"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 632
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 462: Phẫn Nộ
iệp Thiên Vân nghỉ lại tại nhà Mộc Dịch, sau đó hắn mở hộp lễ vật của Phương Chính tặng ra. Thật ra cũng không phải thứ gì đáng giá, chỉ là một bộ điện thoại Nokia mới tinh, hẳn là đồ chính hãng, còn có một vài cái sim nữa, hắn liền trực tiếp gọi cho Dương Thiên Long.
Điện thoại vang lên một hồi tiếng chuông, sau đó truyền tới thanh âm có phần buồn bã của Dương Thiên Long, Diệp Thiên Vân phỏng chừng đêm qua tên này ngủ không ngon, hắn liền báo tình hình của mình ra.
Dương Thiên Long nghe được thanh âm trầm thấp quen thuộc này, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại, đêm qua không tài nào chợp được mắt, không chỉ phái thủ hạ đi tìm, mà ngay cả cứu viện trên biển của Hongkong cũng phối hợp tìm kiếm nhưng lại không có phát hiện gì mới. Ai biết chỉ qua một đêm Diệp Thiên Vân đã chạy tới đất liền. Dương Thiên Long hưng phấn nói: "Tôi biết tiểu tử anh không dễ chết mà, Phúc Kiến là một nơi tốt đó, cẩn trọng bảo vệ thân thể nhé."
Diệp Thiên Vân cảm ơn Dương Thiên Long đã quan tâm, có rất nhiều việc mình không thể làm, đều là gã một mực yên lặng duy trì, hắn nghĩ một chút, sau đó nói: "Tôn Vĩnh Nhân cùng Crystal bên kia còn cần anh hỗ trợ, tôi không quay về được...Anh cứ nói cho Crystal là...Tôi đã tha thứ cho nàng rồi!"
Dương Thiên Long cười cười, biết được tin Diệp Thiên Vân không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, hắn liền buông lỏng tâm tình trêu ghẹo nói: "Anh còn gì phân phó nữa không?"
Diệp Thiên Vân đồng dạng thoải mái cười nói: "Còn Aonaxisi nữa, tôi nghĩ cậu nên mau xử lý hắn đi, hắn là uy hiếp lớn nhất của tôi đó!"
Dương Thiên Long ha ha cười thản nhiên nói: "Đám tạp chủng này giống như kẹo da trâu, anh không nói tôi cũng sẽ đi làm! Nhưng mà còn nữa, tôi đây có thể cho cậu một phần chiết khấu!" Nói đến đây hắn hơi ngừng lại rồi tiếp tục nói: "Hàn Băng đã tới, có cần nói vài lời với nàng..." Hắn còn nói chưa xong, bên kia điện thoại đã thay đổi chủ nhân.
Hàn Băng có phần không dám tin nói: "Thiên Vân, là anh sao? Em còn tưởng rằng Dương đại ca đang gạt em cơ!"
Trong lòng Diệp Thiên Vân đột nhiên sinh ra cảm giác kỳ lạ, lúc này nói những lời này hẳn không phải là Hàn Băng mới đúng, nhưng hiện tại lại cứ tự nhiên như vậy, trong lòng hắn có chút ấm áp cười nói: "Là tôi, không cần lo lắng! Tôi sẽ không trở lại Hongkong nữa!"
Hàn Băng có phần khó hiểu hỏi: "Vì sao?" Sau đó nàng lại không cam tâm nói: "Vậy anh muốn đi đâu? Trở lại Băng Thành sao?"
Băng Thành hiện tại đã đổi chủ, là địa bàn của Võ Đang. Diệp Thiên Vân hiện tại căn bản cũng không biết mình nên đi đâu, hắn thoáng do dự rồi lên tiếng: "Nói không chừng, có khả năng một đoạn thời gian nữa tôi sẽ quay về."
Hàn Băng đột nhiên cảm thấy có phần lo lắng, vội vàng nói: "Diệp Thiên Vân, anh không trở về Hongkong, không trở về Băng Thành, vậy rốt cuộc là anh muốn đi đâu?"
Diệp Thiên Vân thoáng cái không kịp phản ứng, nói: "Tôi...”
Hàn Băng cắt đứt lời nói của Diệp Thiên Vân, u oán nói: "Nguyên bản em đang ở đây sống rất tốt, anh lại tới quấy rối cuộc sống của em. Em ...Em hận anh, Diệp Thiên Vân, anh đã tiến vào trong thế giới của em, anh thật là một tên hỗn đản!"
Diệp Thiên Vân chỉ nghe được một tiếng chát, sau đó không còn nghe thấy thanh âm gì nữa, trong lòng hắn có phần khó hiểu, Hàn Băng rốt cuộc làm sao vậy, hắn còn có chuyện muốn nói với Dương Thiên Long, sau khi gọi lại, điện thoại đã mất tín hiệu. Diệp Thiên Vân đặt điện thoại xuống, không thèm nghĩ nữa, hiện tại hắn cần nhất là khôi phục thực lực. Cho nên hắn lập tức chuyên tâm luyện Tam thể thức. Mặc dù có Kim Chung Tráo phụ trợ, thế nhưng khi phối hợp với Hình Ý thung công, thân thể hắn mới có thể khôi phục như thường được.
Giữa trưa ngày thứ hai Mộc Dịch đi tới trước cửa phòng Diệp Thiên Vân, hắn gõ cửa, giọng nói có phần ngượng ngùng nói: "Diệp đại ca, sắp tới giờ rồi, chúng ta đi thôi chứ?"
Diệp Thiên Vân đã khôi phục, tốc độ khôi phục của thân thể quả là rất nhanh, hiện tại đã khôi phục được tám chín phần, đối với Thái Cực võ quán này cũng rất tò mò, cho nên hắn lập tức đứng lên nói: "Đi, chúng ta cùng đi nhìn xem!"
Ra khỏi sân nhỏ, cha của Mộc Dịch đã đứng đợi ở cổng, lão tự trách nói: "Không nên để ý tới lời nói của người khác, gia cảnh nhà ta không giống như bọn họ. Con đi biển cũng là do cha, những năm nay thật vất vả cho con rồi!"
Mộc Dịch cảm nhận được tâm tình của cha, vành mắt hắn đỏ lên kiên định nói: "Cha à, con nhất định sẽ cố gắng!"
Diệp Thiên Vân nhìn phụ tử hai người, ngăn trong được cảm xúc nuối tiếc cùng chua xót.
Hai người đi tới mặt đông của thôn, đoạn đường này càng lúc càng xuất hiện nhiều người, có trẻ con, có thanh niên, có người già, Mộc Dịch nhìn bọn họ giới thiệu: "Cách vài năm Thái Cực võ quán lại tới đây, chẳng qua là người được bọn họ chọn rất ít, cũng có người đi thi nhiều lần!"
Cách rất xa đã phát hiện có người vây xem. Đại đa số mọi người trong thôn đều đến, cơ hồ mỗi nhà đều có người tham gia cuộc lựa chọn năm nay, bởi vậy người nào cũng vô cùng coi trọng.
Khi đi tới gần đám người, Diệp Thiên Vân vừa nhìn thoáng cái, trên khu đất trống có ba đại hán trung niên đang ngồi trước bàn, ở giữa là một vị võ giả, đến gần phát hiện người này có phần uy nghiêm, phía sau là vài tên đệ tử chắp tay đứng nghiêm. Trên mặt đất đất bày ra một vài dụng cụ bình thường hay tập thể hình. Thoạt nhìn dùng để tiến hành khảo thí.
Một đại hán nhìn đồng hồ sau đó đứng lên nói: "Còn có mười phút nữa, đúng hai giờ chúng ta sẽ cử hành, những ai tham gia cuộc thi xin hãy chuẩn bị vào trong khởi động thân thể!"
Mộc Dịch vừa muốn đi vào, lại không nghĩ ra Tiểu Khải đã đi tới bên cạnh, vỗ vai hắn nói: "Cậu khẳng định sẽ đỗ thôi, chỉ cần biểu hiện cho tốt, lần này nhất định sẽ thành công!" Nói đến đây, hắn biến sắc chỉ vào một đại hán ngồi giữa nói: "Người kia là cao thủ Thái Cực tổng quán, nếu như được hắn gật đầu, vậy cậu nhất định có thể tiến vào Thái Cực võ quán!"
Mộc Dịch nghiêm túc gật gật đầu, hiện tại hắn không có đi biển làm kinh tế nữa, cho nên kết quả tốt nhất chính là gia nhập Thái Cực võ quán, vừa có thể làm chuyện mà mình thích, vừa có thể có tiền, có lợi cả đôi đường, quả là cơ hội khó có được.
Mộc Dịch trịnh trọng nhìn Diệp Thiên Vân, gật đầu nói: "Diệp đại ca, tôi đi đây!"
Diệp Thiên Vân phát hiện Mộc Dịch rất chấp nhất đối với mộng tưởng của mình, hắn cười an ủi: "Chớ khẩn trương, buông lỏng đi, chúc cậu may mắn!"
Mộc Dịch vẫn còn có chút khẩn trương đi tới sân, đám người tới xem náo nhiệt đều nghị luận. Chủ yếu là vẫn còn có chút đã quá lớn tuổi, cùng hắn còn có vài đứa hài tử mười tám mười chín tuổi, lớn nhất cũng không vượt qua hai mươi tuổi, bởi vậy khi hắn đứng lẫn với đám thí sinh có vẻ như càng bất ngờ.
Mộc Dịch đỏ bừng mặt, không biết ứng đối ra sao với đám người đang chỉ trỏ, còn kèm theo cười nhạo cùng thanh âm chế diễu, làm cho hắn rất xấu hổ, thân thể cứng nhắc tiến hành khởi động, càng làm cho không ít người buồn cười.
Tiểu Khải thân thiện đứng bên cạnh Diệp Thiên Vân mỉm cười, hắn nhìn kỹ Mộc Dịch, trong miệng nói: "Anh cũng là người đi biển giống Mộc Dịch sao?"
Diệp Thiên Vân có thể khẳng định Thái Cực võ quán này có quan hệ rất lớn với Thái Cực môn, hắn cũng không muốn nói chuyện phiếm, bởi vậy liền gật đầu thừa nhận.
Tiểu Khải thở dài một tiếng, sau đó có phần lo lắng nói: "Mộc Dịch không có khả năng tiến vào Thái Cực võ quán, vừa rồi tôi nghe sư phụ nói, dường như đã có nhân tuyển rồi, không có danh ngạch tại Đại Vương thôn nữa!"
Diệp Thiên Vân khẽ nhíu mày, chọn lựa như vậy có còn công bằng không, như vậy còn tổ chức tuyển chọn làm gì, đây không phải là đùa bỡn người ta sao? Hắn lập tức hỏi: "Cậu khẳng định chứ? Vừa rồi sao lại không nói với hắn?"
Tiểu Khải thấy thần sắc nghiêm túc của Diệp Thiên Vân, sắc mặt hắn lộ vẻ khó khăn nói: "Mộc Dịch còn có cơ hội cuối cùng, nếu như không để cậu ấy thử, như vậy bao nhiêu cố gắng sẽ uổng phí hết! Tôi không muốn để cậu ấy tuyệt vọng!"
Diệp Thiên Vân vừa nghiêng đầu, thấy Mộc Dịch đang cố gắng dùng sức làm ra động tác chuẩn, trong lòng hắn dâng lên loại cảm giác không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, hắn bước lên hai bước, cố vén đám người ra, sau đó nói với Mộc Dịch: "Không cần thi nữa, chúng ta đi thôi!"
Mộc Dịch đang liều mạng cố sức, hắn liền sững sờ lắp bắp nói: "Diệp đại ca, anh..."
Vài tên giám khảo ngồi ở phía sau đều cảm thấy ngoài ý muốn, người ngồi bên trái đứng dậy quát: "Xin hãy rời khỏi sân thi, chúng tôi đang tiến hành cuộc thi!"
Diệp Thiên Vân cũng không có trả lời, mà trực tiếp nói: "Nghe nói các anh lần này đã sớm định nhân tuyển rồi, còn cần phải thi nữa sao?"
Đám người xem náo nhiệt xung quanh bỗng nhiên ồ lên, không ít người khi nghe được tin này đều khiếp sợ, phản ứng tiếp theo chính là phẫn nộ, đều trừng ra ánh mắt giết người, mọi người có thể tiếp nhận thất bại, nhưng không thể tiếp nhận lừa gạt!
Trong đầu Mộc Dịch trở nên trống rỗng, hắn có phần không tin hỏi: "Diệp đại ca, có thật không?"
Đại hán vỗ mạnh bàn đứng dậy, có phần giận dữ nhìn Diệp Thiên Vân, ngạc nhiên nghi ngờ nói: "Tiểu tử, không nên nói bậy, cậu biết nói như vậy có hậu quả gì không?"
Diệp Thiên Vân đã lâu không có nghe có người dùng khẩu khí uy hiếp hắn, hắn nhướng mày chậm rãi nói: "A? Tôi nghe nói các anh đã chọn xong hết người rồi, vậy mở ra cuộc tuyển chọn này làm gì?"
Sắc mặt của mấy người không hẹn mà cùng biến sắc, đại hán vừa đứng dậy dùng một cước đá bay chiếc bàn trước mặt, chỉ vài bước đã tới gần Diệp Thiên Vân, trầm giọng nói: "Tôi không cần biết cậu là ai, Thái Cực võ quán vô luận là tuyển hay không tuyển người, đều không tới phiên cậu khoa tay múa chân!"
Diệp Thiên Vân không muốn dây dưa cùng bọn họ, thản nhiên nói: "Tôi không có khoa tay múa chân, mà chỉ là muốn bằng hữu của tôi rời đi!"
Đại hán thấy vẻ mặt thản nhiên như vậy của Diệp Thiên Vân, lửa giận bốc lên, hắn nhấc chân đá một cước đồng thời trong miêng quát to: "Cút!!"
Diệp Thiên Vân thấy hắn vênh váo hung hăng như vậy, bàn chân phát lực, cước trái nhanh như thiểm điện tung ra, sau đó lập tức thu lại, phảng phất vẫn như bất động vậy! Răng rắc một tiếng, làm cho lòng người đều hoảng hốt, đại hán cuộn mình lăn lộn dưới mặt đất, không ngừng rên rỉ kêu lên.
Hành động giao thủ trong nháy mắt này khiến ánh mắt đám người xung quanh hoa lên, bọn họ căn bản cũng không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, chẳng qua chỉ thấy tay giám khảo ôm đùi đau đớn ngã xuống, đám người không khỏi nổi da gà! Nằm trên mặt đất chính là giám khảo nha, vậy mà lại không chịu được một cước của đối phương?
Thái Cực võ quán có võ giả tọa trấn, tự nhiên có thể nhìn ra ảo diệu bên trong. Thân thủ của Diệp Thiên Vân cho dù là cao thủ cũng phải nể sợ vài phần, vị giám khảo ngồi ở giữa kia theo phản xạ đứng dậy, ôm quyền trầm giọng nói: "Không biết các hạ là bằng hữu ở đầu tới, xin hãy lưu lại danh tính!"
Diệp Thiên Vân kéo Mộc Dịch tới bên cạnh, cũng không quay đầu lại, nói: "Tôi là bạn cũ của Ngô Lập Sâm, xin hãy chuyển cáo một tiếng tới lão!"
Vô Địch Hắc Quyền Vô Địch Hắc Quyền - Đại Đại Vương Vô Địch Hắc Quyền