Số lần đọc/download: 2049 / 48
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 467: Lấy Lại Đồ Thuộc Về Mình
M
ười bảy người Indonesia dũng mãnh.
Những người này cơ hồ là lực lượng tinh nhuệ nhất trong người Indo, mà người đi đầu là một kẻ thấp bé, ngăm đen, đôi mắt nhỏ lấp lánh hữu thần, tuổi khoảng chừng năm mươi, Trương Dương đoán đây là lão đại của người Indo: Firman.
Tại phố người Hoa ở New York, hoạt động mạnh và hung hãn nổi danh nhất là người Indo.
Người Indo toàn bộ là quân nhân trước đây của Indonesia, mỗi người thân thủ nhanh nhẹn. Bọn họ đều ăn mặc giống nhau, quần áo màu đen. Da ngăm đen, vóc dáng thấp bé, nhưng mỗi người đều hung ác tàn nhẫn hết sức.
Người Indo ở phố người Hoa là một trong những bang phái mới nổi, trước đây đoạn đường này vẫ n do Thanh bang khống chế, từ khi người Indo xông vào sau đó đã phá vỡ cục diện độc tôn của Thanh bang. Bọn họ ở khắp nơi tranh đoạt địa bàn, danh tiếng nhanh chóng quật khởi. Thanh bang tại phố người Hoa cũng đã cùng bọn họ giao thủ cũng đã nếm mùi lợi hại .
Người Indo khi đánh cướp có một đặc điểm rõ rệt, bọn họ nói tiếng Anh cũng không linh hoạt, cho nên cũng không dùng tiếng Anh. Khi người ta chỉ cần nghe được: EVERYBODY, nằm úp sấp xuống! Cũng biết là người Indo đến đánh cướp.
Mà nhân vật tinh thần của người Indo chính là là Firman.
Có người nói Firman thời trẻ tuổi tại phố người Hoa tranh đấu giành địa bàn, đem toàn bộ người Indonesia tụ tập lại dưới trướng của hắn, chỉ có điều gần đây có người truyền lưu nói, Firman đã rất ít quản lý sự vụ, trên thực tế hắn đã thành lãnh tụ tinh thần của người Indonesia rồi.
Khi Firman đi vào, Kara liền đứng lên gật đầu lui xuống, hiển nhiên hắn không muốn cuốn vào bên trong cuộc đấu tranh của mấy bang phái Á Châu, đối với bọn hắn mà nói, vô luận là Á Châu Đại Quyển Bang và người Indo cũng không phải là hắn có thể nhúng tay vào, những bang phái này cũng không hẳn là có nhiều tiền như Mafia, thế nhưng thủ hạ của bọn họ trải rộng khắp nơi, lại rất tàn nhẫn, rất liều mạng. Đây là điều mà mấy bang phái phương tây không cách nào so được.
Ngay khi Kara đi khỏi phòng họp, không khí bên trong nháy mắt đột nhiên lâm vào an tĩnh.
Firman tóc có chút hoa râm, ánh mắt của hắn thủy chung chăm chú nhìn lên người tên thanh niên tóc ngắn ngồi ở vị trí thủ tọa đối diện với mình, thanh niên này thờ ơ cầm một khẩu súng lục màu bạc chơi đùa, súng trong tay hắm liên tục biến ảo, khi thì tháo rời ra sau đó lại lắp lại, trên mặt bàn hội nghị bày rất nhiều những viên đạn màu vàng...
Cơ hồ ngay khi Firman bước vào, tinh thần của hắn đã tập trung toàn bộ vào người thanh niên tóc ngắn này. Thanh niên này có một đôi tay khéo léo hết sức. Súng lục trong tay của hắn giống như có sinh mệnh không ngừng biến ảo. Điều này tạo cho Firman một loại áp lực tinh thần rất lớn.
Firman đột nhiên có một tia hối hận. Hắn không nên tham gia hội nghị này. Dường như sự tình cũng không phải đơn giản như hắn tưởng tượng.
Đương nhiên Firman chỉ nghĩ vậy mà thôi. Dù cho hắn biết trước có nguy hiểm cũng phải lại. Bởi vì hắn chính là lãnh tụ tinh thần của người Indo. Hiện tại nội bộ người Indo xuất hiện sự chia rẽ. Làm lão đại không những phải lo lắng cho lợi ích bên ngoài của bang phái mà còn phải giải quyết mâu thuẫn của nội bộ nữa.
Mà ngay khi Firman để ý tới Trương Dương. Mấy người hán tử cường tráng vẻ mặt lại căm tức nhìn Muhammad Ridwan. Có mấy người lại làm ra bộ rục rịch muốn động thủ.
"Firman. Ta là Muhammad, ngươi còn nhớ ta đi không!" Người đầu tiên lên tiếng ngược lại là Muhammad Ridwan.
"Đương nhiên ta còn nhớ. Ngươi là cháu trai của Frenky. Sự tình lần này..."
"Firman!" Muhammad Ridwan đứng lên cắt đứt lời Firman nói: "Firman, ta tôn trọng ngài là lão nhân gia, cũng biết ngài chính là chỉ huy đoàn người Indo tại San Francisco, gầy dựng sự nghiệp rực rỡ, thế nhưng ta cũng không thể không nói, Người Indo hiện tại sự đoàn kẩut đã không còn như trước nữa, cũng chỉ là nắm chặt thời cơ rồi mưu đồ tư lợi mà thôi, ta và chú ta thay mọi người chém giết đoạt thiên hạ, thế nhưng khi bọn ta gặp khó khăn, có ai giơ tay giúp đỡ, ai?"
Ánh mắt Muhammad Ridwan tựa như lưỡi đao quét hết mọi người xung quanh, khi mắt tên người Indo gặp phải ánh mắt của hắn, đều không kìm lòng nổi cúi đầu tránh qua. Hiển nhiên Muhammad Ridwan đang uy hiếp bọn họ.
"Muhammad. Chuyện đó ta cũng biết một chút, chỉ có điều rất nhiều chuyện cũng không thể hoàn toàn trách các huynh đệ, tính tình chú ngươi ngươi cũng biết, tuy rằng rất nhiều huynh đệ nợ ân huệ của hắn, thế nhưng không ai trợ giúp hắn để bị hắn chửi?"
"Đúng vậy, đúng vậy, tính tình chú ngươi rất nóng và cố chấp mọi người đều biết..."
Lúc Firman nói xong lập tức một số người phụ họa, những lời này đều rơi vào trong tai Trương Dương, tính cách Frenky Ridwan có điểm cổ quái kiên cường, bên trong Người Indo đắc tội với không ít người, cho nên gặp rủi ro một vài tên còn giậu đổ bìm leo.
"Ta mặc kệ, nói chung chú ta đã chết, ta muốn đem thứ thuộc về chúng ta đòi lại, sau khi thanh toán xong, mọi người cả đời không qua lại với nhau nữa, nước giếng không phạm nước sông, nếu như còn có người ngăn cản, vậy cùng lắm thì ta liều cái mạng nhỏ này..."
"Phập!" Một tiếng, dao găm của Muhammad Ridwan đã hung hăng cắm ở trên bàn hội nghị, đôi mắt toát ra hung quang bắn ra bốn phía.
"Muhammad, chú ngươi không phải chúng ta giết, sao lại quay về chỗ bọn ta đánh rắm, ngươi giết lão đại của chúng ta vậy bây giờ nên tính sao?" Một thanh niên vóc dáng rắn chắc mắt lộ ra hung quang dường như không sợ Muhammad Ridwan, bỗng nhiên đứng lên quát.
"Tuy rằng chú ta đã chết, ta cũng không tới phiên các ngươi tới khi dễ, ngươi đừng nói với ta bằng cái giọng đó, chẳng phải mấy phụ nữ chỗ ta bị các ngươi đánh sao?" Muhammad Ridwan cười lạnh nói.
"Là chúng ta đánh thì sao? Ngươi đã làm trái với bang quy trước, đem phụ nữ của chúng ta đưa tới cho người khác kiếm lời, chẳng lẽ chúng ta vẫn cùng ngươi nói lời khách khí?"
"Ta không đem phụ nữ mang đi, chẳng lẽ đưa tới cho các ngươi, Muhammad Ridwan ta còn có thể sống yên ổn sao?"
"..." Người thanh niên trợn mắt nhìn cư nhiên cũng cũng không nói nữa, hiển nhiên hắn không phải là người khéo nói.
"Ta cho ngươi biết mấy người phụ nữ đó đều là do ta đưa đến, sẽ không phân cho các ngươi một người, không hài lòng trực tiếp tìm ta" Muhammad Ridwan cười gằn nói.
"Ta kháo, giết lão đại của chúng ta, ngươi còn dám kiêu ngạo..."
Thình lình, tên kia bỗng nhiên lôi từ trong áo ra một khẩu súng. Mà cơ hồ đồng thời, bốn người khác cũng rút súng theo.
Thình lình!
Trong lúc nháy mắt...
"!"
"!"
"!"
Trương Dương không có bất luận động tác gì báo hiệu mình sẽ nổ súng, năm phát đạn! Năm tiếng súng vang lên sau đó là thanh âm cơ thể liên tiếp ngã xuống, bao gồm Tiểu Cường dũng mãnh như vậy cũng ngã trên mặt sàn, trên tim bọn họ đều có vết đạn, thậm chí bọn họ còn không kịp kêu, điều này có thể thấy được đường đạn chuẩn xác cỡ nào.
Phòng họp đột nhiên rơi vào một trận an tĩnh quỷ dị, cơ thể mỗi người ươều căng thẳng, thế nhưng không người nào dám nhúc nhích, bao gồm cả Firman cũng không dám.
Đôi mắt Firman gắt gao nhìn người tuổi trẻ kia, lúc này thanh niên kia vẫn ngồi trên ghế thủ tịch, đang dùng miệng nhẹ nhàng thổi làn khói trên họng súng, hình dạng hắn làm như chuyện xảy ra vừa rồi rất nhỏ không đáng kể...
Trương Dương cũng không gây ra áp lực bởi vì hắn vẫn lười biếng mà ngồi đó. Nhưng không khí yên tĩnh có thể nghe rõ từng tiếng tim đập.
Trên thực tế Trương Dương đã tháo súng lục thành từng bộ phận đặt trên bàn.
Nhìn một đống bộ phận kia, bất luận kẻ nào cũng không dám coi thường, bởi vì khi Trương Dương xạ kích, khẩu súng kia cũng vẫn là một đống linh kiện như thế...
Đây là một cao thủ chơi súng, về phần cao thủ này đạt đến cảnh giới như thế nào cũng không ai rõ, bởi vì cho dù là một ít nhân vật dùng súng lợi hại trong trong truyền thuyết cũng vô pháp đạt được loại tốc độ như vậy.
"Ta thiếu chút nữa quên nói cho mọi người, ta rất ghét súng, cho nên nếu thấy có người ở trước mặt ta mà cầm súng, ta sẽ nổi lên một loại dục vọng không cách nào kiềm chế được đành phải nổ súng, ha hả, mọi người không cần nhìn ta như vậy, tiếp tục tiếp tục đàm phán đi, dù sao cũng phải đàm phán mà..."
Nhìn miệng Trương Dương tràn ngập vẻ mỉm cười, mọi người cảm giác sau lưng phát lạnh. Thanh niên này tựa như ma quỷ, giết người sau đó lại cười nói như thường, phảng phất như năm thi thể nằm dưới kia không phải là sinh mệnh vậy.
Firman khống chế nhịp đập trái tim mình, hắn cũng là người từng trải qua sinh tử, tự nhiên cảm giác được trong nụ cười kia của Trương Dương ẩn chứa một tia coi thường, đây là coi thường đối với sinh mạng, loại nhãn thần này chỉ có kinh qua việc giết người vô số mới có được...
Trong chiến tranh thế giới lần thứ hai đã từng có người nghiên cứu qua tâm lý và ánh mắt của một số tay súng bắn tỉa. Một người đủ tư cách trở thành tay súng bắn tỉa khi đối với mạng sống sinh ra một loại mặt coi thường có sẵn trong xương tủy, thường thường một người bắn tỉa khi liệp sát qua mấy trăm người ánh mắt rất đáng sợ, tinh thần lực sinh ra khiến người thường căn bản không cách nào dám đối mặt.
Hiện tại thanh niên tóc ngắn này lại khiến Firman có loại cảm giác này.
Hắn là ai?
Firman vắt óc suy nghĩ, thế nhưng không có một tia đầu mối, hắn có điểm không hiểu, xạ thủ xuất sắc như thế cư nhiên hắn hoàn toàn không biết gì cả. Nếu như hắn sớm biết có loại xạ thủ siêu cấp ở chỗ này. Hắn tuyệt đối sẽ không lao thân vào hiểm cảnh...
Đáng tiếc tất cả đều đã muộn. Hắn để mấy tay súng bắn tỉa mai phục bên ngoài cũng vô dụng, đương nhiên Firman ở bên ngoài có sự chuẩn bị chủ yếu là đề phòng Kara đem người đứng đầu Indo bọn họ giết sạch, mà không phải để đối phó với loại tiểu nhân vật như Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan.
Hiện tại Muhammad Ridwan và Tô Đại Phong đã không còn là tiểu nhân vật nữa, bởi vì bên cạnh hắn có một siêu cấp xạ thủ, thần bí này chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng tràn ngập một cỗ lực lượng yêu dị.
"Muhammad, ngươi có yêu cầu gì, ngày hôm nay mọi người đều ở đây cả, cứ đem mọi chuyện nói rõ ràng ra".
Firman hít sâu một hơi, đem tạp niệm trong đầu xua đi, hôm nay đã không có lựa chọn nữa, biện pháp duy nhất chính là trấn an Muhammad Ridwan trước, sau này tính sau.
"Các vị lão đại cứ an tâm đừng nóng, chúng ta cũng không phải có ý định gây khó dễ cùng mọi người, Muhammad cũng chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình mà thôi, thực ra tất cả mọi người đều muốn phát tài, nước Mĩ khắp nơi đều có vàng bạc, ai cũng kiếm không hết, chúng ta không cần phải nội bộ đấu đá khiến lão hồ ly Kara kia chế giễu..." Tô Đại Phong đứng lên nói.
"Tiếp đi!" Firman và một đám người Indonesia gật đầu, Tô Đại Phong nói chính là lời trong lòng bọn họ, chính xác một bang phái mà xảy ra nội chiến đúng là làm cho người khác chê cười.
"Yêu cầu của chúng ta cũng không cao, lão đại của khu giải trí là huynh đệ của chú Frenky hắn, hắn làm chuyện có lỗi với bọn họ, hiện tại hắn đã chết, ta nghĩ mấy người vừa chết cũng là thủ hạ đắc lực của hắn, vậy khu giải trí để Muhammad quản lý mọi người hẳn là không có ý kiến gì chứ?"
"Cái này..."
Firman nhíu mày chần chờ một chút, cũng chưa đáp lại, hắn mặc dù là lão đại, thế nhưng cũng chỉ là một người lãnh tụ tinh thần mà thôi, đối với chuyện trọng đại liên quan đến phân phối lợi ích này cũng không có thực quyền.
Lập tức không riêng gì Firman do dự, mấy người khác cũng bàn luận xôn xao, dù sao hiện tại đó cũng liên quan tới một khối địa bàn, lại là một địa bàn kiếm được rất nhiều tiền, rất nhiều lão đại cả đời cũng vô pháp tại Mỹ có một sự nghiệp chân chính, huống chi là một khu giải trí cỡ lớn, có lắm người thèm nhỏ dãi mà không được, mỗi người đều hy vọng bản thân không cần làm mà hưởng.
"Răng rắc!"
Một thanh âm do kim loại ma sát vang lên cắt đứt cuộc bàn luận của mọi người, phòng họp lại lần nữa lâm vào sự yên lặng đáng sợ.
Chỉ thấy thanh niên tóc ngắn kia vẻ mặt chuyên chú lắp ráp các bộ phận của cây súng trên bàn, động tác hết sức thong thả, đương nhiên động tác này lại giống như thôi miên vậy, khiến người ta có một loại cảm giác không thở nổi...