Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: A Vít
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1145
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4081 / 115
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 437-2: Tin Dữ
ách kinh thành càng gần, tâm trạng của hắn lại càng bức thiết, lại càng phiền muộn, thần sắc trên mặt cũng rất khó coi, điều này làm cho hắn vài lần vén mành lên muốn nói chuyện với Lăng thái giám nhưng lại thôi.
Hàn Mạc đến bên xe ngựa nghe động tĩnh của Lăng Lỗi. Tuy rằng sau khi hồi kinh, lão liền ngoan ngoãn hồi cung, nhưng Hàn Mạc biết, đừng coi thường tên thái giám này, dù sao cũng là người trong cung, rất nhiều tin tức người ngoài không biết, tên tiểu thái giám này lại có thể biết, cho nên tạm thời mặc kệ những việc rườm rà trong lòng, cười nói:
- Lăng đại nhân, lần này ngài vất vả rồi… Sau khi hồi kinh, Thánh thượng ắt có thưởng!
Lăng Lỗi vội vàng kéo rèm lên, nhô đầu ra, rồi cười nói:
- Hàn tướng quân, cưỡi ngựa xóc thật lợi hại, nếu không vào ngồi thử, tốt hơn nên ngồi nghỉ một lát…
Hàn Mạc vốn định từ chối, nhưng gặp ánh mắt Lăng Lỗi loé lên, dường như có vẻ như có lời muốn nói, mỉm cười nói:
- Ta cũng đang muốn nghỉ ngơi một lát, vậy thì chen cùng Lăng đại nhân vậy!
Lăng Lỗi lập tức ra vẻ hưng phấn.
Hắn uống ngựa, Huyết đồng côn và ngựa giao cho bộ hạ, lúc này mới lên xe ngựa, ngồi đối diện với Lăng Luỹ. Lăng Luỹ liền cười tủm tỉm nói:
- Hàn tướng quân, việc lần này hoàn thành thuận lợi, bản quan, ta… ta may có sự bảo vệ của tướng quân rất nhiều.
Hàn Mạc xua tay cười nói:
- Lăng đại nhân khách khí rồi, nói đúng ra, lần này đã giúp đỡ Hàn Mạc, nếu không thì đâu được thuận lợi như vậy…
Hắn đưa tay đóng rèm cửa xe ngựa, trong thùng xe hơi tối, nhưng vẫn có ánh sáng, lấy ra từ trong ngực mấy tấm ngân phiếu, dúi vào tay Lăng Lỗi, nhỏ giọng nói:
- Lăng đại nhân, chút ngân phiếu này, ngài cầm đi uống trà…
Lăng Lỗi vội vàng thối lui:
- Không dám, không dám, Hàn tướng quân, chúng ta không cần phải…
Hàn Mạc cau mày nói:
- Lăng đại nhân, ta với ngài đã là bằng hữu, nếu như ngài không nhận, đó là coi thường Hàn Mạc ta rồi.
Lăng Lỗi nghe đến từ “bằng hữu” làm cho xúc động, lúc này mới nhận, nhìn thoáng qua, sợ đến nỗi tim đập thình thịch, cũng là một ngàn hai lượng bạc, đừng nói uống trà, mua mấy quán trà cũng không thành vấn đề, hạ giọng cả kinh nói:
- Hàn tướng quân!
- Ở trong cung cũng cần dùng ngân lượng…
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Với tài năng của Lăng đại nhân, là người thông ngôn, dùng mấy câu nói, thì mọi chuyện đều ổn thỏa!
Đôi mắt Lăng thái giám chợt hoe đỏ, lão cảm nhận sâu sắc rằng, vị tướng quân trẻ tuổi thế gia này, quả thật đã coi mình là bằng hữu. Lão chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp, lúc này đang lan tỏa khắp người, cũng đành nhận bạc, nắm lấy tay Hàn Mạc, khẽ thở dài nói:
- Hàn tướng quân, đại ân đại nghĩa của ngài, hậu ái ta như thế, ta dù là vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, cũng sẽ báo đáp đại ân của tướng quân !
Hàn Mạc bị lão nắm tay, tuy rằng rất khó chịu, nhưng cũng không nỡ đẩy ra, hạ giọng nói:
- Lăng đại nhân, hai chữ “bằng hữu” ngụ ý sâu sắc, đó là phải giúp đỡ lẫn nhau…sau này nếu có điều gì cần tới Hàn Mạc, cứ việc nói ra, chỉ cần đủ khả năng, tuyệt không chối từ !
Lăng thái giám lập tức nói:
- Hàn tướng quân, ngài nếu có chỉ bảo gì, chỉ cần nói ra, chúng ta đừng nói hai lời…
Mặt lão đỏ bừng, dễ nhận thấy là rất xúc động….
Lão ở trong cung, không hề có cái gọi tình bằng hữu tồn tại, nay được Hàn Mạc cho cái gọi là “hữu nghị” không khỏi cảm thấy quý báu, lúc này đối với Hàn Mạc là sự cảm kích, thật sự là đạt tới đỉnh cao, thầm quyết, nhất định phải là người bạn tốt của Hàn Mạc, đem hết khả năng, sau này cũng muốn vì Hàn Mạc làm một vài việc.
Dường như vì biểu đạt sự cảm kích đối với Hàn Mạc, Lăng thái giám hạ giọng nói:
- Hàn tướng quân, có một chuyện, vốn ta không nên nói ra, nhưng Hàn tướng quân đã là bằng hữu của ta, ta có lẽ nên thẳng thắn với Hàn tướng quân.
Hàn Mạc tỉnh bơ, cười nói:
- Lời nói của Lăng đại nhân là có ý gì?
Lăng thái giám tiến sát lại, áp giọng nói:
- Hàn tướng quân, có lần ta tình cờ nghe được một câu chuyện….
Nói đến đây, lão lặng im một lát, con mắt đảo xuôi ngược, rồi mới nhỏ giọng nói:
- Tiêu Quý phi nói, phải tìm cơ hội hại chết Hàn Thục phi.
Hàn Mạc nghe vậy, lập tức nhíu mày lại.
Hàn Thục phi, chính là Hàn Thục, chị họ của Hàn Mạc.
Hàn Mạc biết, hậu cung là một chiến trường khác của thế gia, sự khốc liệt của trận chiến, cũng không thua kém gì trận chiến trong triều đình, các nương nương của các thế gia, đương nhiên cũng dở đủ bản lĩnh thủ đoạn của mình, ngầm đấu đá nhau ở hậu cung.
Hắn đương nhiên hiểu rõ hơn, Tiêu phi hiện giờ chủ trì hậu cung, rất ngang ngược, trong lòng nghĩ kế diệt trừ nương nương của thế gia khác, đó cũng là sự tình mà trong lòng nhiều người biết rõ.
Nhưng Lăng thái giám đã nghe được chính miệng Tiêu phi nói ra những lời này, điều đó nói rõ sự oán giận của Tiêu phi đối với Hàn Thục phi đã lên đến cực điểm, mới khinh suất bị Lăng thái giám nghe được. Từ mỗi góc độ mà nói, Tiêu phi bây giờ chỉ e là muốn mưu hại Hàn Thục phi ở hậu cung.
Xem ra lần này mình hồi kinh, còn phải gặp Thục phi, nhắc nhờ tỉ cẩn thận độc kế của Tiêu phi.
- Lăng đại nhân, đây chính là ngài xem ta thật sự trở thành bằng hữu rồi..
Hàn Mạc mỉm cười vỗ nhẹ vai Lăng Lỗi, không hề nghi ngờ gì, có tên thái giám này ở trong cung, chẳng khác nào có tai mắt ở trong cung.
Hắn hy vọng khả năng của Lăng thái giám có thể dùng số tiền này mà làm vài việc, kể từ đó, sau này vị thái giám này sẽ có công dụng tốt đối với mình.
Từ thành Tịch Xuân khởi hành, đến chiều ngày mồng 5, xa xa đã nhìn thấy hình dáng thành Yến Kinh, đường đi rất thuận lợi, lúc này trông thấy thành Yến Kinh, đoàn xe lại tăng tốc độ.
Hàn Mạc ngồi trên lưng ngựa, ngóng về phía trước, xa xa nhìn thấy phía trước đang có một đám người, đen trắng xen lẫn, biết đó là quan viên từ trong kinh thành ra nghênh đón, lập tức giục ngựa tiến lên. Tiết Thiệu và Tiêu Mộc cùng với mấy tên kỵ binh Ngự lâm đuổi kịp phía sau.
Tiến dần đến đám người, chỉ thấy có hơn chục quan viên, đa số là quan văn, trong đó có một võ tướng nổi bật lên, đúng là Hộ quân tham lĩnh cung binh của Báo đột doanh.
Đám quan viên này xem ra rất kỳ lạ, bên hông của quan văn đều thắt một dải đai bằng vải bố thô màu trắng, mà trên mũ giáp đầu báo của Đậu Thiện cũng buộc dải băng màu trắng.
Hàn Mạc phi ngựa đến gần, xoay mình xuống ngựa, đám quan viên nhao nhao chào đón, đều chắp tay hành lễ, trong lúc nhất thời không nói gì, mà Đậu Thiện tiến lên, cũng chắp tay, trên khuôn mặt giữ một nụ cười thường nhật, lúc này lại có vẻ ảm đạm vô cùng
Hàn Mạc nhíu mày, chắp tay đáp lễ, lập tức hạ giọng hỏi:
- Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đậu Thiện nhìn Hàn Mạc, đôi mắt hoe đỏ:
- Chỉ huy sứ đại nhân… qua đời rồi!
Hàn Mạc chợt sửng sốt, nhưng phút chốc chợt hiểu ra, lạc giọng nói:
- Cái gì…Chỉ huy sứ đại nhân…!
Không biết tại sao nghe được tin này, lần đầu tiên Hàn Mạc cảm thấy trong lòng trầm xuống, lập tức cảm thấy buồn thương.
Tiết Thiệu và Tiếu Mộc từ phía sau tiến lên, vẻ mặt cũng kinh ngạc, lập tức hiện lên vẻ sầu thảm, xem ra cũng rất đau xót.
Chỉ huy sứ đại nhân, đương nhiên là Chỉ huy sứ Ngạc Thanh Lôn của Báo đột doanh.
Hàn Mạc từ nhỏ đến lớn, người mà có thể khiến hắn kính phục, quả thực không nhiều, nhưng Ngạc Thanh Lôn là một người chiếm vị trí tuyệt đối trong lòng hắn, vì phẩm chất đạo đức của Ngạc Thanh Lôn, cũng là vì sự từng trải của ông.
Ngạc Thanh Lôn lúc còn trẻ đã tòng quân, gia nhập đại doanh Tây Bắc, trải qua trăm trận chiến, chiến công hiển hách, từng bước từng bước tiến lên vị trí Chỉ huy sứ Báo đột doanh, có thể nói rằng, ông là một đỉnh núi trung thành và tiên huyết.
Ông trị quân rất nghiêm, yêu quân như con, cho dù bị thương thường xuyên phải ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng thường ngày vẫn đến quân doanh quản thúc bộ hạ, chỉ đạo binh sĩ.
Đối với nước Yến, ông cũng một lòng trung thành, thề sống chết nguyện trung thành cùng Hoàng tộc, cũng vì nguyên nhân như thế, ông cũng nhận được sự sủng ái tin tưởng của Hoàng thượng, giao cho chức vụ quan trọng trong Ngự lâm quân.
Hàn Mạc kính phục sự chín chắn thành thục, càng khâm phục sự ngay thẳng thật thà và sự tận tâm trung thành của con người này, lúc này nghe tin ông mất, bỗng thấy thảng thốt giật mình, tự nhiên có chút thương cảm.
- Chuyện xảy ra khi nào?
Hàn Mạc khẽ nói.
Đậu Thiện thở dài nói:
- Chỉ huy sứ đại nhân hình như biết mình không qua khỏi, mười ngày trước từ trong phủ chuyển đến sống trong doanh trại, ông ấy muốn trước khi chết, được nhìn thấy quân doanh nhiều hơn, được nhìn các tướng sĩ nhiều hơn…
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Nói như vậy, Chỉ huy sứ đại nhân đã… qua đời trong quân doanh?
Đậu Thiện lắc đầu nói:
- Không, tối hôm qua, khi Chỉ huy sứ đại nhân tuần tra doanh trại, đột nhiên ngất xỉu, rạng sáng hôm nay thì tỉnh dậy, cũng đã…. cũng đã trút hơi thở cuối cùng…
Dừng một lúc, thở dài nói:
- Chỉ huy sứ đại nhân muốn ra đi ở trong quân doanh, nhưng ông ấy lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến trật tự và huấn luyện của các tướng sĩ, cho nên sai người đưa ông hồi phủ, nhưng vừa về đến phủ, Chỉ huy sứ đại nhân đã ...
Nói đến đây, khuôn mặt tỏ vẻ thương cảm.
Một quan viên đứng bên cạnh, cẩn thận nói:
- Hàn tướng quân, Hạ quan phụng mệnh Thượng thư đại nhân, đến nghênh đón đại nhân!
Hàn Mạc quay đầu lại nhìn, thấy một quan viên mặc quan phục bộ Hộ đang cung kính thi lễ với hắn. Hắn trông mặt người này rất quen, đầu óc vừa nghĩ, lập tức nhớ ra, người này không phải người nào khác, chính là quản lý kho thuộc bộ Hộ, tên là Thường La.
Quyền Thần Quyền Thần - Sa Mạc Quyền Thần