểu không có gì phải giấu nhau như lúc trước hiển nhiên là không có khả năng rồi.
Tối hôm hó ở Vọng Giang lâu, đám bạn bè cũ hội tụ lại, Viên Ba, Đinh Triệu Dũng, Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân, Đinh Bân, Triệu Tĩnh, Trương Dương, còn có Cố Giai Đồng đã đáp ứng lời mời mà đến, Cố Giai Đồng vốn không muốn đến, tuy rằng cô rất muốn gặp mặt Trương Dương, nhưng mà cô sợ người khác nói xấu, sợ người khác đâm chọt về mối quan hệ của bọn họ.
Gọi điện cho Cố Giai Đồng không phải là Trương Dương, mà là Đinh Triệu Dụng, trong công việc của Đinh Triệu Dũng có một số chuyện cần nhờ cô giúp đỡ, cho nên mượn cơ hội này gọi cô ra luôn.
Tối nay Đinh Triệu Dung làm chủ, hắn kêu em trai Đinh Bân đứng dậy rót rượu.
Trần Thiệu Bân gần đây bởi vì cổ phiếu tụt giá cho nên tinh thần uể oải không vui nổi, nhìn thấy Trương Dương, liền vỗ vỗ vai của hắn, nói: "Người anh em, bây giờ tôi rất là phiền muộn, tối hôm nay cậu phải uống với tôi một bữa thật say"
Trương Dương cười nói: "Ngày hôm nay tôi không thể uống nhiều được, hai ngày trước uống dữ quá, dạ dày bị chảy máu rồi"
Trong đôi mắt đẹp của Cố Giai Đồng nhất thời toát ra ánh mắt thân thiết khẩn trương, nhẹ giọng nói: "Bạn bè gặp nhau không nhất định là phải uống say, uống tùy ý, cảm thấy đến điểm là được rồi, ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng, uống nhiều cũng không có tốt cho thân thể đâu"
Người ở đây ai cũng có nghe có thấy về quan hệ của Cố Giai Đồng và Trương Dương, lúc trước Lương Thành Long còng bởi vì chuyện này mà gây ầm ĩ với Trương Dương nữa chứ, nhưng mà trời đã đổi dời rồi, hiện tại cũng chẳng ai đem chuyện này ra nói cả.
Lương Thành Long nói: "Cố tổng nói đúng, chúng tôi làm ăn cả ngày không ngừng uống rượu, đó là do bất đắc dĩ, buôn bán kiếm tiền nên phải uống, còn bạn bè gặp mặt lẫn nhau, nên tùy ý, muốn uống nhiều thì uống nhiều, uống ít thì uống ít, ngàn vạn lần đừng liều mạng với rượu"
Trần Thiệu Bân nói: "Lương tổng sinh ý kiêu ngạo, khẩu khí nói chuyện cũng không giống lúc trước"
Lương Thành Long nghe ra vẻ trào phúng tràn ngập trong lời nói, hắn nhíu mày không nói gì cả, từ sau chuyện của Lê San San, quan hệ của Trần Thiệu Bân và hắn đã bắt đầu xuất hiện vết nứt rồi, tại Lam Ma Phương lúc Trần Thiệu Bân và Kiều Bằng Phi xảy ra xung đột, lập trường của hắn đã làm cho quan hệ của hai người một lần nữa trở nên quyết liệt, bây giờ tuy rằng đã cải thiện rất nhiều, nhưng mà dù sao cũng không khôi phục lại được như trước nữa.
Đinh Triệu Dũng sợ hai người bọn họ lại gây ra xung đột gì nữa, liền cười nói: "Nào, hiếm khi nào chúng ta tề tụ đông đủ như vậy, cùng nhau uống rượu thôi, hoan nghênh Trương Dương đến"
Trần Thiệu Bân nâng ly lên nói: "Hoan nghênh thị trưởng Trương đến Đông Giang chỉ đạo công táo"
Trương Dương cười nói: "Cậu nói chuyện không sợ bị cắn trúng lưỡi hả, tôi chỉ là một cán bộ cấp phó xử nho nhỏ, cũng không dám đến Đông Giang chỉ đạo công tác cái gì cả"
Trần Thiệu Bân nói: "Tuy rằng cấp bậc hành chính của cậu là cấp phó xử, nhưng mà ai chẳng biết bây giờ cậu quyền cao chức trọng chứ, chỉ huy hiện trường sân bay mới Giang thành, nắm giữ quyền sinh sát công trình trọng điểm của Bình Hải trong tay, công trình mười mấy tỉ cũng phải thông qua cái gật đầu của cậu, còn ai có thể uy phong hơn cậu?"
Viên Ba nói: "Lời này nói không sai, con đường làm quan của thị trưởng Trương càng ngày càng thuận!"
Cố Giai Đồng tuy rằng không nói gì, nhưng trong mắt nhìn về hướng Trương Dương lại tràn ngập niềm vui và tự hào, Trương Dương ở trên chính đàn đạt được bất luận thành tích gì, thì Cố Giai Đồng cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì hắn.
Lương Thành Long vì xấu hổ cho nên không dám nói chen vào, dù sao thì hắn cũng có hành động đào binh bỏ trốn trong hạng mục sân bay mới này, chỉ là Trần Thiệu Bân tựa hồ như không quan tâm đến điều đó, hắn quay sang cười nói với Lương Thành Long: "Nghe nói Lương tổng chủ động từ bỏ cạnh tranh hạng mục sân bay mới, cơ hội tốt như vậy mà không biết dùng, thật là đáng tiếc"
Lương Thành Long cười xấu hổ, nói: "Liên quan đến phương hướng kinh doanh của công ty, tôi không thể quyết định một mình được"
Trần Thiệu Bân nói: "Cậu nói không được thì còn ai nói? Lẽ nào trong công ty Phong Dụ còn có người khác nói chuyện sao?"
Đinh Triệu Dũng cười hòa giải nói: "Chuyện làm ăn, mỗi người đều có quyết định riêng của mình cả, chúng ta uống rượu, đừng nói chuyện làm ăn nữa"
Trần Thiệu Bân nói: "Vậy nói tình cảm đi, Lương tổng, tôi nghe nói cậu trong hạng mục cảng nước sâu của Nam Tích, đã cùng hợp tác với Hà Trường An, lần này nhất định có thể kiếm không ít?"
Sắc mặt của Lương Thành Long đã thay đổi, Trần Thiệu Bân có ý định làm cho hắn mất mặt ngay trước mặt của nhiều người đây mà, hắn buông ly rượu xuống nói:" Tôi không muốn bàn chuyện làm ăn ở đây"
Trần Thiệu Bân nói: "Cậu là một người làm ăn, ngoại trừ làm ăn ra thì cậu còn biết cái gì? Nói tình cảm, cậu xứng sao?"
Lương Thành Long tức giận chỉ vào mặt của Trần Thiệu Bân nói: "Trần Thiệu Bân, mày có ý gì? Lương Thành Long tao rốt cục đã đắc tội mày ở chổ nào hả, mỗi lần gặp là mày lại chống đối tao? Taovẫn luôn chịu đựng, bởi vì tao quý trọng tình bạn của mọi người, cho nên xem mày là bạn"
Trương Dương nói: "Làm gì? Làm gì vậy? Hình như hôm nay tôi mới là khách đấy, hai người sao vừa gặp mặt lại cãi nhau rồi, không phải là cố ý làm mất mặt tôi đấy chứ?"
Trần Thiệu Bân nói: "Lương Thành Long, tao nhìn thấy mày là không vừa mắt rồi, lúc trước bọn tao xem mày là anh em, là bạn bè, mày nhìn xem những chuyện mày làm đi, mày vì muốn có quan hệ với Hà Trường An, em Lê San San giới thiệu cho ông ta làm tình nhân, mày vì nịnh bợ anh em Kiều Bằng Cử Kiều Bằng Phi, tình bạn nhiều năm của chúng ta mà mày cũng không để ý đến, cạnh tranh sân bay mới Giang thành, mày thấy có lợi liền mò mẩm chạy đến, Trương Dương coi mày là anh em, ra sức giúp mày nhập cuộc, chỉ là mày lại giở chứng, đến thời điểm mấu chốt thì chém cho Trương Dương một đao, con mẹ nó mày còn không biết xấu hổ nói đến hai chữ bạn bè sao?"
Lương Thành Long bị Trần Thiệu Bân nói trúng tim đen ngay trước mặt mọi người, thẹn quá hóa giận: "Trần Thiệu Bân, chuyện của Lê San San mà mày không có năng lực, chuyện Lam Ma Phương cũng là do mày tự chuốc lấy khổ, có thua tiền cũng là đáng đời"
Trần Thiệu Bân cả giận nói: "Mày thối lắm, tao không có năng lực, nhưng tốt xấu gì tao cũng biết cái gọi là liêm sỉ, không bán bạn cầu vinh"
Lương Thành Long chụp lấy chai rượu vọt đến hướng của hắn, Trần Thiệu Bân cũng đứng bật dậy, định lật bàn lên đánh lại. Đinh Triệu Dũng và Trương Dương hai người vội vàng tiến ra cản hai người bọn họ lại, Trương Dương cười khổ nói: "Tôi nói hai người có phải là mắc bệnh hay không? Vừa gặp mặt đã liều chết?"
Lương Thành Long oán hận nói: "Tôi đi, tôi biết mình không được hoan nghênh, không ở đây làm chướng mắt mọi người"
Trương Dương nói: "Thành Long, đều là bạn bè cả, cần gì phải như vậy?"
Lương Thành Long nói: "Trương Dương, tôi hiểu, tôi có lỗi với cậu, tôi thiếu nợ cậu, sau này tôi sẽ trả, nhất định sẽ trả, Trần Thiệu Bân, con mẹ mày nghe rõ cho tao, tao không phải hèn nhát"
Trần Thiệu Bân cười nhạt nói: "Mày đi tìm Hà Trường An mà nói"
Lương Thành Long xoay người rời đi.
Viên Ba vội đuổi theo cùng hắn.
Mọi người trên bàn đều nhìn chằm chằm vào Trần Thiệu Bân, Trần Thiệu Bân nói: "Nhìn chằm chằm tôi làm gì? Tôi nói có một hai câu mà cũng oán giận sao?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Thiệu Bân, chúng ta là bạn bè nhiều năm, cậu cần gì phải làm vậy, ai mà không có lòng ích kỷ, cho dù hắn có làm sai, thì chúng ta cũng không thể dùng một gậy đánh chết được, dù sao thì cũng phải cho hắn cơ hội sửa đổi chứ"
Trần Thiệu Bân nói "Làm sai một lần cho hắn cơ hội, làm sai hai lần cũng cho hắn cơ hội, chỉ là con người của hắn luôn luôn phạm vào sai lầm, các người biết không, Lâm Thanh Hồng đã chính thức đưa đơn ly hôn với hắn ra tòa án rồi"
Trương Dương nói: "Cái này có liên quan gì đến cậu? Chuyện nhà người ta muốn thế nào thì kệ người ta"
Trần Thiệu Bân nói: "Hắn căn bản không phải là một thằng đàn ông, con trai của Diêm Quốc Đào lái xe đụng trúng hiệu trưởng Trang, bọn họ đến thanh toán tiền thuốc men, lúc đó Lương Thành Long còn biểu hiện ra rất ghê gớm, chỉ là ngay sau đó hắn lại đem số tiền này trả lại, còn không phải là vì sợ đắc tội với Diêm Quốc Đào sao, Lâm Thanh Hồng biết chuyện này đương nhiên không chịu bỏ qua, cái này không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề nguyên tắc làm người"
Trương Dương nhíu nhíu mày, lúc trước là hắn ra tay khiến cho con trai của bí thư trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào Diêm Phi ra mặt nhận lỗi, không ngờ đến cuối cùng Lương Thành Long lại giấu mọi người làm ra chuyện này sau lưng, nếu như những lời mà Trần Thiệu Bân nói đều là sự thật, vậy thì Lương Thành Long quả thật cũng làm quá thất vọng rồi, Lâm Thanh Hồng chính thức ly hôn cũng có thể hiểu được.
Đinh Triệu Dũng nói: "Thiệu Bân, cậu làm sao mà biết được?"
Trần Thiệu Bân nói: "Lâm Thanh Hồng nói cho tôi biết, cô ta còn đặc biệt dặn tôi đừng nói cho các người biết, mẹ kiếp, tôi nghẹn đến sắp chết rồi đây, các người nói xem, Lương Thành Long sao lại trở nên dối trá như vậy?"
Trương Dương nói: "Hắn thay đổi, cậu cũng thay đổi, gần đây cậu rất là nóng tính, xem ra cũng đền không ít trong thị trường chứng khoáng rồi?"
Trần Thiệu Bân nói: "Cậu không biết nên không hiểu được đâu"
Trần Thiệu Bân và Lương Thành Long gây chuyện như thế, tất cả mọi người mất đi hứng thú tiếp tục ngồi xuống, thế là Triệu Tĩnh và Đinh Bân lặng lẽ trốn đi xem phim.
Cố Giai Đồng cũng đứng dậy ra về, Trương Dương giả bộ ngồi thêm chừng mười phút nữa, sau đó cũng mượn cớ nói là mệt mỏi, trở về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Cố Giai Đồng sau khi rời đi liền ngồi trong chiếc xe Benz chờ Trương Dương, thấy dáng người của hắn xuất hiện ngoài ô tô, không khỏi lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, Trương Dương vừa mở cửa xe ngồi vào trong, Cố Giai Đồng đã thả người đến ngực, Trương đại quan nhân ôm lấy thân thể ôn hương mềm mại vào lòng, lúc Trương đại quan nhân đang chuẩn bị hôn một cái nồng nhiệt triền miên thật sâu, thì Cố Giai Đồng lại nhẹ nhàn giãy ra, nói:" Không nên ở chổ này, có rất nhiều người"
Trương đại quan nhân lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, Cố Giai Đồng cười cười, xa xa quả nhiên có bóng người đi đến, cô khởi động xe, nói: "Chúng ta bây giờ đi xem phim nha"
Trương Dương nói:" Được, chị kêu em làm gì thì em làm cái đó"
Cố Giai Đồng cười nói: "Sao lúc này lại ngoan như vậy?"
Trương Dương nói: "Trước mặt của chị em đều rất ngoan"
Cố Giai Đồng nói: "Ở Giang thành gây không ít chuyện phải không? Nghe nói em đập Kim Toa của Vương Quân Dao, chuyện này thật là chấn động"
Trương Dương cười nói: "Chuyện tốt không ra cửa chuyện xấu truyền khắp nơi"
Cố Giai Đồng nhỏ giọng nói;" Cha chị cũng đã biết, còn khen em đập rất hay"
Trương Dương nói: "Xem ra bí thư Cố cũng không thích Vương Bá Hành"
Cố Giai Đồng nói: "Cha chị về hưu, cũng lười quản chuyện của chính đàn" Cô lái xe quẹo qua một góc đường đi đến quảng trường Thời Đại, chiếc ô tô dễ dàng đi vào bãi giữ xe ngầm của rạp chiếu phim.
Cố Giai Đồng dừng xe xong, liền tìm cái mũ đội vào.
Trương Dương không khỏi cười nói: "Sao vậy? Sợ gặp phải người quen?"
Cố Giai Đồng nói: "Để phòng ngừa vạn nhất thôi, chị sợ tạo thành phiền phức cho em"
Trương Dương ôm lấy eo nhỏ của cô, hôn một cái lên mặt cười của cô, trong lòng không khỏi cảm động không nói nên lời, với gia thế và điều kiện của Cố Giai Đồng, căn bản là không cần phải làm ủy khuất bản thân như vậy. Trương Dương thấy mình có chút ích kỷ, trong phương diện tình cảm cũng không cho Cố Giai Đồng được cái gì nhiều cả.
Cố Giai Đồng tựa hồ cũng biết được trong lòng hắn đang suy nghĩ gì đó, ôm lấy cánh tay của hắn, tựa đầu vào vai rộng của hắn, nhẹ giọng nói:" Chị lựa chọn, chị rất hạnh phúc...."
Trương đại quan nhân hứa hẹn: "Em nhất định sẽ cho chị hạnh phúc"
Hai người từ trong thang máy đi vào trong rạp chiếu phim, Trương Dương mua vé, bây giờ đang chiếu một bộ phim nổi tiếng của Mỹ là "Lời nói dối chân thật" ( Đạo diễn: James Cameron Diễn viên: Arnold Schwarzenegger Sản xuất: 20th Century Fox, Lightstorm... )
Cố Giai Đồng đứng xa xa chờ ở một bên, tình cảm của bọn họ không thể lộ ra ngoài ánh sáng được, chỉ khi nào đi vào bóng tối, thì mới có thể biểu đạt ra không chút cố kỵ.
Trước sau cùng đi vào rạp chiếu phim, trong bóng tối, Cố Giai Đồng ôm lấy cánh tay của Trương Dương, ôm lấy thân thể của hắn. Trong rạp chiếu phim cũng có rất ít người, hai người tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Trương Dương kéo tay vịn giữa hai ghế ngồi lên, Cố Giai Đồng nằm trong lòng hắn, bởi vì vào giữa chừng, cho nên trên màn ảnh hiện ra cảnh giao chiến kịch liệt.
Trương Dương tháo mũ lưỡi trai của Cố Giai Đồng xuống, vuốt ve mái tóc trơn mềm của cô, cúi đầu, môi của hai người kề sát vào nhau, không cần bất cứ lời lẽ ngôn từ nào, một nụ hôn nồng cháy đã xuất hiện trong âm thanh của súng đạn và tiếng nổ.
Nội dung đặc sắc của bộ phim cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của Trương Dương, tay của thằng nhãi này đang chăm chú vuốt ve thân thể mềm mại mê người của Cố Giai Đồng. Có thể là bởi vì do hoàn cảnh, cho nên Cố tiểu thư bị thằng nhãi này đùa giỡn làm cho nhiệt độ thân thể tăng lên, thân thể mềm yếu vô lực, tựa lên trên người của hắn, căn bản là không thấy rõ trên màn ảnh đang chiếu cái gì.
Trương Dương bỗng nhiên nói: "Cơ ngực thật là ghê gớm"
Cố Giai Đồng bị hắn vuốt ve làm cho tình mê ý loạn, đột nhiên lại nói ra một câu làm cho cô cảm thấy phong cảnh bị hủy vậy, cắn lổ tai của Trương Dương một cái, nhỏ giọng nói: "Lớn? Còn lớn hơn so với chị sao?" Trương đại quan nhân trả lời câu hỏi của Cố tiểu thư rất là chuyên nghiệp:" Người ta là cơ thể, còn chị là tổ chức tuyến thể, nói đến xúc cảm, nhất định là của chị tốt hơn"
Cố Giai Đồng mặt đỏ ửng lên đánh hắn một cái, lôi bàn tay to ghê tởm của hắn ra khỏi người, nhìn lướt qua màn hình, thấy được cơ ngực săn chắc to lớn của Arnold...
Phim ảnh quả là không tồi, tự nhiên có thể làm cho Trương đại quan nhân tìm được sự đồng tình, hắn ta cũng có thân phận hai mặt, bên ngoài là phó thị trưởng thành phố Phong Trạch, bên trong lại chính là nhân viên tình báo của quốc an, nhìn thấy Arnold uy phong lẫm liệt đại sát bốn phương, Trương đại quan nhân không khỏi nhớ đến lúc mình ngang dọc sống mái tại châu Âu, thật ra ở tận sâu trong nội tâm của hắn cũng rất thích kiểu truy đuổi và máu lửa này.
Cố Giai Đồng không có mấy hứng thú với loại phim bạo lực bắn nhau như vậy, có thể là vì trả thù Trương Dương, cho nên hành động quấy rầy của cô mượn sự yểm hộ của bóng tối mà được triển khai toàn diện.
Cơ ngực của Trương đại quan nhân cũng không nhỏ, bàn tay nhỏ bé của Cố tiểu thư vừa vuốt ve cơ ngực kiên cố của hắn vừa khen: "Cảm giác của em cũng không tồi"
Trương Dương thấp giọng cười cười, hôn một cái lên môi của Cố Giai Đồng, nhỏ giọng nói: "Sao lại trở nên háo sắc như vậy, giống như một tiểu thư" ( Cách chỉ những cô gái phục vụ abc... )
Tay của Cố Giai Đồng rơi xuống giữa hai chân của Trương Dương, không ngừng trêu chọc "cây cần gạt số" của Trương đại quan nhân, cô nhẹ giọng nói: "Chị chỉ háo sắc với một mình em thôi, chỉ làm tiểu thư ột mình em"
Sau khi coi hết phim, Trương đại quan nhân ý thức được, lập tức sẽ ôm mộng uyên ương với Cố Giai Đồng, nhưng mà Cố Giai Đồng lại nói là đói bụng, bữa tiệc tối nay đã bị Trần Thiệu Bân và Lương Thành Long phá vỡ, cho nên bọn họ cũng không có ăn cái gì nhiều cả.
Cố Giai Đồng mang Trương Dương đi đến một quảng trường mỹ thực gần đó ăn khuya, Đông Giang là thành phố cấp tỉnh, cuộc sống về đêm cũng rất phong phú, tuy rằng đã là mười một giờ đêm, nhưng trên đường đi cũng có rất nhiều người qua lại, náo nhiệt vô cùng.
Cố Giai Đồng gọi một vài món ăn, đặc biệt kêu cho Trương Dương một phần rắn sông, hai người còn gọi thêm một chai rượu, và chụm đầu vào nhau chàng chàng thiếp thiếp rất là âu yếm.
Trương Dương nói: "Đừng làm long trọng như vậy, chúng ta ăn tùy tiện một chút rồi trở về, làm chính sự quan trọng hơn" Thằng nhãi này ở trong rạp chiếu phim đã bị Cố tiểu thư làm khơi dậy lửa lòng, lúc này đã có cảm thấy thằng em nó đang phản đối dữ dội.
Cố Giai Đồng nhìn quyến rũ hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Em không biết rượu có thể giúp hưng phấn sao?"
Trương Dương nói: "Em không cần trợ hứng"
Cố Giai Đồng nói: "Chị không muốn bị đói bụng"
Trương Dương nói: "Chị kêu em uống rượu, mà lại để cho chị tỉnh táo, con người của em mà uống rượu vào thì sẽ tương đối thô lỗ đấy"
Cố Giai Đồng nhỏ giọng nói: "Chị không sợ!"
Hai người cứ nói qua nói lại âu yếm đường mật như vậy, trong lúc uống rượu, thì thấy xa xa có một người đang đi tới, cười nói: "Sao trùng hợp quá vậy, chủ nhiệm Trương, Cố tiểu thư, hai người cùng nhau ăn đêm à"
Trương Dương nhìn theo tiếng nói, thấy Chu Vân Phàm đang tươi cười đi đến, hắn đứng dậy cười nói: "Lạp Tư, sao không về Ấn Độ, dự định thường trú tại Trung Hoa luôn sao?"
Chu Vân Phàm cười ngượng ngùng, hắn lôi cái ghế đến bên cạnh bọn họ, ngồi xuống nói: "Quảng trường mỹ thực này là do tôi mở"
Trương Dương và Cố Giai Đồng nhìn nhau, không ngờ rằng thằng nhãi này cũng bắt đầu mở rộng làm ăn ở trong nước.
Trương Dương nói: "Anh không phải là mở công ty điện ảnh sao?"
Chu Vân Phàm nói:" Công ty điện ảnh đã mở, quảng trường mỹ thực cũng mở, kế hoạch năm nay của tôi là mở rộng ra trước ở mười một tỉnh thành torng nước, sau đó sẽ bao trùm lên tất cả các thành phố lớn trong nước, hình thành một hệ thống thương hiệu của tôi"
Trương Dương cũng không có bất luận hứng thú gì với hùng tâm tráng chí của gã cả, mỉm cười nói: "Anh và Vương Chuẩn hợp tác thế nào rồi?"
Chu Vân Phàm nói: "Đã đầu tư ột bộ phim võ hiệp rồi, nói là tháng mười này quay, không nói gạt cậu, tôi không quen thuộc với điện ảnh, cho nên trong công ty điện ảnh chỉ là một cái vỏ trống"
Trương Dương cười nói: "Cuối cùng anh cũng nói được một lời thật"
Chu Vân Phàm cười cười với Cố Giai Đồng: "Công ty thuốc của Cố tiểu thư quả thật đúng là làm hâm mộ, có cần đầu tư hay không, tiền của tôi cũng đang nhàn rỗi" Bây giờ gã đúng là đang cần chổ để xài tiền mà.
Cố Giai Đồng cười nói: "Cái miếu của công ty thuốc chúng tôi nhỏ quá, không thể chứa được bồ tát lớn như anh!" Chu Vân Phàm là một thương nhân có lai lịch không tốt, từ trước đến giờ cô thấy đều chỉ tránh ra xa.
Chu Vân Bàn biết Cố Giai Đồng không muốn hợp tác với mình, cho nên cười ha hả cho qua.
Trương Dương nói: "Nếu như tiền của anh thật sự nhàn rỗi, tôi chỉ cho anh một con đường"
Chu Vân Phàm nói: "Cậu nói về hạng mục sân bay mới sao?"
Trương Dương nói: "Đó là công trình chính phủ, anh vào gây thêm loạn làm gì?"
Chu Vân Phàm có cảm giác như bị thằng nhãi này làm nhục, nói: "Bây giờ tôi là một thương nhân thuần khiết đấy"
"Thương nhân Ấn Độ" Trương Dương nhấn mạnh.
"Thương nhân Ấn Độ thì sao nào? Chẳng lẽ bây giờ còn kỳ thị chủng tộc sao?"
Trương Dương cười nói: "Tôi thì không có kỳ thị anh, nhưng công trình chính phủ có yêu cầu nghiêm ngặt về thẩm tra chính trị, mà như anh thì không phù hợp với tiêu chuẩn, nhưng mà, nếu như anh thật sự muốn kiếm chổ tiêu tiền, tôi có một đề nghị cho anh"
Chu Vân Phàm cảm thấy hứng thú nhìn Trương Dương, kề sát lại Trương Dương một chút.
Trương Dương nói: "Chúng tôi tại sân thương nghiệp của Nam Lâm tự có xây một tòa nhà, lúc trước thuộc về Kim Toa, bây giờ đã bị chính phủ thu hồi lại, chuẩn bị xây dựng nó thành khu vực liên lạc với sân bay mới, nhưng mà chúng tôi cũng không dùng hết một chổ lớn như vậy, nếu như anh có hứng thú thì có thể đầu tư vào"
Tròng mắt của Chu Vân Phàm hơi chuyển một chút, gã là một con cáo già rất khôn khéo, biết Trương Dương sẽ không vô duyên vô cớ dâng tiện nghi cho gã chiếm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu nói cái Kim Toa đó chính là sản nghiệp của Vương Quân Dao sao?"
Trương Dương nói: "Quá khứ thôi, bây giờ thuộc về chính phủ Giang thành chúng tôi"
Chu Vân Phàm nói: "Cậu đừng lừa tôi, chuyện cậu đập Kim Toa rùm beng như vậy ai mà chẳng biết, Vương Quân Dao là một người lợi hại, cái ao nước đục này tôi không tranh đâu, người Ấn Độ như tôi thì không cần phải chọc vào phiền phức gì cả, chọc giận bà ta, thì anh trai của bà ta phái mấy tên công an đến gây chuyện với tôi, thì lúc đó tôi sẽ không sống yên đâu"
Cố Giai Đồng nghe xong cũng không nhịn được cười.
Trương Dương nói: "Dù sao thì anh cũng là người nước ngoài, bối cảnh sạch sẽ, sợ cái gì?"
Chu Vân Phàm nói: "Chủ nhiệm Trương, cậu không chiếu cố cho tôi thì tôi, nhưng đừng có lôi tôi ra làm bia đỡ đạn" Gã đứng dậy cười nói: "Không làm phiền hai người ăn uống nữa, tối nay ăn cái gì đều tính cho tôi"
Trương Dương và Cố Giai Đồng nhìn bóng lưng dần rời đi xa của Chu Vân Phàm, đồng thời lắc đầu, Cố Giai Đồng nói: "Con người này có tiếng là kẻ dối trá, chuyện phiêu lưu mạo hiểm gì hắn cũng không dám làm đâu"
Trương Dương cười nói: "Em không thấy có gì gọi là phiêu lưu mạo hiểm cả, Vương Quân Dao thật sự lợi hại như vậy sao?"
Cố Giai Đồng nói: "Cái tính của em là thích gây chuyện, con người của Vương Quân Dao không có đơn giản đâu, bà ta ở nước Mỹ làm ăn rất lớn, vẫn luôn làm trong ngành giải trí, làm cái ngành nghề này có quan hệ mật thiết với xã hội đen, một người phụ nữ với hai bàn tay trắng như bà ta đến nước Mỹ, trong vòng vài chục năm mà có thể phát triển đến tình trạng này, cũng không dễ dàng"
Trương Dương nói: "Em cuối cùng luôn cảm thấy người đàn bà này rất kỳ quái, đột nhiên xuất hiện, đột nhiên mở cửa làm ăn trong nước, hơn nữa anh trai của bà ta là Vương Bá Hành, thế mà bà ta lại mở một hộp đêm không chút cố kỵ nào cả, lẽ nào căn bản là không suy nghĩ rằng như vậy sẽ mang đến ảnh hưởng cho Vương Bá Hành sao? Còn nữa, vì sao bà ta lại chọn Giang thành chứ?"
Cố Giai Đồng nói: "Trong việc làm ăn mỗi người đều có phương pháp của mình, lựa chọn mở hộp đêm đại khái là bởi vì bà ta ở nước Mỹ vẫn luôn làm cái nghề này, về phần vì sao bà ta lại chọn Giang thành, như vậy thì không biết rồi"
............................................
Sáng sớm hôm sau ánh sáng từ khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào bên trong, Cố Giai Đồng rót rén bò xuống giường, kéo rèm cửa sổ lại, mở cửa sổ ra một ít, để cho không khí trong lành đi vào trong phòng.
Trương Dương vẫn còn đang ngủ say, hắn hiển nhiên là có chút mệt mỏi, Cố Giai Đồng mặc áo sơ mi của hắn, đôi chân thon dài nhẹ nhàng dẫm đi trên thảm, cô sợ tiếng động sẽ làm Trương Dương giật mình tỉnh dậy trong giấc ngủ say.
Sau khi rửa mặt trở lại giường, ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của Trương Dương, khóe môi của Cố Giai Đồng hiện ra một nụ cười vui mừng, cô rõ ràng cảm nhận được sự mệt mỏi của Trương Dương, người trong quan trường thì thân thể và tinh thần suốt ngày đều bị vây trong trạng thái khẩn trương, cô nhẹ nhàng vuốt ve thái dương của Trương Dương, bàn tay to của Trương Dương nắm lấy tay nhỏ của cô, kề sát lên trên mặt mình, nhưng con mắt thì vẫn nhắm
Cố Giai Đồng cúi xuống khẽ hôn lên trên trán của hắn một cái.
Trương Dương mở mắt ra, cười ngây thơ giống như một đứa nhỏ.
"Cười cái gì?" Cố Giai Đồng nhỏ giọng nói.
Trương Dương nói: "Tối hôm qua em tự nhiên ngủ"
Cố Giai Đồng gật đầu nói: "Chị đi tắm ra thì thấy em đã ngủ, ngủ y như một con lợn chết"
Trương Dương kéo cô vào trong lòng, thấp giọng nói:" Tối hôm qua chúng ta không có làm cái gì cả"
Cố Giai Đồng cười nói: "Khó có được một buổi tối nào mà em thành thật cả, có phải là gần đây làm việc rất mệt mỏi không?"
Ngón tay của Trương Dương bắt đầu không an phận, đi chọc ghẹo vùng ngực của Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng nhăn cái mũi đáng yêu lại, nói:"Ngày hôm nay chị hẹn với bạn đi dạo bị muộn rồi"
Trương Dương nói: "Em làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà em làm sao bây giờ?" Cố Giai Đồng biết rõ rồi nhưng vẫn cố hỏi.
Trương đại quan nhân kéo tay của cô đặt lên một chổ đang bành trướng của mình.
Mặt ngọc của Cố Giai Đồng đỏ lên, đôi bàn tay trắng như phấn đánh nhẹ lên ngực của hắn: "Ai kêu tối hôm qua em ngủ chi..."
Trương đại quan nhân nghỉ ngơi một đêm làm cho hùng phong tái khởi, nghiêng người đặt Cố Giai Đồng xuống dưới, xốc quần áo lên, thân thể kề sát lên trên cơ thể mềm mại trắng mịn của Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng vừa cười vừa giãy dụa, rốt cục cũng không chống lại Trương Dương đầy sức lực, theo tiếng kêu khẽ của cô, đôi mắt xinh đẹp khiến cho người ta không hít thở nổi chăm chú cuốn thân thể của Trương Dương...