Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Chương 32: Khuếch Trương Địa Giới
T
ần Tư nghe La Băng đau đớn rên rĩ, thở dài than:
“Nếu như có tiểu Quân ở đây thì tốt quá, cũng không biết hắn tại vũ trụ nguyên thủy trôi qua như thế nào.”
Đang lúc mọi người ở đây vì thế lo lắng không chịu được. Bỗng nhiên tiếng khóc của trẻ nhỏ trong sương phòng truyền ra làm cho tâm tư của mọi người đều hạ xuống.
Không lâu, Khương Lập đi ra, nàng bế một đứa bé vừa mới sinh rất bụ bẵm. Trên khuôn mặt tràn ngập nụ cười vui nói:
“Hài tử đã được sinh ra, mọi người nhanh đến nhìn nó này.” Mọi người nhìn thấy trên mặt đứa bé này tràn đầy hoan hỉ. Tiến vào trong sương phòng, Băng Nghiên cùng Bạch Y Thần vây quanh bên giường, còn La Băng ở trên giường thì sắc mặt tái nhợt trông có vẻ không có sức lực nào.
Khương Lập mang đứa bé bế đến trước mặt cô ấy. Mỉm cười nói:
“Hài tử, là con trai đấy, ngươi thử xem nên đặt tên nó như thế nào đây?” Nha đầu hưng phấn tiến lại gần muốn được bế tiểu đệ đệ này. Nhưng Khương Lập khước từ sợ rằng nàng tay chân vụng về nên không chịu đưa cho nàng bế.
Băng Nghiên vô lực cười, trong mắt mọi người hiện vẻ vui mừng vừa có vài phần bất đắc dĩ cùng sầu thảm.
“Xem ra chúng ta không chờ hắn trở về được rồi, mẫu thân người đặt tên cho nó đi.”
Mọi người ở chung quanh nghe lời nói này sắc mặt đều biến thành ngưng trọng hẳn lên, mà trong đầu đều hiểu Băng Nghiên nói nhất định là Hồng Quân. Nhưng hiện tại Hồng Quân đang ở vũ trụ Nguyên Thủy bỏ lỡ ngày sinh ra hài tử của mình sợ rằng cũng là bất đắc dĩ.
“Yên tâm đi, Sương nhi sẽ rất nhanh quay trở về, ngươi đừng lo lắng quá, chú ý thân thể là mới trọng yếu hơn.” Khương Lập thở dài. Ánh mắt xoay chuyển, đột nhiên nhìn thấy quang cảnh kỳ dị đang phát sinh ở bên ngoài cửa sổ.
Phong bế không gian đã được giải trừ, Hồng Mông linh khí do vậy tiêu tán. Trên đám mây đậm đặc một tia thần quang như ẩn như hiện nhẹ nhàng rơi trên cửa sổ nhu hòa mà ấm áp.
Khương Lập tâm tư vừa động, cười nói:
“Bất quá gọi nó là Tần Sơ Thần thì như thế nào?”
Hai chữ Sơ Thần này nguyên lai Khương Lập chứng kiến nhật quang sơ thần liền nghĩ đến. Mà “Sơ Thần” liên kết với “Xuất trần” thì âm tự của nó tương đồng, vậy hi vọng đứa bé này nổi bật giống như ý nghĩa của tên nó.
Băng Nghiên lạnh nhạt cười:
“Tên rất hay, Sơ Thần...”
Hắc Vũ bên cạnh hắc hắc cười:
“Như thế nào, Hầu tử, ta nói là con trai mà, ngươi lại thua!” Hầu Phí bực bội làm cho nét mặt già đỏ bừng, lớn tiếng nói:
“Ván này không tính, chúng ta so ván nữa, oa tử, sinh cho ta một nữ hài để cho Tạp mao điểu trông thấy.”
La Băng nghe Hầu Phí nói lời này, trên mặt tức thì hiện lên một mảng đỏ ửng, có hơi nghẹn nói không ra lời. Hắc Vũ hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói:
“Đánh rắm loạn xạ, ngươi đem hài tử như thế làm sao sinh chứ, ngươi sao không sinh một đứa?!”
Hai người này ta một câu ngươi một câu tranh cãi ầm lên, chúng nhân đều cười không thôi.
Đứa bé bụ bẳm nằm trong lòng La Băng, bên trong Hồng Mông linh khí bồi dưỡng vừa mới sinh ra, bẩm sinh đã có ưu thế tu luyện so với người khác tốt hơn nhiều. Con ngươi của nó vô cùng trong sáng, mi thanh mục tú, không ngờ có vài phần hình dáng của Hồng Quân, đang nhốn nháo một lúc rồi sau đó yên tĩnh trở lại trên mặt lộ một nụ cười.
La Băng âu yếm nhìn nó cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, thấp giọng nói:
“Sơ Thần cùng với mụ mụ chờ ba ba an toàn trở về nha?” hài tử giống như nghe hiểu, khẽ gật đầu nhưng không rõ ràng.
“Băng di, có thể cho ta bế Sơ Thần a, ta không thương tổn nó đâu.” Tiểu nha đầu ngồi ở cạnh giường ngỏ ý cầu xin.
Nháy mắt đã qua một trăm năm, tiểu nha đầu đã lớn lên thành một thiếu nữ thanh mảnh trong trắng, phong thái thanh nhã, đáng yêu động lòng người. La Băng hơi cười, gật đầu. Tiểu nha đầu dè dặt bế Sơ Thần, trên mặt lộ ra sắc mặt vui vẻ mà đứa bé kia tựa hồ cũng đặc biệt cao hứng cười cười không ngừng.
Khương Lập nhìn các nàng chỉ có thể mỉm cười lắc đầu. Thế nhưng giờ phút này thật sâu trong lòng của bà đang than thở. Không hiểu Tần Vũ và tiểu Sương đến lúc nào bọn họ có thể trở về. Hiện tại tất cả mọi người tại Tử Huyền phủ đang chờ bọn họ sớm ngày trở lại.
Dưới tàng cây Quế tại Hồng Mông vũ trụ, Lâm Mông ha ha cười:
“Đại ca, ngươi xem hài tử này ngày sau vận mệnh như thế nào?”
Hồng Mông mỉm cười, nhẹ lắc đầu:
“Thật quả là thế hệ sau càng mạnh hơn thế hệ trước, ta cũng vô pháp nắm giữ mệnh ký của hài tử này. Bất quá cảnh giới sau này nhất định cũng cao hơn hai người chúng ta. Ha Ha Ha Ha.”
Tử Thần giới, bên trong Địa Mộ tinh phân nhánh của tinh hệ...
Hồng Quân đang tu luyện bên trong Hồng Quân giới đột nhiên tâm cơ thoáng rung động, tựa hồ có một tia cảm giác lờ mờ giống như có người kêu gọi hắn. Nhưng mà lúc có lúc không mờ mịt mà không thể truy tìm, không nhịn được có một chút kinh ngạc.
Chẳng qua làm cho bọn họ kỳ quái nhất chính là hơn một trăm năm qua bất kể là Tử Thần giới cùng với Loạn Thần giới đều chưa có đối với khỏa Địa Mộ tinh phát động tiến công với quy mô lớn. Ngẫu nhiên phái ra một ít Tử quân tiến hành dò tra nhưng đều bị Tôn Ngộ Không cùng Huống Thiên Minh giết chết, cho nên Địa Mộ tinh hiện tại rất yên tĩnh, cũng tạo điều kiện cho mọi người có thời gian tu luyện.
Trước mắt, Huống Thiên Minh cùng với Tôn Ngộ Không đi tinh cầu khác tìm kiếm. Tiến độ tu luyện của hai người đều rất nhanh, tại bên trong không ngừng thực chiến Tôn Ngộ Không đã có thể đem cực hạn của mình đề cao đến Đấu Chiến tứ thập cửu côn. Biến thân lần thứ bảy của Huống Thiên Minh cũng phát ra càng thành thục. Chẳng qua điều trọng yếu là mức độ hạn chế Pháp tắc của tinh vực này ngày càng giảm bớt đi một chút.
Hồng Quân cùng Cổ Bàn đều ở bên trong sơn lĩnh bế quan tu luyện, đều tự mình lĩnh ngộ huyền bí ảo diệu trong cảm ngộ.
Giờ phút này bất diệt phách thể của Hồng Quân đã được phóng thích đến trạng thái cực hạn. Mặt ngoài da thịt đều lưu động hỗn độn quang hoa mờ ám khó hiểu, khiến cho người ta có một loại cảm giác thật cổ phác cực kỳ kiên cố. Vật chất Hỗn độn bám vào mặt ngoài thân thể của Hồng Quân, trong đó từng sợi nhỏ không ngừng biến hóa.
Bỗng nhiên vật chất Hỗn độn dường như chỉ trong nháy mắt sinh ra một loại cộng hưởng nào đó. Tại mặt ngoài da thịt của Hồng Quân phát sinh ra tính chất biến hóa. Trong nháy mắt sản sinh ra lực lượng bạo phát cường đại chấn động đến toàn cả sơn lĩnh rung động hẳn lên.
Cổ năng lương ba động cường đại này ngay cả Cổ Bàn cũng bị làm cho thức tỉnh nói:
“Tiểu Quân, xem ra cảnh giới của ngươi cũng đề cao rồi?”
Loại trạng thái phách thể cường đại này duy trì không đến nửa khắc thời gian, Hồng Quân sắp không có biện pháp chống đỡ nữa, hít thở thật sâu nói:
“Tu luyện mấy năm nay ta phát hiện vật chất Hỗn độn ở trong Hỗn độn chi thể này có thể sinh ra tính chất biến đổi với lại còn có thể hình thành một luồng lực lượng bạo phát cực kỳ cường đại. Chẳng qua loại trạng thái này hao phí thể lực của ta cực kỳ lớn. Cho nên không có biện pháp duy trì thời gian lâu được.”
“Thì ra là như thế, nhưng mà nếu như có thể đạt tới lực lượng bạo phát cường đại như thế, thời gian dài ngắn tin rằng sau này trong tu luyện có thể tiếp tục gia tăng.”
Hồng Quân gật đầu hỏi:
“Tiểu Cổ, mấy năm nay ngươi lĩnh ngộ như thế nào?”
Cổ Bàn hờ hửng cười:
“Vài năm nay ta chỉ là làm cho mức độ hạn chế pháp tắc nơi này đối với ta giảm xuống tới mức độ cực hạn. Cũng không có tiến triển gì to lớn lắm.”
Hồng Quân nhíu mày nói:
“Vậy ngươi không có nghiên cứu không gian trong Bàn Cổ phiên à, ta muốn biết kết quả cuối cùng tên thủ lĩnh kia thuộc dạng nào trong thế giới phiên của ngươi.”
Cổ Bàn nói:
“Không gian trong Bàn Cổ phiên này cực kỳ thần bí, với lại dường như ẩn chứa một loại lực lượng không có cách gì biết được, với mức độ bị hạn chế của ta hiện tại cũng không có năng lực tiến vào Cổ Bàn phiên để tiến hành nghiên cứu. Chẳng qua, ta có thể cảm giác được lực lượng của Cổ Bàn phiên dường như không chỉ vẻn vẹn là phá nát hư không. Mà lại còn có năng lượng nguyên lực tái sinh nào đó.”
Hồng Quân có chút kinh ngạc nói:
“Lợi hại như thế sao, không nghĩ đến ngươi vậy mà có thể có được loại bảo bối như thế.”
Lúc này, hai đạo thân ảnh từ trên không trung hạ xuống, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hai người, là Huống Thiên Minh và Tôn Ngộ Không.
“Hóa ra hai người bọn ngươi đã thức tĩnh, ha ha, ta còn tưởng là cần phải chờ mấy trăm năm á, chuyện tốt này có thể lỡ mất nữa rồi.” Mặt khỉ của Tôn Ngộ Không cười như sấm động không ngừng, hiển nhiên cực kỳ hưng phấn.
Cổ Bàn gạn hỏi:
“Chuyện tốt gì thế, lại đáng để ngươi cao hứng như thế?”
Huống Thiên Minh lãnh đạm cười nói:
“Cũng không biết chuyện xảy ra như thế nào, dường như Loạn Thần giới cùng Tử Thần giới đều quên mất tinh cầu này tồn tại, thậm chí mấy năm nay Tử quân tuần tra đều đã ít hơn rất nhiều. Sở dĩ mười năm trước ta cùng Hầu tử chủ động xuất kích, và đi công kích một cái tinh cầu, Tử quân trên tinh cầu đó tuy rằng nhiều nhưng thực lực cực kỳ bình thường, chúng ta sẽ rất dễ dàng đến đánh hạ bọn chúng. Trong mười năm nay, tổng phạm vi xung quanh Địa Mộ tinh vượt quá mười ức dặm đều là của chúng ta.”
Hồng Quân nhíu mày, nghi hoặc nói:
“Nếu như vậy, vì sao Loạn Thần giới cùng Tử Thần giới một chút động tĩnh cũng không có à?”
Tôn Ngộ Không lớn tiếng nói:
“Bất kể bọn chúng thế nào, điều này không phải như ngươi nói sao, nên vì chính mình mà chiến đấu, Lão tôn ta vẫn còn muốn tiếp tục đi chiến đấu, không ngừng mở rộng phạm vi của mình, như thế nào nhân tài của Loạn Thần giới với Tử Thần giới ta không để trong mắt.”
Huống Thiên Minh nói:
“Nếu hai người các ngươi đã xuất quan rồi thì chúng ta lập tức cùng nhau bắt đầu chiến đấu. Mười năm nay ta cũng bắt làm tù binh rất nhiều Tử quân và binh sĩ của Loạn Thần giới. Bọn chúng đều bị Thiên đạo chi nhận phong ấn lại. Đúng lúc đại quân của chúng ta nên hành động.”
Cổ Bàn cười nói:
“Cũng tốt, đúng lúc nên rời đi để tích lũy một ít kinh nghiệm thực chiến. Đối với tu luyện Bàn Cổ phiên của ta đây cũng có chỗ tốt.” Hồng Quân cũng tỏ vẻ đồng ý, gật đầu.
Tôn Ngộ Không cảm thấy vừa ý cực kỳ hưng phấn nói:
“Nếu như vậy, chúng ta cứ đặt cho nơi này một cái tên đi!”
“Cũng tốt, bọn họ đã có Tử Thần giới, Loạn Thần giới, vậy chúng ta cứ gọi là Tru Thần giới, gặp thần giết thần, gặp ma giết ma vì mình mà chiến đấu!” Huống Thiên Minh nói, Tôn Ngộ Không đối với cái tên này cũng cực kỳ hài lòng.
Bất quá, trong lòng của Hồng Quân thủy chung có chút ít lo lắng. Dẫu sao, trong vòng mười năm mở rộng phạm vi mười ức dặm. Nơi này là khu vực của Tử Thần vũ trụ, bọn họ như thế nào còn không có phát hiện. Huống hồ, Loạn Thần giới còn đang cùng với bọn họ chiến đấu, đối với một điểm công kích trọng yếu này cũng không thể dễ dàng bỏ qua.: