Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: win27
Số chương: 579
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34: Thất Đạo Phòng Tuyến
ổ Bàn hơi nhíu mày nói:
“Tập kích, phương pháp này dĩ nhiên là tốt, cũng là phương pháp duy nhất có thể thực hiện, nhưng đột phá cửa thành ta nghĩ cũng chẳng hề khó tìm như vậy, hơn nữa cao thủ có cấp bậc thống lĩnh và phó thống lĩnh đối phó như thế nào?”
Hồng Quân tự tin cười nói:
“Cảnh giới của cấp thống lĩnh nhiều nhất là ở Thiên Mang hậu kỳ, nếu như ta tạo ra Hỗn độn chất biến sản sinh ra lực lượng bạo phát, ta nghĩ rằng muốn giết chết bọn họ cũng không phải là việc khó. Bây giờ cao thủ chân chính vẫn còn ẩn tàng ở trong Tử Thần giới, bởi vì Tru Thần giới của chúng ta cùng Loạn Thần giới đang kiềm chế nhau, bọn chúng đương nhiên không dám tùy tiện xuất binh, cao thủ Loạn Thần giới cũng giống như vậy. Hiện tại chỗ vướng mắc duy nhất là đột phá cửa thành, nguyên do tại chỗ này trước, ta cần cho tiểu Cổ đi trước tuần tra, lão Huống cùng Ngộ Không ở bên ngoài ba mươi vạn dặm chờ đợi!”
Cổ Bàn gật đầu nói:
“Như vậy cũng tốt, tối thiểu chúng ta có sự chuẩn bị trước.”
Tôn Ngộ Không đắc ý cười:
“Lão Tôn ta trông coi ba bảy hai mươi mốt á, tình cảnh lớn như thế, từ lúc rời khỏi Tu La ma giới, có thể không gặp qua nữa!” Tôn Ngộ Không dường như còn đang lưu luyến tình cảnh lúc mà hắn là Tôn tướng quân của Tu La ma giới.
Huống Thiên Minh cũng tỏ vẻ đồng ý, sau khi bốn người thương nghị, quyết định dùng thời gian một tháng tổ chức lại binh lực, sau đó tiến hành tấn công với quy mô lớn.
Trong nháy mắt thời gian một tháng đã trôi qua, ở ngoài Ma Long tinh đen như mực hai ngàn dặm, thân ảnh của Hồng Quân cùng Bàn Cổ lặng yên không một tiếng động hiện ra.
“Tiểu Cổ, nơi này có lẽ đã an toàn rồi.” Hồng Quân nói.
Sắc mặt Cổ Bàn vẫn có chút ngưng trọng nói:
“Xem ra khuếch trương Tru Thần giới của chúng ta làm cho cường độ phòng thủ tại Ma Long tinh ở Loạn Thần giới tăng lên không ít, chỉ là cấm chế ở xung quanh tinh cầu có vài đạo!”
Hồng Quân cười một tiếng:
“Điều này không tốt, chứng minh Tru Thần giới chúng ta đã có năng lực kiềm chế tương đối, tiểu Cổ, ẩn tàng khí tức, theo ta đi vòng quanh thử xem.”
Kỳ thực Cổ Bàn nói là nói như thế, nhưng muốn phá vỡ mấy cấm chế này, với Bàn Cổ phiên có năng lực phá toái hư không của hắn lại rất đơn giản, Hồng Quân và Cổ Bàn ẩn tàng khí tức, nhẹ nhàng không một tiếng động tiến gần đến Ma Long tinh.
Trải qua một lần dò xét, biết trú quân của Loạn Thần giới phần lớn ở bên trong chủ thành Ma Long thành, chỉ có một ít bộ phận binh lực lưu lại từng góc tinh cầu để phòng ngừa quân địch xâm phạm. Có điều loại tình huống này lại bị Hồng Quân rất dễ dàng tìm được điểm đột phá, chỉ cần giải trừ cấm chế, theo hướng tiến công về phía đông nam tinh cầu, xuôi theo rặng núi thẳng đường tập kích chủ thành.
Nhưng mà loại binh lực với quy mô lớn này muốn tiến hành tập kích thì cực kỳ khó khăn bởi vì mục tiêu quá lớn, rất dễ gây ra sự chú ý. Cho nên Hồng Quân lệnh cho Tôn Ngộ Không chỉ huy năm ngàn binh lực rầm rộ nhắm vào chủ thành mà tiến hành công kích để làm phân tán lực chú ý của bọn họ.
Sau khi trải qua một phen thương nghị, quyết định ngày mai phát động công kích. Kèn lệnh của cuộc chiến tranh này cũng sắp vang lên.
Ngày kế, Hồng Quân, Cổ bàn cùng với Huống Thiên Minh dẫn dắt bốn vạn năm ngàn binh lực tiếp cận Ma Long tinh, lợi dụng năng lực phá toái hư không của Cổ Bàn phiên, Cổ Bàn thi triển đem cấm chế chung quanh tinh cầu phá bỏ để tiến vào trong Ma Long tinh.
Binh lực to lớn như thế, hiển nhiên có thể gây nên sự chú ý của thủ vệ quân ở mọi góc của những tinh cầu này, nhưng không đợi bọn họ thực sự phản ứng đến mà đã trở thành vong hồn dưới Thiên đạo chi nhận của Huống Thiên Minh.
Cùng lúc đó, Tôn Ngộ Không dẫn năm ngàn quân tiên phong rầm rộ phá vỡ cấm chế. Tiếp tục hướng về mục tiêu chủ thành để phát động công kích. Rất nhanh, Trú quân của Loạn Thần giới liền phản ứng lại, theo suy nghĩ của hắn trước đây, ở bên trong chủ thành quả nhiên binh lực đang trấn giữ rất hùng mạnh, số lượng không dưới mười vạn, điều này đối với Tru Thần giới mà nói là trận đánh ác liệt nhất mà không thể nào tưởng tượng được.
Ngoài ra, địa thế của Ma Long thành cực kỳ hiểm trở, nằm ở giữa hai tòa núi lớn, trước sau chỉ có hai đường sơn đạo rộng rãi với lại địa thế rất cao, dễ thủ khó công. Điều này tăng thêm vấn đề khó khăn cho Tru Thần giới.
Trước mắt, bên ngoài cửa thành Ma Long trước sau đã bố trí bảy đạo phòng tuyến, mỗi đạo phòng tuyến đều có binh lực năm ngàn quân, mà còn bố trí trận địa phòng thủ. Lúc này, Tôn Ngộ Không thống lĩnh năm ngàn quân tiên phong của Tru Thần giới ở cách phòng tuyến thứ nhất một trăm dặm bắt đầu tuyên chiến, kèn lệnh chiến tranh trầm lắng vang vọng tận trời cao.
“Thời khắc này cuối cùng cũng đến, lão Tôn ta phải đại khai sát giới!” Tôn Ngộ Không đối mặt với binh lực phòng tuyến có tới ba vạn năm ngàn quân mà không một chút sợ hãi. Ngược lại lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn, cùng với tiếng kèn lệnh thứ nhất vang lên, Vô thượng chiến ý của hắn ầm ầm bạo phát, dường như toàn bộ Tử quân cũng theo đó mà sĩ khí tăng lên, phát ra một trận rít gào khàn khàn nặng nề, toàn bộ quân tiên phong của Tru Thần giới giống như một mũi đao sắc bén vô cùng mạnh mẽ đâm vào đạo phòng tuyến thứ nhất của Ma Long tinh.
Phần lớn những Tử quân này bị Huống Thiên Minh lợi dụng Thiên đạo chi nhận hạ xuống cấm chế, cho nên đều dốc sức lực chiến đấu. Tôn Ngộ Không dẫn đầu xông vào trong đạo phòng tuyến thứ nhất, Đấu Chiến côn pháp vừa chạm vào thì bạo phát ngay, từ Đấu Chiến nhất côn đến tứ thập cửu côn, ánh sáng kim sắc pha lẫn với Vô thượng chiến ý mạnh mẽ mà nổi lên, khí thế như cầu vồng, trong phút chốc đã làm rối loạn trận hình phòng thủ của đạo phòng tuyến thứ nhất.
Hai tên trung niên mặc trên người trường bào tử kim sắc đang đứng trên tường thành của Ma Long thành, bên ngực trái bọn họ có khắc dấu binh nhận, thuẫn giáp cùng ma thú đồ đằng, hiển nhiên là nhân vật cấp bậc thống lĩnh.
Người có vóc dáng khôi ngô bên trái, là thống lĩnh trên mặt có bộ râu dài đang xem tình huống trên chiến trường, có một chút khinh thường cười lạnh nói:
“Lý tướng quân, Tru Thần giới này cũng xem như là lực lượng mới xuất hiện, ta vốn tưởng là nó chỉ có thể đối phó với Tử Thần giới, không nghĩ tới mục tiêu công kích còn hướng về chúng ta, thật là không biết kiến thức.”
Lý thống lĩnh ở bên phải thì lộ ra vẻ khom xuống, thậm chí cong xuống một chút, nhưng từ trong con ngươi thâm thúy phát ra hai đạo tinh quang, có thể thấy được hắn không phải là nhân vật đơn giản, trầm mặc phút chốc rồi nói:
“Đại quân của Tru Thần giới này xem ra khoảng chừng binh lực chỉ có năm ngàn, nếu như không có hậu chiêu. Mạc thống lĩnh, giao cho ta nơi này đi.”
Mạc thống lĩnh cười lạnh một tiếng:
“yên tâm đi, vẫn chưa có người nào có năng lực phá bỏ bảy đạo phòng tuyến của ta!” Mạc thống lĩnh hờ hững cười, quay mình bước xuống tường thành.
Trên chiến trường, Tôn Ngộ Không càng đánh càng hăng, vô thượng chiến ý bạo phát chưa hề ngừng lại, mà nó giống như từ trong chiến đấu mà sinh ra. Trên mảnh sa trường này đã biến thành Chiến Thần xứng với tên của nó.
Cùng lúc đó, tại địa phương cách phía sau của Ma Long thành một ngàn dặm, bọn người Hồng Quân dẫn dắt bốn vạn năm ngàn binh lực với qui mô lớn, đang cấp tốc tiến lên, men theo dãy núi một đường thắng tiến phía trước, không ngừng tiếp cận Ma Long thành.
Trên dọc đường, Huống Thiên Minh trước sau có chút lo lắng tình hình của Tôn Ngộ Không, cho nên nhiều lần muốn tiến lên trợ giúp. Nhưng Hồng Quân đối với hắn cực kỳ yên tâm, chung quy với khí thế chiến đấu của Tôn Ngộ Không muốn tiêu diệt được hắn trừ phi là nhân vật cấp thống lĩnh, nhưng tại loại tình thế chiến đấu này, thống lĩnh của Loạn Thần giới tuyệt đối không thể tùy tiện xuất thành, đó chính là nguyên do tại sao Hồng Quân chỉ cho Tôn Ngộ Không năm ngàn quân tiên phong.
Thế mà trận chiến đấu cứ như thế kéo dài liên tục bảy ngày bảy đêm, quân tiên phong Tru Thần của Tôn Ngộ Không tổn hại vượt quá hai ngàn binh lực, nhưng mà lúc này hắn đã đột phá đến trận phòng tuyến thứ ba, trong bảy ngày này, Mạc thống lĩnh ở trên tường thành cũng cảm nhận được chiến ý cường đại của Tôn Ngộ Không, cũng cực kỳ hoảng sợ thế công kích mãnh liệt của Tru Thần giới, dù sao trước kia bảy đạo phòng tuyến lớn của hắn tuy là bị Tử Thần giới đánh hạ năm đạo nhưng binh lực của đối phương tối thiểu cũng có trên năm vạn, thế mà Tôn Ngộ Không lại chỉ dựa vào năm ngàn quân xung phong Tru Thần tiến đến đạo phòng tuyến thứ ba, điều này làm cho Mạc thống lĩnh cảm nhận được một chút kinh sợ.
Ngày thứ mười, Lý thống lĩnh có vóc người khòm khòm lại tới trên tường thành, lúc này đã là lần thứ tư hắn đến đây, hai mắt của hắn chớp nhẹ lạnh nhạt đang nhìn chỗ chiến trường rất xa trầm giọng nói:
“Thống lĩnh này quả là lợi hại, chẳng những không vì binh lực giảm đi mà giảm bớt chiến ý, trái lại tình thế chiến đấu càng lúc càng mạnh, mà còn kéo theo sĩ khí của binh lực.”
Những ngày này, Mạc thống lĩnh kia do khinh thường mà trở nên nặng nề, rõ ràng có chút lo lắng cho tình thế này nói:
“Nếu như Loạn Thần giới chúng ta có loại chiến sĩ này vậy đúng là một viên hãn tương, nhưng mà hiện tại e rằng phải giết hắn mới được, chỉ e rằng tình hình chiến tranh có thế bất lợi cho chúng ta.”
Lý thống lĩnh có hơi gật đầu nói:
“Cũng tốt, hãy để nơi này cho ta trấn thủ, ta nghĩ ngươi cần phải mang theo “Hung Thiên” lên trên!”
Mạc thống lĩnh nắm chặt quả đấm nói:
“Hung Thiên? Đối phó với cảnh giới của tên này, ta vậy đã đủ rồi, chẳng qua là có chút thương tiếc mất đi một chiến tướng tốt như vậy mà thôi!”
Mạc thống lĩnh dường như đối với việc đối chiến với Tôn Ngộ Không có vẻ rất tự tin, vừa dứt lời, người đã nhảy xuống tường, phút chốc tan biến ở bên trong chiến trường. Lý thống lĩnh có vóc người khòm khòm nhướng mày, lẩm bẩm nói: “Sợ rằng sự tình không có đơn giản như vậy...”
Mạc thống lĩnh đó tiến lên với tốc độ rất nhanh, toàn thân có chiến giáp tử kim sắc phóng ra quang hoa mãnh liệt, một thanh trường kiếm ám kim sắc xuất hiện trên tay, trên lưỡi kiếm cổ phác không ngừng phát ra một cổ vật chất Hỗn độn rất dày đặc bám vào, hiển nhiên là một loại Hỗn độn linh bảo cấp bậc siêu đẳng.
Trong nháy mặt hắn đã tới chiến trường chỗ Tôn Ngộ Không, số lượng Tử quân chắc chắn so với mười ngày trước rõ ràng là giảm gần một nửa, nhưng ba đạo phòng tuyến này có tổng cộng một vạn năm ngàn binh lực, cũng vì trận khổ chiến này tử thương hiện giờ thậm chí còn không đến năm ngàn binh lực.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Mạc thống lĩnh đột nhiên dâng lên một cổ tức giận, trường kiếm thẳng về hướng Tôn Ngộ Không đâm qua, vật chất Hỗn độn ở trên mũi kiếm đang chuyển động theo quỹ tích cực kỳ huyền diệu, chỉ dựa vào một chút lực khống chế trong đó, đã có thể nhận định cảnh giới của thống lĩnh này ít nhất phải là Thiên Mang trung kỳ trở lên.
Lúc này, Tôn Ngộ Không cũng cảm giác được một cổ khí tức mãnh liệt đang cuốn sạch mà đến, nhưng nguồn gốc của khí tức đó không phải là tự thân thống lĩnh, mà là toàn bộ khôi giáp và binh khí của hắn, đang ngưng kết vật chất Hỗn độn mà phát ra một cổ năng lượng khí tức cực kỳ kinh khủng.
Kình thiên côn pháp của Tôn Ngộ Không mãnh liệt quét tới, binh sĩ chung quanh đều ngã rạp xuống, hừ lạnh nói:
“Cuối cùng đại gia hỏa cũng đến, xem ra thời cơ đã đến rồi!”:
Hậu Tinh Thần Biến Hậu Tinh Thần Biến - Bất Cật Tây Hồng Thị Hậu Tinh Thần Biến