Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 454: Đạt Thành Hiệp Nghị
ừa nhìn thấy vẻ mặt của Ngưu Văn Cường, mấy người đều cảm thấy bất diệu, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, cuối cùng vẫn để sót chuyện này.
Đỗ Vũ Phong nói: "Mấy người chúng ta lâu lắm rồi không tụ họp đông đủ, cùng nhau cạn một chén nào!" Mấy người khác nhao nhao hưởng ứng. Ngưu Văn Cường cũng nân chén, gã nhìn mấy vị bằng hữu, trong lòng cảm thấy ấm áp, gã nói: "Anh em, tôi biết mọi người quan tâm tôi, tôi cũng chỉ thấy khó chịu chốc lát thôi, giờ đỡ nhiều rồi, chẳng phải chỉ là hai trăm vạn thôi sao, làm ăn phải có lời có lỗ, chút năng lực chịu đựng này tôi mà không có thì uổng cốc lăn lộn trong giới sinh ý nhiều năm như vậy, các cậu yên tâm, tôi hiện tại đỡ rồi, đừng bởi vì sợ tôi bị kích thích mà không ăn đồ thủy sản."
Mấy người đều bật cười, bọn họ cùng cạn một chén, Ngưu Văn Cường nói: "Cám ơn! Thực sự cám ơn mọi người!"
Triệu Tân Vĩ nói: "Càng nói càng khách khí, cái gì gọi là bạn bè chứ, bình thường ăn uống với nhau thì là bạn bè rượu thịt, đến khi xảy ra chuyện, có thể ở bên nhau mới là bạn bè thật sự.
Ngưu Văn Cường gật đầu.
Trương Dương nói: "Đừng nhìn chúng tôi bình thường đều thích trêu cậu, đó là bởi vì chúng tôi quý cậu, hi vọng cậu tiến bộ."
Ngưu Văn Cường nói: "Thôi đi, đó là các cậu ý thế khinh người, đều làm quan cả, chỉ có tôi là làm dân thường."
Đỗ Vũ Phong cười nói: "Một phía có nạn, tám phía chi viện, chúng tôi tuy không có bao nhiêu tiền nhưng cũng muốn giúp chút ít."
Trương Dương nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ nói với phía bảo vệ môi trường, chuyện cho vay chắc không gấp vậy đâu."
Ngưu Văn Cường cảm động gật đầu.
Khương Lượng nói: "Nào mọi người, đừng có ủ dột như vậy nữa, chuyện to bằng cái rắm thôi mà, vượt qua rồi sẽ là trời cao biển rộng."
Ngưu Văn Cường đang định biểu lộ vài câu quyết tâm thì điện thoại đổ chuông, gã vội vàng bắt máy, là bãi nuôi trồng gọi điện tới, nguyên nhân của sự cố đã tra rõ rồi, nước từ sông Vũ Xuyên chảy vào hồ Phong Trạch bị ô nhiễm, nguyên nhân là nhà máy da thuộc số hai của Phong Trạch làm trái nguyên tắc thải nước ô nhiễm vào sông, cho nên mới tạo thành ô nhiễm, nước thải qua sông Vũ Xuyên chảy vào hồ Phong Trạch, làm ô nhiễm mặt hồ, khiến cho cua cá trong bãi nuôi dưỡng của Ngưu Văn Cường bị chết hàng loạt.
Ngưu Văn Cường nghe xong liền nổi giận, nói: "Bọn họ có còn quan niệm bảo vệ môi trường không, nước thải không qua xử lý mà tủy tiện xả ra, khiến cho cua cá của tôi chết hết, tôi phải tìm họ đòi buồi thường!"
Trương Dương cười nói: "Vấn đề được giải quyết rồi, tìm kẻ gây ô nhiễm là xong thôi, bọn họ tạo thành bao nhiêu tổn thất cho cậu thì cậu cứ tìm họ mà đòi bồi thường bấy nhiêu."
Ngưu Văn Cường nghiến răng nghiến lợi nói: "Phải tăng bồi thường gấp đôi, tôi còn có lợi nhuận nữa!" Thằng ôn này lúc này cũng coi như là hồi phục được chút thần khí, gã biết năng lực của Trương Dương, chuyện là xảy ra trên mảnh đất Phong Trạch này, huống chi chuyện này đạo lý vốn là ở phía gã, vụ kiến này chắc thắng không thua, nghĩ tới tổn thất của mình cuối cùng cũng có thể gỡ gạc lại, Ngưu Văn Cường lúc này thoải mái hơn nhiều, rót đầy chén rượu, lớn tiếng nói: "Ai nói không say không về ý nhỉ. Nào, chúng ta uống hết mình nào."
...
Nhà máy da thuộc Phong Trạch số hai là một xí nghiệp sắp đóng cửa, tháng này vừa được nhà máy da thuộc Phong Trạch thu mua, tuy hợp đồng đã ký rồi, nhưng hiện tại nhà máy da thuộc Phong Trạch vẫn chưa chính thức tiếp quản, sản xuất của nhà máy vẫn đang tiếp tục, đám lãnh đạo trước đây vẫn còn trên cương vị. Lúc Ngưu Văn Cường tìm tới lãnh đạo của nhà máy, ai ai cũng đùn đẩy, nói tóm lại là bọn họ thừa nhận người xả nước bẩn là họ, nhưng trong nhà máy hiện giờ không có người quyết định, căn cứ vào hợp động thì đơn vị thượng cấp của họ là nhà máy da thuộc Phong Trạch, bảo Ngưu Văn Cường tới tìm lãnh đạo thượng cấp của họ, còn đưa cả hợp đồng cho Ngưu Văn Cường xem. Ngưu Văn Cường không biết làm sao, chỉ đành quay về Phong Trạch tìm đơn vị thượng cấp của họ.
Quản đốc nhà máy da thuộc Phong Trạch Đổng Hân Vũ là một xí nghiệp gia trẻ tuổi có tiếng ở Phong Trạch, vào hội kinh mậu mùa hè, còn ký được một khoản hợp đồng gia công trang phục với tập đoàn Thiên Kiêu, xí nghiệp đang ở vào lúc phát triển mạnh, xét thấy quy mô sản xuất hiện tại đã không thỏa mãn được yêu cầu của sự phát triển, cho nên mới đưa ra quyết định mua lại nhà máy da thuộc Phong Trạch số hai, hợp đồng vừa mới ký không lâu, kế hoạch tiếp quản và cải cách cũng đang trong thời gian tiến hành, nhưng cũng không ngờ công tác còn chưa hoàn toàn giao nhận thì lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Ngưu Văn Cường tìm tới nhà máy da thuộc, sơ lược kể lại sự việc, trong cả quá trình Ngưu Văn Cường khá là kiềm chế, gã sau cùng chỉ ra tổn thất của mình: "Bãi nuôi trồng mà tôi thầu đã bị nước thải ô nhiễm của các cô khiến cho cua cá chết hết, căn cứ vào thống kê sơ bộ, các cô đã tạo thành tổn thất hơn hai trăm vạn cho chúng tôi, tôi chính thức yêu cầu cô bồi thường!"
Đổng Hân Vũ nói: "Anh tới văn phòng của tôi, lải nhải lâu như vậy, tôi muốn hỏi anh một câu, chuyện này có liên quan tới tôi à?"
Ngưu Văn Cường nghe thấy vậy liền nổi giận: "Sao lại không liên quan gì tới cô? Nhà máy da thuộc Phong Trạch số hai là xí nghiệp của các cô, bọn họ gây chuyện đương nhiên là cô phải gánh trách nhiệm."
Đổng Hân Vũ nói: "Câu này của anh đúng là chẳng có đạo lý gì cả, chúng tôi là nhà máy da thuộc Phong Trạch, vì sao chuyện của nhà máy da thuộc Phong Trạch số hai mà chúng tôi lại phải gánh trách nhiệm."
Ngưu Văn Cường nói: "Cô đã ký hợp đồng thu mua rồi, hiện tại pháp nhân của xí nghiệp là cô, tôi không tìm cô thì tìm hai."
Đổng Hân Vũ nói: "Ngưu tiên sinh, xí nghiệp gây ô nhiễm sông Vũ Xuyên có tới hơi hai mươi nhà, anh bằng vào gì mà nhận định rằng nước bẩn do nhà máy da thuộc Phong Trạch số hai thải ra làm cua cá của anh chết?"
Ngưu Văn Cường nói: "Kỹ thuật viên của tôi đã hóa nghiệm chất nước rồi, chính là nước thải của các cô có kịch độc, khiến cho cua cá của tôi chết sạch."
Đổng Hân Vũ nói: "Có một chuyện tôi phải nói rõ với anh, tôi không phải là quản đốc của nhà máy da thuộc Phong Trạch số hai, cũng không phải là đại biểu pháp nhân gì cả, chuyện của họ tôi không chịu trách nhiệm."
Ngưu Văn Cường tức giận nói: "Tôi đã xem qua hợp đồng của các cô rồi, rõ ràng là cô đã mua nhà máy da thuộc số hai."
Đổng Hân Vũ nói: "Hợp đồng là hợp đồng, tôi còn chưa chính thức tiếp quản nhà máy, quản đốc của nhà máy da thuộc số hai hiện tại bởi vì tham ô mà đang tiếp nhận điều tra, y mới là đại biểu pháp nhân của nhà máy, anh đi tìm y đi."
Ngưu Văn Cường nói: "Cô căn bản là đùn đẩy trách nhiệm!"
Đổng Hân Vũ nói: "Còn anh căn bản là mè nheo."
Ngưu Văn Cường nói: "nếu cô không phải là đàn bà con gái thì tôi đập cho cô một trận rồi!"
Đổng Hân Vũ nói: "Cho anh mượn thêm một lá gan anh cũng không dám đụng một ngón tay vào tôi, tôi sẽ khiến cho anh hối hận vì tới đây đó."
Ngưu Văn Cường tuy là nói vậy, nhưng động thủ thì không dám, một là đàn ông không đấu với đàn bà, hai là, đây là địa bàn của người ta, chỉ cần Đổng Hân Vũ hô một tiếng, đám bảo vệ cũng không phải là hạng giá áo túi cơm. Ngưu Văn Cường chỉ có thể nhịn cục tức này, ôm đầy một bụng tức bỏ đi. chuyện này đương nhiên không phải cứ thế là xong, trước đó Trương Dương đã lên tiếng với cục bảo vệ môi trường rồi, phía ngư chính cũng đã lên tiếng, Ngưu Văn Cường dưới tình huống tự mình giải quyết vấn đề không được thì sẽ nhờ bộ môn chính phủ tương quan giúp đỡ.
...
Đổng Hân Vũ sau khi cục bảo vệ môi trường tìm tới cửa mới biết được Ngưu Văn Cường là bạn tốt của phó thị trưởng Phong Trạch Trương Dương, lần này là chuyện mà Trương Dương tự mình ép xuống, không ai dám không đối đãi cẩn thận. Quan hệ của Đổng Hân Vũ và bộ môn bảo vệ môi trường không tồi, nhưng điều này không thể là lý do để cô ta thoát khỏi trách nhiệm.
Kỳ thực chuyện này Đổng Hân Vũ cũng thấy oan uổng, cô ta và nhà máy da thuộc Phong Trạch số hai ký hợp đồng còn chưa được nửa tháng, còn chưa kịp toàn diện tiếp nhận thì đã xảy ra chuyện lớn như thế này. Đổng Hân Vũ đối với chuyện bảo về môi trường trước giờ luôn rất coi trọng, điều này từ sau khi cô ta trở thành quản đốc của nhà máy da thuộc Phong Trạch là có thể nhìn ra, cô ta đã đặc biệt nhập vào thiết bị xử lý nước sạch, đảm bảo nước thải công nghiệp được xả ra phù hợp với tiêu chuẩn quốc gia, cô ta là người muốn xí nghiệp đi lên, không thể bởi vì lợi ích ngắn hạn mà hạ thấp tiêu chuẩn. Sau khi mua lại nhà máy da thuốc Phong Trạch số hai, cô ta cũng sẽ tiế hành cải cách nhà máy, một điểm trọng yếu trong đó chính là cải thiện vấn đề bảo vệ môi trường của nhà máy, nhưng không ngờ cải cách của cô ta còn chưa bắt đầu đã gặp phải chuyện phiền phức này. Đổng Hân Vũ lúc ban đầu còn nghĩ rằng cùng lắm là phá vỡ hợp đồng, dẫu sao thì pháp nhân hiện tại của xí nghiệp cũng không phải là mình, mình không cần phải chịu trách nhiệm vì chuyện của nhà máy da thuộc số hai, nhưng khi biết rằng Trương Dương đã nhúng tay vào chuyện này, thì cô ta hiểu rằng chuyện này không dễ giải quyết, hợp đồng còn sờ sờ ra đó, mình muốn hoàn toàn vứt bỏ liên quan chỉ sợ là không thể.
Đối với Trương Dương mà nói, chuyện của Ngưu Văn Cường chỉ là một tiết mục xen giữa, hắn chỉ giúp đỡ bắn tiếng với mấy bộ môn, cho tới khi phó thị trưởng Trần Gia Niên tìm tới Trương Dương thì Trương Dương mới biết chuyện này không ngờ lại liên quan tới nhà máy da thuộc Phong Trạch.
Trần Gia Niên ngồi đối diện với Trương Dương trong văn phòng hắn, thở dài, nói: "Cậu nói xem chuyện này sao mà khéo thế? Tiểu Đổng vừa tiếp nhận nhà máy da thuộc Phong Trạch số hai thì xảy ra chuyện lớn như vậy."
Trương Dương vẫn còn có chút ấn tượng với Đổng Hân Vũ, biết rằng cô ta rất có năng lực, lúc trước khi tổ chức hội kinh mậu mùa hè, còn quyên một lượng lớn áo da, lợi dụng áo da để làm phí quảng cáo, từ đó thành công hấp dẫn được sự chú ý của Lâm Thanh Hồng của tập đoàn Thiên Kiêu, ký được hợp đồng hợp tác lâu dài. Trương Dương nói: "Cô ta đã mua nhà máy da thuộc số hai thì phải chịu trách nhiệm vì hành vi của xí nghiệp này.”
Trần Gia Niên nói: "Trương Dương, không phải là tôi nói đỡ cho tiểu Đổng đâu, nhưng kỳ thực con bé này cũng không dễ dàng gì, vực dậy cả một xí nghiệp sắp đóng cửa, hiện tại xí nghiệp đang ở vào lúc phát triển, cho nên nó mới mua nhà máy da thuộc số hai, mà quản đốc của nhà mày da thuộc số hai bởi vì tham ô mà đang bị viện kiểm sát điều tra, pháp nhân còn chưa thay đổi, trước mắt tiểu Đổng không còn chưa kịp tiếp nhận nhà máy da thuộc số hai, chỉ bởi vì bọn họ đã ký hợp đồng mua mà bảo người ta chịu trách nhiệm thì quá đáng quá."
Trương Dương nói: "Vậy chỗ cua cá bị chết của Ngưu Văn Cường thì sao? người ta đầu tư vào Phong Trạch khó khăn lắm mới nuôi lớn của cua cá, chỉ vài ngày nữa là đưa ra thị trường rồi, kết quả lại chết sạch, người làm sai là nhà máy da thuộc, không phải là Ngưu Văn Cường."
Trần Gia Niên nói: "Ngưu Văn Cường tìm nhà máy da thuộc đòi bồi thường hai trăm vạn, mà nhà máy da thuộc thì lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy, nếu thực sự bức họ nôn ra khoản đó, chẳng khác nào là bức một xí nghiệp dân doanh vừa mới đi lên vào tuyệt lộ."
Trương Dương nói: "Lời này của ông tôi không đồng ý. Ai bức bọn họ chứ, là bọn họ tự mình làm ô nhiễm môi trường, không chú ý tới bảo vệ môi trường, hiện tại xảy ra chuyện rồi thì phải gánh hậu quả cho sai lầm của mình, không truy cứu trách nhiệm pháp luật của họ là may rồi đấy."
Trần Gia Niên nói: "Trương Dương, chúng ta làm lãnh dạo thì không thể trơ mắt nhìn một xí nghiệp địa phương cứ vậy phá sản được, phải nghĩ biệt pháp, xem xem có đối sách lưỡng toàn kỳ mỹ không?"
Trương Dương có chút khó xử, nói: "Thị trưởng Tần, chuyện này tôi thực sự là không có chủ ý gì, tổn thất của Ngưu Văn Cường sờ sờ ra đó, nếu như nhà máy da thuộc không cho anh ta một câu trả lời hợp lý, tôi chắc là anh ta khẳng định sẽ làm tới cùng."
Tới nói họ không chỉ là Trần Gia Niên, Tạ Quân Xước cũng tới, cô ta và Đổng Hân Vũ có tư giao không tồi, chị em gặp phải phiền phức lớn như vậy, cô ta không thể không yên không quan tâm. Đổng Hân Vũ và Tạ Quân Xước cùng tới bộ chỉ huy hiện trường xây dựng sân bay mới, là người quen của nơi này, bộ chỉ huy này chính là cô ta xây, gần đây Trương Dương lại giao cho cô ta một số công trình cơ sở. Tạ Quân Xước cơ hồ là mỗi ngày đều xuất hiện ở công trình này. Trước khi Đổng Hân Vũ tới đây, đặc biệt tới nhà máy da thuộc Phong Trạch số hai đi một vòng, sau đó lại nhìn sông Vũ Xuyên bị thải nước bẩn, ngay cả bản thân cô ta cũng không nhìn nổi tình cảnh rác rưởi bốc mùi trên sông.
Trương Dương thấy hai người họ cùng tới, lập tức hiểu ý của họ, tiếp đãi họ trong phòng của khách quý.
Tạ Quân Xước nói ra ý tới với Trương Dương.
Đổng Hân Vũ nói: "Thị trưởng Trương, không phải là tôi đùn đẩy trách nhiệm đâu, nhưng chuyện lần này tôi oan uổng quá, tôi ký hợp đồng mua lại nhà máy da thuộc Phong Trạch số hai chưa tới mười ngày, còn chưa kịp tiếp nhận nhà máy thì đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Hợp đồng mà tôi ký kết với họ cũng được mang tới đây, thị trưởng Trương, ngài xem đi, tôi đã quy định trên hợp đồng, từ ngày ký kết hợp đồng, nhà máy da thuộc Phong Trạch số hai phải toàn bộ dừng sản xuất, cho tới sau khi tôi tiếp nhận nhà máy mới khôi phục lại sản xuất, nhưng bọn họ vẫn lén lút sản xuất, tôi không thể nào chịu trách nhiệm vì hành vi sai trái của họ được!"
Trương Dương nói: "Quản đốc Đổng, kỳ thực chuyện này không thuộc tôi quản, thân là một người bàng quan, tôi nhìn rõ hơn một chút, hợp đồng là có tồn tại thực sự, từ ngày ký hợp đồng, các cô phải chịu trách nhiệm về hành vi của nhà máy da thuộc số hai, còn bọn họ không làm đúng theo hợp đồng, tiếp tục sản xuất. Đây là vì sơ xót của của trong quản lý, là vấn đề nội bộ của xí nghiệp, cô muốn xử lý thế nào thì xử lý."
Đổng Hân Vũ lo đến nỗi sắp khóc rồi: "Thị trưởng Trương, tôi không phải là không muốn chịu trách nhiệm, nhưng chuyện này tôi cũng rất oan uổng, hiện tại pháp nhân của xí nghiệp không phải là tôi, tôi..."
Lúc này có người gõ cửa phòng, Ngưu Văn Cường lúc này cũng tới tìm Trương Dương.
Kẻ thù gặp nhau kiểu gì cũng đỏ mắt, Ngưu Văn Cường và Đổng Hân Vũ hai người tôi lườm anh, anh lườm tôi, có xu thế như muốn nuốt sống nhau.
Tạ Quân Xước nhìn Trương Dương với ánh mắt cầu trợ, Trương Dương cười nói: "Tới đúng lúc lắm, người đương sự tới rồi, vừa hay ngồi xuống nói chuyện đi, chuyện này nên giải quyết thế nào đây."
Ngưu Văn Cường nói: "Có gì mà nói, đưa hai trăm vạn đây thì tôi không kiện."
Đổng Hân Vũ nói: "Anh thèm tiền đến phát điên rồi à, cái chỗ cua cá thối đó của anh mà cũng đáng hai trăm vạn ư?"
Ngưu Văn Cường nói: "Cô nói năng kiểu gì vậy? Tôi đấy là còn nói bớt đi đấy, năm nay giá thị trường của cua lên cao, hai trăm vạn là dự toán thấp nhất của tôi rồi đấy."
Đổng Hân Vũ nói: "Tôi không phải là pháp nhân của xí nghiệp, anh dựa vào gì mà nhận định tìm tôi đòi tiền."
Ngưu Văn Cường nói: "hiện tại vẫn muốn đùn đẩy trách nhiệm à, hợp đồng giấy trắng mực đen ở đó, Đổng Hân Vũ cô từ ngày ký hợp đồng, chính thức tiếp nhận nhà máy da thuộc Phong Trạch số hai, cũng chính là nói, cô chịu trách nhiệm trực tiếp tất cả đối với xí nghiệp, muốn giở trò à?"
Đổng Hân Vũ nói: "Chẳng buồn nói với anh nữa, anh muốn kiện thì kiện, tôi hầu anh tới cùng."
Ngưu Văn Cường nói: "Ái chà, cô đúng là một cục đá trong nhá xí vừa cứng lại vừa thối, tôi nói cho cô biết, tôi đã thảo xong đơn kiện rồi, vụ kiện này tôi thắng chắc, cô tốt nhất lập tức bồi thường tổn thất cho tôi đi, nếu không nhà máy của cô sẽ bị đóng cửa chính đốn, chỉ khoản phạt của bộ môn bảo vệ môi trường thôi cô cũng không chịu nổi đâu."
Đổng Hân Vũ ngoài miệng thì nói cứng, nhưng trong lòng thì đã sợ rồi, chuyện này người đuối lý của là cô ta, bất kể là cô ta có phải pháp nhân của nhà máy da thuộc Phong Trạch số hai hay không thì từ ngày ký hợp đồng, cô ta phải chịu trách nhiệm về nhà máy, cô ta cảm thấy ủy khuất, cảm thấy tuyệt vọng, môi cong lên, cúi đầu xuống bật khóc.
Ngưu Văn Cường cười lạnh, nói: "Giả vờ khóc để được thương hại à, tôi cũng muốn khóc đây này, cua cá chết nhiều như vậy, ai thương cho tôi đây?"
Tạ Quân Xước không nhịn được nữa rồi, chỉ vào Ngưu Văn Cường, nói: "Anh có phải là đàn ông không? Đi khi phụ một cô gái?"
Ngưu Văn Cường nói: "Tôi không khi phụ cô ta, cô ta làm cua cá của tôi chết, là ai khi phụ ai?"
Đổng Hân Vũ lau nước mắt, vành mắt đỏ lựng, nói: "Ngưu Văn Cường, anh bức tôi đấy phải không, cùng lắm là tôi không cần nhà máy nữa, anh có phải là muốn tiền không? Tôi không có, chỉ có một cái mạng này tôi, anh lấy đi."
Đến đây, Ngưu Văn Cường cũng ngây ra, tìm được kẻ đầu sỏ, nhưng người ta lại bảo không có tiền, không lấy được tiền thì khoản nợ ngân hàng của mình thế nào đây? Ngưu Văn Cường nói: "Cô có ý gì, vậy cua cá của tôi bị chết vô ích à?"
Đổng Hân Vũ nói: "Chuyện của nhà máy số hai là tôi xui xẻo, tôi nhận, nhưng anh nếu bắt chúng tôi đền tiền, tôi thực sự không có, nhà máy đang ở vào lúc phát triển, tiền mua nhà máy số hai đều là đi vay, tiền hàng ở bên ngoài còn chưa lấy về được, hiện tại tìm chúng tôi đòi tiền, chẳng khác nào bức nhà máy của tôi vào đường cùng, lòng người cũng là máu thịt mà, anh cứ bức tôi thì nhà máy của chúng tôi chỉ có nước đóng cửa thôi, mấy trăm người không có cơm ăn, anh nhẫn tâm nhìn thấy cục diện đó ư?"
Ngưu Văn Cường nói: "Bọn họ không có cơm ăn thì được thương xót, vậy tôi không có cơm ăn thì ai thương cho tôi đây?"
Đổng Hân Vũ nói: "Anh nếu không có cơm ăn thì tới nhà máy da thuộc chúng tôi đi, tôi dảm bảo mỗi ngày nhà ăn sẽ cấp cho anh bốn món ăn một món canh, chỉ cần anh đừng bắt chúng tôi đền tiền là được."
Ngưu Văn Cường to cả đầu, nói: "Cô tưởng tôi là thằng ngu à? Bốn món ăn một món canh, tôi cho dù là ăn của nhà máy cô cả đời cũng chẳng hết hai trăm vạn của tôi."
Trương Dương và Tạ Quân Xước nghe tới đây, đều không nhịn được mà bật cười, nhưng Ngưu Văn Cường và Đổng Hân Vũ thì không cười nổi, hai trăm vạn, tổn thất này chẳng khiến ai cười cho nổi.
Trương Dương nói: "Tổn thất của Ngưu Văn Cường là sự thực, sự khó khăn và ủy khuất của quản đốc Đổng chúng tôi cũng hiểu, có điều cô có ủy khuất hơn nữa thì cũng không thể để một mình Ngưu Văn Cường phải gánh tổn thất lớn như vậy được?"
Đổng Hân Vũ nói: "Tôi biết, nhưng tôi thật sự là không lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy, thị trưởng Trương, anh là quan phụ mẫu của Phong Trạch chúng ta, anh cũng muốn trơ mắt nhìn một xí nghiệp địa phương bởi vì chuyện này mà đóng cửa chứ?"
Ngưu Văn Cường thầm nghĩ thằng ôn này ngàn vạn lần đừng có trọng sắc khinh bạn, tôi phải đòi bằng được hai trăm vạn, anh phải giúp tôi.
Trương Dương nói: "Tôi thấy thế này đi, nhà máy da thuộc Phong Trạch có xu hướng phát triển không tồi, nếu bởi vì chuyện buồi thường mà phá sản thì quá đáng tiếc, nhưng bãi nuôi trồng của Ngưu Văn Cường cũng bỏ vào rất nhiều tiền và tinh lực. Tổn thất lớn như vậy cũng không thể nào khiến người ta chịu một mình được?" Hắn nhìn Đổng Hân Vũ rồi lại nhìn Ngưu Văn Cường, nói: "Tôi cảm thấy tổn thất của Ngưu Văn Cường có thể coi như là cổ phần đầu tư vào nhà máy da thuộc của các cô, như vậy một là chẳng khác nào nhà máy da thuộc Phong Trạch của các cô không cần phải lấy tiền ra trả anh ta, mà Ngưu Văn Cường trên một phương thức nào đó cũng có được bồi thường."
Đề nghị của Trương Dương có thể nói là khá hay.
Ngưu Văn Cường ngây ra đó, trong đầu cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng tính toán, nhá máy da thuộc Giang Thành là minh tinh trong những xí nghiệp tư doanh của Giang Thành, tiềm lực phát triển rất lớn, biểu hiện vừa rồi của Đổng Hân Vũ Ngưu Văn Cường cũng nhìn thấy, hiện tại tìm cô ta đòi hai trăm vạn căn bản là chuyện không thể, đề nghị của Trương Dương đối với hắn chỉ có lợi.
Đổng Hân Vũ cũng ngây ra, nhá máy da thuộc Giang Thành là cô ta cực khổ gây dựng lên, xuất phát từ ý nguyện của bản thân cô ta, cô ta không muốn người ngoài gia nhập vào xí nghiệp của mình, nhưng chuyện đã phát triển tới nước này thì cô ta cũng không có biện pháp nào khác.
Tạ Quân Xước hôm nay tới là để sắm vai người hòa giải, cô ta cảm thấy đề nghị của Trương Dương cũng rất không tồi, Đổng Hân Vũ tạm thời không cần phải bồi thường, phía Ngưu Văn Cường cũng có thể nhận được bồi thường nhất định, Tạ Quân Xước nói: "Tôi thấy được đấy."
Đổng Hân Vũ nói: "Chuyện này để tôi về nhà máy thương lượng lại đã."
Ngưu Văn Cường nói: "thương lượng cái gì? Có gì mà phải thương lượng, các cô thương lượng thì có thể có tiền à? Chuyện này sâu trong lòng tôi cũng không tình nguyện đâu, có điều thấy nữ đồng chí cô khóc lóc đáng thương quá, tôi cũng không muốn bức cô làm gì, thế này đi, tôi đọc hợp đồng mua bán của các cô, nhà máy da thuộc Phong Trạch số hai đáng giá hơn bảy mươi vạn, sau này nhà máy này chính là của tôi, còn nhá máy da thuộc Phong Trạch các cô thì đưa cổ phần trị giá một trăm ba mươi vạn cho tôi, thế là hai chúng ta không ai nợ ai."
Đổng Hân Vũ nói: "Anh đúng là một con sư tử miệng rộng, có phải là ngay cả quản đốc tôi đây anh cũng muốn cướp không?"
Ngưu Văn Cường nói: "Tôi không có hứng thú với cô, chỉ hứng thú với chức vị quản đốc thôi."
Đổng Hân Vũ tức đến đỏ cả mặt: "Anh đúng là vô sỉ!"
Ngưu Văn Cường nói: "Tôi không hơi đâu đi cãi nhau với cô, hoặc là đưa cổ phần hoặc là trả tiền, tùy cô chọn."
Đổng Hân Vũ ngồi đó suy nghĩ một lúc rồi nói: "thị trưởng Trương, anh đã đề xuất phương án này, tôi cũng không tiện nói gì nữa, cổ phận thì tôi có thể cấp cho anh ta, nhưng tôi có một điều kiện."
Trương Dương cười: "Cô nói đi!"
Đổng Hân Vũ nói: "Tôi hi vọng anh ta nhúng tay vào bất kỳ nghiệp vụ nào của nhà máy chúng tôi, đợi khi trong tay chúng tôi có vốn lưu động rồi tôi sẽ trả tiền cho anh ta."
Ngưu Văn Cường nói: "Vì sao? Tôi có cổ phần, tôi chính là cổ đông của nhà máy da thuộc, còn là đại cổ động nữa, cô không muốn tôi nhúng tay vào nghiệp vụ, thế là có ý gì? Tiền của tôi cô cầm rồi tùy tiện quyết định à? Không có cửa đâu. Đợi cô trả tiền cho tôi rồi, tôi lập tức vỗ đít bỏ đi, lúc đó tôi có thể không nhúng tay vào sự vụ của xí nghiệp." Ngưu Văn Cường nói.
Trương Dương: "Chuyện cụ thể thì hai người tự quyết định đi, tôi bận lắm, không lo được nhiều như vậy, nói chung là phải tâm bình khí hòa, cố gắng đạt thành lượng thứ, tiền cảnh của nhà máy da thuộc rất tốt, nói không chừng ngày mai chuyện của hai người sẽ được giải quyết đó.”
Đổng Hân Vũ nói: "Tôi còn có một điều kiện."
Ngưu Văn Cường trợ mắt lên: "Cô vẫn còn nói điều kiện nữa à?"
Đổng Hân Vũ nói: "Anh nói rằng chúng tôi tạo thành tổn thất hơn hai trăm vạn cho anh, nhưng chỉ là anh nói một cách đơn phương, bên trong bãi nuôi dưỡng còn có cua và cá tích trữ, chúng tôi không thể mùa quáng mua đơn được, tôi đưa anh cổ phần, anh phải giao một nửa quyền sở hữu bãi chăn nuôi cho tôi."
Trương Dương thầm nghĩ, cũng hay, hai người này đều không phải là đèn tiết kiệm dầu, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ cũng là một đôi.
Ngưu Văn Cường nói: "Vì sao?"
Đổng Hân Vũ nói: "Anh không phải nói rằng những thứ trong bãi nuôi trồng đều chết rồi ư? Tôi vì sự sơ xót của nhà máy thuộc da số hai mà phải bán đơn, anh cũng phải gánh một bộ phận trách nhiệm, nếu không thì chúng ta không bàn nữa, anh đi kiện tôi đi, chúng ta gặp nhau trên tòa án."
Trương Dương lại sắm vai người hòa giải: "Ngưu Văn Cường, dẫu sao thì những thử còn lại ở chỗ anh cũng đều là cá chết, cứ thế đi, tình huống cụ thể thì hai người bàn với nhau."
Đổng Hân Vũ và Ngưu Văn Cường sau khi đạt thành hiệp nghị sơ bộ liền rời đi.
Ngưu Văn Cường hôm đó ở lại nhà ăn công trường xây dựng sân bay mới ăn cơm, vấn đề cuối cùng cũng được giải quyết, tình tự của thằng ôn này rõ ràng đã tốt hơn nhiều, buổi trưa không những uống bốn chai bia mà còn ăn một bát cơm to.
Trương Dương nói: "Tâm lý thoải mái chưa?"
Ngưu Văn Cường nói: "hơn nhiều rồi, tôi chỉ tiếc chỗ cua cá đó thôi."
Trương Dương nói: "Những chỗ cua cá đó cũng không chết uổng đâu, giẫm lên xác của chúng cậu còn có thể từ nông dân biến thành xí nghiệp gia rồi đó."
Ngưu Văn Cường bị câu này của Trương Dương chọc cho bật cười.
Trương Dương nói: "Nói một câu thật lòng, Đổng Hân Vũ đó cũng thật là xui xẻo, vừa mua được nhà máy da thuộc số hai thì liền xảy ra chuyện như vậy."
Ngưu Văn Cường nói: "Thương hại người khác có nghĩa là ngược đãi mình."
Trương Dương nói: "Chuyện đã chọn cách xử lý đó rồi, cậu cũng hợp tác với người ta cho tốt đi, tái ông thất mã yên tri phi phúc, không khéo hai người cậu sau khi liên thủ có thể thực hiện được kết quả chung đó."
Ngưu Văn Cường nói: "Để sau hẵng nói đi, tôi đối với da thuộc một khiếu cũng không thông, đừng nói là người ta không muốn tôi quản, cho dù là giao nhà máy cho tôi thì tôi cũng không biết hạ thủ như thế nào."
Trương Dương nói: "Cái đó không dễ dàng đâu, quản lý đều là tương thông."
Ngưu Văn Cường nói: "Thật thà làm ra sự nghiệp không giống làm quan như cậu đâu."
Câu này Trương Dương không thích nghe: "Thì ra cậu làm sinh ý thì thật thà, còn tôi làm quan thì không ra gì?"
Ngưu Văn Cường cười nói: "Cũng không phải vậy."
Lúc này thư ký Phó Trường Chinh của Trương Dương tìm đến, gã nói với Trương Dương: "thị trưởng Trương, quản đốc nhà máy máy móc công trình Lam Sơn đến."
Trương Dương nghe thấy Chu Đông Vũ đến, lập tức đứng dậy về văn phòng.
Chu Đông Vũ trong khoản thời gian ngắn như vậy dã quay lại Giang Thành là có nguyên nhân, tin tức tỉnh lý cấp năm trăm triệu cho Giang Thành đã được truyền khắp cả tỉnh Bình Hải, đồng thời cũng có tin tức bất lợi cho họ, nghe nói nhà máy máy móc công trình Giang Thành muốn tiến quân vào sân bay mới, việc liên quan tới tranh đoạt thị trường, Chu Đông Vũ cũng không dám chậm trễ, cho nên vừa về Lam Sơn chưa được mấy ngày đã quay lại Giang Thành, muốn gặp mặt Trương Dương để chứng thực chuyện này.
Trương Dương và Chu Đông Vũ nói chuyện của mấy câu, đã biết được sự lo lắng trong lòng y, không khỏi cười nói: "Quản đốc Chu, chúng ta không phải đã ký hợp đồng rồi ư? Anh lo lắng cái gì?"
Chu Đông Vũ cười nói: "Bất kỳ nơi này cũng đều phải ưu tiên chiếu cố xí nghiệp của mình, điểm này mọi người đều rõ, tôi không phải là muốn lũng đoạn tất cả máy móc công trình của sân bay mới, dẫu sao thì sản phẫm mà mỗi xí nghiệp sản xuất ra đều khác nhau, chúng tôi cũng không thể cung cấp tất cả sản phẩm mà sân bay mới cần, nhưng tôi cũng không muốn thu hẹp phân ngạch của mình."
Trương Dương nói: "Anh không cần phải lo lắng, chuyện đã quyết định thì tuyệt đối không thay đổi, chính phủ thành phố Giang Thành chúng tôi nếu như sáng nắng chiều mưa thì sau này còn ai tin chúng tôi nữa?"
Chu Đông Vũ nghe Trương Dương nói vậy thì cũng thấy yên tâm, y mỉm cười, bảo: "thị trưởng Trương, kỳ thực phân ngạch máy móc công trình mà chúng tôi có thể cung cấp cho công trình sân bay mới chỉ có thể chiếm sáu mươi phần trăm mà thôi, còn có một bộ phận cần những nhà máy khác bổ sung thêm. Tôi thủy chung cho rằng giữa xí nghiệp và xí nghiệp không những có quan hệ cạnh tranh mà cũng phải tồn tại quan hệ hợp tác với nhau, chỉ có tìm được lợi ích chung thì mới có thể tránh được cạnh tranh ác tính, mới có thể đi được xa hơn, xí nghiệp của chúng ta không chỉ đặt ánh mắt ở quốc nội mà nên nhìn xa trông rộng, dõi mắt ra cả nước ngoài nữa, muốn đi ra khỏi cảnh cửa của đất nước thì phải đi trên con đường phát triển chỉnh hợp."
Trương Dương rất hân thưởng nhãn quang và bá lực của Chu Đông Vũ, hắn nói với Chu Đông Vũ: "Cái hiện tại còn thiếu chính là những xí nghiệp gia có tầm nhìn có hoài bão như anh."
Chu Đông Vũ cười nói: "Giang Thành hai năm nay biến hóa rất lớn, xí nghiệp gia ưu tú liên tiếp xuất hiện, tôi cũng đã tiếp xúc với không ít người, quản đốc Tào là một lãnh đạo có bá lực."
Trương Dương nói: "Đầu óc của ông ta đã lỗi thời rồi."
Chu Đông Vũ nói: "Thường Hải Thiên và tôi rất thân nhau, anh ta là một xí nghiệp gia trẻ tuổi ưu tú của Lam Sơn chúng tôi, đã bị anh dẫn tiến rồi."
Trương Dương cười nói: "nếu như có thể tôi cũng muốn dẫn tiến và quản đốc Chu."
Chu Đông Vũ cười nói: "Cám ơn sự coi trọng của Trương Dương."
Trương Dương nói: "Nói thực, anh có nhân tài quản lý xí nghiệp thích hợp nào thì tiến cử cho tôi với?"
Chu Đông Vũ nói: "Hạng mục sân bay mới của thị trưởng Trương vẫn còn cần người ư?"
Trương Dương nói: "Nhân tài đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi."
Chu Đông Vũ nói: "Vừa rồi đã nói rồi đó, bản thân Giang Thành các anh là nơi ngọa hổ tàng long, Hứa Chấn Đường của nhà máy máy móc công trình Giang Thành, tôi sớm đã muốn mời anh ta tới chỗ chúng tôi làm phó quản đốc, nhưng anh ta lại có tình cảm với nhà máy, thủy chung không đáp ứng tôi, người này ở chỗ các anh lại không được trọng dụng, phụ trách công tác dịch vụ khách hàng của nhà máy máy móc công trình."
Chu Đông Vũ chỉ thuận miệng tiến cử, Trương Dương thì lại để tâm, sau khi tiễn Chu Đông Vũ đi rồi, hắn lập tức bảo Phó Trường Chinh đi điều tra tư liệu của Hứa Chấn Đường.
Hứa Chấn Đường năm nay ba mươi sáu tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành chế tạo máy móc, sau khi tốt nghiệp được điều tới nhà máy máy móc công trình Giang Thành, làm ở phân xưởng hai năm, sau đó được điều tới bộ phận nghiên cứu và phát triển bộ phận, chủ trì hạng mục nghiên cứu và phát triển hạng mục mới, hiện tại mấy sản phẩm bán chạy nhất của nhà máy máy móc công trình Giang Thành đều là thành quả mà khi gã còn ở bộ phận nghiên cứu và phát triển làm ra, trong thời gian công tác tự học hoàn thành EMBA và thuận lợi lấy được chứng chỉ tốt nghiệp, về sau bởi vì bất đồng ý kiến với Tào Chính Dương, công khai chất vấn năng lực lãnh đạo của Tào Chính Dương, bị Tào Chính Dương điều từ phòng nghiên cứu và phát triển sản phẩm xuống công đoàn, năm ngoái lại từ công đoàn tới đảm nhiệm chức phó phòng dịch vụ chăm sóc khách hàng cho tới hiện tại. Trương Dương xem xong lý lịch của Hứa Chấn Đường liền thích vô cùng, hắn chính là muốn tìm loại nhân vật này, Hứa Chấn Đường trẻ tuổi, có năng lực là thứ yếu, một diểm quan trọng nhất chính là gã bất hòa với Tào Chính Dương, Trương Dương hiện tại đã cực kỳ phản cảm với Tào Chính Dương, cho rằng loại người này chính là chướng ngại vật của cải cách, phải thanh trừ càng nhanh càng tốt.
Chuyện mà Trương đại quan nhân đã quyết tâm muốn làm rất ít khi không thành, trên vấn đề sản phẩm của nhà máy máy móc công trình Giang Thành tiến vào hạng mục sân bay mới, hắn biểu hiện ra sự kiên trì tương đương, ở trong thường ủy dẫn tới một một trận tranh luận kịch liệt.
Trong đó có người ủng hộ cách làm của Trương Dương, cho rằng loại xí nghiệp địa phương vào lúc lâm trận đào thoát này nên cho họ một bài học, còn nhiễu người hơn vẫn xuất phát từ đại cục quan, thị trưởng Tả Viên Triêu thì ủng hộ quan hộ sau, tình tự của y rõ ràng có chút kích động, trên thực tế từ lúc biết tỉnh lý cấp cho năm trăm triệu tiền đầu tư y đã bắt đầu không thể bình tĩnh được rồi. Năm trăm triệu, chiếm một nửa trong ngạch đầu tư của hạng mục sân bay mới rồi, lại thêm lúc trước vay được hai trăm triệu, có nghĩa rằng vấn đề tiền vốn của sân bay mới đã được giải quyết một nửa lớn, chút tiền còn lại, bằng vào năng lực của Trương Dương thì chắc là không thành vấn đề. Tả Viên Triêu đối với năng lực của Trương Dương trên phương diện chiêu thương vẫn phải công nhận. Điều này khiến cho Tả Viên Triêu một lòng muốn nhìn thấy Đỗ Thiên Dã phải xấu mặt trên vấn đề sân bay mới rất thất vọng, càng khiến y thất vọng hơn là, lần này người mang tới tới tác dụng quan trọng trong việc cấp tiền là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, thế giới nội tâm của lãnh đạo quả nhiên là khó đoán nhất.
Tả Viên Triêu nói: "Tôi vẫn kiên trì quan điểm của tôi, công trình sân bay mới bỏ qua thiết bị của nhà máy máy móc công trình Giang Thành không dùng, mà lại đi chọn của nhà máy máy móc công trình Lam Sơn, thế chẳng khác nào là làm quảng cáo miễn phí cho xí nghiệp của người ta, vô hình trung đã làm thương hại nghiêm trọng tới xí nghiệp của chúng ta, không phải là tôi nói đỡ cho xí nghiệp địa phương, chúng ta dựng lên một xí nghiệp cũng không phải dễ dàng gì, nhưng hủy đi một xí nghiệp thì lại rất dễ dàng, cho dù là nhà máy máy móc công trình Giang Thành lúc trước làm ra những điều không đúng, nhưng những người làm lãnh đạo như chúng ta cũng nên suy tính cho đại cục, suy nghĩ cho lợi ích lâu dài của Giang Thành, suy nghĩ ỗi một công nhân viên chức trong nhà máy."
Từ Bưu nói: "Tôi không chịu nổi cách làm của nhà máy máy móc công trình.Lúc trước khi cần họ thì họ lại giả vờ đáng thương, lúc này thì lại muốn nhảy vào, đó chẳng phải là bởi vì ngân sách mà tỉnh lý cấp cho chúng ta ư, nếu như không có ngân sách năm trăm triệu đó, bọn họ căn bản là không có biểu hiện tích cực như vậy."
chủ tịch chính hiệp Mã Ích Dân nói: "Cách làm của nhà máy máy móc công trình quả thật là khiến người ta không thoải mái, có điều đồng chí Tào Chính Dương cũng chỉ là vì lợi ích của nhà máy thôi, chúng ta không thể bởi vì hành động sai lầm của ông ta mà đẩy cả nhà máy vào biển lửa, nhà máy máy móc công trình chính là xí nghiệp long đầu của Giang Thành, lợi thuế đại hộ, xí nghiệp nếu đi tong thì hơn vạn công nhân sẽ lấy gì mà ăn?"
Mấy người đều hướng ánh mắt sang chủ nhiệm hội đồng nhân dân Triệu Dương Lâm, Triệu Dương Lâm gần đây tuy thích chơi thái cực, nhưng có một số chuyện y không thể nào né tránh được. Dẫu sao thì y hiện tại thân là phó tổng chỉ huy hạng mục sân bay mới, Triệu Dương Lâm phát hiện mình gần đây thường trở thành người phát ngôn của Trương Dương, đây là một chuyện bất đắc dĩ, y hắng giọng, nói: "Cá nhân tôi vẫn ủng hộ ý kiến của thị trưởng Tả, có điều bộ trưởng Từ nói cũng đúng, xí nghiệp địa phương phải cùng chung vinh nhục với chính phủ, hành động khi gặp khó khăn lại giả vờ đáng thương không đáng để đề xướng, nếu như cả nhà máy máy móc công trình Giang Thành bởi vì chuyện này mà đi xuống thì cái giá phải trả quá lớn. Cá nhân tôi cho rằng, xét tới tuổi tác và sức khỏe của đồng chí Tào Chính Dương, anh ta đã không thích hợp để đảm đương công tác lãnh đạo của một xí nghiệp cỡ lớn nữa rồi."
Vốn các thường ủy đều cho rằng Triệu Dương Lâm lại đứng ra ba phải, nhưng nghe thấy câu cuối cùng thì mới phát hiện Triệu Dương Lâm thật sự đã ném ra một quả lựu đạn, Tào Chính Dương quả thật là người sắp tới điểm cuối, nhưng căn cứ vào tin tức đáng tin cậy thì y còn có thể tiếp tục thêm hai năm nữa, mà Tào Chính Dương và thị trưởng Tả Viên Triêu trước giờ đi lại rất thân. Triệu Dương Lâm nói như vậy, chẳng khác nào là chặt đi một cánh tay của thị trường Tả Viên Triêu, hiện trường lập tức trở nên yên lặng.
Tả Viên Triêu lạnh lùng nhìn Tả Viên Triêu, trong lòng tức giận vô cùng, lão già này đúng là không ra gì, lật mặt quá nhanh, phóng mắt khắp cả Giang Thành này không ai có thể sánh bằng, từ đối lập với Đỗ Thiên Dã, tới trung lập, hiện tại lại dứt khoát đứng trong trận doanh của Đỗ Thiên Dã, đã thế còn là lính hầu cho Đỗ Thiên Dã, đâm ình một đao giữa ngực, vừa cay vừa độc, trên chính trị quả nhiên không có bất kỳ nhân tình gì để nói.
Tả Viên Triêu nói: "Đồng chí Tào Chính Dương tuy phạm một sai lầm nhỏ, nhưng chúng ta không thể phủ nhận công lao nhiều năm của ông ấy, không có sự nỗ lực của ông ấy, là sao có được nhà máy máy móc công trình Giang Thành ngày hôm nay? Cả một đời người, có ai là không có lúc phạm sai lầm? Nếu như bởi vì một chuyện nhỏ như thế này mà hoàn toàn phủ định một người, vậy thì tôi thấy tên thế giới này không có ai đáng để khẳng định cả, vả lại nhà máy máy móc công trình hiện tại cũng không có ai có thể thay thế vị trí lãnh đạo của đồng chí Tào Chính Dương, hiện tại đang ở vào thời khắc cải cách mở cửa quan trọng, lâm trận thay tướng đối với sự phát triển của một xí nghiệp là rất bất lợi."
Mấy vị thường ủy đều tỏ ý tán đồng ý kiến của Tả Viên Triêu, Tào Chính Dương bình thường làm người không tồi, cho nên vào lúc quan kiện vẫn có người lên tiếng thay y.
Đỗ Thiên Dã cầm chén trà lên uống một ngụm, sau đó chậm rãi đặt chén trà xuống, mỉm cười nói: "Đồng chí Tào Chính Dương năm nay đã sắp sáu mươi rồi phải không?"
Ánh mắt của tất cả thường ủy đều hướng về phía vị bí thư thị ủy này.
Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi tán thành những lời của đồng chí Viên Triêu, Tào Chính Dương thân là một lão đảng viên, lão lãnh đạo, trong quá trình phát triển của nhà máy máy móc công trình Giang Thành, đích xác là mang tới tác dụng quan kiện, nhưng điều này không có nghĩa là ông ấy có thể thủy chung thích ứng với sự phát triển của thời đại, tốc độ phát triển cải cách ngay cả những người như chúng ta đây đều cảm thấy không theo kịp, huống chi là đồng chí già như Tào Chính Dương, sai lầm có tính quyết sách mà ông ta đã phạm phải trong hạng mục sân bay mới Giang Thành đã chứng minh, tư duy của ông ta đã lạc hậu rồi, tôi nói vậy không phải là hoàn toàn phủ định đồng chí Tào Chính Dương, đảm nhiệm vị trí lãnh đạo số một của một xí nghiệp chỉ dựa vào kinh nghiệm thôi là không đủ, đầu óc tinh minh, bá lực hơn người, còn phải có trách nhiệm đối với xí nghiệp, trách nhiệm đối với quê nhà, trách nhiệm đối với quốc gia, khi mấy loại trách nhiệm có xung đột thì chúng ta phải phục tùng cái sau, lợi ích của quốc gia là số một, lợi ích của quê hương là số hai, lợi ích xí nghiệp là số ba, lợi ích của cá nhân phải đặt ở sau cùng, không làm được điểm này thì không phải là một xí nghiệp gia hợp cách." Đỗ Thiên Dã dừng lại một chút rồi nhấn mạnh: "Sự nghiệp của chúng ta đang ngày một phát triển, đội ngũ của chúng ta cần sức ngưng tụ, cần không ngừng đưa vào sức sống mới, sau khi chúng ta phát hiện vấn đề, nhất định phải kịp thời sửa chữa vấn đề, tôi tán thành ý kiến của đồng chí Viên Triêu, chúng ta cần phải ủng hộ xí nghiệp địa phương của mình, phải cho họ cơ hội, nhưng chúng ta cũng cần phải khiến cho tất cả các xí nghiệp nhận thức được rằng, khi các loại lợi ích phát sinh xung đột thì cái nào mới là quan trọng nhất. Nguyên tắc đảng tính của đồng chí Tào Chính Dương khá mạnh, kinh nghiệm của ông ấy chắc là vẫn còn có tác dụng không nhỏ đối với sự phát triển của nhà máy máy móc công trình, nhưng sự bảo thủ của ông ấy sẽ kìm hãm sự phát triển của xí nghiệp." Đỗ Thiên Dã cười nói: "Lão Từ, kết quả khảo sát của anh thế nào rồi?"
Tất cả mọi người lại hướng ánh mắt sang bộ trưởng bộ tổ chức Từ Bưu, lúc này mọi người mới hiểu, trước khi mở cuộc họp thường ủy, Đỗ Thiên Dã đã lặng lẽ bắt đầu hành động, xuất động bộ trưởng tổ chức Từ Bưu, chứng tỏ người ta đã tìm thấy nhân tuyển hậu bị để thay thế Tào Chính Dương rồi.
Tào Chính Dương nói: "Thông qua sự điều tra và tìm hiểu nhiều phương diện của bộ tổ chức, chủ nhiệm phòng dịch vụ khách hàng của nhà máy máy móc công trình Giang Thành, đồng chí Hứa Chấn Đường là một cán bộ trẻ tuổi rất có năng lực lãnh đạo và tinh thần đổi mới, tôi có lý do để tin rằng, anh ta có thể đảm nhiệm được chức quản đốc nhà máy máy móc công trình Giang Thành."
Tả Viên Triêu ngây ra đó, triệt để ngây ngốc, y thậm chí cái tên này cũng chưa nghe tới bao giờ, y muốn đề xuất ý kiến phản bác, muốn nói rằng quyết định của mấy người có phải là quá tắc trách không.
Đỗ Thiên Dã mỉm cười đứng dậy, một chùy định âm, nói: "Cứ quyết định vậy đi."
Tào Chính Dương ngồi trong văn phòng, mặt của y như bị phủ một lớp sương, lạnh lùng trắng bệch, trong ánh mắt lộ ra vẻ thê lương và thất vọng, trong phòng mù mịt khói, gạt tàn ở trước mặt cắm đầy đầu lọc thuốc lá.
Tào Chính Dương nghĩ mãi cũng không hiểu, thị lý vì sao lại bắty lui về tuyến hai, mình cực khổ công tác nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, mắt thấy sắp về hưu rồi mà thị lý lại không cho y một cơ hội đánh một dấu chấm viên mãn.
Nếu như cải cách cũng là một chiến dịch, vậy thì y chính là pháo hôi trong chiến dịch này, Tào Chính Dương nghĩ vậy đó.
Bộ tổ chức đã thông tri cho y, bắt đầu từ ngày mai, nhà máy máy móc công trình sẽ đón một cuộc thay đổi triều đại, thời đại của Tào Chính Dương y đã triệt để kết thúc rồi, Tào Chính Dương buồn khổ nghĩ, nếu như lúc trước mình không lựa chọn lùi bước, nếu như thái độ trong việc xây dựng sân bay mới tích cực hơn một chút, có lẽ là tất cả những điều này sẽ không xảy ra, nhưng chuyện đã không thể nào quay lại.
Di động của y đổ chuông vô số lần, Tào Chính Dương không tiếp, nhìn số điện thoại, trên cơ bản đều là nhà gọi tới, Tào Chính Dương đứng dậy, chỉnh lại cổ áo rồi kéo cửa phòng.
Lúc xuống lầu, vừa hay gặp quản đốc tân nhiệm Hứa Chấn Đường, Hứa Chấn Đường cũng đã biết thị lý bổ nhiệm mình thành quản đốc nhà máy máy móc công trình Giang Thành, gã cảm thấy tin tức này rất đột nhiên, dẫu sao thì cấp bậc của mình cũng bày ra đó, ở trước mặt gã còn có phó bí thư, phó quản đốc nhiều người như vậy, phúc độ đề thăng này có thể nói là quá lớn. Hứa Chấn Đường tới hiện tại vẫn ngơ ngơ ngác ngác, gã thực sự là không thông loại chuyện tốt này sao lại rơi xuống đầu mình, lúc tới bộ tổ chức nói chuyện, gã cũng rụt rè hỏi vấn đề này, bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy Từ Bưu nói với gã rằng, phó thị trưởng Phong Trạch Trương Dương tiến cử gã, Hứa Chấn Đường sớm đã nghe danh Trương Dương, nhưng trước giờ không có lai vãng gì với hắn, gã cũng không biết Trương Dương vì sao lại tiến cử mình, có một điểm gã hiểu rằng, người ta có ơn tri ngộ đối với gã.
Hứa Chấn Đường tuy không ủng hộ phương thức công tác của vị quản đốc già Tào Chính Dương này, nhưng gã vẫn rất tôn trọng vị tiền bối này, Hứa Chấn Đường nói: "Quản đốc Tào, nghỉ việc rồi à?"
Một câu hỏi rất bình thường, nhưng khiến Tào Chính Dương rất khó chịu, y đầy mâu thuẫn nhìn Hứa Chấn Đường một cái: "Ừ, già rồi, nên nghỉ thôi."
Hứa Chấn Đường có chút xấu hổ, gã biết Tào Chính Dương đã hiểu lầm mình.
Tào Chính Dương nhìn Hứa Chấn Đường, nói khẽ: "Sau này nhà máy máy móc công trình nhờ cả vào cậu."
Hứa Chấn Đường nói: "Tôi còn trẻ, cần quản đốc Tào chỉ dẫn thêm nhiều."
Tào Chính Dương cười cười, trong nụ cười ẩn chứa vẻ chua xót, y thở dài, nói: "Già rồi thì là già rồi, thế giới này thuộc về những người trẻ tuổi như cậu." Bước chân của y trầm trọng bước xuống lầu.
Hứa Chấn Đường nhìn bóng lưng của Tào Chính Dương, trong lòng cảm thấy có mấy phần đồng tình.
Tin tức Hứa Chấn Đường trở thành quản đốc nhà máy máy móc công trình trước mắt vẫn trong giai đoạn bảo mật, gã là một người lý trí, trước khi tổ chức chưa tuyên bố chính thức, vẫn bảo trì nhún nhường, đây là để tránh những phiền phức không đáng có. Nhưng có một số chuyện vẫn phải đi làm, gã muốn gặp mặt Trương Dương, không phải chỉ là để trực tiếp cám ơn vị Bá Nhạc này của mình mà còn muốn hỏi gã vì sao lại chọn trúng mình? Đương nhiên còn có một chuyện quan trọng nhất, tổ chức đã quyết định để gã đảm nhiệm chức quản đốc nhà máy máy móc công trình, gã từ hôm nay phải đi vào trạng thái công tác, gã phải nỗ lực vì lợi ích của nhà máy, lúc Tào Chính Dương từ bỏ tranh thầu sân bay mới, Hứa Chấn Đường cho rằng y đã phạm một sai lầm, một sai lầm gây ảnh hưởng cực lớn cho sự phát triển của nhà máy máy móc công trình Giang Thành, mà hiện tại gã có năng lực, gã phải cố sức sửa chữa sai lầm này.
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư