Số lần đọc/download: 10301 / 70
Cập nhật: 2017-12-29 18:01:41 +0700
Chương 460: Sao Tôi Lại Có Con Được
C
HƯƠNG 460: SAO TÔI LẠI CÓ CON ĐƯỢC
Phẫu thuật thất bại đó là điều không cần bàn cãi.
Tình trạng của Lương Nặc dường như còn tồi tệ hơn, Bắc Minh Dục như một kẻ điên ngày nào cũng không ăn không ngủ ngồi bên giường bệnh của cô, Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh đều cảm thấy trong miệng đắng chát, thế nhưng có muốn khuyên anh cũng không nói ra được thành lời.
Anh sẽ không nghe lời khuyên của bọn họ.
Cô gầy đi một cách nhanh kì lại, còn Bắc Minh Dục thì hao mòn đi nhìn khác hoàn toàn anh tước đây.
Chỉ một đêm thôi, tóc mai phía trên tai hình như đã có vài sợi bạc.
Nhưng ai cũng không ngờ được rằng, sau khi thực hiện thôi miên, tối ngày thứ hai sau đó cô đột nhiên mở mắt ra.
Hình ảnh Bắc Minh Dục với râu ria loàm xoàn lọt vào đôi mắt trong veo của cô, anh nhìn thấy cô mở mắt, cảm động tới mức đơ người ra mấy giây rồi mới nói: “Em tỉnh rồi?”
Bắc Minh Dục từ trên giường ngồi dậy, đưa tay ra xoa xoa râu trên cằm anh: “Chẳng phải nói là sẽ đi trường đua ngựa chơi à? sao anh lại thành ra như thế này? Râu mọc rõ nhanh....ấy, sao em lại ở trong bệnh viện?”
Bắc Minh Dục nhìn cô với ánh mắt run lên: “Em không nhớ là đã bị Tống Thần Mặc bắt đi à?”
“Bắt đi?” Lương Nặc gật đầu: “Em nhớ chứ, nhưng chú Đặng đã cứu em! rồi anh đưa em về nhà nữa phải không? Sao vừa ngủ dậy mà râu anh lại mọc dài thế này?” cô nói rồi muốn bỏ chăn ra đi xuống khỏi giường: “Xấu quá, để em cạo đi giúp anh.”
Bắc Minh Dục kịp thời giữ tay cô lại, đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm: “Đợi đã!”
Lương Nặc nhìn cô ngây thơ, không hiểu gì liền hỏi: “Chẳng phải anh lúc nào cũng phải sạch sẽ gọn gàng à?”
“Em nằm xuống trước đã, anh đi gọi mấy người lại đây!”
Anh chẳng thèm quan tâm tới bộ dạng của bản thân, nhanh chóng đứng lên đi gọi bác sĩ, Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh nghe tin cũng giật mình, đi tới phòng bệnh của cô, sau khi bác sĩ kiểm tra kĩ lưỡng, lắc lắc đầu, sau đó kéo tay Bắc Minh Dục đi ra ngoài.
Lương Nặc tò mò: “Có phải tớ bị bệnh không? Tại sao lại phải giấu tớ?”
Kỷ Sênh an ủi: “Cậu đang ngồi ở đây khỏe mạnh thế này, bệnh gì chứ!”
“Thế nhưng bọn họ....”
Còn chưa nói hết, Bắc Minh Dục đột nhiên đẩy cửa đi vào, đôi mắt đen tối sầm của Bắc Minh Dục ẩn chưa đầy tâm trạng, đôi mắt đó nhìn chằm chằm Lương Nặc.
“Chúng ta về nhà.”
Anh tiến lên phía trước, bế Lương Nặc lên, bảo thư ký Tôn chuẩn bị xe để về nhà.
Chiếc xe được chạy thẳng một mạch về nhà, Bắc Minh Dục nhanh chóng đi cạo râu, chải lại đầu tóc, sau đó đưa Lương Nặc đến trường đua ngựa.
Cô ngồi ở chiếc ghế quen thuộc, Bắc Minh Dục hỏi: “Hôm đó em đã ngồi ở chiếc ghế này, nhìn anh cố ý chọc tức Tống Thần Mặc, hại anh ta bị gẫy chân, em còn nhớ không?”
“Em nhớ, sau đó anh đưa anh ta tới phòng y tế, em bị thuộc hạ của anh ta làm cho hôn mê rồi đưa đi, cũng may chú Đặng xuất hiện cứu em.”
“Sau đó thì sao?” tiếng anh hơi run lên: “Tiếp sau đó xảy ra chuyện gì?”
“Sau đó? Không phải là sáng ngày hôm nay à?”
“..........” lo lắng đã biến thành sự thật, Bắc Minh Dục chỉ có thể ôm chặt lấy cô, cằm anh đặt lên đầu cô: “Ừm, sau đó chính là buổi sáng ngày hôm nay, vì em khi về nhà đã bị ngã nên hôm mê mất mấy ngày.”
.............
Bắc Minh Dục hẹn gặp Lý Tranh Diễn, việc đầu tiên chính là giáng cho anh ta một quả đấm.
“Cậu tìm bác sĩ kiểu gì thế hả?”
Lý Tranh Diễn sau đó cũng gặp riêng bác sĩ để hỏi, anh ta bĩu môi: “Bọn họ cũng không ngờ rằng Tiểu Nặc lại có phản ứng tâm lý chống đối mâu thuẫn như vậy, dẫn tới bộ não bị ảnh hưởng, sinh ra sự rối loạn về trí nhớ.”
Bắc Minh Dục hai mắt đỏ lên, dường như đang định đấm thêm một cú nữa, Lý Tranh Diễn nghiêng đầu né đi: “Cậu có cảm thấy rằng trước khi tiến hành thôi miên Tiểu Nặc Nặc đã có điều bất thường không?”
“Ý cậu muốn nói... Tống Thần Mặc?”
“Đúng!” Lý Tranh Diễn gật đầu, nói: “Bình thương mà nói, cô ấy không thể hôn mê lâu như thế được.”
Tít tít tít...
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần Bắc Minh Dục đổ chuông, là cuộc gọi của Đặng Vũ, vừa mới ấn nút nghe đã thấy giọng nói gấp gáp ở đầu dây bên kia: “Có phải trí nhớ Tiểu Nặc có vấn đề không?”
Hơi thở Bắc Minh Dục như ngưng lại, âm điệu anh nói cũng như thay đổi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Là Tống Thần Mặc, hắn đã tiêm vào người Tiểu Nặc một loại thuốc mới được nghiên cứu, làm cho trí nhớ con người rối loạn.”
“Sao hắn lại làm như vậy chứ?!” Bắc Minh Dục nghiến răng nói.
Đặng Vũ nói với vẻ áy náy: “Hắn là một kẻ điên.”
Ký ức ngày đầu tiên vẫn tốt, tới ngày thứ hai vừa mới sáng sớm, Bắc Minh Dục ở bên ngoài gọi điện thoại, vừa mới cúp máy liền nhìn thấy thư ký Tôn vội vội vàng vàng chạy tới tìm anh, chỉ tay vào phía trong phòng nói: “Thiếu gia không hay rồi, anh mau đi xem thiếu phu nhân thế nào!”
Bắc Minh Dục chạy vào trong phòng, trong phòng có rất nhiều người.
Lúc này, từ đầu giường một người phụ nữ chạy ra, đầu tóc bù rù, cô chạy xuyên qua mọi người, giống như một con thỏ gặp phải điều gì đó rất sợ hãi, đẩy mọi người chạy ra ngoài.
Ngay sau đó cô đâm sầm vào người Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục lập tức đưa tay ra ôm trọn lấy cô, ghì chặt lưng cô áp vào người mình, khẽ hỏi: “Em sao vậy?”
Lương Nặc trợn trừng mắt, đột nhiên giật mình, đẩy mạnh anh ra: “Anh là ai? Đừng có làm gì tôi, mau bỏ tôi ra....hu hu, tôi phải đi tìm bạn trai của tôi.....”
Dây thần kinh trên đầu thư ký Tôn giật lên đùng đùng.
Một giây sau, anh ta nhìn thấy Bắc Minh Dục bóp chặt lấy cằm cô, anh dùng lực đẩy cằm cô lên cao: “Em vừa nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem?”
“Tôi không quen biết các người! bỏ tôi ra, đồ biến thái đáng chết! Tôi phải đi tìm Châu Thụy....”
Bắc Minh Dục không nói lời nào, ôm lấy cô vứt lên giường, anh dùng cơ thể mình đè lên người cô.
Lương Nặc sợ hãi trợn mắt lên, cảm thấy cơ thể mình đang bị xâm hại, hai chân cô vùng vẫy: “Tôi phải báo cảnh sát, anh là người xấu....cảnh sát sẽ bắt lấy anh, anh mau bỏ tôi ra....”
Cô nhìn ánh mắt anh tràn ngập sự lạnh lùng và xa lạ.
Bắc Minh Dục cũng không biết bản thân mình nên vui hay nên buồn.
Hình như cô đã quên hết mọi việc, chỉ một đêm cô đã trở về với những việc khi cô còn 18 tuổi.
Thư ký Tôn cũng nói thêm vào: “Hình như thiếu trí nhớ của phu nhân chỉ còn những hình ảnh trước khi được gả cho anh thôi?”
“Ai gả cho anh ta?” Lương Nặc vẫn giẫy giụa: “Một người vừa già vừa xấu! Châu Thụy, mau tới cứu em....”
“Câm mồm!” Bắc Minh Dục lạnh lùng nói.
Lương Nặc bị tiếng gầm làm cho sợ hãi, cô co rúm người lại, ánh mắt đảo nhìn xung quanh, lại giả vờ như không sợ hãi: “Dựa...dựa vào cái gì mà anh bắt tôi câm miệng thì tôi phải câm miệng? Anh làm gì mà cứ nhìn tôi chằm chằm như thế, đừng có mà có ý đồ gì với tôi, tôi có bạn trai rồi....”
“Tiểu Nặc!” đúng lúc này giọng nói của Kỷ Sênh vang lên, ánh mắt Lương Nặc sáng lên, cô vẫy tay ra phía cửa nhìn Kỷ Sênh: “Tiểu Sênh, mau tới đây giúp tớ!”
Kỷ Sênh nhìn thấy hai người họ đang cuộn tròn trên giường, cô mấp máy môi: “Cậu cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi.”
Lương Nặc đột nhiên kinh sợ nhìn Lý Tranh Diễn: “Anh ta là ai? Cậu có bạn trai từ khi nào thế? Không phải, không phải, cậu thay bạn trai từ khi nào?” cô suy nghĩ vài giây rồi nói: “Hình như người này đẹp trai hơn người trước một chút.”
“Thế này là thế nào?” Kỷ Sênh hết sức choáng váng.
Bắc Minh Dục giải thích ngắn gọn một lượt, Lương Nặc cũng lắng nghe, nghe thấy anh nói rằng bản thân mình đã kết hôn và có con, đột nhiên sắc mặt cô tái đi, cô òa khóc: “Tôi mới 18 tuổi, sao lại có con được chứ? rốt cuộc là đã sai ở đâu. Châu Thụy đi đâu mất rồi, tại sao các người đến một người tôi cũng không biết....”