Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 661
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3750 / 61
Cập nhật: 2015-09-10 17:14:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 492: 494: Đại Quyết Chiến Lương Châu (5)
ã Siêu dẫn quân đóng ngoài thành, cũng không trụ ở trong thành.
Tuy rằng thành Doãn Ngô nhìn qua thì có vẻ là một thành xa hoa, trên danh nghĩa nó thuộc về Mã gia, nhưng Mã Siêu lại không hề có lòng trung thành. Gia tộc đó, cũng không phải là nhà của y. Nhà của y là ở Võ Uy, ở Cô Kì chứ không phải là ở Doãn Ngô.
Phụ thân không có mặt, tiểu đệ cũng không.
Thê tử và muội muội đang trong tay Tào quân, hiện giờ sinh tử chưa rõ.
Một tòa thành trống rỗng, cực kì lạnh lẽo. Tuy rằng Phí Ốc trong phủ có rất nhiều nô bộc, gia đinh, nhưng Mã Siêu thấy, chung quy đó cũng chẳng phải nhà của y. Cùng với họ ở lại trong thành, chẳng bằng một mình hạ trại ngoài thành.
Lần này y tới Doãn Ngô, dẫn theo ba trăm thân vệ.
Ở giữa một tiểu doanh, dường như càng thoải mái và tự do hơn.
Đêm đó, Hồ Tuân tới báo danh, Mã Siêu sắp xếp y làm hầu cận của mình.
Trong hai ngày sau đó, y không ngừng thúc giục Phí Ốc, cuối cùng trong hai ngày đầu, đã có được quyết định của Phí Ốc.
Ngày mai, cống lương.
Đây là một tin tốt, cũng không biết vì sao, Mã Siêu cảm thấy không được vui.
Trái lại, trong lòng Mã Siêu có một cảm giác không được thoải mái. Nguyên nhân, y không rõ, chỉ cảm thấy không nỡ.
- Mã Ngoạn hôm nay vào thành?
- Ừ!
Mã Siêu có chút nghi hoặc, không hiểu Mã Ngoạn tại sao lúc này đột nhiên tiến vào trong thành Doãn Ngô. Tuy nhiên cũng tốt, y và các tướng trong thành quan hệ không được tốt cho lắm. Mã Ngoạn vào thành, lại không được tự nhiên cho lắm. Vấn đề có thể là, tại sao trong lúc này Mã Ngoạn lại vào thành? Mã Siêu nghĩ không ra, trong lòng nghi ngờ, càng lúc càng sâu sắc.
- Phí Chủ Bộ đã gom góp được lương thảo chưa?
Hồ Tuân hồi đáp:
- Hình như đã gom góp được một ít…Hôm nay lúc vào trong thành, nhìn những chiếc xe ngựa đi vào, có lẽ đó là xe chở lương thảo. Tuy nhiên, mặt trên đã dùng vải che, cho nên không thấy rõ. Lớn như vậy cũng tấm hai trăm hai xe lương. Ta có lén lút hỏi kẻ coi thành, nghe nói là Phí Chủ Bộ đang chuẩn bị lương hướng cấp cho chúng ta.
- Vậy là tốt rồi!
Mã Siêu thở phào nhẹ nhõm.
Không cần biết thế nào, lương thảo đã có.
Ngày mai chờ Phí Ốc đưa tới, y lập tức khởi hành tới Doãn Ngô.
Nơi này cảm thấy không khí có chút áp lực, không thể bằng bên thành Loan Điểu, trời xanh thẳm, rừng mênh mông, không khí trong lành trời cao, mây nhạt.
Phí Ốc lần này, lại rất sảng khoái.
- Đúng rồi, Lũng Tây đã có tin tức gì chưa?
- Chỉ nghe nói Tào Quân đã xuất kích.
- Ồ?
- Là tên tướng tên được gọi là Cam Mãnh Hổ gì đó, sau khi đại thắng Dương Ngang và Nhị Công Tử ở Đại Tán Quan, cướp lấy Phiên Mộ Sơn, đưa nhị công tử trở về Hà Trì. Nghe nói tên đó rất lợi hại, chỉ cần một trăm quân, liền khiến cho Dương Ngang đại bại.
- Cam Mãnh Hổ? Cam Ninh?
Mã Siêu khá hiểu biết về tưỡng lĩnh Tào quân.
Đặc biệt là sau khi đối địch với Tào Bằng, y càng tích cực thăm dò hành động bên đó. Y phát hiện, thủ hạ của Tào Bằng, ai nấy cũng rất lợi hại. Trước không nói tới Ngụy Diên lúc đầu quy thuận Tào Tháo cùng y, hiện giờ cũng đã được làm Trung Lang Tướng, huyện Hồ Dương quận Nam Dương. Sau khi tìm nơi nương tựa ở bên Tào Bằng, đều là những anh hùng.
Cam Ninh nghe nói đã chém chết thượng tướng Tào quân Văn Sú, cũng xuất thân là môn hạ Tào Bằng.
Trong lòng Mã Siêu, không khỏi có chút tò mò.
Đồng thời, lại có chút hưng phấn. Không biết khi nào mới có thể ứng chiến một trận với Cam Hưng Bá? Ha ha, nghĩ đến việc giết được Tào Bằng, Cam Ninh sẽ tiến đến báo thù. Đến lúc đó, nhất định phải cho y biết người Lương không dễ bắt nạt.
- Còn tin gì khác nữa?
- Ngoài ra không có tin tức gì khác. Hình như, chủ công đã trì hoãn việc công kích Chương huyện, bên Lũng Tây kia hiện giờ khá hỗn loạn, có lẽ chủ công muốn ổn định một chút, rồi sau đó mới tính toán tiếp. Chủ công đoạt được Kim Thành, vẫn có thể kịp thời củng cố. Lại chiếm thêm Võ Đô và bảy huyện Lũng Tây, nhìn thì thấy khá tốt nhưng mạt tướng cho rằng, không được ổn lắm.
Mã Siêu ánh mắt sáng lên:
- Hãy chỉ giáo?
- Việc cấp bách bây giờ là mau chóng ổn định những khu vực đã chiếm lĩnh được.
Mặt khác, mãnh công, đánh càng nhiều, quân nhu tiêu hao càng nhanh, sẽ không có lợi cho chủ công. Nếu tách ra mà đánh, chẳng bằng tập trung lực lượng, đánh một lần thắng Tào quân. Kể từ đó, chủ công chỉ còn phải lo lắng việc đàm phán với Tào quân nữa thôi. Hơn là hiện tại tới đâu đánh tới đó, mỗi ngày hao tốn rất lớn mà hiệu quả thì không tốt.
Mã Siêu nheo mắt, tò mò nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hồ Tuân.
- Hồ Tuân, những thứ đó ngươi học ở đâu ra?
Hồ Tuân lộ vẻ thẹn thùng, hạ giọng nói:
- Gia phụ từng là thiên tướng ở đô xã, nên mạt tướng không lạ lùng gì với chiến sự. Sau khi đô xã được sách miễn, gia phụ trở về quê cũ. Sau này đại loạn Quan Trung, gia phụ mới mang mạt tướng đi theo an cư ở Kim Thành. Lúc nhỏ, gia phụ thường nói với mạt tướng về những việc quân sự, cho nên mạt tướng vẫn có thể nhìn ra mánh khóe.
- Như vậy là trời ban cho ta một mãnh hổ!
Mã Siêu trong lòng mừng rỡ, ánh mắt nhìn Hồ Tuân càng thân thiết hơn.
Luận về hành quân đánh giặc, giữa hai trận đánh, Mã Siêu cho rằng mình không thua kém một người nào. Nhưng với lối suy nghĩ có tính toán, chiến lược thì y lại không làm được. Thời điểm trước kia khi Hổ Bạch còn sống, từng đề bạt rất nhiều sách lược xuất chúng với y. Sau khi Hổ Bạch chết, y vẫn hay làm theo những kế hoạch mà Hổ Bạch vạch ra khi còn sống.
Có thể những kế hoạch đó không kịp với những thay đổi…
Mã Siêu cần một Hổ Bạch thứ hai.
Y đã thấy được phẩm chất đặc biệt này ở Hồ Tuân.
Tuy rằng điều mà Hồ Tuân nói có phần mơ hồ nhưng trong cái mơ hồ lại có những lợi hại.
Theo thời gian, người này có thể trở thành một người tài giỏi, nghĩ tới những thành tựu khi còn sống trước kia ta đã đạt được.
Ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng.
Cửa thành Doãn Ngô mở ra, những xe lương từ từ mang lương hướng ra ngoài, tiến vào quân doanh nơi Mã Siêu đóng quân. Mã Siêu nhận được tin, vội vàng rửa mặt, đem người đi ra ngoài cửa thành, chuẩn bị tiếp nhận những chiếc xe đó.
Trong lòng còn đang trách cứ Phí Ốc, sao tới mà không thông báo trước một tiếng.
Sáng sớm thành Doãn Ngô, nhiệt độ rất thấp. Cũng không biết là khi nào, sương mù từ thượng du Niết Thủy dày đặc, tràn ngập trời đất, bao phủ trên bầu trời quân doanh. Xa xa thành Doãn Ngô nguy nga, trong làn sương mù có chút mơ hồ nhìn không rõ. Mã Siêu cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng những chiếc xe kia, nhưng số lượng cụ thể, thì không thể rõ ràng được.
Nghe thanh âm, số lượng cũng không ít.
Tiếng bánh xe nghiền nát băng khi sáng sớm, có phần chói tai.
Loáng thoáng, cùng với tiếng động của trâu kêu.
- Truyền lệnh, chuẩn bị kiểm tra và nhận.
Lương xe càng ngày càng gần, đã gần tới cửa, Mã Siêu quay đầu, hạ lệnh kiểm tra và nhận. Theo đạo lí, Hồ Tuân thân là tướng hầu cận nhận lệnh mà đi. Nhưng, y không ngờ chẳng hề hé răng nửa lời, khiến Mã Siêu cảm thấy có vẻ kỳ quái.
- Hồ Tuân?
Sắc mặt Hồ Tuân càng lúc càng khó coi.
- Đại công tử, mau lệnh bọn họ dừng lại.
- Sao vậy?
- Không phải…Trên những chiếc xe kia không phải là lương thảo. Nếu là lương xe, trong thời tiết như thế này, bước đi sẽ phải chậm chạp. Nhưng người xem, tốc độ những chiếc xe bước tới, nếu là chất đầy lương thảo, tuyệt đối không thể đi nhanh như vậy.
Mã Siêu nghe xong, giật mình, rùng mình.
Y đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào đoàn xe đang đi tới.
- Truyền lệnh, cho bọn họ dừng lại, lệnh các huynh đệ chuẩn bị nghênh địch.
Mã Siêu cũng phát hiện có điều gì đó không hợp lí. Đúng vậy, xe lương chất đầy lương thào, trong thời tiết này, tuyệt đối không thể đi lại nhanh chóng như thế được. Trên chiếc xe dường như được chất đầy đó, lại có tình tiến lên nhanh chóng. Chỉ có một khả năng, trên xe không phải là lương thực. Phí Ốc có ý gì? Chẳng lẽ gã định gạt ta?
- Đoàn xe phía trước lập tức dừng lại, nếu không sẽ giết bất luận tội.
- Tướng quân đừng vội hiểu lầm, đây là xe lương do Phí Chủ Bộ lệnh ta chở dến cho Đại công tử.
- Đưa lương?
Mã Siêu ánh mắt nghiêm nghị, đột nhiên lớn tiếng quát:
- Dừng lại, đem duy trướng cho ta.
Đoàn xe chợt dừng lại.
Một lát sau, chỉ thấy trong đám sương mù dày đặc có ánh lửa sáng lên, theo sát sau là một đoàn lửa cháy bốc dựng lên, cùng với tiếng gào thất kinh của đám bò Tây Tạng, hướng tới tiểu doanh mà lao vòa.
Hỏa ngưu trận?
Mã Siêu quá sợ hãi!
- Công tử, lên ngựa!
Lúc này, Hồ Tuân dẫn Tuyết Ô Truy đi lên, đem kim thương nặng trịch giao cho Mã Siêu.
Giờ mặc khôi giáp, xem ra không còn kịp rồi!
Mã Siêu cũng không dám chần chừ, xoay người ngồi lên ngựa.
Lúc này, xe bò kia đã tới gần, làm gì có lương xe nào, rõ ràng là chuyên chở đầy cỏ cây khô. Đám bò kéo xe, bị ánh lửa làm cho kinh hãi, như điên loạn, xông về phía đám người Mã Siêu. Mã Siêu ghìm cương ngựa, đại thương rung lên, đột nhiên đâm ra, nhắm chính đầu một con trâu hỏa ngưu. Chỉ thấy hai chân y dẫm trên cương ngựa, ở trên lưng ngựa đột nhiên phát lực. Trong tiếng kêu lớn, hỏa ngưu bị Mã Siêu đâm cho ngã trên mặt đất.
Những hỏa ngưu phía sau theo đó mà ầm ầm ngã xuống, đốm lửa văng khắp nơi.
Những hỏa ngưu khác bị bụi tro trên đất đốt cho kinh hãi, càng trở lên điên cuồng, không muốn bị khống chế.
Cũng may, đàn hỏa ngưu cũng không tiếp tục hướng phía tiểu doanh mà lao tới, chúng chạy quanh bốn phía.
Có một số hỏa ngưu bị thiêu đốt bởi ngọn lửa, kéo chiếc xe cỏ hung hăng lao vào hàng rào tiểu doanh.
Chỉ nghe tiếng nổ vang, tường tiểu doanh lập tức bị sụp đổ.
Một đám khác, vọt vào giữa doanh địa, lập tức lăn lộn trong tiểu doanh.
Mã Siêu tức giận trên ngựa kêu to:
- Phí Ốc, sớm biết ngươi không đáng tin, hôm nay sự việc này là muốn làm phản sao?
Sự tình tới nước này đã vô cùng rõ ràng.
Phí Ốc làm phản.
Mã Siêu tuy rằng không biết tại sao Phí Ốc lại làm phản, nhưng lại không thể không thừa nhận, trò này của Phí Ốc rất khá.
Trước thì trấn an y, sau đó vào thời điểm vận chuyển lương thảo, lại đánh lén bằng một trận hỏa ngưu.
Nếu không phải là Hồ Tuân nhìn ra sơ hở, nói không chừng lúc này Mã Siêu đã bị ngập trong nguy hiểm. Tuy nhiên, dù sao cũng trải qua hàng trăm trận đánh, xuất thân là đại tướng xuất sinh nhập tử, Mã Siêu rất nhanh bình tĩnh lại, phóng ngựa phi nhanh, vọt qua đám hỏa ngưu trận vào làm sương mù dày đặc phía sau. Y biết, Phí Ốc còn có chiêu khác phía sau. Cái gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế có lẽ là thật.
Đúng lúc này, chợt nghe trong màn sương mù dày đặc, truyền đền một tiếng hí quen thuộc.
So với tiếng ngựa hí thì âm thanh đó giống tiếng rồng gầm hơn. Mã Siêu không khỏi run sợ, vội vàng ghìm cương ngựa. Trong nháy mắt khi y ghìm ngựa, một con sư hổ thú, trong màn sương mù lao tới. Ngồi trên là một viên đại tướng, thân mặc áo giáp, thắt lưng sư man, tử kim quan bó buộc trong gió lay động, trong tay là cây Phương Thiên Họa Kích, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, giống như rồng nước vô cùng hiên ngang…
- Mã Mạnh Khởi, tên chó chết.
Lập tức đại tướng kia quát lớn:
- Tào Bằng ở đây, đã đợi ngươi từ lâu.
Mã Siêu thất kinh!
Phí Ốc đột nhiên nổi loạn. Mặc dù gã trở tay không kịp nhưng trong lòng Mã Siêu không hề sợ hãi. Khi gã xác định được thời điểm Phí Ốc muốn tạo phản thì ngược lại, trong lòng gã dâng lên một loại kích động kỳ lạ: nhân cơ hội này xử lý Phí Ốc!
Vậy mà Phí Ốc không xuất hiện mà Tào Bằng lại đến!
Sao Tào Bằng lại ở chỗ này?
Không phải là hắn đang ở Loan Điểu hay là về Cô Tang dưỡng bệnh sao?
Trong đầu Mã Siêu hiện lên một mối nghi ngờ. Nhưng bất kể là gã có thể tìm được đáp án hay không, khi Tào Bằng ở trước mặt khiến gã không suy nghĩ được nhiều. Tim gã căng lên, Mã Siêu phóng ngựa cầm thương xông ra ngoài.
Đây không phải lần đầu tiên hai người giao chiến.
Lần trước Tào Bằng được trang bị đồ hỗ trợ nên chiếm thế thượng phong.
Còn lúc này Mã Siêu tuy được trang bị cao an và song đăng, nhưng không mặc áo giáp.
Nhưng những vật này có thể khiến gã rơi vào thế bất lợi khi giao tranh được sao? Không có khôi giáp bảo vệ, tất nhiên Mã Siêu phải cẩn thận hơn nhiều. Trong nháy mắt khi hai người giao chiến, Mã Siêu tỏ ra vẻ rất cẩn thận. Dựa vào tác phong trước đây của Mã Siêu thì khi chém giết trên chiến trường phải có dũng khí và nhuệ khí hăng hái. Có câu đôi bên hận thù khó thể nhường nhịn, hai bên đấu nhau bên nào có thể đánh liên tiếp không ngừng thì người đó chiếm thế thượng phong. Điểm này càng không sai gì giữa các võ tướng với nhau.
Vì thế Mã Siêu sẽ tấn công tới tấp như bão táp để áp chế khí thế của đối phương.
Nhưng hiện tại gã lại lộ ra một chút lo ngại. Không có giáp trụ che chở khiến gã cảm thấy có chút không yên. Mà chỉ một chút bất an này thì lập tức có thể chỉ ra thắng bại rõ ràng giữa gã và Tào Bằng.
Tào Bằng tự mình tiếp đãi Phí Ốc.
Phí Ốc không nhận ra Tào Bằng. Vì thế khi y nghe được thân phận của Tào Bằng từ miệng của Giả Tinh thì trợn mắt há hốc mồm, một hồi sau không nói ra lời. Đồng thời, trong lòng Phí Ốc sống lại một cảm giác được coi trọng. Tuy nói y là một thương nhân rất có địa vị ở quận Kim Thành, nhưng chung quy vẫn chỉ là một thương nhân. Bất kể Hàn Toại hay Mã Đằng kết giao cùng y cũng chỉ vì mượn hơi nhờ cậy. Nhưng khi trong thời điểm như vậy không ngờ Tào Bằng có thể lao vào mạo hiểm đơn đôc đi đến, chứng tỏ rằng hắn cực kỳ coi trọng Phí Ốc.
Nếu không phải như vậy thì hắn cần gì phải tự mình đến gặp Phí Ốc?
Tào Bằng hướng về phía Phí Ốc cam đoan. Chức thái thú quận Trương Dịch không phải cho y thì còn ai nữa.
Đồng thời hắn còn nói cho Phí Ốc biết, nếu Phí Long- cũng là con của Phí Ốc có ý muốn, hắn có thể tiến cử Phí Long phục vụ trong quân đội. Bất kể là Võ Uy Tào quân hay là làm trướng hạ của Trường An Tào Hồng, Tào Bằng đều có thể đảm bảo.
Cuối cùng Phí Ốc chọn cho Phí Long đi Trường An.
Không phải y không tin Tào Bằng mà ở trong tâm trí người Lương Châu, Trường An là một nơi phong thủy trù phú.
Còn nếu tiếp tục ở lại Lương Châu?
Không thể!
Tây Lương đã có một Phí Ốc rồi! Y phấn đấu hơn nửa đời người, đem con gái gả cho Mã Đằng, sau lại có phản loạn Hàn Toạn nên tiền đồ gia tộc không thể mở rộng được. Nếu nói Phí Long tiếp tục ở lại Lương Châu thì trước sau không thể nào hòa nhập với Trung Nguyên. Quân không thấy Hàn Toại, quý làm thái thú quận Kim Thành. Nhưng trên thực tế, hy vọng lớn nhất của Hàn Toại chính là được sĩ lâmTrung Nguyên tán thành. So với danh sĩ Giả Hủ của Lương Châu kia thì việc rời khỏi Lương Châu hiện giờ quý không thể nói.
Đi Trường An mới là lối thoát duy nhất của Phí Long.
Sau khi được Tào Bằng bảo đảm, Phí Ốc hoàn toàn hạ quyết tâm.
Y thảo luận với Giả Tinh, đầu tiên là phải trấn an Mã Siêu rồi sau đó nghĩ cách nhất cử lưỡng tiện.
Vì để bảo đảm an toàn, Phí Ốc đi tìm Mã Ngoạn rồi ngả bài cho hắn biết. Không ngờ Mã Ngoạn không hề xem trọng Mã Đằng. Trước kia hắn quy thuận Mã Đằng là do bất đắc dĩ. Bây giờ Phí Ốc có lối thoát, tất nhiên hắn sẽ không từ chối. Cho nên chiếu theo kế hoạch, Mã Ngoạn dẫn binh tiến vào chiếm giữ thành Doãn Ngô trước, khống chế hoàn toàn huyện thành.
Mã Siêu đóng quân ở ngoài thành nên tất nhiên không thể biết được.
Đợi đến khi mọi việc chuẩn bị sẵn sàng, Phí Ốc sẽ chọn thời điểm tập kích Mã Siêu.
Kế hoạch tập kích tưởng chừng không chút sai sót, không ngờ vì vấn đề tốc độ xe mà bị Hồ Tuân nhìn ra sơ hở.
Nếu đã bị nhìn thấu thì chỉ còn đường tấn công.
Hơn trăm chiếc xe bò bốc cháy phóng về phía doanh trại của Mã Siêu.
Tào Bằng không nghĩ ngợi nhiều. Hắn thấy Mã Siêu xông đến thì không nói nhiều liền giục ngựa ra đón. Họa Can Kích vẽ ra một vòng sáng trong không trung, bổ vào đại thương của Mã Siêu. Người mượn sức ngựa, ngựa mượn uy của người, một kích hiểm ác tung ra khiến song chưởng của Mã Siêu run lên, con Đạp Tuyết Ô Truy lùi lại phía sau hơn mười bước.
A?
Tào Bằng cảm thấy khác thường.
Sức mạnh và sức chống đỡ của Mã Siêu dường như tăng lên rất nhiều so với lần giao chiến trước.
Đã trải qua bao lâu rồi?
Lần giao đấu trước giữa Tào Bằng và Mã Siêu tuy chỉ mới một tháng nhưng không ngờ Mã Siêu đã tiến bộ như vậy? Tất nhiên không có khả năng này! Không nói đến tuổi tác của Mã Siêu đã trải qua thời kỳ đỉnh cao, cho dù gã và Tào Bằng cùng thời gian cũng không thể tiến bộ nhanh chóng như vậy. Lần trước giao chiến Mã Siêu còn không thể bình tĩnh tự tin chống đỡ như vậy. Vậy mà lần này, không ngờ gã có thể ngồi yên trên lưng ngựa không sứt mẻ gì. Trong đó tất nhiên có phần kỳ lạ nào đó.
Ánh mắt Tào Bằng đảo qua Đạp Tuyết Ô Truy, lập tức hiểu rõ!
Song đăng, cao sổ?
Thảo nào Mã Siêu ung dung như vậy. Hóa ra gã đã phát hiện ra bí mật của mình.
Tuy nhiên Tào Bằng không hề kinh ngạc.
Thật ra yên ngựa và bàn đạp không phải là bí mật kinh thiên gì. Làm ra những vật này không có gì đặc biệt phức tạp. Có thể nói, chỉ cần có một bức tranh vẽ hình, tìm một thợ thủ công là có thể tạo ra. Bị phát hiện là chuyện sớm muộn, cũng không có gì là khó lường. Nhưng Tào Bằng vẫn âm thầm khen ngợi Mã Siêu này đúng là một tên khó đối phó.
Chỉ giao phong một lần mà gã có thể cảm thấy sự tồn tại của cao an và song đăng?
Tào Bằng không kìm nổi mỉm cười:
-Mạnh Khởi huynh, hiện tại chúng ta huề nhau, có thể thả sức đấu.
Nói xong, hắn xoay ngựa lại, lao kích ra.
Mã Siêu giận dữ:
-Tên nhãi ngươi cũng không biết xấu hổ. Cái gì mà huề nhau? Bố ngươi trên người ngay cả nửa phiến giáp cũng không có, ngươi lại trang bị đầy đủ.
Trong lòng tuy rằng tức giận nhưng Mã Siêu không hề có chút bối rối.
Hắn cắn răng, đại thương run lên đập vào Họa Can Kích, giục ngựa tiến tới giao chiến với Tào Bằng.
Đây là lần giao chiến thứ hai của hai người.
Tuy rằng chỉ giao chiến qua một lần nhưng hai bên lại hiểu rất rõ đối phương.
Lần trước Tào Bằng giao chiến với Mã Siêu mấy trăm hiệp ở Loan Điểu, đối phương có chiêu gì cũng đại khái có thể biết rõ trong đầu.
Cho nên trận chiến này, hai người đã quen thuộc nhau, lại trở nên càng hung hiểm.
Kinh nghiệm của Mã Siêu phong phú, thương mã thuần thục. Tào Bằng trẻ trung khỏe mạnh, nhuệ khí vô cùng dồi dào. Lần giao chiến này, hai bên không hề có nửa phần dù xét, các chiêu tung ra đều nhắm vào điểm yếu của đối phương thành ra khó phân thắng bại. Tuy nhiên Mã Siêu bị Tào Bằng cuốn lấy, còn những bộ hạ của hắn thì không thể ngăn cản được. Bàng Minh xung trận lên trước, vũ thương chạy vọt vào doanh trại địch.
Đại thương của hắn tung bay như giao long rời bến.
Tùy tùng của Mã Siêu tuy rằng đều là những chiến binh lực sĩ nhưng vẫn không thể sánh bằng với Bàng Minh.
Chiến mã lướt qua, giết được là người chết ngựa đổ. Một trăm tên lính bạch đà theo sát sau đó khua đao lung tung trong loạn quân.
Rõ ràng trang phục của quân Tây Lương và quân bạch đà không hề giống nhau.
Trong ánh sáng chói mắt, chỉ cần y giáp đối thủ không phải màu trắng thì đó chính là kẻ thù.
Mạch đao quét ngang, máu chảy thành sông.
Mã Siêu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết không khỏi sốt ruột trong lòng. Nhưng hắn bị Tào Bằng gắt gao cuốn lấy nên không có cách nào khác. Sau khi hai người giao phong hơn mười hiệp, Mã Siêu trở nên nguy cấp hơn. Mất đi giáp trụ phòng hộ làm hắn bó tay bó chân. Nhưng thấy Tào Bằng từng bước ép sát, Mã Siêu nổi giận. Khi hai ngựa áp sát thì Mã Siêu đột nhiên hét lớn một tiếng, đứng thẳng trên lưng ngựa, vứt bỏ thương rồi lập tức bay về phía Tào Bằng tấn công.
Tào Bằng bất ngờ không kịp phòng ngự, bị Mã Siêu ôm lấy.
Cơ thể cũng không chống cự được, lập tức bị Mã Siêu đập từ trên lưng ngựa ngã ầm một cái xuống đất.
Ngay tại chỗ, Mã Siêu lăn một vòng rồi xoay người đứng dậy.
Còn Tào Bằng lại cảm thấy đầu óc choáng váng ong ong. Hắn mặc trọng giáp, tuy rằng tăng cường lực bảo vệ nhưng bị Mã Siêu đập ngã từ trên ngựa xuống, rơi quá nặng. Hắn lấy sức lắc lắc đầu, Phương Thiên Họa Kích cũng không biết văng đi đâu. Tào Bằng vừa mới tỉnh táo lại thì đã thấy Mã Siêu chạy tới trước mặt. Gã lao về phía Tào Bằng, quyền cước bay múa, tung một trận đả kích hung hãn.
Theo bản năng, Tào Bằng giơ hai tay bảo vệ đầu, liên tục lui về phía sau.
Tuy nói rằng trên người Tào Bằng mặc giáp trụ có thể chặn phần lớn lực quyền của Mã Siêu, nhưng giáp trụ kia cồng kềnh khiến Tào Bằng không thể linh hoạt tránh né. Trong chớp mắt, hắn bị Mã Siêu tung ra hơn mười quyền thấu xuyên qua áo giáp khiến Tào Bằng cực kỳ khó chịu. “Lão tử so quyền cước cũng không thua kém ai!
Cho dù là Điển Vi Hứa Chử tỷ thí quyền cước với ta cũng đừng mơ chiếm được thượng phong.”
Trận mưa quyền đánh lên người Tào Bằng khiến hắn giận tím mặt. Tào Bằng rống to lên một tiếng, hai tay gỡ thế quyền của Mã Siêu rồi đột nhiên tiến lên, cơ thể hung hãn áp sát lại tung bát cực quyền và thiết sơn. Càng lớn lên thì cơ thể của Tào Bằng càng phát triển cường tráng, bát cực quyền cũng được phát huy thành một loại quyền pháp lợi hại. Tuy rằng giáp trụ trên người ảnh hưởng đến sự linh hoạt của Tào Bằng nhưng hắn không hề sợ quyền cước của Mã Siêu. Cho dù Mã Siêu có đánh lại như thế nào, hắn hoàn toàn không để ý, hoàn toàn tập trung vào đấu pháp khiến cho Mã Siêu liên tục lui về phía sau.
Lúc này binh mã của quận Kim Thành từ bốn phương tám hướng vây quanh lại.
Mã Ngoạn đích thân đốc binh, tiếng la “giết” nổi lên bốn phía.
- Đừng chạy, Mã Mạnh Khởi!
- Đừng để Mã Siêu chạy thoát.
Tiếng hò hét khiến Mã Siêu cảm thấy loạn hết tâm trí.
Tình hình bên phe mình trở nên xấu đi khiến gã cảm thấy áp lực. Tào Bằng hung hãn áp sát cũng khiến Mã Siêu dần dần không ngăn đỡ được. Gã đánh Tào Bằng hơn mười quyền nhưng chưa chắc Tào Bằng bị chuyện gì. Nhưng mỗi lần Tào Bằng công kích đều khiến gã không thể né tránh. Trong tình hình này, Tào Bằng đã dốc hết mười phần lực, hành động tuy rằng không linh hoạt nhưng quyền thuật lại vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Mã Siêu cảm thấy đau đớn vô cùng, càng đánh trong lòng càng kinh hãi.
Lắc mình, gã tránh thoát được quả đấm của Tào Bằng.
Mã Siêu vừa mới đứng vững thân hình thì nghe Tào Bằng hét lớn một tiếng.
Cả một thân thể cồng kềnh đột nhiên bay lên trời rồi hung hãn bổ nhào đến. Tấn công bất thình lình khiến Mã Siêu thất kinh trong bụng. Gã vội vàng lách mình muốn tránh qua, không nghĩ đến việc Tào Bằng tung một quả ưng chảo đúng ngay vào mặt. Một cú ưng trảo cực kỳ khéo léo. Mã Siêu tránh né không kịp, bị Tào Bằng lập tức khống chế.
Trên tay phát lực, trong phút chốc, Tào Bằng móc một cú rồi quăng thân thể đến trước.
Chỉ nghe một tiếng gấm lụa xé toạc, Mã Siêu hét lên một tiếng thảm, thân thể như bị đại chùy đạp trúng, lập tức bay lên.
Một ngụm máu tươi phun ra, Mã Siêu bay ra mấy thước, ngã vật trên mặt đất.
Lúc này búi tóc Mã Siêu rối tung, nhếch nhác không thể tả.
Một bên ống tay áo bị xé rách, lộ ra một bên cánh tay. Trên cánh tay có ba đường vết máu, máu thịt lẫn lộn, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Đang là mùa đông nên quần áo trên người Mã Siêu khá dày.
Nếu là quần áo mỏng một chút thì một chiêu ưng trảo của Tào Bằng có thể đã xé rách cả cánh tay của gã. Phần ngực áo bào gấm tả tơi dính vết máu. Mã Siêu giãy dụa đứng lên, ánh lửa chiếu rọi xuống lộ rõ khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
Tào Bằng đã vận dụng ngàn cân lực để tung ra cú thiết sơn này.
Cũng may là cơ thể Mã Siêu cường tráng, nếu không thì chí ít đã mất nửa cái mạng.
Nhưng dù vậy, Mã Siêu vẫn không ngừng chống đỡ. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, ánh mắt đỏ rực nhìn Tào Bằng chằm chằm.
Mặc dù bây giờ là thời kỳ sung mãn của Mã Siêu, Tào Bằng vẫn không hề sợ hãi, hơn nữa lúc này hắn đã phế đi một nửa sức mạnh của Mã Mạnh Khởi. Bản thân hắn hiểu rõ uy lực khi vận dụng cú thiết sơn này. Vốn đây là một sát chiêu trong bát cực quyền. Hơn nữa lúc này hắn mặc trên người áo giáo nặng trịch nên uy lực càng lớn hơn nữa. Nếu là người bình thường thì không thể nào chống đỡ được.
Tàp Bằng cười ha hả, xoay người nhặt lên một thanh trường đao trên mặt đất, đi nhanh về phía Mã Siêu.
Mã Siêu muốn đứng lên ứng chiến nhưng ngực gã đau nhức khiến gã có cảm giác giống như bị tê liệt, không còn chút sức lực nào.
Gã trơ mắt trừng trừng nhìn Tào Bằng đi tới nhưng không thể ngăn cản được.
-Mạnh Khởi, hôm nay ngươi bại không phải vì chiến đấu mà bởi vì ngươi không thấy rõ thời thế thiên hạ.
Tào Bằng đi đến trước mặt Mã Siêu không kìm nổi bật ra một câu.
Mã Siêu cười to, mắng:
-Tiểu tặc đừng vội đắc ý. Mã Siêu cho dù chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
-Vậy để ta xem ngươi không buông tha ta thế nào.
Tào Bằng vừa nói thì giơ tay nâng trường đao lên.
Trong ánh lửa, ánh sáng của trường đao lấp lánh, lộ ra tử khí lạnh lẽo.
Nhìn thấy ánh đao lạnh lẽo, Mã Siêu nhắm mắt lại, trong lòng thầm nhủ một tiếng: “xong rồi!”
Gã đã mất sức phản kháng chỉ có thể nhắm mắt chờ chết. Nói thì chậm nhưng khi đó thì nhanh. Ngay khi Tào Bằng giơ tay bổ trường đao xuống thì trong tích tắc nghe một tiếng dây cung vang lên, một mũi tên bay tới.
Tào Bằng giật mình vội vàng nghiêng mình tránh qua nhưng đã thấy mũi tên kia bay vút tới vào chính giữa cổ tay Tào Bằng. Tào Bằng “A” lên một tiếng, trường đao trong tay hắn rơi xuống mặt đất. Hắn phản ứng cực kỳ nhanh, để trường đao rơi khỏi tay trong nháy mắt, bay ngược về phía sau. Đầu tiên Mã Siêu ngẩn ra rồi sau đó nhặt trường đao lên định chém Tào Bằng nhưng đã chậm. Một đao hung ác chém vào trong khoảng không.
- Đại công tử, chạy đi!
Một con khoái mã từ trong đám loạn quân lao ra.
Lập tức một tên tiểu tướng phi nhanh tới trước mặt Mã Siêu.
Y nằm rạp trên lưng ngựa, thò tay ra rồi ôm lấy cánh tay Mã Siêu:
- Đại công tử, chớ nên tham chiến.
Cùng lúc đó, khoái mã của Bàng Minh cũng phóng tới.
Trong lòng Mã Siêu biết, khả năng muốn giết Tào Bằng đã không còn. Gã cắn răng một cái chịu cơn đau trên người, xoay người nhảy lên lưng ngựa.
Tên tiểu tướng cũng không chậm trễ, giục ngựa chạy đi.
Lúc này Bàng Minh cũng chạy tới trước mặt Tào Bằng, thả người nhảy xuống chiến mã.
- Công tử có sao không?
Tào Bằng ôm cổ tay đang chảy máu đầm đìa, nhìn Mã Siêu chạy trốn lẩn vào trong sương mù, không khỏi dậm chân oán hận.
-Tiểu tử kia là ai?
Là hắn đang hỏi tiểu tướng đã cứu Mã Siêu.
Bàng Minh lắc đầu:
-Không biết, trước kia chưa từng nghe nói qua.
- Đáng chết!
Tào Bằng nghiến răng nghiến lợi mắng.
Sắp giết được Mã Siêu mà gã lại chạy trốn, không khác gì thả hổ về rừng. Sớm muộn gì Mã Siêu nhất định sẽ phòng thủ và phản công lại. Tào Bằng muốn đuổi theo nhưng lại không thấy ngựa. Tào Bằng huýt một tiếng dài thì nghe thấy tiếng con Sư Hổ Thú hí, vọng từ trong chiến trường lại. Nó đi cùng với một con chiến mã đang rên rỉ.
Đạp Tuyết Ô Nhã mình đầy thương tích bị Sư Hổ Thú kéo lại đây.
Có thể dễ dàng nhận thấy, vừa rồi khi Tào Bằng và Mã Siêu giao chiến thì con Sư Hổ Thú và Đạp Tuyết Ô nhã cũng đã xảy ra một cuộc chiến ác liệt.
Đạp Tuyết Ô Nhã tuy nói là hãn huyết bảo mã, nhưng so với Sư Hổ Thú dường như vẫn còn kém một bậc.
Chí ít, trên người Sư Hổ Thú tuy là có vài vết thương nhưng vẫn còn khá hơn trăm lần so với Đạp Tuyết Ô Nhã. Đạp Tuyết Ô Nhã bị Sư Hổ Thú chế phục lẽo đẽo đi phía sau. Trong chớp mắt, Sư Hổ Thú đã đi tới trước mặt Tào Bằng. Nó nhìn thấy bộ dạng Tào Bằng và máu chảy trên tay thì phẫn nộ gào rít lên, ngửa mặt lên trời hí vang không ngừng. Con Đạp Tuyết Ô Nhã sợ tới mức bốn vó như nhũn ra, không dám rên tiếng nào.
- An Bình, nơi này giao cho ngươi. Tốc chiến tốc thắng, không thể tha tên nào.
-Tốc chiến tốc thắng, không tha một tên nào.
Bàng Minh hét lớn, cầm thương leo lên ngựa, quát lớn:
- Công tử vừa ra lệnh tốc chiến tốc thắng, không để một tên nào chạy thoát.
Binh Bạch Đà cùng hò hét, tiếng đao múa càng thêm hung ác.
Trong chớp mắt, quân Tây Lương bị giết, gào khóc thảm thiết, thất bại tan tành!
Tiếng kêu của quân Tây Lương dần dần nhỏ đi, chỉ còn lại một số binh lính vẫn còn ngoan cố chống cự. Đèn đuốc rong doanh trại sáng trưng chiếu sáng toàn bộ. Một đống thi thể nói rõ cho mọi người biết ở nơi này đã từng xảy ra một cuộc chiến thảm khốc. Ba trăm người hầu cận của Mã Siêu đã chết trận một nửa. Còn lại một nửa thì một nửa người của nam quận đã đầu hàng quân Tây Lương, hoặc phần nhiều đều bị thương. Mỗi người nhìn qua đều vô cùng thảm thương.
Vết thương của Tào Bằng không nghiêm trọng lắm.
Lúc đó một tên của tiểu tướng Tây Lương nhìn qua có vẻ nghiêm trọng nhưng thật ra không có ảnh hưởng gì nhiều.
Sau khi băng bó đơn giản, Tào Bằng đã có thể cưỡi ngựa. Phí Ốc cưỡi ngựa theo sau, hai người cùng đi vào chiến trường.
Lúc này đã tờ mờ sáng.
Nhưng sương mù vẫn chưa tan đi khiến cho tầm nhìn vẫn còn không rõ.
Tiểu doanh trại đã biến thành đống hoang tàn đổ nát. Lều trại gần như bị thiêu hủy toàn bộ. Trên mặt đất lăn lóc một cái đầu trâu đang bốc cháy. Thi thể bị đốt cháy sáu bảy phần tỏa ra mùi vị nồng đậm. Những xe xa trượng đổ sấp đã được dập tắt hoặc một vài cái vẫn còn đang bốc cháy trong đống đổ nát.
Phí Ốc không ngủ một đêm!
Ánh mắt gã đỏ lên giống như mắt thỏ, vẻ mặt tiều tụy.
Ngược lại, Mã Ngoạn có vẻ rất nhanh nhẹn, nhưng cũng lạnh tĩnh. Gã đi song song với Phí Ốc, theo sát phía sau Tào Bằng, nhìn thấy bóng của Hùng Khôi, trong lòng vẫn luôn bồn chồn. Thanh niên đi trước mặt này đã chiến thắng đệ nhất mãnh tướng Tây Lương xưng là Mã Siêu. Dưới trướng hạ của Tào Công quả nhiên là có nhiều hào sĩ. Vị Tào công tử này không hổ danh là ái tướng của Tào công.
-Công tử, đã thăm dò ra được tên tiểu tử kia.
-Ừ!
Bàng Minh tiến lên, ghìm cương ngựa, trầm giọng nói: -Kẻ dẫn Mã Siêu đi tên là Hồ Tuân.
Nghe nói là sau khi Mã Siêu thu nhận Doãn Ngô làm thân binh, tuy rằng thời gian không lâu nhưng đặc biệt rất coi trọng người này.
-Doãn Ngô binh?
Mã Ngoạn ngẩn ra, lộ vẻ căng thẳng.
Tào Bằng cười nói: -Tướng quân không phải lo lắng. Chẳng qua là ta quá khinh địch nên mới bị Hồ Tuân đánh lén, không thể trách ngươi.
-Công tử anh minh!
Mã Ngoạn đúng là sợ Tào Bằng vì Hồ Tuân mà trút giận sang cho hắn.
Gã phản Hàn Toại, lại phản Mã Đằng. Nếu Tào Bằng không tin lời của gã thì gã chỉ còn lại con đường đi làm mã tặc. Tuy nhiên Hồ Tuân là người như thế nào? Nói theo đạo lý, nếu y có thể bắn bị thương công tử thì hẳn không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
-Hồ Tuân kia vốn là người coi cửa của Doãn Ngô.
Mã Ngoạn thở dài một hơi: “Là kẻ trông cửa cho Doãn Ngô, không phải là người của ta!”
Gã quay đầu nhìn qua Phí Ốc thì thấy vẻ mặt Phí Ốc cũng đang miên man.
Tất nhiên Phí Ốc cũng không biết Hồ Tuân là thần thánh phương nào.
Cũng may Tào Bằng không để tâm truy cứu việc này mà rất độ lượng khoát tay: -Chỉ là một cái xe con, không cần phải lo lắng. Đi chú ý lai lịch tên tiểu tốt này thì chẳng thà lưu ý động tĩnh của Mã Siêu. Mã Mãnh Khởi, mãnh hổ Tây Lương, tuyệt đối không thể xem thường. Hắn bị ta đánh bị thương, chắc là không trốn xa lắm. Ngoài ra xin phiền Phí công và Mã tướng quân nghĩ cách lập trạm kiểm soát điều tra hai người này. Tuyệt đối không thể để Mã Siêu thả hổ về rừng. Nếu không thì sẽ là họa cho Kim Thành của Lương Châu.
-Gì!
Vô tình, Tào Bằng đã nắm quyền chủ đạo.
Đây là điểm hoán chuyển rất tài tình. Khi Phí Ốc và Mã Ngoạn quyết định tập kích Mã Siêu thì quan hệ của bọn họ với Tào Bằng đã thay đổi. Có lẽ chính bọn họ không ngộ ra được. Nhưng trên thực tế, thái độ hạ mình của bọn họ tỏ ý cho Tào Bằng lấy thể chủ đạo và phải phụ thuộc vào Tào Bằng.
Không có biện pháp nào, bọn họ đã không còn lựa chọn.
Hồ Tuân?
Tào Bằng cầm roi ngựa đánh khe khẽ.
Sau khi hắn xác định không có ấn tượng gì với cái tên Hồ Tuân này thì đã bỏ qua người này.
Đối với Tào Bằng mà nói, Hồ Tuân chẳng qua chỉ là một tên tiểu tốt.
Nếu hiện giờ Phí Ốc đã tạo phản thì kế tiếp chính là lúc thu chức quan Võ Uy chiến sự. Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi gỡ một tấm thẻ bài ở thắt lưng ra đưa cho Mã Ngoạn: -Mã tướng quân, làm phiền ngươi phái một người tâm phúc lập tức đi tới Thương Tùng, lấy lệnh bài này gặp Phan Chương Bàng Thống, sau đó lệnh cho bọn họ lập tức xuất binh, giáp công đánh Trương Dịch nhi.
Tào Bằng nói chuyện nhưng lại nhìn qua Phí Ốc.
Phí Ốc làm sao có thể không rõ ý của Tào Bằng.
Y lập tức chắp tay trên lưng ngựa: -Công tử yên tâm. Ta lập tức phái người báo tin cho Trình Ngân bên kia, bảo hắn xuyết thủ doãn nhai. Xin công tử phái người tiếp nhận chức lệnh cư. Còn về phía Du Trung, ta đã phái người đi, chắc là sẽ có kết quả rất nhanh.
-Như vậy rất tốt!
Tào Bằng gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Hắn do dự một chút rồi hạ giọng nói: -Còn có một việc phải làm phiền Phí công.
-Xin công tử chỉ giáo.
-Thạch Thao, huyện lệnh Lâm Thao hiện giờ không rõ tung tích. Huynh trưởng kết nghĩa của ta là Vương Mãi cũng không biết tung tích. Ngoài ra, đại tướng tâm phúc của ta là Bàng Đức lãnh binh lẻn vào Lũng Tây, đến nay cũng không rõ tin tức. Mạng lưới quan hệ của Phí công ở Lương Châu rất rộng, giao hữu nhiều. Cho nên Tào mỗ mới có yêu cầu quá đang, mong Phí công bỏ tâm hỏi thăm tin tức của bọn họ giúp ta.
Trong lòng Phí Ốc liền thoải mái.
Tào công tử nhờ ta giúp việc riêng, là coi ta như người một nhà.
Hắn vội vàng nói: -Công tử yên tâm. Phí mỗ chắc chắn nghĩ biện pháp mau chóng tìm được bọn họ.
Tào Bằng thở dài một hơi.
Hắn quay đầu ngựa, vẻ thản nhiên nói: -Mã Siêu thua chạy, sớm muộn gì Mã Đằng cũng nhận được tin tức. Mã Ngoạn tướng quân!
-Dạ!
-Ta muốn cho ngươi mượn binh mã, đánh úp trong đêm.
Thừa dịp Mã Đằng chưa nhận được tin tức thì thừa dịp đánh úp, cùng hắn tử chiến một trận. Không biết tướng quân có nguyện theo ta?
Tào Tặc Tào Tặc - Canh Tân Tào Tặc