Số lần đọc/download: 10301 / 70
Cập nhật: 2017-12-29 18:01:41 +0700
Chương 428: Chê Nhỏ Sao Còn Sờ
C
HƯƠNG 428: CHÊ NHỎ SAO CÒN SỜ
Lý Tranh Diễn mời hai người họ ăn bữa cơm sau đó Bắc Minh Dục và Lương Nặc lại nhanh chóng quay trở lại Âu Thành.
Kỷ Sênh có chút không nỡ: “Hai người đi trước đi, tớ thu xếp ổn thỏa cho Khả Khả thì sẽ đi thăm hai người.”
“Không cần đâu.” Lương Nặc không nói với Kỷ Sênh đại thái thái ghê ghớm thế nào, chỉ nói: “Sẽ nhanh thôi bọn tớ sẽ giải quyết xong hết mọi việc sau đó quay về, caon trai nuôi của cậu cũng sẽ không sao cả!”
Kỷ Sênh vẫn lưu luyến, tiễn Lương Nặc và Bắc Minh Dục ra tận sân bay.
“Đừng nhìn nữa, nhìn nữa em cũng không được đi đâu.” Lý Tranh Diễn đứng bên cạnh Kỷ Sênh cười lạnh lùng: “Nếu em muốn thử Khả Khả không có mẹ sẽ thế nào thì cứ đi thử đi.”
Kỷ Sênh bĩu môi: “Chúng ta là bạn tốt nhất của hai người họ, nhưng tới thời khắc sống chết thì lại không thể ở bên cạnh, đúng là chỉ biết từ xa nhìn mà cũng thấy thương.”
“Ai bảo chúng ta có một đứa con gái, lẽ nào lại muốn giống như ngày trước cứ chạy đông chạy tây à?”
Lý Tranh Diễn nói cũng đúng, Kỷ Sênh còn có Khả Khả, không phù hợp lộ diện mà đối đầu với Thẩm gia.
Nhìn cô với bộ dạng thất vọng, Lý Tranh Diễn lại bổ sung thêm một câu: “Có điều em cứ yên tâm, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi là cục diện sẽ được sáng tỏ.”
...............
Bắc Minh Dục và Lương Nặc về tới Âu Thành.
Vừa mới tới nơi Lương Nặc đã nôn ẹo rồi, đi lại nhiều cơ thể cô lại yếu nên khó thích ứng, sau khi gặp Tiểu Bắc một lát liền ngoan ngoãn về phòng dựa vào lòng Bắc Minh Dục.
“Anh nghe Anna nói Đỗ Minh Hàn còn ép em lấy một đống các sản phẩm chức năng à?”
Lương Nặc mệt mỏi gật đầu: “Em đã nói là không cần rồi, ngày hôm sau ông ta lại cho người mang tới.”
“Thôi đã mang tới rồi, bắt đầu từ ngày mai em phải ăn uống đúng giờ, em xem sức khỏe em yếu tới mức nào rồi?” Bắc Minh Dục nhìn cô vẻ chê bai, tay anh để vào ngực cô xoa xoa: “Em xem ở đây nhỏ đi rồi này!”
“Bốp!” Lương Nặc vỗ vào tay anh.
“Chê nhỏ còn sờ làm gì? Bỏ tay ra!”
Bắc Minh Dục cười đắc ý: “Bây giờ nó chỉ bằng quả trứng, em phải làm sao cho nó bằng cái bánh bao ấy anh mới thích....”
Lương Nặc quay ra lườm anh.
Sống yên ổn chẳng được mấy ngày, cảnh sát đột nhiên tìm đến cửa, nói rằng nhị thái thái trên đường từ Singapo về Âu Thành đã bất ngờ bị ngã gãy cổ, dẫn tới thiệt mạng, nguyên nhân chủ yếu là do bệnh thần kinh.
Nhưng phóng viên và cảnh sát đều có những phỏng đoán khác nhau.
Đại thái thái thút thít lau nước mắt nói với phóng viên: “Em hai sao lại chết được? Chắc chắn là do các người nhầm lẫn rồi. đêm qua tôi còn mơ thấy dì ấy nói rằng sắp về rồi....kể từ khi lão gia mất đi, chúng tôi thân thiết như chị em ruột, sao dì ấy nói đi là đi như thế được, để lại một mình tôi cô đơn thế này.”
Lời còn chưa nói hết bà ta lại nức nở, không kể phóng viên hỏi gì, bà ta đều đeo lên mặt cái mặt nạ với vẻ đau lòng, thương xót.
Phóng viên cũng không nhẫn tâm hỏi thêm nữa.
Lương Nặc trong lòng nghĩ, nếu một ngày nào đó đại thái thái bị Bắc Minh Dục đuổi ra khỏi tập đoàn rồi, bà ta tham gia vào làng giải trí, nhất là diễn kịch thì thể nào cũng có chỗ đứng, đá bay hết những diễn viên bây giờ.
Ứng phó xong với phóng viên, đại thái thái bảo bọn họ đi tới Thẩm viên.
Ở đó phía cảnh sát đang đợi.
“Cái chết của nhị thái thái chúng tôi nghi ngờ là có vấn đề, xin hỏi phía gia đình có tiện cung cấp cho chúng tôi một chút thông tin không?”
Đại thái thái với vẻ đau lòng không chịu đưuọc nữa, hai tay đỡ lấy ngực mình ra vẻ mệt mỏi rồi nói với Lương Nặc: “Ta mệt lắm rồi, dù gì thì gần đây con cúng không có việc gì, vậy việc hậu sự của nhị thái thái giao cho các con, các vấn đề của vị cảnh sát đây con cũng trả lời luôn đi.”
Lương Nặc trong lòng hoài nghi, sao bà ta lại đem cả hai việc đó giao cho cô?
Còn chưa kịp phản bác, bà ta lại nói: “Con vẫn còn nhỏ kinh nghiệm chưa nhiều, Phúc Bác đã ở bên cạnh ta mười mấy năm rồi, ta để ông ấy dạy con mấy hôm.”
“Vâng, đại thái thái.”
Thế này chẳng khác nào là giám sát cô?
“Chào Lương tiểu thư.” Hai vị cảnh sát nhìn cô, đi thẳng vào vấn đề: “Về việc bệnh thần kinh của nhị thái thái, xin hỏi cô biết được bao nhiêu phần?”
“Ư ư..” Phúc Bác đột nhiên hắng giọng hai tiếng, sau đó sai người làm mang trà lên: “Tam thiếu phu nhân, hai vị cảnh sát, mời dùng trà!”
“Cảm ơn!” cảnh sát nói xong, lại cầm một quyển sổ nhỏ và bút ra để ghi chép lại lời của Lương Nặc.
Lương Nặc cảm thấy vấn đề này có trả lời thế nào cũng không được, nếu nói nhị thái thái thật sự có bệnh thần kinh, vậy thì nguyên nhân cái chết của bà ta khả năng là sẽ không còn gì để bàn, nhưng nếu nói thực ra thì đại thái thái nhất định sẽ không tha cho cô.
“Hai vị cảnh sát, mẹ vợ tôi cũng vừa mới mất, nên vợ tôi cũng có phần mệt mỏi, muốn biết gì thì hay là cứ hỏi tôi đi?” Bắc Minh Dục đột nhiên ôm lấy cô dường như an ủi, rồi lại vỗ nhẹ vào lưng cô.
Lương Nặc đột nhiên giống như tìm được cứu tinh, dựa đầu vào lòng anh, rồi hai hàng nước mắt lại rơi ra với vẻ sầu não.
“Vậy xin hỏi Bắc Minh tiên sinh, anh thấy bệnh thần kinh của nhị thái thái có nghiêm trọng không?”
Bắc Minh Dục cũng với nét mặt đau buồn, nói: “ Nói tới thì đúng là có phần xấu hổ, cách đây không lâu chúng tôi có chút mâu thuẫn với mẹ cả nên đã dọn luôn ra ngoài ở, hơn nữa tin mẹ vợ tôi mất được truyền tới quá đột ngột nên chúng tôi cũng không có tâm trí đâu mà quan tâm tới bệnh thần kinh của mẹ hai, cũng tới khi bà xảy ra chuyện mới biết.”
Cảnh sát hoài nghi chất vấn: “Nhưng dù gì thì hai người cũng là người Thẩm gia.”
“Người Thẩm gia đông, lẽ nào đến hàng ngày người làm ăn gì tôi cũng phải quan tâm à?”
Cảnh sát thở dài rồi đổi chủ đề: “Vậy anh cảm thấy quan hệ giữa đại thái thái và nhị thái thái thế nào? Bình thường có mâu thuẫn gì không?”
“Mẹ cả và mẹ hai đều là vợ của cha tôi, mâu thuẫn giữa bọn họ một đứa con út như tôi lại càng không rõ.”
“Anh đừng không hợp tác như vậy!” một trong hai vị cảnh sát tức giận: “Nếu còn nói lấp lửng mập mờ thế này thì chúng tôi có lí do để tim rằng cái chết của nhị thái thái có liên quan tới anh đấy.”
Lương Nặc không biết tại sao Bắc Minh Dục lại có thái độ có phần kiêu ngạo như vậy, cô liền tỏ ra áy náy đỡ lời cho Bắc Minh Dục: “Xin lỗi, thành thật xin lỗi hai vị, gia đình tôi gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, vì vậy tâm trạng chồng tôi không được tốt cho lắm....”
“Hức!” cảnh sát thở hắt ra một tiếng, Bắc Minh Dục khẽ nheo mày: “Anh hai là con trai của nhị thái thái, chắc chỉ tầm hai ngày nữa là anh ấy sẽ về Âu Thành, tới lúc đó các anh có vấn đề gì muốn biết thì đi mà hỏi anh ấy!”
Cảnh sát tức nhưng cũng không làm gì được.
“Thế hai người không biết điều gì khác à?”
Lương Nặc tỏ ra ngây thơ nói: “Thẩm gia người đông nhà lớn, hai người chúng tôi lại không được yêu mến lắm, vì vậy...”
“Vậy thì thôi!” cảnh sát cũng chẳng thể cố thêm nữa: “Chúng tôi sẽ quan tâm tới hành tung của Thẩm Tịch Nam, nếu anh ấy nhập cảnh, chúng tôi sẽ lại tới tìm hai người.”
“Được!”
Tiễn cảnh sát đi, Phúc Bác lại nhìn Bắc Minh Dục và Lương Nặc nói: “Tam thiếu phu nhân, đại thái thái giao toàn quyền cho cô lo hậu sự cho nhị thái thái, ý cô thế nào?”
Lương Nặc nhún vai: “Tôi chỉ từng tham dự tang lễ.”
“Vậy để tôi dạy cô.”
Tang lễ được tổ chức khá gọn gàng, nhằm cố gắng giải quyết việc của Thẩm gia trước khi hội nghị cổ đông diễn ra, vì vậy ba ngày sau tang lễ được bắt đầu.
Nhị thái thái ở Thẩm gia bao nhiêu năm cũng có chút tiếng tăm, vì vậy người tới tham dự tang lễ cũng không ít.
Còn có vài người Lương Nặc cũng đã từng gặp, là những nhân vật trung tâm cốt cán trong nội bộ tập đoàn.
Cô bận rộn quay như chong chóng, vừa phải tiếp đón, gặp những khách mà cô chưa bao giờ gặp, lại còn phải ứng phó với giới truyền thông. Khi người điều hành tuyên bố tưởng niệm, đại thái thái cúi đầu buồn bã, nói với giọng thương tâm: “Kể từ khi chồng tôi mất đi, việc của tập đoàn và việc gia đình đều do hai người phụ nữ chúng tôi đảm nhiệm, dì ấy một lòng lo chuyện gia đình tôi mới có thời gian và tâm trí mà gánh vác được việc của tập đoàn, bao nhiêu năm qua đi như vậy, các con cũng đều đã trưởng thành rồi, cuộc sống tốt hơn rồi, nhưng lại không ngờ được rằng dì ấy....lại có kết cục như thế này....”