Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 450: Chúng Ta Tái Chiến
D
iệp Thiên Vân không ngừng dồn sức vào chân, muốn thoát ra khỏi lòng bàn thay Vệ Sư Hạo, nhưng bàn tay cứng như thép kia lại càng lúc càng siết chặt, khuôn mặt lão vẫn lạnh như băng, trông có vẻ bí hiểm.
Thoáng cái khiến hai vị trưởng lão của Thái Cực môn biến sắc, bọn họ là đến là vì trợ trận cho Diệp Thiên Vân, trong lòng đương nhiên là hy vọng Diệp Thiên Vân thắng, thế nhưng tình thế trước mắt, làm cho bọn họ không thể không lo lắng.
Trái ngược với bọn họ, Lý Sư Bình cùng Mê Sư Đạo vẫn luôn yên tĩnh thong dong, thấy Vệ Sư Hạo chiếm tiên cơ, tự nhiên tâm tình cũng ổn xuống, phảng phất như đã nắm chắc thắng lợi trong tay vậy.
Tay trái của Vệ Sư Hạo như rồng, lại như quỷ mị, tìm được giữa hai chân Diệp Thiên Vân, sau đó nện vào hạ bộ, một chiêu này không thể không nói là không độc, có ý như muốt tuyệt căn cơ người ta!
Diệp Thiên Vân thấy chiêu thức này của Vệ Sư Hạo không chút kinh hoàng, phần eo của hắn trầm xuống, hai gối chụm lại, đồng thời hai chân cũng khép lại trầm xuống, đầu gối như ngang với vai, vận đủ kình lực, Băng Quyền vì thế được phát ra, nhắm vào đầu nắm tay đối phương hung hăng đánh tới!
Hai cánh tay của Vệ Sư Hạo đều nghĩ làm cách nào vây khốn Diệp Thiên Vân, bởi vậy khi Băng Quyền được phát ra trong nháy mắt, lão chỉ biết không ổn, lập tức nghiêng đầu, đồng thời dồn toàn lực vào cánh tay đẩy Diệp Thiên Vân ra!
Một quyền của Diệp Thiên Vân tuy đánh vào không khí, thế nhưng cũng thoát khỏi cánh tay của Vệ Sư Hạo, nương theo hướng đối phương ném mà hạ xuống, hắn biết vừa rồi mình vẫn còn hơi coi thường đối thủ, cùng so chiêu với cao thủ như vậy, cần nhất chính là cẩn thận! Bằng không chỉ cần hơi có chút bất lợi, một kích tiếp theo nhất định bị mất mạng! Hắn xoay người đề phòng nhìn Vệ Sư Hạo, tựa giống như trước lúc giao thủ, Vệ Sư Hạo vẫn đứng im không nhúc nhích, sau khi lão né uy lực một quyền của Diệp Thiên Vân, trên mặt xuất hiển vẻ hưng phấn chưa bao giờ có, bởi vì lão đã tìm được một đối thủ đáng giá để xuất thủ, đối với điều này, là một kẻ ở Võ Đang trường kỳ như lão, chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu!
Hô hấp của Diệp Thiên Vân hơi có chút dồn dập. Cùng cao thủ tiêu chuẩn như vậy so đấu, cho dù chỉ hai ba chiêu, cũng sẽ làm cho người cảm thấy khí tức có trở ngại! Đem cảm nhận đề thăng lên mức lớn nhất, rõ ràng cảm nhận được trạng thái của đối phương!
Hắn đem hai chân chậm rãi uốn cong xuống dưới, thân thể tạo thành tư thế nửa ngồi xổm, hình thành Tam thể thức, hai mắt không hề chớp nhìn Vệ Sư Hạo!
Hành gia một khi xuất thủ đều là bất ngờ, vừa rồi chẳng qua là trong vài giây tiếp xúc, thế nhưng đối phương đều minh bạch thực lực của nhau, còn người bên cạnh càng thêm rõ ràng.
Triệu Nam cùng Trần Thụy Niên mặc dù tới một mực động viên Diệp Thiên Vân. Nhưng trong lòng cũng vẫn có nghi ngờ, bởi vì Diệp Thiên Vân quá trẻ! Thế nhưng vừa rồi khi xuất thủ, bọn họ liền chính thức yên lòng! Có thể thoát khỏi chiêu thức kia của Vệ Sư Hạo, đó cũng chính là đủ thực lực để đối phó với lão.
Đám người vây xem đều âm thầm xoa tay. Luyện công càng nhiều năm, loại cảm giác này càng mãng liệt, có đôi khi chứng kiến người khác đánh rất tuyệt, bọn họ lại hận không thể xông lên thi triển thần uy một phen.
Vệ Sư Hạo bày ra thức mở đầu là Miên Chưởng, Lão hóa bị động thành chủ động, bước chân rê đi rất nhỏ, nương theo đối thủ mà đi, đây chính là một loại di động theo tình thế! Đem lực lượng toàn thân đều đổ vào lòng bàn tay, cặp cánh tay linh động giống như có linh hồn, bổ nhào tới chỗ Diệp Thiên Vân.
Miên Chưởng của Võ Đang có thể nói cực kỳ vi diệu tinh xảo, miên giả, nhu dã, Miên Chưởng Võ Đang cương nhu đồng thời, âm dương giao hòa, không cương không ngưng, nhìn như nhu nhược vô cốt, kì thực trong bông có kim.
Diệp Thiên Vân không hề sợ hãi. Tam thể thức trong nháy mắt biến đổi, đón quyền đầu của đối phương, tay trái đưa ra ngăn chặn. Cũng đem tay còn lại chém lên cổ đối thủ, hai khủy tay cong lại, cùi trỏ trầm xuống, đụng lên ngực hắn, đồng thời chân phải bước lên nhắm vào hạ thể của đối thủ, chân trái trợ lực bước lên.
Một chiêu hổ bão đầu này gào thét đánh tới đối phương. Giận dữ rống lên như mãnh hổ vồ mồi từ giản đơn tới phức tạp, khí thế như không thể đỡ được!
Con mắt của Vệ Sư Hạo híp lại như sợi chỉ, trong nháy mắt Diệp Thiên Vân ra chiêu. Lão tựu cảm nhận được thân thể đối phương ẩn chưa lực lượng, Hình Ý thập nhị hình lão cũng đã gặp qua, mà sớm đã gặp qua nhiều lần, tự nhiên rất rõ, thân thể lão co rút lại, đồng thời hai chân dùng lực đạp mạnh một cái!
Hình Ý Quyền dựa theo phong cách cứng rắn mà tới, hai người không ai nhường ai, lực lượng va chạm cự đại, làm cho bọn họ bị đánh bật trở lại!
Diệp Thiên Vân biết ưu thế của mình ở chỗ nào, nhược điểm ở đâu, quyền phong của hắn cường đại, lấy cương làm chính, đối phương lại âm nhu, lấy nhu thắng cương, như vậy phải buộc Vệ Sư Hạo xuất thủ! Chỉ có để lão rơi vào trong tiết tấu của mình khống chế, cơ hội thắng mới lớn!
Đạt tới loại cao độ này, nhất định phải đánh ra tiết tấu của bản thân, bằng không muốn thắng lão thực sự quá khó khăn. Khi Diệp Thiên Vân bay ngược lại, hắn liền lấy tay chống lên mặt đất, thân thể bật ngược mà dậy, đứng vững trên mặt đất!
Vệ Sư Hạo dùng chân chống lại phía sau, ngăn trở quán tính, lão nhìn ra được ý đồ của Diệp Thiên Vân, trong lòng càng thêm đánh giá Diệp Thiên Vân cao hơn! Thân thể nhẹ như mây lướt đi, mượn thế tung chưởng!
Trong nháy mắt Diệp Thiên Vân xuất hiện trước mặt lão, đùi phải tiến lên, quyền phải bổ tới, gắng sức trở mình hóa giải đón đánh tới! Tay trái lại xoay về phía trước chộp lấy mặt Vệ Sư Hạo! Đồng thời thân thể lui về sau, chân trái tiến về phía trước, hai chân giao nhau thả người nhảy lên!
Khi nhảy lên, đồng thời chiêu thức cũng biến đổi, tay trái biến thành trảo chộp lấy hai mắt đối phương, tiếp đó toàn thân trầm xuống tạo thành thế quỳ xuống, một chiêu này chính là dược bộ long hình!
Thân thể của Diệp Thiên Vân giống như hình xoáy ốc bay lên ngưng tụ khí lực, xuất thủ trong nháy mắt, lực lượng kinh người ùn ùn kéo tới, giống như một chiếc xe tải nổ máy toàn lực rú ga, loại uy thế này không khỏi làm người ta sinh ra cảm giác sợ hãi!
Sắc mặt của Vệ Sư Hạo đại biến, loại công kích liều mạng này của Diệp Thiên Vân vô luận là cao thủ cỡ nào cũng phải cố kỵ ba phần, lão mạo hiểm né tránh một chiêu long hình này.
Chiêu thức của Diệp Thiên Vân lại biến đổi, giống như rồng phi thăng, phóng lên tận trời xanh, rất hung mãnh, lại giống như cự long rơi xuống nước, khí thế mãnh liệt không thể chống đỡ. Lên cũng đánh, rơi cũng đánh, tiến cũng đánh, lùi cũng đánh! Lúc này hắn chính là một khôi máy móc đang không biết mệt mỏi mà hoạt động, đem lực lượng toàn thân đều đổ lên công kích!
Trong vài giây đồng hồ này khuôn mặt Vệ Sư Hạo mồ hôi nhễ nhại, lão không dám bỏ qua bất kỳ một chiêu nào của Diệp Thiên Vân, muốn kiệt lực tránh công kích này, nhưng cũng biết là cơ hội không lớn! Lực lượng của Diệp Thiên Vân quá mạnh mẽ, nếu như chỉ một chiêu, lão có thể hóa giải, nhưng lúc này lại liên tiếp xuất thủ, lão không có khả năng hóa giải hết từng chiêu một, chỉ có thể dùng con mắt chăm chú nhìn, âm thầm tìm kiếm cơ hội!
Khi Diệp Thiên Vân biến chiêu, Vệ Sư Hạo rốt cục cũng tìm được một cơ hội hiếm có, thân thể không lùi mà tiến, bàn tay rung lên, Thuần Dương chưởng quét ngang qua hông đối thủ!
Diệp Thiên Vân biến chiêu không kịp, vội điểm chân lùi về phía sau, tránh thoát khỏi tình thế nguy hiểm này.
Đúng lúc này trong mắt Vệ Sư Hạo lóe lên thần thái trước nay chưa từng có, thân thể của lão nhanh chóng tiến lên phía trước, đồng thời tiến tới thật gần cánh tay Diệp Thiên Vân, cánh tay lão nghiêng qua lật nhào mà tới, vận đủ kình lực đánh lên ngực bụng của Diệp Thiên Vân!
"Phanh" một thanh âm muộn hưởng vang lên, thân thể của Diệp Thiên Vân như diều đứt dây vẽ thành một đường vòng cung bay đi, nện vào một thùng conterne đó ba bốn mét, cuối cùng thân thể rơi xuống mặt đất!
Mê Sư Đạo cùng Lý Sư Bình hai người căn bản không khắc chế được, rất nhanh nắm tay lại, kìm lòng không được mà hô lên một chữ tốt! Thần sắc kích động giống như chính mình đã đánh một chưởng kia vậy! Trong mắt bọn họ, thắng lợi hôm nay sẽ tới rất dễ dàng, tính mạng của Diệp Thiên Vân sẽ mất bởi một chưởng này!
Trái tim của Triệu Nam cùng Trần Thụy Niên như treo ở giữa không trung, muốn tiến lên nhưng còn ngại tình huống trước mắt, chỉ có thể lo lắng suông! Thực lực của Vệ Sư Hạo hiển nhiên là cao hơn một bậc, cho dù là chính bọn họ cũng không có khả năng thắng Vệ Sư Hạo, thế nhưng biểu hiện của Diệp Thiên Vân lúc trước càng làm cho ánh mắt bọn họ sáng ngời.
Lúc Vệ Sư Hạo thấy Diệp Thiên Vân bay ra ngoài lão cũng không tiếp tục truy kích, mà thân thể dừng lại đồng thời hổn hển thở, loại hít thở dồn dập này chứng tỏ lão đã hao phí không ít khí lực, ánh mắt không ngừng nhìn Diệp Thiên Vân đang nằm dưới đất, trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng hiếm có!
Đối với việc có thể dùng một chiêu đánh lùi Diệp Thiên Vân, chính lão cũng có cảm giác bất ngờ. Có thể cùng đại chiến một hồi với đối thủ như vậy, có thể khiến trong lòng người ta cảm giác rất thoải mái!
Hàn Băng ở một chỗ khá xa trái tim cũng bị một chưởng này của Vệ Sư Hạo làm cho tan vỡ, nàng không biết mình đã bỏ ống nhòm xuống từ bao giờ, nước mắt tràn ra, trận đại chiến này thật tuyệt vời, nhưng người trong lòng lại không biết sinh tử ra sao, làm sao có thể khiến nàng cao hứng cho nổi.
Hàn Băng lại không biết kinh nghiệm của Diệp Thiên Vân như thế nào, trận chiến hôm nay làm cho nàng có thêm một số lý giải về Diệp Thiên Vân, trong lòng không khỏi đau xót, loại cuộc sống này nàng xem như chân chính là tra tấn, cố gắng đứng dậy muốn đi xem Diệp Thiên Vân như thế nào!
Sắc mặt của Dương Thiên Long đại biến, hắn hết sức bình tĩnh nói: "Hàn Băng, hắn hẳn là không việc gì đâu! Cô yên tâm đi, tôi nghĩ Diệp Thiên Vân còn có thể đứng lên! Thật đó!" Hắn đang nói với Hàn Băng, nhưng tựa như đang nói với chính mình vậy.
Hàn Băng vô lực ngồi xuống, có phần si dại nhìn về phía xa nói: "Hắn, hắn tốt nhất là không có việc gì..."
Dương Thiên Long ở bên cạnh không từ bỏ ý định muốn quan sát tiếp, hắn đột nhiên dùng tay mãnh liệt kéo Hàn Băng, giọng nói rất cuống quýt: "Mau nhìn, hắn đứng dậy rồi, tôi cũng không có lừa cô, Diệp Thiên Vân sao có thể chết như vậy chứ?"
Con mắt ảm đạm của Hàn Băng tràn đầy linh động, cuống quýt nhặt cái ống nhòm mà vừa rồi nàng vừa ném đi nhìn lại.
Diệp Thiên Vân chậm rãi bò từ mặt đất lên, trên mặt còn nhiễm một ít bụi, thần sắc vẫn tỉnh táo như lúc trước, chậm rãi đứng lên. Đầu tiên là phủi bụi trên tay, sau đó bình tĩnh nhìn Vệ Sư Hạo, một chưởng kia khiến máu trong cơ thể hắn bốc lên, sờ vào vị trí vừa mới trúng chưởng, hắn cảm nhận được một trận đau đớn truyền lên não. Diệp Thiên Vân chậm rãi mở miệng: "Chúng ta tái chiến!"
Mấy người ở đây đều không dám tin nhìn Diệp Thiên Vân, vô luận là ai cũng rất khó tin, trúng một chưởng kia, sau một hồi có thể đứng dậy, phải biết rằng Vệ Sư Hạo dùng Thuần Dương chưởng của Võ Đang a!
Vệ Sư Hạo gian nan nuốt nước miếng, lão biết vừa rồi mình dùng bao nhiêu lực đạo, có thể đánh nát một tảng đá, chớ nói chi là thân thể huyết nhục! Sớm nghe nói Diệp Thiên Vân có hộ thân cứng rắng, không ngờ lại luyện được tới trìn độ này! Lão không tự giác được mà lau mồ hôi trán, trong lòng kinh hãi nhưng không thể biểu lộ ra ngoài!