Số lần đọc/download: 770 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:32:49 +0700
Chương 467: Chuyện Cũ Không Ai Biết (6)
Đ
êm khuya, một khúc ly hồn oán thán vang vọng ra từ trong phòng ba Hắc, tiếng nhạc lạnh lẽo buồn thương, trong buổi đêm lạnh cực kỳ ưu thương.
Diệu Tư dạo bước một hồi bên ngoài phòng ba mình, muốn đi vào thăm hỏi ba, rồi lại sợ quấy rầy ông.
“A...”
Bất chợt một tiếng hét vang ra từ trong phòng ba, trong lòng Diệu Tư căng thẳng, vội đẩy cửa vào ___
“Tước! Tước! Ba ở đây, ba ở đây! Buông ra, bé ngoan, mau buông ra!”
Diệu Tư nhìn ba mình ôm chặt em trai, bàn tay nhỏ bé của Tước còn đang nắm chặt một con dao găm nhuốm máu, đỏ chói lọi!
Trong lòng kinh hãi!
“Ba, đã xảy ra chuyện gì?”
Ba Hắc quay người lại, “Diệu Tư, mau rút dao găm ra.”
“Vâng!” Nhanh chóng chạy tới bên người ba, giằng lấy con dao trong tay Tước rồi quăng đi. Nhìn gương mặt Tước khắc nghiệt, đôi mắt đang khép chặt, ba ôm nó trong ngực, trên mặt đất nhanh chóng có một vùng nhiễm màu máu.
Diệu Tư lập tức ngồi xuống, thấy trên đùi phải của ba bị rạch một vết, máu tươi không ngừng trào ra, “Ba, ba bị thương rồi! Tước sao vậy? Nó dám cầm dao đâm ba bị thương sao?”
“Diệu Tư, con bế Tước cho ba, rồi trói nó lên giường, nó ngủ say rồi sẽ không sao nữa.” Sắc mặt ba Hắc nặng nề, lo lắng nhìn Tước, vất vả lắm mới ngăn được hành vi của con, đứa bé này đã ngủ thiếp đi.
Diệu Tư gật đầu một cái, một phát bế Tước lên, thả nó lên giường, dùng dây thừng cố định hai chân nó, rồi đắp chăn cho em. Lúc này mới quay sang nói với ba đang đứng chỗ đầu giường, “Ba, những năm này, rốt cuộc hai người đã gặp phải chuyện gì? Tại sao Tước lại cầm dao làm ba bị thương? Ba, ba nói cho con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn ba mở hòm thuốc bắt đầu tự băng bó vết thương, anh nhanh chóng đi tới giúp ông một tay.
Ba Hắc thở dài một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, “Diệu Tư, con là đứa trẻ ngoan, ba biết con ở Paris thật sự được vui vẻ, ba không muốn con phải bận tâm về hai ba con ba.... aizzz...”
“Ba, con là con ba, không thể ở bên cạnh ba đã là bất hiếu rồi, bây giờ ba và Tước có chuyện, con vẫn không thể chia sẻ với hai người, trong lòng con có thể vui vẻ sao? Ba, ba nói cho con biết, tại sao Tước lại biến thành như vậy? Có phải là mẹ kế mất làm nó bị kích thích không...”
“Không... Diệu Tư...” Ba Hắc thở dài một tiếng, lắc đầu, mặc cho Diệu Tư băng viết thương cho mình, “Mẹ kế con... thật ra thì không chết, mà là cô ta... bỏ đi theo người đàn ông khác...”
“... Trời ơi! Ba, tại sao lại như vậy? Mẹ kế, cô ta....” Diệu Tư hít một ngụm khí lạnh, trong lòng thắt lại! Mẹ kế ngoại tình? Có thế nào anh cũng không ngờ, người phụ nữ dịu dàng như vậy, được ba anh sủng ái như vậy, sao có thể...
Ba Hắc nặng nề gật đầu một cái, tựa người vào ghế sa lon, Diệu Tư đột nhiên cảm thấy, những năm này ba mình đã già đi thật nhiều... Khóe mắt ba anh đã có ánh lệ, làm cho Diệu Tư không biết nên nói gì nữa.
“Ba rất ngu đúng không? Diệu Tư, đừng trách ba, ba lấy mẹ con, hoàn toàn là do ông bà con sắp đặt, mặc dù ba không hề yêu mẹ con, nhưng vẫn cố gắng đối tốt với bà ấy. Thật ra, ba quen với mẹ kế còn trước cả mẹ con. Hồi ba còn du học ở Havard, khi đó ba cùng với Thẩm lão gia hiện nay - Thẩm Hồng Vũ và một hoàng tử Saudi, được liệt vào tam kiếm khách của Havard, khi ấy quan hệ của bọn ba rất tốt, là anh em thân thiết... Sau, còn lôi kéo cả người bạn hoàng tử Saudi ấy về nước dốc sức cùng nhau gây dựng sự nghiệp một phen, sau đó ba đã gặp mẹ Tước... Kể ra cũng không sợ con cười, mẹ kế con và em gái cô ta sống nương tựa nhau từ nhỏ, là hai chị em số khổ. Bọn ba lần đầu quen biết hai chị em họ là ở trong hộp đêm. Khi đó bọn họ chuyên biểu diễn trong hộp đêm, mẹ kế con thổi tiêu rất hay, còn em gái cô ta thì đánh đàn rất giỏi. Tiếc là hộp đêm không phải nơi học đòi nghệ thuật, nên ở đó bọn họ chỉ có thể đi tiếp rượu, làm vũ công, bán nghệ không bán thân....”
Ba Hắc nói xong, trong mắt có dòng nước mắt lưu chuyển, nhớ lại nhiều năm trước đây, một thời tuổi trẻ ngông cuồng, có ngọt ngào cũng có chua cay.
Diệu Tư lẳng lặng lắng nghe, cẩn thận từng li từng tý giúp ba băng vết thương, anh không biết, thì ra là mẹ kế quen ba anh sớm hơn mẹ anh.
“Khi đó, ba và Thẩm Hồng Vũ đều yêu mẹ kế con, còn vị hoàng tử Saudi kia yêu em gái cô ta, cũng vì vậy, Thẩm Hồng Vũ và ba sinh ra mâu thuẫn. Nhưng người mẹ kế con yêu là ba, ba còn nhớ năm đó hai chị em gái bọn họ bộ dáng thanh thuần, ở cái nơi như thế, có thể nói là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thật là không dễ dàng...”
Ba Hắc nhớ lại chuyện cũ năm ấy, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt, ông còn nhớ láng máng thời gian bọn họ yêu say đắm, nhớ lại gương mặt tươi cười động lòng người của mẹ Tước, nhớ....
“Ba, sau đó thì sao? Ba và bác Thẩm...” Diệu Tư khó hiểu.
“Aizzz.... Khi đó ba và mẹ kế con đang trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, còn người bạn hoàng tử Saudi kia và em gái cô ta cũng chung đụng vui vẻ, Thẩm Hồng Vũ một thân một mình, bọn ba đã ít nhiều lạnh nhạt ông ta... Cho tới một năm nọ, khi bọn ba rời xa quê hương đi bàn công chuyện làm ăn, có nghe được một tin đồn, trên chợ đen có người ra giá cao bán đi một thứ đồ trân quý, ba bèn khuyên Thẩm Hồng Vũ đầu tư vào thứ đó, sau đó ba người sẽ chia đều, ai ngờ... Thẩm Hồng Vũ vì để bụng chuyện mẹ kế con, đã huyên náo không vui với ba, ông ta lừa ba nói đã không mua được món hàng đó, thực tế ông ta đã đút vào túi riêng... Sau này ba mới biết ông ta chính là người đã mua, bèn cãi nhau một trận to với ông ta, sau đó đoạn tuyệt không qua lại nữa! Ai ngờ, không bao lâu sau, Thẩm Hồng Vũ phát đại tài. Còn hoàng tử Saudi vội vã trở về nước do ở Saudi xảy ra một cuộc chính biến. Ông bà nội con vì muốn ngăn cản ba qua lại với mẹ kế con là người phụ nữ có thân phận kém, đã ép buộc ba cưới mẹ con! Do vậy, mẹ kế con đau lòng gần chết, đến cả gặp ba cũng không muốn...”
Nói tới chỗ này, giọng ba Hắc đã hơi nghẹn ngào, ông là một người chí tình chí nghĩa, bị ép buộc phải chia lìa với người mình yêu, là chuyện còn khổ sở hơn cả cái chết, tất cả những chuyện năm đó, đều là tạo hóa trêu ngươi.
“Sau đó có một buổi tối, mẹ kế con đưa theo em gái cô ta xuất hiện, khóc đỏ cả mắt, lúc đó ba mới biết, em gái cô ta cũng đã bị hoàng tử Saudi vứt bỏ, sau đó biến mất bặt vô âm tín... Đêm đó ba đã uống say như chết, động tấm chân tình, đã cùng với mẹ kế con vượt qua một đêm gần gũi, ai ngờ hôm sau, cô ta đưa em gái mình biến mất không rõ tung tích...”
Diệu Tư nắm chặt tay ba, trong lòng xúc động, nghe chuyện cũ của ba và người phụ nữ khác, mặc dù anh thấy tiếc nuối cho mẹ mình, nhưng anh có thể hiểu nỗi bất đắc dĩ của ba mình.
“Cho tới khi mẹ con sinh con ra, cho tới khi mẹ con qua đời vì bệnh, Diệu Tư, trong lòng ba từ đầu tới cuối vẫn không buông bỏ được đoạn tình cảm ấy, ba rất nhớ cô ta, vì vậy đã điên cuồng tìm kiếm cô ta khắp nơi, sau đó.... cuối cùng cũng tìm thấy....
Diệu Tư, con có biết cô ta đã ở đâu không? Cô ta bị bán cho bọn buôn thuốc phiện để chuyên đi chuyển hàng! Ba có thể tưởng tượng ra cô ta đã chịu không ít khổ cực trong mấy năm đó, cô ta đã sớm quen với những ngày toàn hoảng sợ, chuyện ngồi tù trở thành chuyện thường như cơm bữa! Diệu Tư... ba cảm thấy ba rất đau khổ, là do năm xưa ba không kiên trì cưới cô ta về nhà, là năm xưa ba đã cô phụ cô ta, ba muốn bù đắp lại những khuyết thiếu, nhìn người mình yêu chịu hành hạ, chịu cực khổ như vậy, với ba chẳng khác gì như bị tùng xẻo... Tốn rất nhiều tiền, tìm kiếm nhiều quan hệ, ba mới giải cứu được cô ta ra khỏi tay bọn buôn thuốc phiện, khi đó ba tự nói với mình, nhất định phải đối xử với cô ta thật tốt, không bao giờ làm cho cô ta phải chịu khổ cực như vậy nữa! Cho nên... Diệu Tư, tha thứ cho ba ích kỷ, là lòng riêng của ba, nghĩ rằng cô ta để ý sự tồn tại của con, ba bèn đưa con sang nước ngoài học... Sau này Tước ra đời, ba cứ tưởng từ đó đã thật sự có được hạnh phúc...”
Giọng đã khàn đi, ba Hắc tiếp tục nói: “Ai ngờ, chỉ qua vài năm hạnh phúc, ba phát hiện ra rằng, thì ra mẹ kế con đã không còn là người phụ nữ thanh thuần như ngày xưa. Tất cả chỉ là cô ta ngụy tạo thôi! Cô ta trở nên tham lam, phù phiếm, thậm chí ghét bỏ ba cả ngày chỉ biết làm vườn chăm cây, sự nghiệp trong tay ba thụt lùi thảm hại, nhà họ Hắc không còn lớn mạnh bằng ngày xưa.... Cô ta bắt đầu thay đổi, thường ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi ra ngoài xã giao, ba không ngăn cản được, cũng không khống chế được, ba không ngờ cô ta sẽ trở thành như vậy... cho tới một ngày...”
Ba Hắc trầm thống nhìn thoáng qua Diệu Tư, “Thế mà cô ta dám nhân lúc ba không ở nhà, dẫn đàn ông về, Tước tận mắt thấy... Tước tận mắt thấy cô ta và người đàn ông kia lăn lộn trên giường...”
Vô cùng đau đớn nhắm mắt lại, nước mắt ba Hắc chợt chảy ra, ông nắm chặt tay Diệu Tư, cắn môi, ánh mắt hơi xấu hổ, “Thật xin lỗi, Diệu Tư.... Ba quá ích kỷ... Ba không phải là người cha tốt, ba đã lừa con nói mẹ kế con chết rồi, là sợ con biết thì ra ba đã vì một người đàn bà như vậy mà đẩy con đi xa khỏi nơi chôn rau cắt rốn từ khi con còn nhỏ thì con sẽ hận ba. Tước cũng vì đêm kia mà mắc chứng cuồng loạn, bởi vì... Đêm đó, nó đã cầm dao đâm mẹ nó bị thương và cả người đàn ông kia nữa, máu tươi bắn lên mặt nó... Diệu Tư, ba thật sự không thể tưởng tượng được, khi đó nó mới 5 tuổi, còn bé như vậy, làm sao mà vượt qua được....”
“Ba...” Diệu Tư nghe tới đây, cũng không nhịn được mà nghẹn ngào, “Vì vậy nên Tước mới cầm dao đâm ba bị thương sao?”
Ba Hắc chậm rãi gật đầu, quay đầu lại nhìn đứa con đang nằm trên giường an tĩnh ngủ say một cái, không khỏi thở dài: “Tước là đứa trẻ rất hướng nội, bình thường nó chẳng nói nhiều, nhưng chuyện gì cũng nhớ trong lòng, thật ra nó là đứa trẻ rất nhạy cảm, để cho nó khi còn nhỏ thấy rõ bộ mặt xấu xa của mẹ nó, chuyện này với nó là một đả kích không nhỏ! Ba đã mời về nhiều bác sĩ tâm lý, cho dù nó càng lớn lên, khả năng tự khống chế càng tốt hơn, nhưng về cơ bản là vẫn không thể trị tận gốc chứng bệnh này cho nó, chẳng có cách nào khác, đêm nào ba cũng phải ngủ với nó, sợ có ngày nó sẽ tự làm mình bị thương....”
“Ba... con xin lỗi... Mấy năm nay, con không biết thì ra hai người phải chịu nỗi khổ cực như vậy...” Diệu Tư thở dài, nắm chặt tay ba, “Cho nên, sau này mẹ kế con bỏ theo người đàn ông kia sao?”
Trong đôi mắt già nua của ba Hắc nồng đậm nỗi đau đớn, khẽ lắc đầu một cái: “Không phải, cô ta đưa em gái bỏ đi, ba nhớ là đêm đó trời mưa rất là to, ba uống tới say mèm, ba vẫn khao khát hạnh phúc, nhưng lại gặt được kết quả như vậy... Ba đã là ra một chuyện không bằng cầm thú....”
Nói tới chỗ này, ba Hắc muốn nói lại thôi, “Cô ta bỏ đi, sau này ba nghe nói cô ta đã sang Nhật Bản...”
“Ba, không sao, tất cả đã qua rồi, không phải là lỗi của ba, ba đừng tự trách... Ba, ba cho con về nước đi, con ở lại bên ba cùng với Tước chăm sóc ba, có được không?”
“Con ngoan, ba không muốn vì tình trạng bây giờ mà làm trễ nải việc học và dự định của con.... Tương lai ra sao ba không biết, nhưng ba mong là con sẽ được hạnh phúc, hoàn thành chương trình học ở Paris, mở mang trí tuệ, sau này trở về coi sóc sự nghiệp nhà họ Hắc giúp ba, đừng làm nó rối tinh rối mù như ba...”
“Ba...”
Đàn ông có lệ chẳng dễ rơi, chỉ là có đủ đau lòng hay không thôi, chiều nay Diệu Tư đã sâi sắc cảm nhận điều này, mấy năm nay anh không ở bên khi ba mình mất mát, trừ tiếc hận anh chẳng thể làm gì khác được, thầm hứa với ba mình, anh hứa rằng, một ngày nào đó anh sẽ trở lại!
Buổi tối ngay hôm trước hôm Diệu Tư quyết định sẽ trở lại Paris, có cùng mấy bạn nam đi uống rượu, gọi là để tiễn anh.
Đêm ấy, anh uống hơi say, vừa mới đi từ trong toilet quán rượu ra ngoài, liền va vào một bóng dáng đang hoảng hốt!
“Là cô?”
Là Thanh Lam, là người phụ nữ ngày trước đã làm anh khắc sâu ấn tượng.
“Thật xin lỗi, có thể xin anh đừng nói cho người khác biết anh bắt gặp tôi ở đây được không?” Thanh Lam hoảng hốt, vội vàng nói một câu, sắc mặt ửng hồng khác thường, sau đó lẻn vào trong một cái thùng giấy ở cạnh lối đi!
Sau lưng có một đám người trông giống bọn xã hội đen, vội vàng đuổi theo tới đây, vội vàng tìm kiếm, thậm chí còn bắt lấy cổ áo của Diệu Tư, hỏi anh xem có gặp người phụ nữu nào không! Diệu Tư lắc đầu một cái, bọn họ đánh Diệu Tư mấy đấm tượng trưng rồi tản đi.
Thanh Lam lo sợ bò từ trong thùng giấy ra ngoài, “Cảm ơn anh, có cơ hội tôi chắc chắn sẽ báo đáp anh! Thật xin lỗi, tôi phải đi trước...”
Không đợi Diệu Tư trả lời, Thanh Lam vội vàng rời đi bằng cửa nhỏ bên quán rượu.
“Ấy...” Diệu Tư dõi theo bóng lưng cô, đưa mắt nhìn cái điện thoại di động rơi bên cạnh thùng giấy, “Thanh Lam, điện thoại di động của cô này...”
Diệu Tư vội vàng đuổi theo...
Đêm ấy, Diệu Tư không ngờ kết quả của việc đuổi theo là trơ mắt nhìn Thanh Lam ngã nhào bên đường, khổ sở rên rỉ.
Thì ra đêm đó Thanh Lam đi ra ngoài ‘giao hàng’ cho bố chồng, ai ngờ bị người ta bỏ thuốc vào trong rượu.
Diệu Tư tuyệt không ngờ rằng, nhà họ Thẩm lại dựa vào buôn bán thuốc phiện để kiếm tiền! Thẩm lão gia dùng đứa trẻ uy hiếp Thanh Lam, ép cô thay ông ta duy trì mánh khóe này!
Nếu như đêm đó, Diệu Tư biết trước rằng kết quả của việc đuổi theo, dưới tình huống thần trí Thanh Lam mơ hồ, khi bị Thanh Lam đang trúng thuốc lên cơn dẫn dụ, cùng Thanh Lam xảy ra chuyện tình một đêm, rồi từ đó bắt đầu một tình yêu rối loạn, vậy thì chắc anh đã chẳng đuổi theo?
Xót xa và không nỡ làm cho Diệu Tư ma xui quỷ khiến giải cứu cho Thanh Lam.
Còn tình yêu của bọn họ, vì một đêm điên cuồng này, đã lặng lẽ tới.
Cho tới sáng sớm hôm sau, anh mới biết thì ra Thanh Lam là chị dâu của Nhã Ca!
Nhưng số mệnh thường thích trêu người, mặc dù thân phận trở ngại bọn họ, nhưng vẫn chẳng thể ngăn cản đuợc vận mệnh an bài, sắp đặt bọn họ gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau... Duy chỉ sai thời điểm....
Mà số mệnh, bất kể là buồn hay vui, tất cả đã được định xong từ lâu, bọn họ phải chịu đựng, là nỗi khổ sở tương tư suốt hai năm trời...