Số lần đọc/download: 10301 / 70
Cập nhật: 2017-12-29 18:01:41 +0700
Chương 462: Em Là Lợn À
Mỗi buổi sáng tỉnh dậy, ký ức của Bắc Minh Dục lại như một mớ hỗn độn.
Những việc trước đây cũng quên đi sạch sẽ.
Có khi cô còn tưởng bản thân mình vừa mới gả cho Bắc Minh Dục, cũng có lúc dừng lại ở khoảng thời gian mất đi Tiểu Bắc, thậm chí còn có lúc ở Âu Thành, nhưng cô tự mình biết những ký ức đó là rất loạn.
Mỗi ngày, Kỷ Sênh lại đến để kể cho cô nghe về thân phận của cô, chồng cô, con trai cô.
“Bọn họ là người thân của cậu, đều rất thương cậu!”
Cô chuẩn bị cho mình một quyển ghi các điều cần ghi nhớ đặt ở đầu giường, hàng ngày vào mỗi buổi sáng, việc đầu tiên là đọc lại những điều cần ghi nhớ.
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên len qua rèm cửa chiếu vào hai người, Lương Nặc đưa tay ra vươn vai, đột nhiên cô phát hiện bên cạnh mình còn có một người nữa, cô lập tức hét lên: “A....”
Bắc Minh Dục mở mắt ra rồi lại dụi dụi: “Hét lên cái gì thế? Ngủ thêm một lúc đi!”
“Anh....anh là ai? Sao anh lại ở trên giường của tôi?”
Bắc Minh Dục đã quen với phản ứng thế này của cô, anh lặng lẽ nhướn người lên phía trên mặt tủ ở đầu giường với lấy một quyển vở đưa cho cô: “Em tự xem đi, xem xong sẽ tự hiểu.”
Anh đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, khi đi vào liền nhìn thấy Lương Nặc đang đờ đẫn ôm lấy quyển vở ghi nhớ ngồi ở đó.
“Có phải rất khó để chấp nhận không?” Bắc Minh Dục hỏi cô thăm dò.
Lương Nặc lắc đầu, chỉ tay vào quyển vở ghi nhớ: “Nếu trong đó viết đều là thật, vậy thì tôi nhất định không phải là người buồn nhất, mà là anh!”
Bắc Minh Dục không nói gì, Lương Nặc lại tiếp tục nói: “Ký ức của tôi chẳng có một trình tự nào, việc nhớ việc không, cũng quên mất những gì chúng ta đã trải qua, nhưng anh thì vẫn còn nhớ....”
“Anh sẽ làm cho em trở lại như xưa.”
Buổi chiều, Đặng Vũ đột nhiên gọi điện tới, nói rằng sức khỏe ông đã khôi phục khá tốt, đã đặt vé máy bay để trở về, hơn nữa còn đưa một người nữa về cùng, Bắc Minh Dục cho thư ký Tôn đi đón ông, đó là một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ.
Đặng Vũ chỉ tay vào người phụ nữ nói: “Đây là em gái của Tăng Tử Hào, liều thuốc đó là do sư phụ cô ấy nghiên cứu ra.”
Ánh mắt Bắc Minh Dục sáng lên: “Cô có cách trị cho Lương Nặc?”
“Đúng vậy, loại thuốc đó sẽ dẫn tới rỗi loạn kí ức vì làm cho bộ não bị tổn thương, tôi có thể làm ra thuốc giải.” Tăng Du và Tăng Tử Hào luôn ở trong Tống gia, đương nhiên cũng rất kiêu ngạo: “Nhưng Đặng tiên sinh phải thả anh tôi ra trước đã, bằng không, mọi chuyện miễn bàn.”
Đặng Vũ lập tức nói: “Đợi khi nào cô ấy nhớ lại tất cả, tôi đương nhiên sẽ thả anh cô ra.”
“Tôi vẫn còn một điều kiện nữa.” Tăng Du lại nói: “Đặng tiên sinh, ông bảo tôi cùng ông tới đây, tôi cũng không chút do dự, vậy thì các người cũng nên cho tôi một chút lợi lộc gì chứ?”
Bắc Minh Dục nhìn cô ta ánh mắt sắc như dao: “Cô muốn lợi lộc gì?”
“Tôi muốn gặp anh trai tôi hàng ngày.”
“Được!”
Bắc Minh Dục cho người điều tra toàn bộ về Tăng Du, đúng là tính cách cô ta tuy là kiêu ngạo nhưng y thuật thì rất cao siêu, anh cũng điều tra được hai anh em nhà họ Tăng tình cảm rất tốt, như vậy anh cũng yên tâm hơn, sau đó cho người chuẩn bị tất cả những dược liệu mà Tăng Du cần.
Trước đây Tăng Du đi theo một thây thuốc đông y để học châm cứu, sau đó Tăng Tử Hào khi mà thành đôi với Tống Thần Mặc thì cô ta mới học tây y.
Vì vậy lần điều trị này cần kết hợp cả đông và tây y.
Còn về việc Tống gia, Bắc Minh Dục cũng đã nói rất rõ ràng với Đặng Vũ, Đặng Vũ cũng có quan hệ với Tống gia, lại thêm việc vết thương của Đặng Vũ là do Tống gia gây ra, vì vậy anh đã đem toàn bộ việc của Tống gia giao lại cho Đặng Vũ.
Lúc này, tuyệt đối không thể để người của Tống gia lại gây rắc rối.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, thư ký Tôn đột nhiên vội vàng chạy tới: “Thiếu gia, không hay rồi?!”
“Hốt hoảng gì thế?” Bắc Minh Dục liếc nhìn thư ký Tôn, nheo mày nói: “Nói, có chuyện gì?”
“Thiếu phu nhân cô ấy...không thấy cô ấy đâu nữa!”
..............
Bắc Minh Dục lập tức trở về nhà, trong phòng không có một ai, trên đầu giường quyển vở ghi nhớ cũng không thấy đâu nữa, ngay cả ví tiền, quần áo, và cả vali hành lý cũng không thấy đâu.
Thư ký Tôn hít thở thật sâu, có vẻ lo lắng: “Thiếu phu nhân sao lại bỏ nhà ra đi như thế?”
“Đi tìm camera ở khu vực gần đây, nhất định cô ấy chưa đi xa đâu.”
“Vâng!”
Tâm trí Lương Nặc hiện giờ chỉ là của một cô gái mười mấy tuổi, tấm lòng của một cô thiếu nữ dâng trào, buổi sáng sớm cô nghe thấy trong bản tin buổi sáng có nói năm này toàn quốc mưa nhiều, rất nhiều địa phương, đặc biệt là những làng xóm ở gần sông đều bị ngập lụt, không ít người mất nhà cửa, chẳng còn gì.
Vì vậy, cô đã cầm một ít quần áo đẹp nhưng không mấy khi mặc đến vào tiền đi quyên góp.
Sau khi quyên góp xong, cô ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời trong xanh, ánh sáng rực rỡ, cô lặng lẽ đặt hai tay lên má, hi vọng những ngày tháng tiếp theo, ngày nào cũng là ngày trời trong xanh.
Cô cũng hi vọng trí nhớ của bản thân sớm được hồi phục.
Không biết điện thoại từ khi nào hết pin và tự động sập nguồn, cô thấy trong túi vẫn còn tiền liền lập tức đi lượn một vòng siêu thị....
Buổi tối cô vừa về tới nhà, thư ký Tôn cũng từ bên ngoài trở về.
Hai người gặp nhau, thu ký Tôn nhìn cô vẻ ngạc nhiên: “Thiếu phu nhân chẳng phải cô đi rồi à?”
“Đi đâu cơ!” Lương Nặc giơ túi trên tay lên: “Tôi ra ngoài đi quyên góp một số quần áo và tiền, anh tưởng tôi đi đâu rồi?”
“Thiếu gia tìm cô đến phát điên lên.” Thư ký Tôn không nhịn được mà nói: “Chúng tôi về nhà thấy tiền và quần áo đều không còn nữa, đều tưởng cô bỏ nhà đi, thiếu gia bây giờ vẫn ở ngoài để tìm cô đấy....”
“Hả?” Lương Nặc tròn xoe mắt, vội vàng nói: “Vậy anh mau gọi anh ấy về đi, điện thoại tôi hết pin, vậy nên mới không gọi cho các anh được, tôi không biết các anh lại tưởng tôi bỏ nhà đi....”
Khi Bắc Minh Dục trở về, mặt anh đỏ bừng, dây thần kinh hai bên thái dương giật lên đùng đùng, toát cả mồ hôi nữa.
Lương Nặc sợ hãi mím chặt môi, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi...tôi không phải cố ý không nói cho anh biết tôi ra ngoài, chỉ là....”
Bắc Minh Dục đột nhiên chạy lại ôm chặt cô vào lòng, làm cho cô không nói hết câu được.
Nghe thấy nhịp tim hai người một đập nhanh một chậm, Lương Nặc cảm thấy cái cảm giác này thật quen thuộc, quen thuộc tới mức làm cô muốn khóc, nhưng còn chưa kịp khóc, trên đầu lại vang lên một tiếng nói lạnh lùng.
“Em là lợn à? Rõ ràng biết bây giờ tâm trí em không được bình thường mà lại còn chạy ra ngoài, ngộ nhỡ bị người ta bắt đi thì làm sao? Có phải em muốn tất cả mọi người phải lo lắng cho em em mới hài lòng không, rốt cuộc tới khi nào em mới có thể ghi nhớ một chút hả?”
Lương Nặc hoàn toàn không ngờ lại có cảnh này, cô không nói gì.
Hai bờ vai run lên.
Cơn tức giận của Bắc Minh Dục khó mà hạ nhiệt được, anh nhìn chằm chằm vào cô, trách móc: “Nói với em bao nhiêu lần rồi, điện thoại nhất định phải giữ trong tình trạng luôn còn pin, anh không hề có ý định kiểm soát sự tự do của em, em vẫn còn tưởng em là một người bình thường chắc?”
Anh vừa dứt lời, trong ánh mắt cô là sự vụng về và hối lỗi.
Hóa ra, trong mắt anh bản thân cô là một người không bình thường.
Cũng đúng, vợ mình không nhận ra mình nữa, ngày nào cũng như người xa lạ, cứ như thế này, làm sao được coi là bình thường? Lại làm gì có người nào có thể chịu đựng được chứ?
Thời gian sẽ làm cho tình cảm mờ nhạt đi, nếu cô cứ như thế này, li hôn cũng có thể chỉ là chuyện sớm muộn.
“Xin lỗi....” giọng nói lí nhí phát ra từ miệng cô, cô tỏ ra hối lỗi: “Sau này tôi sẽ chỉ ở trong nhà, không chạy lung tung nữa, đã gây ra phiền phưc cho các anh, tôi vô cùng xin lỗi!”