Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Anh không muốn tin rằng đã mất em
H
ơn 1 năm qua sống nơi đất khách lạnh lẽo, anh vẫn luôn mong ngày được trở về bên em để xin lỗi em, để em hiểu rằng anh yêu em, yêu em thật nhiều. Anh sẽ bên cạnh em, chăm sóc cho em, mang đến cho em hạnh phúc nhất mà anh sẽ không dành nó cho ai. (Hoang Toan)
From: Hoang Toan
Sent: Thursday, December 21, 2006 11:06 AM
To: tamsu@vnexpress.net
Subject: Gui den em PT loi chuc hanh phuc!
Anh thật sự mất em?
Đến bây giờ, sau khi anh trở lại thăm quê hương và mong tìm gặp em, anh biết anh đã thật sự mất đi người mà anh yêu thương. Vẫn đôi mắt ấy, cái nhìn ấy và nụ cười đáng yêu ấy, nhưng trong tim em giờ anh chỉ là “anh bạn”. “Em đã có bạn trai và chúng em đang rất hạnh phúc” câu trả lời làm anh cười, nhưng lòng anh như tê lại, mọi dự định, hy vọng của anh vỡ tan.
Hơn 1 năm qua sống nơi đất khách lạnh lẽo, anh vẫn luôn mong ngày được trở về bên em để xin lỗi em, để em hiểu rằng anh yêu em, yêu em thật nhiều. Anh sẽ bên cạnh em, chăm sóc cho em, mang đến cho em hạnh phúc nhất mà anh sẽ không dành nó cho ai và cũng không ai có thể mang đến cho em được như vậy.
Anh muốn ôm chặt lấy em để hét lên “Sao em như vậy, sao em không cho anh cơ hội để chuộc lỗi với em. Tại sao và tại sao?”. Nhưng không làm được vì em vẫn hồn nhiên, vẫn dịu dàng, im lặng. Anh vẫn nhớ cái ngày mà em rời bỏ anh khi em nhìn thấy anh đang vui vẻ thân mật cùng H. Em bước đến gần để chào anh và cô ấy.
Em cười nhưng mắt em rưng rưng, rồi em im lặng quay đi thật nhanh, nhanh đến mức anh vẫn ngớ người không thể đuổi theo. Anh chạy ra thì em và bé Út đã đi rồi. Anh biết em khóc thật nhiều, buồn thật nhiều, em đổi số điện thoại, chuyển nhà đi. Anh cố tìm qua bạn bè, nhưng không được. Bé Út khóc, cả gia đình trách anh, mẹ bảo mẹ mất 1 người dâu ngoan… và cái tự ti của một thằng con trai, anh không tìm em nữa.
Anh quyết định ra nước ngoài để học với suy nghĩ rồi anh sẽ quên em. Anh sẽ tìm được cô gái anh yêu và tốt hơn em… Nhưng hơn 3 năm, làm quen biết bao nhiêu cô gái, anh cũng thấy anh bên họ vì có gì đó giống em: ánh mắt nhìn lúc tràn đấy yêu thương, lúc tinh nghịch đáng yêu, nụ cười buồn mỗi khi anh có lỗi… Nhưng họ không phải là em, mà làm anh càng nhớ em hơn.
Anh vẫn nhớ mãi ngày đầu tiên anh gặp em: PT? Cô… cô không phải là nam ah? Một câu hỏi ngớ ngẩn của anh khi em đến nhận dạy kèm cho em gái của anh. Em cười, mắt hí rất dễ thương và hồn nhiên trả lời anh “Thịnh là tên độc quyền của con trai sao anh? Em cũng muốn là con trai lắm nhưng không được anh ah”… Rồi những ngày sau đó anh lại muốn có mặt ở nhà vào mỗi tối để gặp “cô giáo”, nhờ vả và tranh luận cùng “cô giáo” những vấn đề không liên quan… Khi em gái không còn học nữa thì cũng là lúc anh phải vắt óc tìm cớ để được gặp “cô giáo”.
Thời gian cũng giúp anh được gần em hơn, cùng về với em vào những buổi em kết thúc lớp ra, dù đường về nhà anh không cùng hướng. “Khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, quanh anh có bao nhiêu là cô gái trẻ đẹp, tài giỏi, giàu có và thế lực như vậy mới môn đăng hộ đối với anh…”. Anh không muốn em nghĩ như vậy. Em không xinh đẹp, nổi bật hay tài giỏi, nhưng em thu hút những người chung quanh bằng sự nhiệt tình, chân thành và một tâm hồn đẹp. Như em nói sự “dẻo dai” của anh trong hơn 1 năm trời cũng làm em hiểu và yêu anh. Anh hạnh phúc vô cùng vì anh đã có em, có tất cả tình yêu và sự nghiệp. Nhưng anh đã đánh mất nó, mất em chỉ vì…
Giáng sinh đến là sinh nhật thứ 24 của em. Anh muốn được bên em vào đêm lạnh giá này, nhưng anh không đủ can đảm và cao thượng để ở lại và nhìn thấy em đang tay trong tay, mắt sáng ngời hạnh phúc bên người khác. Anh gửi những lời này mong em có thể đọc được để hiểu được tất cả tình cảm anh dành cho em mà anh không thể và chưa nói ra được cùng em. Anh yêu em và trái tim anh luôn có em! Mong em hạnh phúc bên người mà em đã chọn…!
HQT