Số lần đọc/download: 1470 / 51
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 421: Đánh Tan
T
rong lúc tập kích bất ngờ thành Thạch Cổ, Đường Tiểu Đông phỏng chừng quân Cao Lệ cho dù chậm chạp thế nào, hẳn cũng đã khởi xướng tấn công cứ điểm Thiên Diệp.
Hạm đội bên mình còn đang vận chuyển binh lính, vũ khí, trang bị cùng quân dụng vật tư trên biển, trước khi đổ bộ tập kết, không thể khởi xướng tấn công thành trì kiên cố, lúc này phải tận dụng sự linh hoạt cơ động của khinh kỵ binh, tận khả năng tiêu diệt quân đội Cao Lệ ở trọng trấn Thiên Diệp, giảm bớt áp lực cho Lý Thiết Y.
Bày ngàn khinh kỵ binh, đấu đá lung tung cảnh nội Triều Tiên, đi lại như gió, có một lần xâm nhập đến mặt phải hoàng đô thành Thủ Nhĩ của Cao Lệ, đánh tan một đội quân cần vương của Cao Lệ.
Nơi thiết kỵ đi qua, thị trấn thôn trang nơi đó đều hóa thành tro tàn, thây ngang khắp đồng, nơi nơi là nạn dân chạy trốn.
Bắc Cao Lệ, đại bộ phận khu vực đều bị thiết kỵ Đường quân tập kích qua, làm cho nhân tâm sợ hãi, triều đình Cao Lệ càng thêm khiếp sợ.
Hai đội kỵ binh và bốn vạn nhân mã trước sau chạy tới hoành đô thành Thủ Nhĩ, đi dạo quanh bên ngoài, ý đồ rất rõ ràng, muốn tiêu diệt đội kỵ binh Đường quân xâm nhập này, để làm phấn chấn sĩ khí toàn quân, ổn định nhân tâm.
Hai đội thiết kỵ Cao Lệ tuần tiễu xung quanh, tróc nã kỵ binh Đại Đường, tuy nhiên kỵ binh Đại Đường lại như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, làm tướng lãnh Cao Lệ nóng lóng quyết chiến tức giận kêu ầm trời.
Tả đô kỵ đại đô đốc Phác Chính Hi dẫn theo hai vạn thiết kỵ của hắn đã tìm kiếm kỵ binh Đường quân hai ngày liền, cái bóng quỷ cũng không thấy một cái, điều này khiến hắn rất nhụt chí.
Có lẽ, kỵ binh Đường quân đã bị kỵ quân cường đại bên ta làm kinh sợ, sớm bỏ chạy về bờ biển rồi.
Đang muốn hạ lệnh kỵ đội xuống ngựa nghỉ ngơi, nhưng phía trước xa xa, có từng luồng khói bốc lên không trung.
Thám tử báo lại, thôn trang phía trước bị kỵ binh Đường quân cướp sạch.
Hay lắm, lão tử đang lo không tìm thấy các ngươi đâu, hừ hừ!
- Giết sạch người Đại Đường cho ta!
Phác Chính Hi hét lớn một tiếng, thúc vào bụng ngựa dẫn đầu lao ra, phía sau là thiết kỵ cuồn cuộn, gót sắt nện ầm ầm như sấm rền làm mặt đất lay động.
Quả thật có một đội kỵ binh Đường quân đang cướp bóc thôn trang nơi này, vừa thấy thiết kỵ Cao Lệ như nước lũ cuồn cuộn xông đến, kỵ binh Đường quân lập tức chạy trốn thục mạng.
Thật vất vả mới phát hiện bóng dáng của kỵ binh Đường quân, Phác Chính Hi há lại chịu buông tha cơ hội khó được này, hắn thề, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, cũng phải tiêu diệt sạch đội kỵ binh Đường quân này.
Mấy trăm kỵ binh Đường quân bỏ chạy thục mạng phía trước, phía sau là hai vạn thiết kỵ Cao Lệ điên cuồng đuổi theo không dứt.
Trận truy đuổi này, kỵ binh Đường quân không quen địa hình, mắt thấy sắp bị thiết kỵ Cao Lệ đuổi kịp, dưới sự hoảng hốt chạy bừa vào trong một hạp cốc.
Phác Chính Hi đắc ý cười ha ha cuồng tiếu không thôi.
Hạp cốc kia là tử địa, Đường quân chạy trốn vào trong, đó là tự tìm đường chết, lập tức thét ra lệnh một vạn kỵ quân trùng sát truy vào.
Tuy nói là tử địa, trở ngại chiến mã, nhưng cũng không có nghĩa là cản trở luôn người, Đường quân vứt bỏ chiến mã bám víu vách núi đào thoát.
Phác Chính Hi nóng lòng lập công, sao buông tha cơ hội tốt, cũng coi như hắn suy nghĩ cẩn thận, bên ngoài hạp cốc lưu lại một vạn thiết kỵ phối hợp tác chiến.
Một vạn thiết kỵ như thủy triều tràn vào hạp cốc, núi đá hai bên hạp cốc sừng sững, bụi cỏ dại mọc đầy, quả thực là một nơi mai phục rất tốt.
Thiết kỵ xông đến cuối, các kỵ binh của Đường quân đang dắt theo chiến mã trèo lên dốc, Phác Chính Hi tựa hồ cảm thấy không ổn, vội vàng ra lệnh rời khỏi hạp cốc.
Một trận ầm ầm vang lên, trên núi hai bên miệng hạp cốc có khối đá và gốc cây lăn xuống, phong kín lối ra duy nhất, còn đập vào kỵ binh Cao Lệ muốn xông ra đến người ngã ngựa đỏ, huyết nhục bay tứ tung.
Hai bên trên sườn núi, nhảy ra vô số Đường binh, vứt cành khô cỏ dại, rồi lăn mấy quả cầu cháy hừng hực xuống.
Quả cầu lửa lăn qua chỗ nào, cỏ dại cành khô liền bốc cháy, rồi mượn sức gió, thế lửa mạnh hơn, một vạn kỵ binh Cao Lệ trong đại hỏa hừng hực giãy dụa bi thảm, chiến mã phát điên hí vang đạp loạn.
Một vạn kỵ binh Cao Lệ bên ngoài hạp cốc thấy đại đô đốc trúng mai phục, vội vàng nhảy xuống chiến mã, phát động công kích về phía Đường quân chiếm cứ hai bên sườn núi.
Trên sườn núi, Đường quân dựa vào đại thụ chặt ngã làm thành công sự phòng ngự đơn giản, lấy cường cung bắn loạn, bắn chết rất nhiều binh lính Cao Lệ tấn công lên sườn núi.
Kỵ binh bộ chiến, vốn đã sai lầm, vì để nhanh chóng đuổi theo mà giáp trụ của kỵ binh so với chiến giáp của bộ quân nhẹ hơn rất nhiều, càng không có trang bị phòng ngự như thuẫn bài để che tên, kỵ binh Cao Lệ xuống ngựa bộ chiến, đánh lên sườn núi, bị cường cung của Đường quân bắn chết số lớn, thi thể không ngừng té xuống dưới sườn núi, đáy dốc rất nhanh nằm đầy thi thể.
Quan chỉ huy của kỵ binh Cao Lệ nổi điên, ra lệnh binh lính không tiếc hết thảy giá phải trả, liều mạng tiến công lên sườn núi.
Đường quân ngăn cản một hồi, liền buông tha trận địa lui lại.
Đợi cho binh lính Cao Lệ dọn dẹp các vật cản trở lối ra, nhìn thấy tình cảnh bi thảm trong hạp các, mỗi người bọn hắn đều sợ hãi đến tâm sợ mật run mặt không còn chút máu.
Đại hỏa trong hạp cốc còn đang hừng hực thiêu đốt, ánh lửa tận trời, khói đặc cuồn cuộn giả thiên tế nhật, trong không khí tràn ngập mùi khét lẹt khiến người ta buồn nôm, trong bụi đen, vô số thi thể cháy két co rút, vẫn bảo trì tư thế giãy dụa thống khổ trước khi chết...
Một vạn thiết kỵ tinh nhuệ, bị đại hỏa tận trời này đốt sạch không còn...
Binh lính Cao Lệ mặt người nào người nấy không còn chút máu, tay chân như nhũn ra, nếu như vừa rồi là mình tiến vào hạp cốc, vậy...
Toàn quân còn đang trong kinh sợ, tiếng nện ầm ầm của gót sắt đột nhiên vang lên, hai đội thiết kỵ Đường quân đột nhiên giết ra, giống như hai dòng nước lũ, cuồn cuộn cuốn đến.
Hơn phân nửa kỵ binh Cao Lệ đều xuống chiến mã, có số thì đang đứng trên hai bên sườn núi, đại đa số chen chúc tại cốc khẩu, rất nhiều người chưa kịp leo lên chiến mã thì đã bị thiết kỵ cuồn cuộn của Đường quân tách ra bao vây.
Kỵ binh Cao Lệ căn bản là không thể bày ra đội hình gì, liền bị hồng thủy cuồn cuộn của Đường quân trùng kích cho quân lính tan rã, chạy trối chết bốn phía.
Binh lính Cao Lệ chen chúc ở cốc khẩu càng thảm hại hơn, bị thiết kỵ Đường quân xua đuổi, không thể không chạy vào trong hạp cốc, rất nhanh bị đại hỏa cắn nuốt, dù chết không trốn, bị trảm mã đao sáng như tuyết chém giết, thi thể bị gót sắt ầm ầm đạp thành bánh thịt.