Số lần đọc/download: 770 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:32:49 +0700
Chương 459-2: Paris, Hoàng Tử Của Em (2)
T
rong lý tưởng của mỗi người đều có một Paris, đều cho rằng khi tới đó, thế giới sẽ thay đổi.
Cô nói, có lẽ cô sẽ mãi mãi không tới được Paris trong lý tưởng, giống như cô đang ngồi trong một chiếc du thuyền, từ đầu tới cuối chỉ có thể ngồi trong khoang thuyền ngắm phong cảnh bên ngoài xuyên qua lớp cửa kính, cho dù có gới gần lắm rồi, phong cảnh cũng không thuộc về cô, khi du thuyền dừng lại, cô vẫn cô đơn như cũ, lẳng lặng nhìn lên bầu trời hư ảo, mặc dù thế, cô vẫn khát vọng Paris có hạnh phúc đang đợi cô.
Anh đã nói, thế giới lớn như vậy, làm sao em biết ngoài Paris, không có nơi nào khác đang đợi em? Nếu như hạnh phúc không có ở Paris, thì nhất định sẽ ở một nơi khác.
Còn thế giới của anh đã không có Paris, chỉ có mỗi cô.
Anh lấy tư thế như sét đánh, cường thế lấp kín đôi môi đỏ của cô, dễ dàng công phá môi cô, ừhm... mùi vị thật tốt!
Tường Vi mở to mắt hạnh, đôi tay dùng sức đẩy lồng ngực anh ra, nhanh chóng che miệng, hít thở từng ngụm từng ngụm một!
“Anh điên à!”
Cô khẽ giọng trách cứ, anh có thấy trong xe còn có những người khác nữa hay không? Tường Vi nóng bừng hai má, cẩn thận từng li từng tý nhìn chăm chú phản ứng của những người khác, có lẽ bọn họ sợ Hắc Diêm Tước, nên tỏ vẻ như chẳng nhìn thấy gì, không thấy được vẻ gì khác thường của bọn họ.
“E hèm, anh đang khát, chính là khát ‘cái đó’!”
Anh nhướn nhướn mày, vẻ mặt cười như không cười, cứ như đang là nói một chuyện tất lẽ dĩ ngẫu!
Tường Vi mím môi khẽ làu bàu, anh đã bá đạo tới mức này rồi à?
Xoay đầu sang một bên, cô chọn không tiếp tục nghe anh ngụy biện nữa, tầm mắt dừng bên ngoài cửa sổ, thưởng thức phong cảnh dọc đường, Paris, thật là một thành thị toàn biệt thự, nơi bọn họ đang tới, có phải là biệt thự bên sông Seine mà trước đây cô từng ở không?
Lòng cô ẩn ẩn đau đớn, cố ý bỏ qua cảm giác làm người ta hít thở không thông này, cô nhắm mắt lại, an tĩnh tựa lưng vào ghế ngủ...
“Tiên sinh, đã tới rồi. Có cần đánh thức phu nhân hay không?”
Khi chiếc Cadilla phiên bản thân dài vững vàng dừng sát bên sân cỏ một tòa lâu đài cao ba tầng theo phong cách kiến trúc châu Âu cổ điển thì trợ lý và lái xe cùng với mấy hộ vệ đi cùng, nhanh chóng xuống xe cung kính xếp hàng chờ Hắc Diêm Tước và Tường Vi xuống xe.
“Suỵt! Đừng đánh thức cô ấy!”
Anh nhỏ giọng nói với thủ hạ, đang định khom người bế Tường Vi ngủ gật xuống xe với mình, thì đã đánh thức cô ___
“Ây, đến rồi sao?”
“Đến rồi, dì Phúc đang đợi, không phải em cần nghỉ ngơi nhiều một chút sao?” Anh vẫn có chút không yên lòng, hôn lễ dày vò vừa xong, ngay sau đó lại không ngừng vó câu (ý là: ngay lập tức) đưa cô đi Paris nghỉ phép, anh sợ rằng thân thể yếu đuối của cô không chịu nổi.
“Không được.”
Cô xoa xoa mắt cho tỉnh táo, tầm mắt dò bên ngoài cửa xe, ngay sau đó nhanh chóng bước từ trong xe xuống... Bãi cỏ xanh quen thuộc ngay trước mắt, phòng ốc phong cách cổ điển quen thuộc... Quả nhiên, anh đưa cô tới biệt thự ở Paris.
“Tường Vi tiểu thư! Ha ha, thật xin lỗi, nên gọi là phu nhân mới phải!” Dì Phúc nện những bước chân có hơi tập tễnh đi tới chỗ Tường Vi.
“Dì Phúc!”
Tường Vi có hơi buồn cười, từng cọng cây ngọn cỏ nơi này, mỗi một viên ngói viên gạch, ngay cả dì Phúc, đều vẫn như cũ, mái tóc nhuộm còn đen láy hơn cả quá khứ, chỉ là trên mặt bà có nếp nhăn, trong ánh mắt lơ đãng lộ ra sự già nua, lặng lẽ có những dấu vết năm tháng...
Tất cả ở nơi đây, thật sự không thay đổi!
Cô không biết nên lấy tâm trạng gì mà đối mặt với cuộc hành trình trăng mật này nữa, rõ ràng cảm động vì tất cả những gì mà Tước đã làm, nhưng.... Vì sao trong khi trải qua tất cả những thứ này, trong lòng vẫn luôn bất tri bất giác hiện ra một cảm giác ưu thương?
Trong lòng không khỏi bế tắc, nhìn ánh mắt của dì Phúc, chẳng biết tại sao cô lại nhớ tới Diệu Tư, nhớ tới Nhã Ca... Nhớ lại tất cả những gì năm đó đã trải qua ở Paris... Chẳng lẽ anh không biết, Paris... Là thành phố khiến cô quyến luyến nhất cũng là thành phố khiến cô đau lòng nhất hay sao?
“Dì Phúc, còn lần chần làm gì, nhanh đi chuẩn bị chút thức ăn đi, dọc đường đi cô ấy chưa ăn gì cả.”
Hắc Diêm Tước ôm lấy Tường Vi từ sau lưng, bảo tài xế và trợ thủ đi chỗ khác, chỉ để lại mấy hộ vệ chia nhau canh giữ chung quanh biệt thự. Sau sự kiện bị đạn bắn bị thương, địch trong tối ta ngoài sáng, cho dù mấy ngày qua đối phương không có hiện thân, nhưng anh cũng không thể lơ là đề phòng.
“Vâng, tiên sinh, tôi sẽ đi chuẩn bị. Phòng của ngài và phu nhân ngày nào tôi cũng quét dọn, tiên sinh xin hãy yên tâm vào ở.” Dì Phúc gật đầu một cái, vui vẻ xoay người vào nhà chuẩn bị thức ăn.
Tường Vi ngẩng đầu lên nhìn Hắc Diêm Tước, đôi mắt trong suốt có thứ ánh sáng dịu dàng, “Em không thấy đói.” Cô khẽ lắc đầu.
“Em không đói thì cũng phải vì đứa nhỏ chứ. Lúc ở trên máy bay cũng không thấy em ăn được bao nhiêu, cơ thể vốn đã suy yếu, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng có chọc giận anh, em biết tính anh rồi...” Anh nửa dụ dỗ nửa uy hiếp đưa cô vào trong biệt thự.
Cô hơi nhăn lông mày, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, hờn dỗi với anh đâu có được, dù sao anh nói có lý, chuyện đứa nhỏ đâu thể nói đùa được, “Vậy em muốn đi tắm trước rồi mới ăn.”
Vừa theo anh đi lên lầu, Tường Vi vừa nói. Nhìn vách tường nơi khúc quanh chỗ cầu thang xoắn ốc, trong lòng cô bỗng dưng thấy căng thẳng.
Nhớ lại năm đó trên vách tường này treo một bức tranh khổng lồ, trong tranh là hình ảnh Nhã Ca tựa vào vòng tay Diệu Tư.
“Ừ.... muốn tắm thật à? Thuận tiện kỳ lưng cho anh cũng tốt.” Anh cười nhẹ nói, giọng điệu cợt nhả, ôm cả người cô từng li từng tý dìu cô lên cầu thang.
“Hắc Diêm Tước! Anh nghĩ hay thế! Em đâu phải là tiểu nô bộc của anh!”
Tường Vi không nhịn được trợn mắt coi thường, đẩy anh một cái, ngay cả tắm cũng không buông tha cô!
Gần đây người đàn ông này thật sự là một con thú vạn năm động dục! Cô sợ rằng mình không chịu nổi việc anh thao thao bất tuyệt, sôi trào tính tình phóng đãng!