Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Chương 426: Kết Cục Có Ý Nghĩa Sâu Xa
N
ếu nói rằng ở trong Tỉnh ủy chỉ có một người dám công khai nói khác với Diệp Thạch Sinh, cũng chỉ có Phạm Duệ Hằng mà thôi. Phạm Duệ Hằng là nhân vật số một ở bộ máy chính quyền, ý kiến của ông ta cũng chính là thái độ đại biểu cho Uỷ ban nhân dân tỉnh, có thể nói có sức nặng rất lớn. Diệp Thạch Sinh cho dù là nhân vật số một, nhưng lại có mối bất hòa với nhân vật số hai. Ông ta cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp hóa giải mâu thuẫn mà không phải là đối kháng.
Chính trị là kết quả của sự thỏa hiệp, nhất là nếu giữa hai nhân vật số một có mẫu thuẫn, thì phải xem ai là người được ủng hộ nhiều nhất. Bí thư chính là nhân vật số một không sai, nhưng nếu hơn nửa ủy viên thường vụ đều ủng hộ Chủ tịch tỉnh, Bí thư cũng đành khoanh tay bó gối, công việc cũng khó có thể triển khai.
Thời đại Bí thư nói một là một, hai là hai đã đi qua rồi. Hơn nữa theo trình tự ở cấp tỉnh, không có thủ đoạn nào là cân bằng về chính trị cả, không ai có thể nắm trong tay toàn bộ đại cục được. Sau lưng các ủy viên thường vụ đều có người ở tầng cao nhất ủng hộ, quyền lực của Bí thư cũng bị trói buộc rất nhiều, không có khả năng độc đoán. Năm đó tính cách của Cao Thành Tùng mạnh mẽ, cứng rắn như thế, hơn nữa lại có người đỡ đầu ở Bắc Kinh cũng rất khá, ở tỉnh Yến, bên ngoài xem như một tay che trời, nhưng thực ra ông ta cũng không hoàn toàn nắm hội nghị thường vụ ở trong tay, mà đều là phải dựa vào sự mạnh mẽ, cứng rắn, cưỡng ép, khống chế nên không có những âm thanh có ý phản đối ông ta.
Vấn đề hiện tại là, căn bản Diệp Thạch Sinh không phải là người có tính cách cứng rắn, mạnh mẽ, ông ấy cũng không giống Cao Thành Tùng là có người đứng sau cứng rắn, mạnh mẽ. Càng làm cho Thôi Hướng lo lắng chính là: ủy viên thường vụ vốn tự làm theo ý mình đột nhiên lại có xu hướng liên kết với nhau, làm sao không khiến y có tâm lý hoảng sợ cho được?
Ngay cả người luôn im lặng là Tiền Cẩm Tùng cũng khiến cho Thôi Hướng phải thở hổn hển. Ngôn ngữ chỉ trích ngầm ý của ông ta quả thật hạng nhất, chỉ đúng những lỗ hổng trong lời nói của y, trực tiếp phá vỡ ý tưởng của y. Điều đó cũng tương đương với lời nói của y tự mâu thuẫn. Mặc dù lời nói của Tiền Cẩm Tùng không sắc bén, ngôn từ cũng không kịch liệt, nhưng lực đả thương thì rất lớn, cứ như là đã nói trúng tim đen của kẻ khác.
Thôi Hướng biết lúc này hắn nói cái gì nữa cũng không có sức mạnh, liền đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Thạch Sinh
Trong lòng Diệp Thạch Sinh đã bắt đầu thấy bất an không yên.
Nếu là người mạnh mẽ, cứng rắn, nói năng hùng hồn, Diệp Thạch Sinh có lẽ sẽ không tức giận, bởi vì ông ta tự tin vào quyền uy của một bí thư là có thể áp chế những tiếng phản đối, đồng thời mọi chuyện Thôi Hướng vẫn thuận theo ý ông ta cũng khiến y mơ hồ có cảm giác cho rằng ở hội nghị thường vụ chỉ cần ông ta quyết định mọi chuyện, sẽ không có người nào dám nói ý khác. Mặc dù có không đồng ý, cùng lắm là bỏ phiếu trắng mà thôi, không hề nghĩ tới Phạm Duệ Hằng lại đánh một đòn phủ đầu ông ta như vậy.
Phạm Duệ Hằng là Chủ tịch tỉnh, là nhân vật có quyền lực đứng thứ hai ở tỉnh Yến, so với ông ta cũng có đủ bản lĩnh, thực lực và phẩm chất chính trị. Nếu không phải từ trước tới nay, Phạm Duệ Hằng luôn làm việc trước sau khiêm tốn, trên cơ bản thì con đường đi tất cả đều ổn định. Hơn nữa Thôi Hướng vẫn luôn nói với ông ta rằng căn cơ của Phạm Duệ Hằng không ổn định, nói rằng Phạm Duệ Hằng không dám công khai gây mâu thuẫn với bí thư, ở trên hội nghị thường vụ lại càng không làm trái ý bí thư, nếu không khi truyền ra ngoài sẽ làm Bắc Kinh nghĩ rằng nhân vật số một với nhân vật số hai ở tỉnh Yến có mối quan hệ bất hòa. Như vậy đối với con đường làm quan tiếp theo của Phạm Duệ Hằng thật có nhiều bất lợi. Hơn nữa bởi vì trước kia dù sao Phạm Duệ Hằng và Cao Thành Tùng cũng từng có qua lại, nên cũng lo lắng cấp trên sẽ có ấn tượng không tốt, cho nên nếu việc nào có thể nhẫn nhịn thì sẽ chịu nhẫn nhịn, có thế làm ngơ thì cứ làm ngơ. Đây là một cơ hội có thể khẳng định được quyền lực của bí thư, không thể bỏ qua một cơ hội lớn như vậy được.
Toàn bộ tỉnh Yến người Diệp Thạch Sinh lo lắng nhất chính là Phạm Duệ Hằng sẽ công khai làm trái ý ông ta. Thôi Hướng nói không sai, Phạm Duệ Hằng căn cơ chưa ổn, nhưng trong lòng ông ta cũng biết, căn cơ của mình so với Phạm Duệ Hằng cũng chẳng mạnh hơn mấy, cũng không có đồng minh kiên định trong các ủy viên thường vụ. Đồng thời ông ta cũng tin rằng cấp trên tin tưởng mình nên mới để mình tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến, cũng là vì muốn cân bằng tỉnh Yến mà cân nhắc. Nhưng đúng là như vậy, ông ta cũng muốn đứng vững, cũng muốn có một chút thành tích để cấp trên để ý, có năng lực tài giỏi để không phụ sự mong mỏi của mọi người, không làm mất hình tượng của một bí thư. Thôi Hướng chủ động dựa vào cũng là hợp tâm ý của ông ta, ông ta cũng muốn nhân dịp này khiến Phạm Duệ Hằng hết sức sốt ruột, để mau chóng xây dựng được quyền uy của bí thư, từ đó mà danh chính ngôn thuận trở thành nhân vật có uy danh vang vọng nhất ở tỉnh Yến.
Có một người như Thôi Hướng, lại có Tiền Cẩm Tùng trợ giúp, Trần Phong từ trước tới giờ vẫn có quan hệ khá được với ông ta, hơn nữa Phạm Duệ Hằng cũng không củng cố xây dựng các đồng minh nên việc lớn có thể thành.
Lần này hội nghị thường vụ diễn ra, Diệp Thạch Sinh cũng đã tìm hiểu chu đáo trước khi hành động, cho nên ông ta mới cố ý không mời Phạm Duệ Hằng đến dự cuộc họp hội ý trước, không trưng cầu trước ý kiến của Phạm Duệ Hằng về việc thành phố Đan Thành xin cấp thêm kinh phí. Sau khi ông ta gây áp lực, Phạm Duệ Hằng dường như đã quên việc này, hỏi cũng không hỏi, càng làm cho trong lòng ông ta thêm chắn chắn rằng Phạm Duệ Hằng đối với vấn đề nhỏ này sẽ không có phản bác ý kiến. Chỉ cần ông ta đề nghị, về cơ bản Phạm Duệ Hằng sẽ có thái độ cam chịu.
Nếu lần này ở hội nghị thường vụ đạt được mục đích, thì tương đương với việc Diệp Thạch Sinh đã có những bước đầu tiên vững chắc, sẽ ọi người thấy việc đã rồi. Chính là bí thư Diệp đã quyết định mọi chuyện. Về cơ bản ở trên hội nghị thường vụ cũng không có tiếng phản đối nào, như vậy tương đương với việc Diệp Thạch Sinh đã là người có quyền uy quan trọng nhất.
Quyền lực của Bí thư không thể xâm phạm, đương nhiên là với tình hình như vậy cũng còn có những tình huống đặc biệt. Hơn nữa trong chính trị ở trong nước, việc Chủ tịch tỉnh phản đối Bí thư chẳng những không được tính là tình huống đặc biệt, mà còn được coi chỉ là chuyện thường. Cũng chỉ có Chủ tịch tỉnh dẫn đầu thì các ủy viên thường vụ mới dám phụ họa lên tiếng phản đối.
Diệp Thạch Sinh lại ở thế bất ngờ không kịp đề phòng, bị Phạm Duệ Hằng lên tiếng phản đối mạnh mẽ nên trở tay không kịp. Nếu không phải là ngay sau đó đã có vài vị ủy viên thường vụ giương gươm múa kiếm tranh luận với nhau để cho ông ta có thể tranh thủ chút thời gian thì thậm chí ông ta còn có cảm giác tinh thần sa sút trong chốc lát, không thể tin được tất cả mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.
Tại sao Phạm Duệ Hằng lại đột nhiên hăng hái như vậy?
Cũng may Diệp Thạch Sinh dù sao cũng luôn bị chèn ép trên quan trường rồi, dưới sự áp bức với cường độ cao của Cao Thành Tùng, cũng khéo léo cầu toàn được rất nhiều năm. Tính cách không mạnh mẽ, năng lực lại không cao nhưng sự thông minh trong chính trị vẫn phải có. Chỉ sau một lát ông ta liền tỉnh táo lại đưa ra kết luận: Đối với việc ông ta từng bước áp sát, Phạm Duệ Hằng cũng đã lùi về đến điểm mấu chốt rồi. Thân là Chủ tịch tỉnh, là nhân vật nắm quyền thứ hai ở tỉnh Yến, không có khả năng bị ông ta ép cho tới mức cùng cực. Hơn nữa ở thời kỳ của Cao Thành Tùng, thủ đoạn chính trị của Phạm Duệ Hằng biểu hiện ra cũng là không giống bình thường. Nếu không như vậy thì làm sao có thể lão luyện được ở thời kỳ của Cao Thành Tùng, đồng thời sau khi Cao Thành Tùng rơi đài, vẫn còn sừng sững không hề bị ngã?
Diệp Thạch Sinh hiểu được rằng ông ta được Thôi Hướng động viên, gần đây mới có vài bàn thắng nho nhỏ, lại đắc chí quá nhiều, hơi khinh địch một chút. Không nghĩ rằng Phạm Duệ Hằng không phải là một nhân vật đơn giản, y yếu thế cũng tốt, bảo thủ cũng tốt, làm như vậy cho cấp trên xem, không phải bởi vì y dễ bắt nạt, lại càng không phải bởi vì y sợ hãi quyền uy của một bí thư như mình.
Sau vài năm phải nín nhịn ở vị trí Chủ tịch tỉnh, hình tượng yếu đuối của Diệp Thạch Sinh đã sớm in sâu vào trong lòng mọi người, vừa mới lên làm bí thư đã muốn thay đổi vùng lên rồi sao? Cũng đâu có dễ dàng như vậy. Là một nhân vật chính trị, vị trí có thể mang tới uy quyền thì đó cũng chỉ là ở phía bên ngoài. Đường đường chính chính mà khiến cho người khác sợ hãi và kính nể, thì mới là một nhân vật thông minh về chính trị và có thủ đoạn hơn người. Diệp Thạch Sinh tự nhận thấy nếu so sánh với Phạm Duệ Hằng ông ta cũng còn có nhiều khiếm khuyết lắm, ví dụ như cách đối nhân xử thế, như thủ đoạn chu toàn, lại còn vấn đề nhìn nhận thời thế. Duy nhất chỉ có một điều ông ta có thể có ưu thế hơn Phạm Duệ Hằng chính là chức vụ đang giữ. Chính là trong tay ông ta đang nắm chức vụ Bí thư, nên phải sử dụng con át chủ bài cuối cùng đó là: một phiếu có quyền phủ quyết tất cả.
Chỉ có điều hiện tại không thể so với trước kia. Trước kia bộ máy chính quyền ở hội nghị thường vụ chiếm tỉ lệ ít nhất, có thời điểm thậm chí chỉ có một mình Chủ tịch tỉnh. Nhưng với tình hình hôm nay, bộ máy chính quyền ở hội nghị thường vụ với tỉ lệ càng ngày càng lớn, hơn nữa thường thường những chuyện nào chỉ liên quan đến tăng trưởng kinh tế là các vấn đề khác phải nhường đường. Trái ngược lại, quyền phát ngôn của bộ máy chính quyền càng ngày càng nặng, hơn nữa với trong tình hình chính sách càng ngày càng tập trung mạnh mẽ, càng phải tự do dân chủ, thoải mái hơn của trung ương, quyền phủ quyết của bí thư càng ngày càng có ít người sử dụng. Càng ngày theo nhiều góc độ khác nhau thì càng ngày càng ít người sử dụng quyền phủ quyết, chỉ là còn lại trên mặt giấy tờ mà thôi.
Lại với tính cách của Diệp Thạch Sinh, không có khả năng mạnh mẽ, cứng rắn mà cứ vung tay lên, phủ quyết toàn bộ sự phản đối của Phạm Duệ Hằng. Ông ta cũng không có đủ sự dũng cảm để cưỡng ép phải thông qua vấn đề đó. Cũng không có dũng khí khiến mâu thuẫnvới Phạm Duệ Hằng đến mức gay gắt hơn. Càng chủ yếu chính là hai việc trên cũng là việc nhỏ, căn bản không cần thiết phải trở mặt như vậy.
Diệp Thạch Sinh nhắc nhở chính mình, nếu chỉ vì hai việc nhỏ là việc thành phố Đan Thành xin cấp thêm kinh phí và bổ sung thêm phòng Tổng hợp 3 mà khiến ông ta và Phạm Duệ Hằng xảy ra tranh cãi không ngớt thì đúng là không thông minh về chính trị. Hành động như vậy mất nhiều hơn là được. Ông ta cũng biết Thôi Hướng đã bị vặn lại không còn lời nào để nói, hơn nữa ông ta cũng đã nghĩ cẩn thận, quả thật Phạm Duệ Hằng nói có lý. Ông ta khống chế chuyện nguồn vốn riêng như vậy là có phần quá đáng.
Chỉ là đùa giỡn hay là nên tin lời Thôi Hướng nói. Trong lòng Diệp Thạch Sinh bỗng nhiên hiện lên một chút nghi ngờ, có phải là Thôi Hướng cố ý khiến mình rơi vào hoàn cảnh như vậy hay không, chính là muốn mình và Phạm Duệ Hằng xảy ra mâu thuẫn, còn y thì ngồi đó như ngư ông đắc lợi?
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu Diệp Thạch Sinh liền qua nhanh, với tình hình hiện tại không cho ông ta có tâm tư mà nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, vì ánh mắt mọi người đều đã tập trung trên người ông ta rồi.
- Hội nghị thường vụ chính là nơi để mọi người thoải mái nói ra ý kiến của mình. Có tranh luận là chuyện tốt, có thể chứng minh tất cả mọi người đều có đầy đủ quyền lực hành xử trong tay mình.
Diệp Thạch Sinh lo nghĩ, vẫn là quyết định cố gắng hết khả năng dùng giọng điệu ôn hòa một chút. Vấn đề chính trị cho tới bây giờ đều là kết quả của việc cân bằng và thỏa hiệp, tranh cãi cũng tốt, hòa bình mà thương lượng cũng tốt, cuối cùng là tất cả mọi người đều phải nhường một bước mới đạt được kết quả.
Lời nói của Diệp Thạch Sinh vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt Thôi Hướng liền thất vọng. Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, có đánh chết cái nết cũng không chừa. Diệp Thạch Sinh khi ở vị trí Chủ tịch tỉnh đã nổi tiếng là rất mềm yếu, giờ đã lên làm nhân vật số một mà vừa mới gặp sự phản kích của Phạm Duệ Hằng, đã liền lập tức lùi bước, tính tình không đủ mạnh mẽ, cứng rắn, khó có thể làm được chuyện lớn.
Cũng giống với Thôi Hướng, lộ ra vẻ mặt thất vọng còn có Mã Tiêu. Y cũng muốn mượn cơ hội này, dưới sự ra sức của của Phó bí thư, tạo dựng hình tượng một Trưởng ban Tuyên giáo mạnh mẽ giàu sức sống. Không nghĩ tới chỉ có một hiệp mà mọi chuyện đã tan vỡ. Hơn nữa Diệp Thạch Sinh thân là nhân vật số một, nhưng lập trường ngay lập tức đã mềm yếu, thật sự là làm cho người ta thấy thương xót. Hiện tại tình huống cũng chưa rõ ràng là nghiêng về một bên nào cả, vẫn còn có một trận chiến nữa cơ mà, nhưng lập trường của Diệp Thạch Sinh lại không hề kiên định thì người khác làm sao có thế phản kích lại được?
Ánh mắt Mai Thái Bình từ trên trần nhà thu về, hoài nghi liếc mắt nhìn Tiền Cẩm Tùng một cái, lại dừng lại trên người Diệp Thạch Sinh, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường rõ rệt.
- Việc tuyến đường sắt nối ra biển hẳn là sẽ không có ý kiến gì khác, Ủy ban nhân dân tỉnh trực tiếp đứng ra đề nghị đến Bộ Giao thông là được rồi. Còn việc thành phố Đan Thành xin cấp thêm kinh phí, tôi cho rằng việc này có thể hoãn lại chậm một chút, cụ thể phê duyệt nhiều ít thế nào, khi nào sẽ phê duyệt, chờ sau khi tan họp Chủ tịch tỉnh Phạm và tôi gặp nhau bàn bạc sẽ nói sau. Việc bổ sung thêm phòng Tổng hợp 3 tôi thấy vẫn rất cần thiết, mọi việc đều phải chuẩn bị từ sớm, không nên để tình huống bị động nước đến chân rồi mới nhảy.
Sắc mặt Diệp Thạch Sinh trầm tĩnh, nhưng đã không còn khí thế như vừa rồi nữa, ở ngoài mặt tuy rằng chỉ làm ra vẻ nhượng bộ nhỏ bé thôi, nhưng theo giọng điệu có thể rõ ràng nghe thấy ông ta đã dao động.
Trên mặt Thôi Hướng nỗi thất vọng càng rõ.
- Bổ sung thêm một phòng Tổng hợp 3 cũng là chuyện tốt. Tôi thật ra cũng tán thành, tuy nhiên giai đoạn hiện nay mới đang có hai thành phố làm thí điểm, không nên tăng thêm một trưởng phòng nữa trong tổ lãnh đạo. Nếu thành lập thêm phòng Tổng hợp 3 nữa, thì để một nơi quản lý là được rồi.
Mai Thái Bình nắm lấy thời cơ, quyết đoán nói ra, cố gắng hết sức lực mà tranh thủ quyền lợi cho Hạ Tưởng.
Xem như Mai Thái Bình cũng nhìn mọi chuyện rất minh bạch. Thôi Hướng thì cố gắng hết sức thúc đẩy việc thành lập phòng Tổng hợp 3, không phải chỉ là muốn xếp người nhà vào. Dù cho là xếp ai vào, chỉ cần để cho Hạ Tưởng trở thành lãnh đạo là được. Ông ta (Mai Thái Bình) không có hứng thú đối với vấn đề chính trị đầy khúc mắc và phân chia quyền lợi của tỉnh Yến. Ông ta chỉ có thiện cảm với Hạ Tưởng, cho nên mới nhân cơ hội này, trực tiếp cho Hạ Tưởng là được, cũng có thể mượn cơ hội này để lên tiếng cho thấy sự tồn tại của mình ở đây.
Tống Triêu Độ khen ngợi mà gật gật đầu:
- Trưởng ban Mai nói rất đúng, tôi tán thành. Nếu muốn thành lập phòng Tổng hợp 3, sẽ không cần đến thêm một trưởng phòng, mà sẽ chỉ cần một người quản lý tất cả.
Tống Triêu Độ nói vậy là vì ông là tổ trưởng của tổ lãnh đạo. Lời nói của ông đối với các ủy viên thường vụ vô hình trung tạo thành những áp lực không nhỏ, nếu họ có ý phản đối, chẳng khác nào phản đối Tống Triêu Độ.
Tống Triêu Độ đặc biệt khen ngợi sách lược dẫn dắt theo đà phát triển của Mai Thái Bình, càng lúc càng cảm thấy tính tình của Mai Thái Bình đối xử với ông là một người tuyệt vời. Tuy rằng luôn có một thái độ không thèm quan tâm đến, nhưng khi đến điểm mấu chốt luôn luôn làm người ta kinh ngạc, hơn nữa luôn bảo vệ quyền lợi cho Hạ Tưởng, tương đương với việc bảo vệ quyền lợi cho ông. Mặc dù có thể Mai Thái Bình không nghĩ như vậy nhưng khi y ra mặt, Tống Triêu Độ liền thấy cảm ơn y.
Hơn nữa Tống Triêu Độ cũng hiểu được đạo lý có chuyển biến tốt mới có sự thu hoạch. Bí thư Diệp đã có ý nhượng bộ hợp lý rồi, không thể lại dồn ông ta vào đường cùng mà không nể nang gì. Dù sao cũng là muốn giữ gìn sự tôn nghiêm của nhân vật số một, cho nên đúng lúc đó ông mới tán thành đề nghị của Mai Thái Bình.
Lại là Hạ Tưởng? Sau một lúc nhận thấy thất bại, Thôi Hướng liền tỉnh táo lại, đột nhiên giật mình một cái. Đáng ra hôm nay chỉ thảo luận ba vấn đề được đưa ra, không có chuyện gì liên quan đến Hạ Tưởng, nhưng y cũng biết bất kể người nào, thảo luận vấn đề gì, thì đều có liên quan đến Hạ Tưởng. Y vẫn muốn cố gắng tránh cho cái tên Hạ Tưởng xuất hiện, cho dù chỉ là nói ẩn đi cũng không muốn làm người ta nhớ tới, rất dễ kích động làm một số ủy viên thường vụ có quan hệ với Hạ Tưởng chú ý đến. Bọn họ sẽ không vì việc khác mà liên hợp lại, nhưng tuyệt đối sẽ vì quyền lợi của Hạ Tưởng mà cùng nhau lên tiếng.
Không nghĩ tới, Mai Thái Bình đã thành công trong việc bảo vệ quyền lợi cho Hạ Tưởng, tâm trạng Thôi Hướng liền xuống tới tận đáy vực. Hỏng rồi Hạ Tưởng vừa ra, không cần dự đoán trước được cũng biết, Trần Phong và Mã Vạn Chính chắc chắn là có thái độ tán thành.
Thôi Hướng trong nháy mắt hận Mai Thái Bình vô cùng, nhớ tới mối bất hòa giữa Phó gia và Mai gia, lại nghĩ tới Mai Thái Bình đã vài lần đề bạt lên trên đều đối nghịch với y, y hận không thể tìm một cơ hội để trả đũa.
Chỉ có điều y cũng chỉ nghĩ thế thôi, trong lòng y hiểu rõ, từ trước tới nay Mai Thái Bình tại tỉnh Yến luôn ở một phe, không kéo bè kết phái, không giúp Diệp Thạch Sinh, mà cũng không giúp Phạm Duệ Hằng, chỉ có liên quan đến quyền lợi bản thân ông ta hoặc là quyền lợi của Hạ Tưởng mới chủ động lên tiếng mà thôi. Mặc dù Thôi Hướng đối với Mai Thái Bình rất bất mãn, nhưng y cũng biết y vừa va chạm với Mai Thái Bình, cũng không dám vượt quá mức khiến ông ta buồn bực. Nếu chẳng may Mai Thái Bình nổi giận, đối đầu với y ở khắp nơi cũng sẽ khiến y phải mệt mỏi đối phó với ông ta.
Trần Phong quả nhiên không làm Thôi Hướng thất vọng, vừa nghe đến lời đề nghị không tồi của Mai Thái Bình, cũng cười ha hả nói:
- Tôi cũng tán thành đề nghị của Trưởng ban Mai, nếu năng lực không cho phép thì không cần thêm một người quản lý, trước hết cứ để người quản lý ở phòng Tổng hợp 1 trông nom hết hộ, như vậy cũng có lợi cho việc tổng hợp các nguồn tài nguyên, triển khai công việc một cách có hệ thống.
Tổng hợp các nguồn tài nguyên? Thực là một lời nói hay! Thôi Hướng vô cùng bất mãn mà liếc mắt nhìn Trần Phong một cái.
Mã Vạn Chính vẫn là vẻ mặt nghiêm nghị từ đầu cho tới giờ liền nói:
- Quan điểm của tôi cũng nhất trí với đồng chí Tống Triêu Độ.
Thôi Hướng không biết làm sao đành nghĩ rằng, Hạ Tưởng thật là có ma lực, một khi liên quan đến quyền lợi của hắn, quả nhiên tất cả mọi người đều nhộn nhịp hẳn lên.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hình Đoan Đài bình thường trông rất có vẻ bình thường, nhưng ở trong hội nghị thường vụ, ông ta cũng được xếp hạng khá, cho nên nói chuyện cũng rất có sức nặng:
- Ý kiến của tôi cũng nhất trí với Trưởng ban Mai. Đồng thời Triêu Độ lại là tổ trưởng tổ lãnh đạo, nếu ông ấy gật đầu, đối với chuyện nội bộ trong tổ lãnh đạo, mọi người cũng không cần phải can thiệp quá nhiều.
Câu này lại càng tuyệt, trực tiếp đã đẩy mọi người ra. Trừ khi lại có người đưa ra ý kiến không đồng ý hoàn toàn, nếu không chỉ cần tán thành bổ sung thêm phòng Tổng hợp 3, thì sẽ tán thành đề nghị để cho người ở phòng Tổng hợp 1 quản lý. Còn nếu có ý kiến không đồng ý, thì chính là không nể mặt Tống Triêu Độ, cố tình nhúng tay vào việc sắp xếp công việc nội bộ của tổ lãnh đạo vốn do Tống Triều Độ xử lý.
Ban đầu Bí thư Đảng ủy Công an Lý Bỉnh Văn cũng muốn lên tiếng tỏ vẻ phản đối, nhưng vừa nghe Hình Đoan Đài nói, liền vội vàng nuốt lời nói định nói trở vào bên trong, bưng lên một chén nước uống một hớp lớn, thiếu chút nữa bị sặc, ho khan hai tiếng nói:
- Vẫn là Bí thư Diệp ra quyết định đi thôi. Trên cơ bản, mọi người cũng đã có ý kiến thảo luận không khác nhau lắm.
Thôi Hướng hiểu được rằng mọi chuyện đã không thể cứu vãn, Phạm Duệ Hằng ột đòn sấm sét, các ủy viên thường vụ vốn phân tán hiện giờ trên cơ bản là chia làm ba phái. Một phái do Diệp Thạch Sinh đứng đầu, một phái do Phạm Duệ Hằng đứng đầu, còn một phái là những người trung lập giống như Mai Thái Bình.
Không ngờ lại là thêm một lần nữa phân chia hàng ngũ, tất cả đều tại tên Hạ Tưởng chết tiệt. Thôi Hướng hận đến ngứa răng, vốn đang có hi vọng để Diệp Thạch Sinh thể hiện quyền uy tuyệt đối một lần trên hội nghị thường vụ, chỉ vì Phạm Duệ Hằng đột nhiên mạnh mẽ, cứng rắn, chỉ vì không ngờ Mai Thái Bình lại đề cao Hạ Tưởng, tất cả sự cố gắng đều phó mặc cho dòng nước cuốn trôi. Hơn nữa còn làm cho Phạm Duệ Hằng giành được tiếng tăm, đồng thời khiến Thôi Hướng không ngừng thất vọng, ảo não.
Xem ra cũng không cần chờ người khác tỏ thái độ, mấy người không tỏ thái độ gì cả sẽ ở phái trung gian. Về cơ bản có thể khẳng định cuối cùng bọn họ cũng sẽ tán thành đề nghị của Mai Thái Bình. Thôi Hướng cũng liền hùa theo nói:
- Vậy ý của Bí thư Diệp là như thế nào?
Nếu Diệp Thạch Sinh có khí thế hết sức kiên quyết mà giải quyết dứt khoát, cũng sẽ có khả năng lại một lần nữa tạo dựng được một ít danh tiếng. Ông ta chần chừ một chút, rồi lại hỏi Phạm Duệ Hằng:
- Chủ tịch tỉnh Phạm còn có ý kiến gì nữa không?
- Ý kiến của tôi cũng giống với Tống Triêu Độ.
Phạm Duệ Hằng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói
- Nếu mọi người không có ý kiến gì, cũng chỉ là nhắc lại thôi, thật sự là không cần thiết, cuối cùng đành mời Bí thư Diệp cho quyết định.
Diệp Thạch Sinh gật gật đầu:
-Vậy hôm nay ở đây trước hết đã thông qua vấn đề tuyến đường sắt nối ra biển sẽ giao cho Uỷ ban nhân dân tỉnh báo cáo với Bộ Giao thông.
Những chuyện khác không ngờ ông ta cũng không đề cập tới.
Trong ấn tượng của các ủy viên thường vụ đang ngồi đây, hội nghị thường vụ cũng không biết đã diễn ra bao nhiêu lần. Tuy rằng cũng không phải cứ mỗi lần hội nghị thường vụ diễn ra đều có thể giải quyết được vấn đề, nhưng chưa có hội nghị thường vụ lần nào lại giống như hôm nay, cuối cùng vẫn không giải quyết ra kết quả được một vấn đề gì hết. Tuy nhiên trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, Bí thư Diệp đã thua. Điều quan trọng nhất chính là lập trường của bí thư Diệp quá mềm yếu, khi đối mặt với thái độ cứng rắn, mạnh mẽ của Chủ tịch tỉnh Phạm thì không có đủ áp lực để đứng vững mà chủ động nhượng bộ.
Về cơ bản tất cả mọi người đều hiểu rõ một việc đó là bí thư Diệp từ vị trí Chủ tịch tỉnh đến bí thư, quyền lực đã lớn hơn, nhưng tính tình không lớn, vẫn giống như khi ông ta đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, không đủ cứng rắn, mạnh mẽ. Lần này tuy rằng ở hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề cũng không quan trọng, nhưng ở tỉnh Yến đã có những bước ngoặt có ảnh hưởng sâu xa, chứng tỏ hình tượng của Phạm Duệ Hằng được mặc định là mạnh mẽ, cứng rắn, trong khi Diệp Thạch Sinh cố gắng duy trì hình tượng nhân vật số một, có uy tín lớn thì hiện tại suy giảm nghiêm trọng.
Tuyệt đối là một hội nghị có ý nghĩa sâu xa trong đời sống chính trị của tỉnh Yến.
Sau khi tan họp, Tống Triêu Độ cố ý đi cùng một chỗ với Mai Thái Bình. Ông đi chậm hơn Mai Thái Bình nửa bước, cười ha hả nói:
- Trưởng ban Mai vẫn chưa thích nghi với cuộc sống ở thành phố Yến sao?
Mai Thái Bình quay đầu nhìn Tống Triêu Độ liếc mắt một cái, khẽ gật đầu, nói:
- Vẫn chưa, thành phố Yến và Bắc Kinh không khác nhau là mấy, cho dù là ăn ở hay tập quán đều gần như giống nhau. Sao hả? Có phải ngài muốn giới thiệu cho tôi nhà hàng nào có món ăn ngon phải không?
Tống Triêu Độ liền cười:
- Tôi có biết một nhà hàng mới, có đồ ăn đặc sắc, ăn rất tốt đó là cá nhỏ hồng lan, nghe nói là được câu ở sông, hương vị rất ngon, nếu có cơ hội thì chúng ta cùng đi nếm thử một chút?
Mai Thái Bình lắc đầu cười:
- Thật sự là xin lỗi, Phó chủ tịch tỉnh Tống, tôi không ăn được cá. Thật xin lỗi!
Mai Thái Bình đi xa, Tống Triêu Độ không biết làm sao mới cười, lắc đầu:
- Mai Thái Bình, quả nhiên có cá tính! -
Diệp Thạch Sinh trở lại văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy thư ký Ma Thu nói có Phó Bí thư Thôi đến tìm. Ông ta vẫn còn chưa hết tức giận, liền vung tay lên nói:
- Tôi còn có việc, bảo Phó Bí thư Thôi đi về đi, chờ tôi xong việc sẽ gọi.
Mọi chuyện hôm nay đều là chủ ý của Thôi Hướng, nếu không phải Thôi Hướng có sách lược sai lầm, thì hôm nay tội gì ông ta bị Phạm Duệ Hằng làm cho bị nghẹn đến không nói được lời nào ở trên hội nghị thường vụ? Hơn nữa ngay cả Tiền Cẩm Tùng cũng đứng về phía Phạm Duệ Hằng, rõ ràng là Thôi Hướng đã đem tảng đá đè ngay dưới chân mình, lại nghĩ đến mình bị Thôi Hướng lừa gạt, lại càng thêm tức giận.
Đuổi Thôi Hướng đi rồi mà vẫn chưa được ngồi yên, lại nghe Ma Thu ở bên ngoài nói:
- Bí thư Diệp, Chủ tịch tỉnh Phạm tới.
Diệp Thạch Sinh thấy nao nao, sao Phạm Duệ Hằng lại đến lúc này, không biết có chuyện gì? Vừa mới ở trên hội nghị thường vụ đối chọi gay gắt, bây giờ lại tới đây làm gì? Ông ta đứng dậy đẩy cửa ra, đã thấy Phạm Duệ Hằng đứng ở cửa vẻ mặt tươi cười.
Diệp Thạch Sinh thân là Bí thư Tỉnh ủy, ở tỉnh Yến rất ít khi ra cửa chào đón ai đó. Chính là Phạm Duệ Hằng đã qua đây, ông ta đứng dậy đứng ở bàn làm việc đã là biểu hiện hết sức lễ độ rồi, hôm nay không ngờ lại trực tiếp đi ra ngoài đón, khiến thư ký Ma Thu trong lòng thấy khiếp sợ, đồng thời âm thầm thở dài, Bí thư Diệp tính tình quá mềm yếu, khi làm Chủ tịch tỉnh đã như thế, sau khi làm Bí thư vẫn thế. Vì thế mà khiến gã thân là Thư ký, cũng vẫn không thấy hãnh diện tí nào.
Phạm Duệ Hằng đi theo Diệp Thạch Sinh đi vào phòng trong, câu đầu tiên nói chính là:
- Bí thư Diệp, hôm nay mọi chuyện trên hội nghị thường vụ là xử lý việc chứ không phải đối phó với người. Ngài đứng để ở trong lòng.
Không đợi Diệp Thạch Sinh tỏ thái độ gì, ông ta lại nói thêm:
- Về việc thành phố Đan Thành xin cấp thêm kinh phí, tôi cảm thấy không nên lại kéo dài thời gian nữa, lúc này là lúc thu hút đầu tư quan trọng nhất, tỉnh không thể cản trở được. Thành phố Đan Thành có được khoản tiền này, có thể nhanh chóng điều chỉnh tiến độ cơ cấu sản xuất công nghiệp, ngay sau đó liền mới có thể đầu tư lớn hơn nữa. Nếu đồng ý như vậy cũng sẽ mang đến sự ủng hộ lớn lao cho thành phố Bảo. Công ty ô tô Vạn Lý của thành phố Bảo mới chỉ là bước đầu, tôi nghe nói đang công ty phim nhựa Đạt Phú đang chiêng trống rùm beng mà tiến hành đàm phán với tập đoàn Kodak ở nước Mỹ, cũng sắp cử người bay sang nước Mỹ để khảo sát tình hình, các rào cản của việc điều chỉnh sản xuất đã từ từ giảm bớt, đúng là thời điểm bí thư Diệp triển khai một kế hoạch lớn ở tỉnh Yến. Sao có thể chỉ vì vấn đề một khoản kinh phí mà tự hủy đi tương lai?
Phạm Duệ Hằng nói xong một hơi, nhìn thẳng vào Diệp Thạch Sinh chờ phản ứng của ông ta.
Trong lòng Diệp Thạch Sinh phập phồng không yên. Ông ta so sánh lời nói của Phạm Duệ Hằng và lời nói của Thôi Hướng, càng ngày càng cảm thấy lời nói của Phạm Duệ Hằng cực kỳ có lý. Tất cả đều là vì muốn điều chính cơ cấu sản xuất công nghiệp, vì đại cục mà suy xét. Còn đề nghị của Thôi Hướng thì trộn lẫn nhiều yếu tố đấu tranh về chính trị. Ông ta liền mơ hồ có chút hối hận vì đã dễ tin lời Thôi Hướng nói, kết quả hôm nay ở hội nghị thường vụ mới bị thua như vậy.
Mặc dù ông ta không muốn thừa nhận là đã thất bại, bởi vì ông ta lúc ấy chỉ muốn đưa ra đề tài để thảo luận, cũng không có phát biểu quan điểm của mình. Nhưng không ngờ vào lúc quan trọng nhất lại kích động tới điểm mấu chốt của Phạm Duệ Hằng, cũng khiến các ủy viên thường vụ vốn từ lâu không hề có sự thống nhất tiếng nói, hiện tại tất cả đồng thanh phát ra những tiếng mạnh mẽ đanh thép.