Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Chương 456: Chỗ Dựa Trước Mắt, Suy Nghĩ Lâu Dài.
V
ương Tử Quân cũng không nắm chắc thuyết phục được Triệu Thúy Bình, nhưng dù không nắm chắc thì hắn cũng phải đến thử một lần chứ?
- Trưởng phòng Triệu nói rất đúng, phương diện cải tạo khu dân cư Bằng Hộ thì chúng tôi cần phải nghe ý kiến của chuyên gia, còn phải trưng cầu ý kiến dân chúng. Dù sao lần này cải tạo khu dân cư Bằng Hộ thì những hộ dân sống trong khu vực này mới là người chịu ảnh hưởng nhiều nhất.
Triệu Thúy Bình thừa nhận luận điệu này của Vương Tử Quân, nhưng nó cũng không có nghĩa rằng nàng sẽ khư khư cố chấp giúp đỡ cho Vương Tử Quân dưới tình huống bí thư Tiết Diệu Tiến đã lên tiếng sẽ giúp đỡ tập đoàn Cảnh Lam xây dựng khách sạn năm sao.
Triệu Thúy Bình không muốn bày tỏ thái độ, nàng hạ quyết tâm như vậy, quyết định đối mặt với Vương Tử Quân, lúc này nghe Vương Tử Quân lên tiếng chỉ khẽ mỉm cười mà thôi.
- Trưởng phòng Triệu, tôi cảm thấy phòng tuyên truyền phải phát huy tác dụng ở phương diện công tác này. Các vị có thể thông qua đài, tivi, báo chí để phản ánh tiếng lòng của quần chúng, như vậy cũng xem như cung cấp lực lượng cho chúng ta đưa ra quyết sách phù hợp.
Vương Tử Quân cũng không vội vã yêu cầu Triệu Thúy Bình bày tỏ thái độ, hắn sở dĩ đến đây gặp đối phương cũng là vì nhìn trúng tác dụng to lớn của công tác tuyên truyền, làm cho nhiều người quan tâm đến sự kiện cải tạo khu dân cư Bằng Hộ. Như vậy số người giúp đỡ cho phương án của hắn sẽ càng nhiều hơn, có thể tăng thêm lực lượng cho hắn.
Triệu Thúy Bình lúc này cũng hiểu rõ tính toán của Vương Tử Quân, trong lòng thầm thở dài một hơi, cũng thầm mắng Vương Tử Quân xảo quyệt. Người này đến cũng đâu phải vì muốn tranh thủ một phiếu của mình? Đối phương lượn một vòng tròn như vậy cũng chỉ muốn mình tuyên truyền sự việc này mà thôi.
Triệu Thúy Bình nhìn vào hai mắt bình tĩnh của Vương Tử Quân rồi thở dài, tuy nàng không muốn tham dự vào tình huống tranh chấp này, thế nhưng Vương Tử Quân đã nói như vậy thì nàng cũng không thể không biểu hiện thái độ. Hơn nữa tuyên truyền cho công tác của khối chính quyền thành phố cũng là chức trách của phòng tuyên truyền thị ủy.
- Chủ tịch Vương, tôi đồng ý với ý kiến của anh, cải tạo khu dân cư Bằng Hộ chính là hạng mục nặng nề của chúng ta trong năm nay, phòng tuyên truyền sẽ cố gắng công tác, sẽ tạo thế tuyên truyền, sẽ cống hiến cho quyết sách của khối chính quyền thành phố.
Triệu Thúy Bình nói rất bài bản, nếu nhìn vào thái độ công tác nghiêm túc cẩn thận của nàng, ai cũng thấy rõ đây là một người cực kỳ khéo đưa đẩy.
Tất nhiên Vương Tử Quân sẽ hiểu ý của Triệu Thúy Bình, nàng đang đi đường vòng nói cho hắn biết: Nếu anh muốn đẩy mạnh tuyên truyền về ý kiến của nhân dân với công tác cải tạo khu dân cư Bằng Hộ thì tôi sẽ phối hợp, thế nhưng tôi lại không cho anh bất kỳ hứa hẹn gì vào lúc hội nghị thường ủy mở ra.
Dù kết quả lúc này thật sự có chút chênh lệch so với những gì đặt ra trước khi đến, thế nhưng cũng có một phần hiệu quả, Vương Tử Quân cũng coi như vậy là đủ. Hắn nói thêm vài câu với Triệu Thúy Bình rồi rời đi.
Triệu Thúy Bình tiễn Vương Tử Quân ra đến ngoài cửa, sau đó nàng mới quay về phòng làm việc của mình. Lúc này thư ký Lưu Truyền Thụy đã nhanh nhẹn thu dọn những dụng cụ uống trà trên bàn, Triệu Thúy Bình là một vị thường ủy thích sạch sẽ, cho dù nàng không phân phó thì thư ký Lưu Truyền Thụy vẫn rất thông minh nhanh nhạy, sẽ luôn thu dọn phòng làm việc của nàng thật sự sạch sẽ.
- Trưởng phòng Triệu, chủ tịch Vương kia thật sự còn quá trẻ, vừa rồi anh ấy đi vào tôi còn chưa kip phản ứng, còn tưởng rằng một viên cán bộ văn phòng khối chính quyền thành phố đến đây có việc.
Lưu Truyền Thụy đã đi theo trưởng phòng Triệu Thúy Bình được hai năm, nha đầu này bình thường rất linh hoạt, gọn gàng, sạch sẽ, là phong cách mà Triệu Thúy Bình rất thích, thế cho nên lúc này nói chuyện cũng không thèm che đậy miệng.
Triệu Thúy Bình thấy rõ ánh mắt khâm phục và tán thưởng của Lưu Truyền Thụy, nhưng nàng cũng không phê bình thư ký của mình, thậm chí còn tỏ ra dung túng. Nàng thật sự là một thường ủy thị ủy, trước mắt nhiều người thì nàng là một tồn tại cao vời khó với tới, không nể mặt cũng phải nể mũi, thế nhưng có một sự thật không thể thay đổi: Nàng còn là một người phụ nữ.
Nhiều khi một người phụ nữ cũng cần tìm một người ở bên cạnh để lên tiếng, nếu không sẽ rất buồn chán.
Triệu Thúy Bình nghe thấy Lưu Truyền Thụy nói như vậy thì cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương vừa trẻ lại vừa đẹp trai, nếu không phải là đồng sự với nhau thì tôi cũng sẽ sinh ra sai lầm như vậy.
- Trưởng phòng Triệu, gần đây trong khu văn phòng thị ủy có tin đồn chủ tịch Vương là châu chấu đá xe, không biết lượng sức.
- Châu chấu đá xe? Tịnh Tịnh, những lời này em chỉ nên nói ở chỗ này rồi dừng lại, ít nhất em cũng phải nhớ kỹ, cần phải giữ mồm giữ miệng, không được phép tạo ra tin đồn không hay.
Triệu Thúy Bình rất ít khi nói ra những lời nghiêm túc như vậy, điều này làm cho Lưu Truyền Thụy vốn cảm thấy đây là một việc nhỏ chợt sững sốt, sau đó mới dùng giọng đảm bảo nói:
- Trưởng phòng Triệu cứ yên tâm, em sẽ tuyệt đối không nói bậy.
Triệu Thúy Bình nhìn bộ dạng kinh sợ của Lưu Truyền Thụy, nàng muốn cười một cái nhưng trong lòng không tự chủ được nghĩ:
"Chủ tịch Vương kia có bao nhiêu phần thắng, không phải là châu chấu đá xe sao?
Điều này Triệu Thúy Bình không dám cho ra phán đoán, nhưng có một vấn đề nàng hiểu rõ ràng, đó là dù sự kiện lần này có thành công hay không, vị phó chủ tịch thường vụ có vị trí trước nàng trong thường ủy thị ủy cũng sẽ tìm được vị trí xứng đáng của mình.
Triệu Thúy Bình thật sự cảm khái, Vương Tử Quân cũng không hiểu rõ điêu này, bây giờ hắn đang ngồi trong phòng làm việc của chính ủy phân khu thành phố Đông Bộ Đường Hồng Vĩ, đang nói chuyện với chính ủy Đường Hồng Vĩ về vấn đề cải tạoi khu dân cư Bằng Hộ.
- Chủ tịch Vương, tôi không hiểu nhiều về tình hình địa phương, lát nữa tôi còn phải đi họp.
Đường Hồng Vĩ có cơ thể cao lớn, mặc trên người bộ quân trang làm cho người ta sinh ra cảm giác cao chót vót. Sau khi Vương Tử Quân nói rõ ý nghĩ của mình thì Đường Hồng Vĩ dùng giọng khó xử nói.
- Chính ủy Đường gần đây không tham gia sự vụ địa phương, điều này tôi biết rất rõ, thế nhưng sự việc cải tạo khu dân cư Bằng Hộ lại rất quan trọng, ngài là một thường ủy thị ủy, dù ngài không vì gì khác nhưng ít nhất cũng phải lo lắng một chút đến các hộ dân phải chịu cảnh giải tỏa di dời chứ?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Đường Hồng Vĩ rồi nói ra từng chữ rất rõ ràng.
Đường Hồng Vĩ ngồi trên ghế sa lông cực kỳ đoan chính, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào hai mắt Vương Tử Quân, lúc này mới nói:
- Khách sạn năm sao hay trung tâm thương mại đều có thể xúc tiến sự phát triển của thành phố Đông Bộ, còn phương diện giải tỏa nhà dân, tôi cảm thấy xe đến núi thì sẽ có đường, bí thư Tiết chắc chắn sẽ có thể cho ra phương án ổn thỏa để thu xếp cho nhân dân bị di dời giải tỏa.
- Tôi cũng rất tin tưởng vào điều này, thế nhưng dựa theo chính sách hiện hành của chúng ta, chỉ sợ các hộ dân thuộc diện giải tỏa nhận tiền đề bù sẽ khó thể nào mua được một căn nhà nhỏ ở bên ngoài.
Vương Tử Quân cũng không nhường Đường Hồng Vĩ, hắn nói ra ý kiến của mình.
Đường Hồng Vĩ nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân rồi trở nên trầm mặc...
...
- Hiện tượng xuống cấp trầm trọng ở khu dân cư Bằng Hộ đã ảnh hưởng đến cuộc sống của nhân dân, có không ít cư dân thông qua nhiều phương pháp để phản ánh với chính quyền. Năm nay đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ hạ quyết tâm lớn, nhất quyết tiến hành cải tạo khu dân cư Bằng Hộ!
- Khu dân cư này thật sự đã khá xuống cấp, các căn hộ bị thẩm thấu nước, tường bong tróc, khoảng cách giữa các căn hộ chỉ là một mét, người ra vào chen chúc!
Một nữ phóng viên đi trên đường khu dân cư Bằng Hộ, vì không để ý mà giẫm chân vào một bãi nước đen, đám người đi theo cầm camera cũng thật sự bị mùi hôi thối làm cho mất đi tri giác.
- Ông cụ, ngài đã ở đây được bao nhiêu năm rồi?
Nữ phóng viên đưa micro về phía ông ông lão.
- Hơn hai mươi năm.
Ông lão đưa ra hai ngón tay rồi cười ha hả nói.
- Vậy ngài cảm thấy có nên cải tạo lại khu này không?
- Phải cải tạo từ sớm mới đúng! Mùa đông thì còn đỡ, đến mùa xuân và mùa hạ thì thật sự là hôi thối khó chịu được, ruồi muỗi thành đàn, cực kỳ khó chịu và chán ghét.
Ông lão nói đến đây thì dừng lại nói:
- Nhưng này đồng chí phóng viên, chúng tôi hoan nghênh chính quyền thành phố cải tạo khu này, nhưng chúng tôi lại có phản ánh về phương án đền bù giải tỏa của chính quyền.
Tiết Diệu Tiến ngồi trong phòng làm việc nhìn hình ảnh trên tivi, vẻ mặt không thấy rõ là vui hay buồn. Sau khi hết bản tin thì hắn dùng điểu khiển từ xa tắt tivi, Trương Hiểu Đông lúc này đang đứng cung kính ở phía sau.
- Tiết mục này của phòng thông tin truyền thông là rất hay.
Tiết Diệu Tiến đứng lên khỏi ghế rồi thản nhiên nói.
Trương Hiểu Đông tiến lên châm trà cho Tiết Diệu Tiến rồi khẽ cười nói:
- Bí thư Tiết, tiết mục được chiếu ra vào thời điểm này có phải quá nhạy cảm không?
- Tiết mục này rất kịp thời.
Tiết Diệu Tiến khoát tay áo dùng giọng bình tĩnh nói.
"Tiết mục rất kịp thời!"
Trương Hiểu Đông cố gắng nhai nuốt ý nghĩa lời nói của lãnh đạo, sau khi đi theo lãnh đạo đi ra phòng làm việc ở gian ngoài thi hắn mới cân nhắc rồi nói:
- Bí thư Tiết, tôi nghe nói hai ngày qua vì vấn đề cải tạo khu dân cư Bằng Hộ mà chủ tịch Vương đã tìm đến nói chuyện với nhiều vị thường ủy thị ủy.
- Sao?
Ánh mắt Tiết Diệu Tiến chợt lóe lên giống như còn chưa nghe rõ. Hắn vẫn ung dung bình tĩnh ngồi trước bàn làm việc của mình, thế nhưng Trương Hiểu Đông là người hiểu rõ về lãnh đạo, lãnh đạo tuy không nói một lời nhưng thật ra trong lòng sẽ không bình tĩnh như những biểu hiện bên ngoài.
- Bí thư Tiết, xem ra chủ tịch Vương thật sự rất cố chấp với phương án của mình.
Trương Hiểu Đông nghĩ đến tình huống tối qua có người đến tận cửa tìm mình, thế là hắn có chút do dự, sau đó nói ra lời thật lòng.
Một người làm thư ký đôi khi cũng phải bày mưu nghĩ kế cho lãnh đạo, phải nắm bắt tốt manh mối cho lãnh đạo, sau đó chờ tất cả bày ra trước mắt lãnh đạo thì cho ra một phán đoán phù hợp.
- Cố chấp là tốt, cung không biết cậu ấy có đến bàn với tôi về vấn đề này không?
Tiết Diệu Tiến cầm lấy một phần văn kiện trên bàn làm việc rồi thản nhiên nói.
Trương Hiểu Đông cũng không mở miệng, hắn đã nói một câu quan trọng nhất cho bí thư Tiết, cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Còn bí thư Tiết rốt cuộc có biến đổi thế nào, cho ra những chỉ thị gì, đó cũng không phải là thứ mà hắn có thể nắm bắt được, điều này hắn hiểu rất rõ.
Nhưng Trương Hiểu Đông thầm nghĩ Vương Tử Quân sẽ không tìm đến bí thư Tiết Diệu Tiến, nếu như không phải vì bí thư Tiết đã tỏ thái độ với Đỗ Gia Hào, Vương Tử Quân cần gì phải đến tìm các vị thường ủy thị ủy, cần gì phải dự phòng sẵn sàng như vậy?
Trương Hiểu Đông dâng trà cho bí thư Tiết Diệu Tiến rồi nhanh chóng lui ra khỏi phòng, khi hắn rời khỏi phòng làm việc của bí thư thì chợt phát hiện một người đang đứng trong phòng thư ký của mình.
Trương Hiểu Đông thấy có người thì không khỏi nhíu mày, khi hắn chuẩn bị mở miệng thì lại chợt sững sờ. Dù người đến đang nở nụ cười rất tươi, thế nhưng khi nhìn gương mặt của đối phương, hắn biết đó là ai.
"Chủ tịch Vương? Sao anh ta lại đến đây?"
Trương Hiểu Đông tuy cảm thấy cực kỳ nghi vấn, thế nhưng hắn vẫn dùng giọng cung kính nói:
- Chào chủ tịch Vương...
Vương Tử Quân nhìn Trương Hiểu Đông rồi cười nói:
- Hiểu Đông, vừa rồi tôi đã nhìn qua những quy chế ghi ở đây, thế mới biết cậu là người cực kỳ cẩn thận.
"Cậu là một người cẩn thận!"
Trương Hiểu Đông hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế là không hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác tri âm, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Bí thư Tiết từng nói, chưa thể nói rõ ràng thì căn bản sẽ khó thể tạo ra thành tích, tất cả thông minh và tài trí của mình cũng đều từ trong những quy chế kia phát huy ra.
- Chủ tịch Vương, tôi căn bản chỉ là làm cho vui, tự mày mò mà thôi, chỉ muốn nhắc nhở mình không được phạm sai lầm.
Trương Hiểu Đông nở nụ cười khiêm tốn, chuẩn bị cầm bình rót trà cho Vương Tử Quân.
- Không cần đâu, Hiểu Đông, bí thư Tiết có bận rộn gì không?
Vương Tử Quân khoát tay để Trương Hiểu Đông khỏi cần châm trà, sau đó khẽ nói.
Trương Hiểu Đông lúc này mới phát hiện trong tay Vương Tử Quân là một bản thiết kế. Hắn nhìn bản thiết kế trong tay Vương Tử Quân mà không khỏi sững sờ, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ bí thư Vương thật sự muốn thuyết phục bí thư Tiết sao?
- Bí thư Tiết đang ở trong phòng làm việc.
Trương Hiểu Đông cũng không trả lời thẳng vấn đề của Vương Tử Quân, hắn nói một câu lập lờ nước đôi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói:
- Tôi phải vào quấy rầy bí thư Tiết vài phút mới được.
Vương Tử Quân nói rồi đi về phía cửa phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến. Hắn sao không hiểu rõ chút tâm tư của Trương Hiểu Đông, nhưng càng hiểu rõ thì hắn càng kinh thường chấp nhất với vị thư ký đệ nhất của văn phòng thị ủy này.
Trương Hiểu Đông thấy Vương Tử Quân trực tiếp đi về phía cửa phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến thì Trương Hiểu Đông chợt sững sờ, lúc này hắn mới chợt nhớ đến thân phận của chủ tịch Vương. Người này là thường ủy thị ủy, là phó chủ tịch thường vụ, dù cấp bậc so ra kém bí thư thị ủy, thế nhưng cũng là một tồn tại mà bí thư thị ủy phải đưa mắt nhìn.
Còn chính mình thì sao? Tuy đối phương đến và tỏ ra rất tôn trọng mình, nhưng đó là vì nể mặt bí thư Tiết mà thôi, dù mình có mạnh mẽ thế nào cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.
Vương Tử Quân là một người hùng mạnh, tự thân là một người hùng mạnh. Vị phó chủ tịch thường vụ còn trẻ tuổi hơn cả Trương Hiểu Đông này cực kỳ có năng lực, lực lượng và sức mạnh của Vương Tử Quân nằm ở chính vị trí của mình.
Tuy Trương Hiểu Đông cảm thấy không dễ chịu nhưng vẫn nhanh chóng tiến lên cùng đi với Vương Tử Quân đến cửa phòng làm việc của bí thư Tiết.
- Bí thư Tiết, tôi đến quấy rầy anh vài phút.
Khi Trương Hiểu Đông đẩy cửa phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến, Vương Tử Quân cười ha hả rồi nhanh chóng đi về phía bí thư Tiết lúc này đang đọc văn kiện.
Tiết Diệu Tiến thấy Vương Tử Quân đi vào thì cũng đứng lên nói:
- Chủ tịch Tử Quân, anh quá khách khí rồi, nếu có thời gianh rảnh thì nên đến phòng tôi nhiều hơn.
Phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến khá rộng, hắn đưa tay mời Vương Tử Quân, sau đó cùng ngồi ghé sa lông ở bên cạnh Vương Tử Quân. Trương Hiểu Đông rót trà cho hai vị lãnh đạo, hắn nhìn Tiết Diệu Tiến và Vương Tử Quân ngồi ở hai bên, hắn chợt sững sờ, thế là chút nước nóng văng lên tay.
Tiết Diệu Tiến là một vị bí thư thị ủy cực kỳ cường thế, không phải các vị thường ủy thị ủy đến phòng đều cho ra biểu hiện như vậy.
Bí thư Tiết Diệu Tiến có thể cùng ngồi bên cạnh và ngang hàng với Vương Tử Quân, điều này chứng tỏ địa vị của chủ tịch Vương trong mắt bí thư Tiết.
- Chủ tịch Tử Quân, chỗ này của tôi cũng không có trà ngon, cũng chỉ có thể làm anh uất ức một chút.
Tiết Diệu Tiến đợi Trương Hiểu Đông rót trà xong thì nở nụ cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trương Hiểu Đông rồi cười nói:
- Bí thư Tiết, anh đừng nói như vậy, tôi nghe lại thấy giống như mình chiếm được tiện nghi lớn còn bày ra bộ dạng thiệt thòi. Trước đó bí thư Bành khoản đãi trà ngon, tôi nói rằng sẽ thường xuyên lui tới, kết quả là xuất hiện tình huống oái oăm, bây giờ đi đến gặp ai, lúc châm trà cũng nói những lời giống hệt như ngài vừa rồi.
- Ha ha ha, chủ tịch Tử Quân, nói vậy cũng không được. Tiểu Trương, xem xét một chút, để xem chúng ta còn bịch trà ngon nào không, đưa vào đây để tôi tặng cho chủ tịch Vương.
Tiết Diệu Tiến cười ha hả nhìn Vương Tử Quân, bầu không khí nói chuyện giữa hai người đã tốt hơn rất nhiều.
Vương Tử Quân thật sự chỉ mong có hiệu quả như vậy. Hắn là một người trưởng thành chính trị, hắn càng hiểu rõ cái gì là lấy nhu thắng cương, có đôi khi nói chuyện cũng không cần lớn tiếng, chỉ cần có tác dụng là được.
Tiết Diệu Tiến hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng không áp chế mà cứ để phát triển theo tự nhiên. Hắn hỏi những lời quan tâm đến cuộc sống của Vương Tử Quân, cũng nói nếu chủ tịch Vương có gì cần thì tôi sẽ ra sức giúp đỡ. Đồng thời cũng nhắc lại chuyện cũ, nếu em dâu muốn chuyển nghề, như vậy muốn vào bất kỳ đơn vị ban ngành nào trong thành phố cũng được.
Vương Tử Quân thật sự bày ra biểu hiện giống như muốn rơi nước mắt vì sự quan tâm cấp dưới của lãnh đạo, điều này làm cho Trương Hiểu Đông đang tìm trà cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Thường thì bí thư Tiết Diệu Tiến có biểu hiện rất lạnh lùng, nhưng hôm nay không hiểu vì sao lại tỏ ra rất nóng sốt với Vương Tử Quân.
- Bí thư Tiết, đây là bản thiết kế về phương án cải tạoi khu dân cư Bằng Hộ. Theo ý kiến của anh, chúng tôi cảm thấy nếu xây một trung tâm thương mại và vài con đường dành cho người đi bộ, như vậy chẳng những có thể cung cấp từ bốn đến năm trăm cửa hàng bán lẻ ở hai bên đường, hơn nữa còn giải quyết được vấn đề đền bù giải tỏa cho nhân dân, cũng có thể bán được thêm một ngàn căn hộ.
Vương Tử Quân chậm rãi mở bản thiết kế ra rồi giới thiệu với Tiết Diệu Tiến.
Tiết Diệu Tiến rất chăm chú lắng nghe những lời giới thệu của Vương Tử Quân, sau khi xem xong bản thiết kế thì mới nói:
- Chủ tịch Tử Quân, ý tưởng này là không tồi, rất có thể giải quyết được vấn đề, nhưng nếu nhìn về phương diện lâu dài thì giống như có hơi kém so với phương án xây khách sạn năm sao.
Tiết Diệu Tiến nói rồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, lúc này trong mắt hắn tràn đầy vẻ suy nghẫm.
Vương Tử Quân biết rõ lúc này Tiết Diệu Tiến mới là người chủ chốt, chính mình đến phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến có đạt được mục đích hay không, tất cả phải xem vào ứng đối của mình.
- Bí thư Tiết, tôi cũng biết xây dựng khách sạn năm sao là không tệ, sẽ là một động lực cho thành phố Đông Bộ phát triển, đồng thời khách sạn cũng làm tăng thể diện, tạo hình tượng cho thành phố chúng ta.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói.
Tiết Diệu Tiến khẽ cười nhìn Vương Tử Quân, cũng không nổi giận vì lời nói của đối phương. Đối với loại người chìm nổi quan trường vài chục năm như hắn thì hầu như đã kiểm nghiệm qua vô số thủ đoạn, Vương Tử Quân dù không phản bác phương án xây dựng khách sạn năm sao, thế nhưng thủ đoạn cũng không có gì mới.
Vương Tử Quân luôn đánh giá phản ứng của bí thư Tiết, thấy bí thư vẫn ngồi đó không nhúc nhích thì nói tiếp:
- Muốn xây dựng khách sạn năm sao cũng không phải là vấn đề khó khăn gì, ngược lại tôi còn cảm thấy nếu xây dựng khách sạn năm sao thì chỉ sợ lực cản còn ít hơn cả xây dựng trung tâm thương mại.
- Chỉ cần chúng ta có thể xử lý tốt công tác đền bù giải tỏa cho nhân dân, lo lắng cho cuộc sống của bọn họ sau này, như vậy cũng có thể xây dựng khách sạn năm sao. Như vậy chúng ta có thể giảm bớt nhiều việc, cũng không cần đo đạc nhiều, thậm chí là các hợp đồng này nọ cũng giảm xuống.
Vương Tử Quân nói những lời rất có lý và Tiết Diệu Tiến căn bản không dễ phản bác. Nhưng hắn cũng không quan tâm đến những vấn đề này mà thay đổi chủ đề:
- Nói như vậy là chủ tịch Vương đồng ý với phương án xấy dựng khách sạn năm sao?
- Điều này tôi không phản đối, thế nhưng khi xây dựng khách sạn năm sao, tôi đề nghị thành phố chúng ta nên cường hóa xây dựng phòng văn thư.
Vương Tử Quân dùng giọng không mềm không cứng nói với Tiết Diệu Tiến.
Bầu không khí vốn rất hòa hợp chợt trở nên ngưng trệ, tăng cường xây dựng phòng văn thư, Tiết Diệu Tiến nghe sao không hiểu cho được? Hắn nhìn nụ cười nhạt của Vương Tử Quân, cũng không nói thêm điều gì khác.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến, tâm tình của hắn rất bình tĩnh. Tuy Tiết Diệu Tiến không cho ra chút hứa hẹn nào, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng thoải mái. Chuyện này hắn đã cố gắng hết sức, sau đó lựa chọn thế nào sẽ là vấn đề của Tiết Diệu Tiến.
- Chào chủ tịch Vương.
Các nhân viên văn phòng khối chính quyền thành phố thấy Vương Tử Quân đi qua đều cung kính chào hỏi, mà vương tử quân cũng không quên tươi cười gật đầu đáp lễ.
- Két!
Một tiếng thắng gấp chói tai vang lên cách đó không xa, một chiếc xe Audi dừng lại cách Vương Tử Quân không quá xa.
- Chủ tịch Vương, đang nói những ngày này tìm anh thật sự không dễ, không ngờ lại gặp anh ở đây.
Tiết Nhất Phàm mang theo một âm thanh giòn tan đi về phía Vương Tử Quân, cô gái này mặc một bộ trang phục công sở, lúc này làm cho bầu không khí nghiêm túc của khối chính quyền thành phố có thêm vài phần sắc màu.
Vương Tử Quân cũng căn bản không có cảm tình gì với Tiết Nhất Phàm. Cô gái này thích dùng ánh mắt nghịch ngợm và đa tình nhìn người, hắn cảm thấy loại người phụ nữ như vậy là khá dũng cảm. Sự thật là trong cuộc sống có rất nhiều phụ nữ như vậy hy vọng thông qua đàn ông để thay đổi hiện trạng của mình, nhưng dưới tình huống bình thường thì bọn họ căn bản là những người chưa đủ đắc ý. Anh nghĩ mà xem, Tiết Nhất Phàm là thiên kim, lại là giám đốc của tập đoàn Lam Hà, quan trọng là một người chưa kết hôn, là một người phong vân một cõi ở thành phố Đông Bộ, cần gì phải quấn lấy Lý Khang Lộ?