Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 446: Trở Lại Kim Tiễn Phường
H
àn Mạc nhìn vẻ mặt không thể thương lượng của Hàn Tân, dở khóc dở cười. Đêm qua Hàn Tân tới đây muốn lôi kéo hắn đi dự tiệc, Hàn Mạc lấy cớ thân thể không khỏe xin miễn, hôm nay người này lại tìm tới cửa, xem ra hôm nay lại cự tuyệt hắn quả thật sẻ đổ chút máu cho Hàn Mạc xem.
Hàn Mạc biết là Kim Tiễn Phường thông qua Hàn Tân mời mình qua, chỉ có điều hắn không rõ, dùng cá tính Hàn Tân, sao hắn lại nguyện ý ra mặt cho Kim Tiễn Phường? Chẳng lẽ thật sự là tiền có thể sai khiến ma quỷ, Hàn Tân đạt được rất nhiều chỗ tốt của Kim Tiễn Phường, cho nên mới ra mặt mời mình?
Chỉ có điều hắn biết, tuy rằng Hàn Tân người này tiêu tiền như nước, nhưng cũng không phải một người bị tiền tài sai khiến, để hắn ba lần bảy lượt mời mình đi dự tiệc, chỉ sợ là có nguyên nhân khác.
Dù sao cũng là huynh đệ nhà mình, Hàn Tân tới đây, Hàn Mạc cũng không thể cự tuyệt tiếp, hơn nữa bản thân hắn vẫn tò mò đối với Kim Tiễn Phường, chỉ có điều không có thời gian điều tra chi tiết cho ăn chơi cao đẳng kia mà thôi.
Bất đắc dĩ, Hàn Mạc nói:
- Ta cũng đang đói bụng, nếu Tam ca mời khách, cung kính không bằng tuân lệnh!
Hàn Tân nghe vậy, mặt mày hớn hở, lôi kéo tay Hàn Mạc nói:
- Đừng cưỡi ngựa, Tam ca đã chuẩn bị xe ngựa tốt, đệ đi theo ta… Đệ yên tâm, tuy rằng không thể nói là quỳnh tương ngọc dịch, nhưng đều là sơn hào hải vị, chắc chắn đệ ăn uống no say!
Hàn Mạc bất đắc dĩ nói:
- Tam ca, trên người ta rất bẩn, nếu đi dự tiệc, cũng không thể làm mất thể diện của huynh, cũng phải đổi quần áo, mới có mặt mũi mà qua chứ?
Hàn Tân thấy Hàn Mạc suy nghĩ cho mình, lại cao hứng vỗ vai Hàn Mạc nói:
- Nhanh đi nhanh đi, Tam ca chờ đệ ở chỗ này!
Lúc này Hàn Mạc mới về phủ, đổi một bộ quần áo màu trắng, sửa soạn một chút, lột bỏ vẻ võ tướng hung hãn đi, thay vào đó là công tử phong lưu lỗi lạc ngọc thụ lâm phong.
Kiểm tra mấy thứ mang theo bên người một chút, cũng không lộ ra sơ hở, lúc này mới ra cửa, thấy Hàn phu nhân tới trước mặt, cười tủm tỉm nói:
- Con à, hôm nay mẹ mới nghe được, cô gái Phạm gia tốt hay không?
Hàn Mạc dở khóc dở cười, trong đệ tử trực hệ huyết thống Hàn tộc, làm cho Hàn Mạc không có cách nào khác chính là hai vị này, một là mẫu thân của mình, một là Tam ca Hàn Tân của mình.
Nhưng dùng lòng mà nói, hàn Mạc cũng khâm phục tinh thần lạc quan hướng về phía trước của bọn họ, mỗi lần nhìn thấy bọn họ, Hàn Mạc liền cảm thấy tinh thần thả lỏng.
- Mẹ, ngài xem rồi xử lý đi!
Hàn Mạc cố gắng làm ra vẻ mình hơi để ý đến chuyện này:
- Có lẽ hình hạt đào rất đẹp, mẹ sai người cải tạo một chút… !
Hàn phu nhân gật đầu nói:
- Được, vậy xử lý thế đi!
Nàng vui rạo rực mà rời đi.
Việc này đối với Hàn phu nhân mà nói là chuyện vui lớn nhất, chuẩn bị đầy đủ cho đứa con sắp tới lúc đại hôn của mình, Hàn gia là thế gia đại tộc, Hàn Mạc lại là đệ tử trực hệ Hàn tộc, xử lý hôn sự trong kinh tất nhiên phải làm vô cùng náo nhiệt.
Vì thế, Đại tông chủ Hàn Chính Càn xa ở Đông Hải phái người hạ lệnh, không tiếc giá gì, hôn sự này nhất định phải làm thật đẹp, làm vẻ vang mặt mũi Hàn tộc mình, cũng là cho Phạm gia thể diện.
Hơn nữa Hàn Chính Càn lại phê duyệt, không quan tâm tiêu bao nhiêu bạc!
Có chỉ thị của Đại tông chủ, Hàn phu nhân lại nhiệt tình mười phần, buông tay buông chân, các loại vật tư đại hôn cần đều chuẩn bị tốt nhất.
…
Ngồi trong xe ngựa đi tới Kim Tiễn Phường, Hàn Mạc nhìn Hàn Tân đối diện, chỉ thấy khuôn mặt hắn tươi cười, có vẻ rất vui vẻ, ánh mắt lóe ra ý cười khiến người ta không hiểu ra sao, điều này khiến Hàn Mạc cảm thấy hơi kỳ quái, gọi một tiếng, không ngờ Hàn Tân không nghe được, dường như đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Hàn Mạc đánh giá Hàn Tân, vẻ mặt của Hàn Tân khiến hắn nhớ tới thần thái của nam sinh ở mối tình đầu kiếp trước gặp qua, không khỏi có chút kinh ngạc.
Đàn ông thời đại này, đặc biệt là con dòng cháu giống, vung tay lên con gái cả đống, rất ít nghe nói con dòng cháu giống chú ý tình yêu gì.
Đối với phần lớn con dòng cháu giống mà nói, con gái gần như chỉ là công cụ tiêu khiển, bọn họ có thể mê luyến một nữ nhất nhưng quyết không sinh ra tình yêu hư vô mờ mịt này.
Hàn Tân tự nhiên không cần phải nói, trong nhà có hai phòng tiểu thiếp, về phần nha đầu hầu hạ hắn cũng sớm đã bị hắn hưởng qua, ở bên ngoài lại tầm hoa vấn liễu, coi như là cao thủ hoan tràng, một công tử ăn chơi như vậy, trên mặt lại biểu hiệu vẻ mặt nam sinh trong mối tình đầu này, vốn là một chuyện rất quỷ dị.
Hàn Mạc nhìn chằm chằm mặt Hàn Tân một hồi lâu, cuối cùng Hàn Tân nhìn lại Hàn Mạc, phục hồi tinh thần, hơi xấu hổ, cười ha ha nói:
- Tiểu Ngũ, nhìn cái gì?
- Đệ nhìn cái gì không quan trọng… !
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Tam ca, huynh lại suy nghĩ cái gì? Đệ gọi mấy tiếng huynh đều không nghe thấy!
Hàn Tân ngượng ngùng gãi đầu nói:
- Thất thần, Tiểu Ngũ chớ trách tam ca!
- Ta quả thật tò mò, có chuyện gì khiến Tam ca thất thần thành dạng này?
Hàn Mạc dán lại cười khẽ nói:
- Tam ca, có phải huynh coi trong cô nương nào?
Không ngờ mặt Hàn Tân đỏ lên nói:
- Chớ nói bậy!
- Tam ca, nếu huynh thật sự coi trong cô nương nhà ai, tự mình không có cách nào… Huynh nói cho đệ biết, đệ ra chủ ý giúp huynh!
Hàn Mạc chăm chú nhìn hàn Tân, cười như có như không nói.
- Thật sự?
Hàn Tân nói gần như heo bản năng, lập tức lắc đầu:
- Nói bậy, ai nói ta nhìn trúng cô nương khác… Đệ đừng đoán mò, ta thật nhìn trúng cô nương nào, thì dễ dàng như trở bàn tay, cần gì đệ tới dạy ta!
Hàn mạc híp mắt, lúc này hắn càng thêm xác định, chắc chắn Hàn Tân có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng.
Chỉ có điều hắn không biết vì sao Hàn Tân phải che lấp việc này như thế, chẳng lẽ khẩu vị của Hàn Tân thay đổi, bắt đầu chơi lưu luyến ngầm? Lại không biết vị cô nương chơi trò tình cảm ngầm với hắn đến tột cùng là vị nào?
Xe ngựa một đường đi ổn định, cuối cùng dừng trước cửa lớn xa hoa của Kim Tiễn Phường, khi xe ngựa dừng lại, cửa lớn màu đỏ vốn khép hờ lập tức mở ra, sớm có người đàn ông khôi ngô tiến tới vén màn xe, khom người cung kính nói:
- Tam gia, ngài đã tới, chưởng quỹ Kim đang chờ ngài bên trong!
Hàn Mạc nghe xưng hô như vậy, hơi nhíu mày.
Hắn nhớ rõ ràng, lần đầu theo Hàn tân tới Kim Tiễn Phường, người ở đây gọi hắn là “Hàn thiếu gia” hoặc “Tam thiếu gia”, hôm nay lại đổi thành “Tam gia”.
Tuy rằng chỉ thiếu một chữ, nhưng điều này cho thấy quan hệ của Hàn Tân và nơi này đã không còn bình thường, hơn nửa vẻ mặt người kia tràn đầy cung kính, so với loại vẻ mặt tùy ý lúc trước là khác xa.
Xuống xe ngựa, Hàn Tân cũng không phản ứng nhiều, mang theo Hàn Mạc vào cửa, chỉ thấy Dương Lão Lục một thân áo gấm màu xanh nghênh đón nịnh bợ cười đón:
- Tam gia, Ngũ gia, cuối cùng hai người tới rồi, vẻ vang cho kẻ hèn này, vẻ vang cho kẻ hèn này!
Hàn Mạc nhớ rõ, lần đầu mình tới Kim Tiễn Phường, nghênh đón cũng là vị Dương Lão Lục này, vị Dương Lão Lục này thật ra là thuộc hạ đắc lực của Kim Tiếu Phật.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Ngươi không phải cỏ cây, ta tới cũng sẽ không bùng cháy!
Dương Lão Lục sửng sốt, Hàn Mạc đột nhiên nói lời này khiến hắn trở tay không kịp, nhưng rất nhanh liền cười nói:
- Ngũ gia nói đùa, mời vào, mời vào!
Hàn Tân kéo áo Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Tiểu Ngũ, Kim Tiếu Phật đã nhận sai với chúng ta, lần này cũng thành thành thật thật, cho nên lúc hắn cho thể diện, không nên đánh vào mặt hắn!
Hàn Mạc khẽ thở dài, gật đầu.
Lúc này hai người mới theo Dương Lão Lục đi vào bên trong, nói cũng kỳ quái, ngày xưa nơi này vô cùng náo nhiệt, hôm nay lại hơi lạnh lùng, không nghe được tiếng vui ca.
- Ông chủ Kim biết hôm nay Ngũ gia sẽ tới, cho nên tối nay không tiếp khách khác!
Dương Lão Lục đi phía trước giải thích:
- Ông chủ Kim nói, Ngũ gia có thể tới, đã cho Kim Tiễn Phường chúng tôi mặt mũi, ông chủ Kim hiếu kính Ngũ gia vài chén rượu, không cần những người khác quấy rầy!
Hàn Mạc “ồ” một tiếng, thản nhiên nói:
- Đêm nay không buôn bán không tiếp khách, chỉ sợ tổn thất không ít bạc!
- Ngũ gia chê cười.
Dương Lão Lục cười nói:
- Khách quan trọng nhất tối nay là Tam gia và Ngũ gia, người khác không coi là gì!
Xuyên qua hai viện, chỗ hiện giờ khác với lần trước, sau một tiểu viện, xa xa thấy Kim Tiếu Phật cười tủm tỉm chào đón, chắp tay nói:
- Ngũ gia, đã lâu không gặp, cực kỳ tưởng niệm, hôm nay uống chén rượu nhạt, rất hân hạnh được đón tiếp Ngũ gia, vô cùng cảm kích!
Hàn Mạc khoát tay nói:
- Ý tứ của Tam ca, không cho Kim Tiếu Phật ngươi thể diện, cũng phải cho Tam ca ta thể diện!
Nụ cười của Kim Tiếu Phật không thay đổi:
- Vâng vâng vâng, Tam gia Ngũ gia huynh đệ tình thâm, cũng chỉ có Tam gia mới có thể mời Ngũ gia tới, Kim Tiếu Phật ta không có thể diện đó… Tam gia Ngũ gia, mời vào trong!
Hàn Mạc khẽ gật đầu, chắp tay sau lưng, vào trong viện, trong này rất lịch sự tao nhã, tuy rằng không lớn, nhưng trang sức rất xa hoa, trong phòng nhỏ sớm đã bày rượu và trái cây, cũng có vài mỹ cơ chờ đón trước cửa, thấy Hàn Mạc tiến vào, đều duyên dáng thi lễ:
- Gặp qua Tam gia, gặp qua Ngũ gia!
Hàn Mạc quay đầu liếc Hàn Tân, chỉ thấy Hàn Tân vẫn một bộ dáng mất hồn, nhìn xung quanh, lại thăm dò trong phòng, rất nhanh trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Kim Tiếu Phật mời hai người vào phòng, hầu hạ hai người ngồi xuống, lúc này mới nâng chén:
- Ngũ gia, lầm trước Kim Tiếu Phật mắt mù, đã đắc tội, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, vạn lần không lên chấp nhặt với tôi. Chén rượu này, Kim Tiếu Phật bồi tội với ngài!
Hắn ngửa mặt uống sạch chén rượu.
Hàn Mạc thần sắc bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Kim Tiếu Phật.
Kim Tiễn Phường có ân cần, Hàn Mạc cũng không cảm thấy bọn họ thừa nhận looixc ủa bọn họ, chỉ có điều nhất thời hắn vẫn không rõ cuối cùng Kim Tiễn Phường có tâm tư gì.
Hắn lại nhìn Hàn Tân, thấy hắn vẫn nhìn xung quanh, cũng không biết nhìn cái gì, Hàn Mạc lần đầu thấy bộ dáng mất hồn của Hàn Tân như vậy, loại tình cảnh này rơi vào mắt Hàn Mạc, hắn cảm thấy hơi quái dị.