Số lần đọc/download: 4221 / 45
 
					Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
 					 
					
					 
					
					
		   			 
		   		
   	
 
Anh hối tiếc vì mình đã đi quá giới hạn
A
nh thất bại thật rồi, anh chưa bao giờ hối tiếc vì đã quen em. Nhưng giờ đây, anh hối tiếc vì mình đã đi quá giới hạn, đã lấy mất đời con gái của em, và bây giờ em có thai nữa, em hỏi anh có bên em nuôi con hay không.
From: Nece Gene Nguyen 
Sent: Thursday, November 19, 2009 11:44 PM
Hôm nay, anh cảm thấy thật sự thất bại. Anh biết những lời anh viết trên blog này sẽ chẳng bao giờ em biết, chỉ để viết để bớt buồn mà thôi. Anh yêu em rất nhiều. Lần đầu tiên gặp nhau, anh biết anh yêu em rồi. Hai đứa thật vui và nghĩ rằng mình hợp nhau và yêu nhau lắm.
Em biết vì sao lúc đầu anh muốn khi đi ăn 2 đứa đi cùng không? Vì anh muốn 2 đứa gắn bó với nhau nhiều hơn, nhưng em thì không muốn điều đó, mạnh ai người đó đi ăn, chẳng cần biết em có đói không hay anh đã ăn chưa. Đi ăn anh chờ em vì biết em đi ăn trễ, anh muốn nhắc em đi ăn và không muốn thấy em ngồi ăn một mình. 
Em từng có nick chung với người yêu cũ, nhưng blog dành cho hai đứa mình thì không có. Em luôn khoe mối quan hệ nhiều, bạn fakebook nhiều, còn anh thì em chưa bao giờ hỏi đến. Mới cách đây một tuần, lúc 2 đứa nằm bên nhau, anh thấy nick trên MSN của em sáng lên, aloveb, một cái nick nào của anh cũng làm em tò mò khó chịu, còn em thì vẫn vô tư xài nick kỷ niệm.
Em hỏi anh về gia đình anh, nói muốn gặp người này người nọ trong gia đình anh, nhưng anh thì không biết gì về gia đình em cả. Đi trên đường, có chuyện gặp người em họ xa của em, em cũng bảo anh xuống xe đứng chờ ở ngã tư để mình em đến gặp. 
Anh lưu hình bạn thân từ nhỏ của anh cũng làm em khó chịu. Trong máy tính của em thì vẫn có hình em và bạn trai cũ má áp má cười đùa. Anh chờ em chưa ăn uống gì, cũng không muốn về sớm, vì sợ em sẽ cảm thấy cô đơn khi làm về trễ một mình, nhưng em không thể nói một lời để mình vui, một cái nắm tay em cũng làm em khó chịu. Bên anh em khó chịu lắm, nhưng về nhà, em có thể cười đùa vui vẻ với người khác, anh đi vào cũng chỉ là một cái bóng lướt qua mà thôi.
Ừm, xe của em mà, cái gì của em vẫn sẽ là của em thôi, anh có lấy hẳn khỏi em luôn đâu, đâu cần phải nói "từ nay không cho ai đi xe mình nữa". Anh cũng biết tài sản nào là của anh mà. Anh yêu em nhiều lắm, đến nỗi chỉ ước rằng tình yêu em dành cho anh chỉ bằng 1/10 em dành cho người trước. 
Trước đây anh luôn tin rằng tình yêu của mình thật đẹp, và nghĩ rằng trên thế giới rộng lớn này. Tình yêu đẹp sẽ luôn tồn tại, không phải chỉ trong phim hay trong tiểu thuyết, nhưng bây giờ anh đã nghĩ lại rồi, có lẽ tình yêu đẹp rất hiếm, và trong đó không có hai đứa mình.
Cứ một tuần anh không biết em sẽ giận bao nhiêu lần, giận vì những chuyện tưởng chừng quá đơn giản, và đôi khi không liên quan gì đến hai đứa, vậy mà cũng có thể xé to để giận nhau. Có bao giờ em nhắn cho anh một tin nhắn buổi sáng hỏi thăm anh, có bao giờ gởi lời chào trong chatting? Lúc nào cũng là anh, nhưng chờ em trả lời lại bao giờ cũng lâu. Em nhắn tin cho anh, nếu anh chậm vài phút thôi em cũng đã giận rồi, trách rằng anh không nhớ em không yêu em nhiều.
Những khi mình đi làm về trễ, giả như em có ăn rồi, em cũng không cần biết anh đã ăn gì chưa, chưa bao giờ em hỏi. Anh có bệnh thì em cũng chỉ hỏi vài câu qua loa rồi thôi.
Anh thất bại thật rồi, anh chưa bao giờ hối tiếc vì đã quen em, nhưng giờ đây, anh hối tiếc vì mình đã đi quá giới hạn, đã lấy mất đời con gái của em, và bây giờ em có thai nữa, em hỏi anh có bên em nuôi con hay không. Có, tất nhiên là có, lúc nào anh cũng muốn mình bên nhau, có những đứa con và gia đình hạnh phúc. Nhưng sẽ thế nào đây khi hai đứa sống chung mà tình yêu chỉ từ một phía, và một phía đón nhận dửng dưng? Anh chỉ nghe được những lời ngọt ngào em nói khi mình ân ái, còn ngoài ra thì không.
Anh phải nghĩ thế nào về tình yêu em dành cho anh đây. Thất bại.