Số lần đọc/download: 2979 / 50
Cập nhật: 2015-11-08 03:04:44 +0700
Chương 445-447: Như Ý Huyễn Ma Yên, Bách Độc Hàn Quang Chướng
K
im Ngọc Tuyền trả lời vô cùng nắm chắc, mặc dù Tiểu Báo Tử có chút khó hiểu nhưng mà cũng không hỏi nhiều.
Hai người tiến vào bên trong lều, lều trại tuy lớn, nhưng bày biện bên trong lại cực kỳ đơn giản, cho nên có đồ vật gì nhìn qua là biết ngay, dường như không có chỗ nào có thể giấu đồ được.
Cách cách!
Chiếc bàn của Mã Thiên Trường bị Tiểu Báo Tử dùng một chưởng đập nát, nhưng trừ bỏ một đống gỗ vụn ra thì cái gì cũng không có, theo sau cái bàn là cái ghế dựa cũng bị Tiểu Báo Tử đập vỡ.
- Này, ngươi kiềm chế chút!
- Kiềm cái rắm à, cổ bảo của cường giả Thông Huyền Cảnh, không có khả năng ngay cả một chưởng của ta cũng không chịu nổi?
Vẻ mặt của Tiểu Báo tử ra vẻ không sao cả nói.
Một câu nói này khiến cho Kim Ngọc Tuyền á khẩu không nói được gì nữa, đúng vậy loại cổ bảo cấp bậc này, làm sao có thể bị Tiểu Báo Tử tát một cái mà đã vỡ vụn ra được?
- Ta muốn nói là ngươi làm ra động tĩnh nhỏ một chút!
Kim Ngọc Tuyền bất đắc dĩ nói, trong lúc hắn nói chuyện, Tiểu Báo Tử đã đã tung chậu lửa kia ra. Khiến cho than văng đầy mặt đất, rồi cầm lấy cái chậu, xem xét cẩn thận một hồi nhưng không có nhìn ra được cái gì.
- Mã Thiên Trường sẽ không đem đồ vật đó ném vào trong chậu than đâu!
Nhìn thấy Tiểu Báo Tử cầm chậu than nghiên cứu cả nửa ngày, Kim Ngọc Tuyền có chút không kiên nhẫn nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Đào ba thước đất sao?
Tiểu Báo Tử cười khổ nói.
- Cái đó cũng không, ngươi muốn làm gì?
Lời nói của Kim Ngọc Tuyền còn chưa dứt, liền vội vàng kêu lên, chỉ thấy Tiểu Báo Tử ném chậu lửa xống, cả người bùng lên kiếm quang màu xanh.
Kiếm quang như mưa, hướng tới xung quanh vọt tới mãnh liệt, kiếm khí sắc như những thanh tiểu đao. Những thứ xung quanh đều bị cắt thành mảnh nhỏ.
- Ngươi điên rồi, nơi này là lều chủ soái của đại quân!
Kim Ngọc Tuyền cả kinh rống lên.
- Tinh Hà Câu Phần, phá hết cho ta!
Tiểu Báo Tử cũng không để ý đến Kim Ngọc Tuyền, chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn đã nắm một đoản kiếm màu xanh biếc, kiếm quang tung hoành hiện lên vô số ánh sao lấp lánh. Nháy mắt, cả bên trong lều đều được bao phủ trong quang mang màu xanh như ngọc.
- Đây là!
Kim Ngọc Tuyền mờ mịt, tuy rằng hắn là cường giả thất phẩm, tuy rằng đã luyện thành cương khí, nhưng mà đột nhiên Tiểu Báo Tử bùng lên, dùng một trong tam đại sát chiêu của Ngân Nguyệt kiếm pháp. Hắn căn bản là không có tư tưởng phòng bị, mà cũng rất rõ ràng, Tiểu Báo Tử cũng không có nhằm vào hắn, cho nên, hắn cũng không lộn xộn.
Vô số ánh sao phát ra ánh sáng lấp lánh như ngọc, tràn đầy cả bên trong lều lớn, sau đó mãnh liệt phát nổ.
Oanh, oanh, oanh!
Mỗi một điểm tinh quang đều nổ tung, mỗi một điểm đều tương đương với một kích toàn lực của cao thủ lục phẩm, ở trong lều lớn có ít nhất mấy ngàn điểm, những điểm này đồng thời nổ tung sinh ra uy lực không thua gì một kích toàn lực của cường giả bát phẩm.
- Ngươi bị điên à!
Kim Ngọc Tuyền gào thét, nhưng mà cuối cùng cùng không có tiếp tục rống lên, mà đờ đẫn nhìn xung quanh.
Sau khi kiếm khí nổ tung, toàn bộ quang mang tản đi, hết thảy bên trong lều chủ soái so với trước khi kiếm quang của Tiểu Báo Tử nổ tung thì không có bất kỳ cái gì khác nhau cả.
Bốn tên thị vệ bị chế trụ vẫn đờ đẫn đứng đó, cái bàn và ghế dựa đã hóa thành bụi phấn thì được sắp xếp trở lại như cũ, cái bản đồ Bắc Nguyên đã bị xé thành nhiều mảnh rơi trên mặt đất, cũng hợp trở lại như cũ, cái chậu than vương vãi trên mắt đất cũng được xếp lại ngay ngắn như cũ. Tất cả vừa như quen thuộc, lại tựa như xa lạ.
Nháy mắt, sắc mặt của Kim Ngọc Tuyền trở nên cực kỳ khó coi.
- Đây là!
- Huyễn thuật!
Thần sắc của Tiểu Báo Tử ngưng trọng.
- Đây là huyễn thuật, khi chúng ta vừa mới tiến vào, thì đã lâm vào bên trong huyễn thuật của đối phương, chỉ là huyễn thuật này thật quá mức giống như thật cho nên chúng ta đều không phát hiện ra.
- Đáng chết, là do ta quá mức khinh địch!
Trên mặt Kim Ngọc Tuyền hiện lên một chút xấu hổ.
Hành động lần này là do hắn làm chủ, hắn là lão nhân của Tiên Cung, Tu vi cũng là thất phẩm, tuổi cũng lớn hơn so với Tiểu Báo Tử, nhưng mà hiện tại không ngờ Tiểu Báo Tử phát hiện ra có điều không đúng trước. Nếu không phải Tiểu Báo Tử phát hiện ra, bây giờ hắn vẫn còn giống như kẻ ngu, tìm đông tìm tây bên trong lều chủ soái, thậm chí có thể đào cả ba thước đất lên, nếu mà như vậy thì thật là làm trò cười cho thiên hạ.
Cho nên hiện tại, hắn có chút cảm giác thẹn quá hóa giận.
Hai tay hắn mạnh mẽ điểm lên người của mình mấy lần, từng cỗ cảm giác đau nhức truyền vào trong óc của hắn, đây là biện pháp phá giải huyễn thuật ngu ngốc nhất, nhưng cũng là biện pháp hữu hiệu nhất.
Nhưng mà ngoài cảm giác đau đớn cực kỳ ra, thì những cảnh vật bên ngoài không hề thay đổi gì cả, một chút tác dụng cũng không có.
- Cái này hình như là trận pháp, chúng ta đã lâm vào bên trong một cái trận pháp!
Nhìn thấy hành động của Kim Ngọc Tuyền, Tiểu Báo Tử chút nữa bật cười.
- Trận pháp?
Kim Ngọc Tuyền cười lạnh một tiếng nói:
- Trận pháp thì như thế nào?
Khi đang nói chuyện, kim quang trên người đột nhiên hiện ra dữ dội, nhưng chỉ thấy một con gà màu vàng ẩn hiện ở giữa kim quang, hai cánh giương lên, một đôi lợi trảo giống y như thật, theo hướng cánh tay của Kim Ngọc Tuyền chộp xuống mắt đất.
Tứ Tuyệt Kim Quang Trảo.
Đệ nhất tuyệt.
Xé!
Móng vuốt kim quang chớp động yêu dị hung mãnh chộp xuống mắt đất, hung hăng xé mặt đất thành hai nửa.
Công hiệu của một trảo này giống như y tên, mặt đất rung động đột trận. Tiểu Báo Tử chỉ cảm thấy dưới chân truyền đến từng đợt lực lượng khổng lồ đến cực điểm, thân hình theo bản năng chợt động, nhảy lên đứng ở giữa không trung dưới chân là một mảnh quang mang màu xanh. Hắn ngự kiếm mà đứng, lại nhìn Kim Ngọc Tuyền sử dụng một trảo kim quang xé mặt đất thành hai nửa.
Hô!
Trong nháy mắt khi mặt đất bị xé nứt ra, từ trong kẽ nứt liền tuôn ra một trận sương khói màu trắng, chỉ trong mấy lần hô hấp đã bao phủ trọn bên trong lều chủ soái.
- Xông ra!
Tiểu Báo Tử thầm kêu không tốt, quát lớn một tiếng. Thanh quang duới chân chợt lóe, hướng tới chỗ bên ngoài lều lớn vọt ra. Kim Ngọc Tuyền cũng không dám chậm trễ, toàn thân được bao phủ trong một tầng kim quang. Cũng hướng tới bên ngoài chạy đi giống như Tiểu Báo Tử.
- Khách khách, hai vị đã đến nơi đây, sao không ở lại chơi chốc lát mà đã vội vã chạy đi như vậy sao? Cũng quá không nể mặt mũi bổn phu nhân rồi!
Tiếng cười duyên vang lên ở phía sau, Tiểu Báo Tử và Kim Ngọc Tuyền cơ hồ đều bị một tầng lực lượng vô cùng mềm dẻo kéo trở về bên trong lều chủ soái. Lúc này ở bên trong lều trướng đã tràn ngập một tầng khỏi mỏng.
- Hai vị có gì không hài lòng với hoàn cảnh nơi này thì cứ việc nói. Bổn phu nhân có thể đưa hai vị đến chỗ khác tốt hơn.
Tiếng nói vừa dứt, tầng sương mù mỏng bao phủ xung quanh đột nhiên tan đi. Khung cảnh xung quanh cũng biến đổi theo, bây giờ không phải là ở trong lều chủ soái, mà là ở trong một mảnh sơn thủy đẹp mê người.
Núi xa nguy nga, sông gần như vẽ!
Trên bầu trời là một vầng trăng tròn, chiếu vô vàn những tia sáng bạc lấp lánh xuống mặt đất.
Trong một gian tiểu đình trên núi có một nữ tử mặc quần áo trắng đeo mặt nạ lụa mỏng màu xanh, tay cầm bầu rượu lẳng lặng ngồi trước bàn đã ở bên trong tiểu đình.
- Hai vị khác quý từ xa mà đến, nếu không uống một hai chén rượu nhạt đã vội rời đi, nếu chuyện này truyền ra ngoài bổn phu nhân sẽ bị người ta chê cười nói bổn phu nhân tiếp đãi khách quý không chu toàn, xin mời!
Tiểu Báo Tử và Kim Ngọc Tuyền nhìn nhau hoảng sợ.
Bất tri bất giác dẫn hai người vào trong huyễn trận, đã khiên hai người bất ngờ, nhưng mà bây giờ từu ngoài ý muốn hai người đã biến thành sợ hãi.
Đúng vậy, sợ hãi!
Cảnh tượng xung quanh dĩ nhiên là do huyễn thuật thế nhưng lại hết sức chân thật, hai người cẩn thận quan sát nhưng không thể nhìn ra được một tia dấu hiệu của huyễn thuật. Thậm chí, vầng trăng tròn trên cao kia, hai người còn có thể cảm giác trong đó phát ra vô tận nguyệt lực, nhưng mà không có phát giác ra có điều gì dị thường cả.
Còn khoảng cách giữa hai ngươi với gian tiểu đình kia ít nhất cũng hơn trăm trượng, vượt quá phạm vi của cái lều chủ soái lúc trước. Cho dù lúc trước hai người lao ra khỏi cái lều thì khoảng cách cũng không có xa như vậy. Hiện tại khoảng cách xa như vậy, dù hai người có nghĩ như thế nào đều là có chút cảm giác không tốt!
- Thế nào, hai vị có điều gì lo lắng sao?
- Phu nhân đã mời, nào dám không theo!
Kim Ngọc Tuyền ở phía sau lưng mạnh mẽ nhấc chân đi về phía trước.
Tiểu Báo Tử không nói một lời, đi theo phía sau lưng hắn.
Trong lúc đi tới bọn họ mới phát hiện. Theo cước bộ của bọn họ dưới chân bỗng nhiên xuất hiện một con đường nhỏ bằng đá kéo dài đén tận gian tiểu đình trên đỉnh núi. Trân đường đi hai người đều không gặp phải trở ngại gì, thập phần thuận lợi tiến đến gian tiểu đình.
- Hai vị, mời ngồi!
Nữ nhân áo trắng chỉ hai cái ghế đá trước mặt cười nói.
- Đêm khuya đến thăm, không biết có gì chỉ giáo?
- Các hạ là ai?
Tiểu Báo Tử và Lão Kim Kê cũng không có ngồi xuống. Mới vừa rồi bị đùa giỡn cả nửa ngày, tâm tình của hai người cũng không tốt lắm.
Nữ tử áo trắng nở nụ cười khanh khách.
- Ta là ai, trong lều chủ soái có nữ nhân xuất hiện, thì ta có thể là ai được?
- Vũ nữ?
Tiểu Báo Tử buột miệng nói ra.
Một đạo bạch quang bắn lên phát ra một tiếng xoát.
- Ôi!
Tiểu Báo Tử hú lên quái dị, thân thể lùi lại phía sau ba trượng mới dừng lại được, dưới chân bước loạn một hồi đến khi bước ra con đường đá bên ngoài. Vừa rồi khi hắn muốn lao ra liền đụng phải một cỗ lực lượng mềm dẻo vô cùng, nhưng lúc này đây không có may mắn chỉ đưa hắn quay trở lại như vừa rồi, mà là hất tung hắn lên trên cao. Đưa hắn lên cao khoảng hơn mười trượng thì bị một tầng sương trắng từ trên không trung đè xuống!
Oanh!
Một âm thanh trầm muộn vang lên, Tiểu Báo Tử giống như vừa bị nện thẳng vào vách núi rơi xuống tiểu đình, sắc mặt trắng bệch. Xung quanh hắn có một tầng thanh quang bao quanh, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ. Vừa rồi nếu không phải hắn nhanh tay, lập tức thi triển ra Bách Độc Hàn Quang Chướng hộ thân, nói không chừng bây giờ hắn đã bị trọng thương.
- A! Bách Độc Hàn Quang Chướng, ngươi có thể luyện thành thứ đồ chơi này?
Bách Độc Hàn Quang Chướng được phóng xuất, tựa như một tầng thanh quang nhàn nhạt màu yên lam, bên trong tầng yên lam này mơ hồ có quang mang mĩ lệ chớp động. Thấy Tiểu Báo Tử sử dụng Bách Độc Hàn Quang Chướng, nàng kia cũng có chút ngoài ý muốn, liền đưa tay chụp tầng Bách Độc Hàn Quang Chướng của Tiểu Báo Tử.
Thần sắc của Tiểu Báo Tử biến đổi, chỉ quang nhẹ giơ lên, vô số điểm kiếm quang rơi xuống như sao, bao phủ nử tử ở bên trong tầng tầng kiếm quang.
Hắn cũng không phải là một người thích chịu thiệt thòi, vừa rồi ăn nhiều đau khổ ở trong tay của nữ nhân này, nếu nhanh chóng đòi lại, đó không phải là tác phong của hắn.
- Một kiếm tu thuần túy, thú vị!
Bị kiếm quang bao phủ, nữ tử áo trắng không cảm thấy kinh hoảng chút nào, kiếm quang và nữ tử áo trắng “bồng” một cái, lập tức biến thành một đoàn khói nhẹ, kiếm quang đâm xuyên qua người không có chút tổn hại.
Kiếm quang xuyên qua thân thể nữ tử áo trắng, đánh cho nàng hoàn toàn biến thành sương trắng, sau khi kiếm quang biến mất, sương trắng lại một lần nữa ngưng kết lại, hóa thành nữ tử áo trắng. Vẫn đang cầm bầu rượu cười hì hì, rót đầy hai chén của Tiểu Báo Tử và Kim Ngọc Tuyền.
- Bổn phu nhân rất tò mò, Tiểu Hỏa Xà nhà ngươi làm sao có thể nhìn ra được sơ hở?
Tiểu Hỏa Xà?
Tiểu Báo Tử sửng sốt, nghĩ nửa ngày mới hiểu là cô gái này đang hỏi hắn.
- Nhiệt độ của chậu than không đúng, ta nghĩ, ngươi nhất định là không biết được nhiệt độ của chậu than như thế nào. Cho nên tuy rằng cái chậu kia nóng bỏng tay nhưng vẫn dễ dàng có sơ hở, mặt khác ta tên là Hiểu, không phải là Tiểu Hỏa Xà!
- Ồ!
Nữ tử áo trắng nhìn chiếc nhẫn của Xà Vương trên tay Tiểu Báo tử nói.
- Bên trong Tiên Cung, chẳng lẽ lại có thêm một con rắn nữa sao?
- Phu nhân biết chúng ta là người trong Tiên Cung?
Lão Kim Kê bước lên trước một bước, hỏi?
- Nói nhảm, bộ dáng khó coi như vậy, mấy trăm năm vẫn không hề thay đối, không nhận ra mới lạ chứ?
Tuy rằng mặt nàng bị tấm lụa mỏng che đi, nhưng Tiểu Báo Tử và Kim Ngọc Tuyền vẫn có thể cảm giác bộ dáng mỉa mai của nàng. Nàng khinh thường nói tiếp.
- Tiên Cung hiện tại suy sụp đến mức này sao,ngay cả hai tên tiểu tặc cũng có thể thu làm đệ tử!
Những lời này, đối với một người không hề có lòng trung thành như Tiểu Báo Tử thì không là gì cả, nhưng mặt của Kim Ngọc Tuyền thì đã đỏ lên.
- Phu nhân chê cười, hai chúng ta không phải là ăn trộm gì cả!
- Không phải là ăn trộm sao? hai tên gia hỏa các ngươi dáo dác từ bên ngoài lao vào, lại tìm loạn ở bên trong lều, không phải là ăn trộm thì là cái gì?
Nữ tử áo trắng cười khanh khách.
- Hay là hai người các ngươi tới đây để bắt trộm?
- Ngươi!
Kim Ngọc Tuyền bị nàng nói như vậy, trong nháy mắt sắc mặt trở nên đỏ bừng.
- Lão Kim Kê cẩn thận một chút, tâm tình của ngươi thật dễ dao động!
Tiểu Báo Tử ở một bên lạnh lùng nói, những lời nói này có ẩn chứa nội kình, gằn từng tiếng giống như sấm rền truyền vào trong tai Kim Ngọc Tuyền. Kim Ngọc Tuyền mạnh mẽ giật mình một cái, giống như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, trong nháy mắt vội vàng lùi về phía sau hai bước, kim quang trên người hiện ra.
- Cẩn thận! Trong không khí có vấn đề!
- Ha ha tiểu bằng hữu, nhìn ngươi vẫn còn ít tuổi nhưng thật ra lại rất có bản lĩnh!
Nữ tử áo trắng có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Tiểu Báo Tử một cái.
- Nhưng mà ngươi có Bách Độc Hàn Quang Chướng hộ thân, thật sự cũng không sợ Như Ý Huyễn Ma Yên của ta!
- Như Ý Huyễn Ma Yên, ngươi là Tâm Nguyệt Hồ.
Nghe thấy năm chữ “Như Ý Huyễn Ma Yên”, thần sắc của Kim Ngọc Tuyền bỗng nhiên trở nên cổ quái, sợ hãi kêu lên một tiếng chỉ vào nữ tử áo trắng, vẻ mặt không thể tin nổi nói:
- Điều đó không có khả năng. Ngươi làm sao có thể là…
- Ta làm sao có thể là Tâm Nguyệt Hồ phải không?
Nữ tử áo trắng cười khanh khách.
- Xem ra bên trong nội tâm của Tiên Cung, đã có người thay thế vị trí của Tâm Nguyệt Hồ rồi, có phải hay không?
Nghe thấy nữ tử áo trắng nói như thế, Kim Ngọc Tuyền giống như ý thức được cái gì, nhất thời thần sắc trở nên cung kính, trong mắt cũng hiện lên một tia ý cười bất đắc dĩ.
- Không thể tưởng tượng được lại có thể gặp được tiền bối ở trong này, thật sự là nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương, người một nhà không biết nhau, sớm biết là tiền bối ở đây thì chúng ta cũng chẳng dám tới!
- Các ngươi tới nơi này cũng không phải là để gặp mặt ta? Ta cũng không muốn nhận quan hệ cùng với các ngươi.
Thanh âm của nữ tử áo trắng trong phút chốc trở nên băng lãnh.
- Hiện tại, ta cùng với Tiên Cung không có quan hệ gì, các ngươi chạy tới nơi này của ta là vì muốn ăn trộm Lưu Ly Ngọc Tịnh bình phải không? Mà có thể mời Tiên Cung ra tay, cũng chỉ có thể là Hoàng Đế Đại Tấn thôi, hiện tại ta nói rõ cho các ngươi biết, cái bình đang ở trên tay của ta, nếu các ngươi muốn lấy có thể tự do tiến lên. Nhưng chỉ sợ các ngươi không đủ khả năng lấy được đồ vật này từ trên người của ta mà thôi!
- Ngài nói đùa, nếu ngài đã là tiền bối của Tiên Cung. Mặc dù bây giờ có phải hay không, ta đều không dám cướp đồ vật trong tay ngài. Việc hôm nay chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi, nếu có chỗ nào đắc tội, Lão Kim Kê ta xin tạ lỗi với tiền bối!
- Thì ra là người cùng một nhà!
Tiểu Báo Tử ở một nên nghe xong, lập tức hô to. Bây giờ không hiểu sao bị vây trong một cái huyễn trận cổ quái như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy lo lắng. Hiện tại nghe thấy đối phương cũng là người trong Tiên Cung, ít nhất cũng đã từng là người trong nội cung, nhất thời trong lòng buông lỏng.
- Hắc hắc, vừa rồi thật sự là xấu hổ, ta không biết tiền bối cũng là người ở trong Tiên Cung, ta ở chỗ này cúi đầu nhận lỗi với ngài!
- Hai người các ngươi thật là giảo hoạt?
Nữ tử áo trắng cười lạnh lùng,
- Biết sai lầm lớn nhất các ngươi phạm phải là gì không?
Tiểu Báo Tử và Kim Ngọc Tuyền vừa nghe thấy những lời này, nhất thời trong lòng trầm xuống, hiện lên một tia cảm giác không tốt.
- Tiền bối, tiền bối. Mở miệng là một tiếng tiền bối, bổn phu nhân già như vậy sao?
Lời nói của nữ tử áo trắng lộ ra oán khí khôn cùng, vỗ mạnh cái bàn đá trước mặt một cái, nhất thời cái bàn đá biến thành một đoàn sương mù màu trắng.
- Cẩn thận!
Tiểu Báo Tử thấp giọng nói. Tầng bảo hộ màu yên lam nháy mắt vây hắn và Lão Kim Kê ở bên trong, cùng lúc đó, cảnh sắc biến đổi trong giây lát. Sông, núi, ánh trăng, tiểu đình cũng đều biến mất, chỉ còn lại một khoản hư không tràn đầy sương trắng bao phủ.
Vô số sương trắng từ bốn phương tám hướng đè ép về, như có sức nặng vạn quân đè ép lên trên mặt Bách Độc Hàn Quang Chướng.
Dưới áp lực cực mạnh, Bách Độc Hàn Quang Chướng bắt đầu ba động kịch liệt.
Nó cùng với thần niệm của Tiểu Báo Tử tương hợp, áp lực cực lớn đồng dạng cũng truyền vào trong thần niệm của Tiểu Báo Tử, thần sắc của Tiểu Báo Tử trong nháy mắt trở nên cực kì khó coi.
- Lão Kim Kê, Như Ý Huyễn Ma Yên này đến tột cùng là cái gì, vì sao lại quỷ dị như vậy?
- Ta không biết!
Lão Kim Kê nói.
- Cái gì, ngươi không biết?
Tiểu Báo tử trách móc một tiếng.
- Làm sao mà ngươi lại không biết, nàng có phải là người trong Tiên Cung của các ngươi không? Không phải là ngươi đã nói đúng thân phận của nàng sao? Làm sao lại không biết được?
- Ta thật sự không biết!
Lão Kim Kê cười khổ nói.
- Ta chỉ biết Như Ý Huyễn Ma Yên này là thủ đoạn của Tâm Nguyệt Hồ, nhưng rốt cục thủ đoạn này có uy lực như thế nào thì ta hoàn toàn không biết!
- Ta kháo, ngươi con mẹ nó cái gì cũng không biết!
Tiểu Báo Tử khẽ chửi một tiếng, toàn lực thúc dục Bách Độc hàn Quang Chướng, đồng thời mang theo Lão Kim Kê tìm kiếm đường ra.
Bên trong mảnh hư không tràn đầy sương khói màu trắng, bên trong tuy rất nhiều sương trắng, lực lượng cũng rất lớn nhưng Tiểu Báo Tử không cần phá vỡ nói, chỉ cần tìm đường ra nên dù sương trắng bảo vệ chặt chẽ nhưng cũng không làm gì được hắn. Thậm chí Tiểu Báo Tử dần dần thích ứng với áp lực của sương trắng, hắn còn muốn mở rộng cái lồng do Bách Độc Hàn Quang Chướng tạo thành trong chốc lát, ép sương trắng bay xa ra ngoài, ngẫu nhiên còn có thể ngưng kết một ít sương trắng, tuy rằng chỉ có thể ngưng kết trong một thời gian rất ngắn, nhưng mà cũng nằm ngoài dự đoán của nữ tử áo trắng.
- Bách Độc Hàn Quang Chướng của ngươi là do sát khí ngưng tụ thành sao? Lại có thể có hàn khí nặng như thế, có thể làm đông kết Như Ý Huyễn Ma Yên của ta!
Thanh âm của nữ tử áo trắng vọng ra từ trong sương trắng.
- Cái này ta cũng không biết, chỗ sát khí kia là do ta vô tình phát hiện ra, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cô đọng ra Bách Độc Hàn Quang Chướng.
Tiểu Báo Tử cười nói.
- Vị phu nhân này, ngươi xem, Như Ý Huyễn Ma Yên cũng không có bao nhiêu tác dụng đối với ta. Chúng ta cũng không tìm thấy ngươi, không bằng quên chuyện này đi, ngươi thu lại Như Ý Huyễn Ma Yên, chúng ta cũng không tìm Lưu Ly Ngọc Tịnh bình của ngươi, mọi người kết thúc hòa bình được không?
- Tiểu quỷ giảo hoạt, ngươi có Bách Độc Hàn Quang Chướng hộ thân, thật sự là ta không làm gì được ngươi, nhưng mà ngươi đừng quên, Bách Độc Hàn Quang Chướng của ngươi cũng chỉ có thể hộ thân thôi, ngươi có thể tìm được đường ra hay sao? Chỉ cần Như Ý Huyễn Ma Yên tiếp tục vây các ngươi một lát, đợi cho đại soái trở về, các ngươi cũng không cần phải đi nữa. Chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng các ngươi có khả năng chạy thoát khỏi Lưu Ly Ngọc Tịnh bình sao?
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s! ()]