Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 423: Chân Thành Công Tác.
í thư Vương chủ trì công tác tỉnh đoàn?"
Triệu Đức Vận không khỏi sững sờ, tuy hắn chưa từng có nhiều tiếp xúc với lãnh đạo tỉnh đoàn, thế nhưng hắn cũng biết bí thư Vương kia nặng nhẹ thế nào trong quan trường tỉnh Sơn Nam.
Thế là Triệu Đức Vận nhanh chóng sắp xếp lại ghế ngồi, đúng lúc này Trần Minh Hải đẩy cửa ra, trên mặt là nụ cười tươi sáng, hắn khách khí nói:
- Bí thư Vương, chỗ này có chút đơn sơ, có gì chiêu đãi khong chu toàn thì mong lãnh đạo tha thứ cho.
Thư Tử Đồng thấy bố chồng lên tiếng thì cười rất sáng lạn. Lẽ ra chuyện này cũng không liên quan gì đến đám tiểu bối bọn họ, nhưng hôm nay nàng là cô dâu, dù là ai đến cũng xem như cổ động cho nàng, thân phận của khách càng lớn thì hôn lễ sẽ càng thêm phô trương.
Khi một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt thì Thư Tử Đồng chợt ngây người, nàng không khỏi xoa nhẹ hai mắt, thật sự khôngn tin vào mắt mình.
Nhưng sự thật nói cho Thư Tử Đồng biết cô gái đứng cách đó không xa chính là cô bạn học mà hai bên vừa tách ra chưa được bao lâu.
Sao cô ta lại ở chỗ này? Nghi vấn này xuất hiện trong lòng Thư Tử Đồng và khó thể chuyển dời. Nhưng cũng không phải chỉ một mình nàng giống như quả bóng cao su xì hơi, Triệu Quốc Hoa ngồi cách đó không xa cũng giật mình đưa mắt nhìn tình huống đang diễn ra trước mắt.
- Bí thư Vương, mời ngài vào bên trong ngồi.
Trần Minh Hải chỉ vào vị trí để trống ở chính giữa rồi cười ha hả nói, mà Lâm Thụ Cường đã nhanh chóng đi đến chiếc ghế kia, khẽ dịch ra một chút cho dễ ngồi xuống.
Vương Tử Quân cười cười tiếp tục cất bước về phía trước, lúc đi hắn cũng thấy Thư Tử Đồng và Triệu Quốc Hoa, thế nhưng hắn cũng không quá quan tâm đến sự xuất hiện của hai người bọn họ ở chỗ này.
- Chủ nhiệm Trần, hôm nay là ngày đại hỉ của nhà anh, vị trí này nên để cho anh ngồi thì hay hơn.
Vương Tử Quân đẩy chiếc ghế rồi vừa cười vừa nói.
- Bí thư Vương, anh cả ngày bận rộn, hôm nay có thể thu xếp chút thời gian đến tham gia hôn lễ của con trai nhà tôi, thật sự đã quá nể mặt rồi. Nếu anh không ngồi đây, sợ rằng sau này tất cả quan viên tỉnh Sơn Nam sẽ nói tôi không hiểu quy củ, tôi cũng không thể chịu được những câu nói chụp mũ như vậy.
Trần Minh Hải là lão quan trường chìm nổi nhiều năm, nào cho phép Vương Tử Quân từ chối? Thế là hắn cùng Lâm Thụ Cường nhiệt tình mời Vương Tử Quân ngồi xuống ghế chủ vị.
Vương Tử Quân thấy đối mặt với đám người thế này nếu cứ tiếp tục khiêm tốn sẽ chỉ có thể mất thời gian mà thôi, hơn nữa còn bị nói là lên mặt làm kiêu. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn cũng không nói nhiều mà thoải mái ngồi xuống ghế chủ vị.
Đối với người trong quan trường, vị trí ghế ngồi là một quy củ bất di bất dịch, nếu lãnh đạo cấp bậc cao nhất ngồi lên vị trí chủ vị thì cũng được gọi là bình dị gần gũi, không quan trọng lễ tiết, nhưng nếu anh là một cán bộ quèn mà ngồi sai vị trí, để lại ấn tượng không tốt cho lãnh đạo, sau này sẽ trở thành trò cười cho người trong quan trường.
- Mời nữ sĩ ngồi, địa phương nhỏ này của chúng tôi cũng không co gì chiêu đãi, nếu có gì không tốt mong ngài cứ chỉ giáo.
Trần Minh Hải tuy không biết rõ quan hệ giữa Lâm Dĩnh Nhi và Vương Tử Quân, thế nhưng thấy cô gái kia luôn đứng bên cạnh Vương Tử Quân, thế là biết đây là người mình không thể đắc tội.
Lâm Dĩnh Nhi cười cười nhìn Trần Minh Hải, sau đó nàng lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân. Dù nàng chưa từng tham gia vào những tình huống như thế này, thế nhưng dù sao từ nhỏ nàng cũng sống trong an lành vui sướng, cũng chưa từng thấy qua những tình huống khủng bố hơn, thế cho nên lúc này cũng không cảm thấy lúng túng.
- Dĩnh Nhi.
Thư Tử Đồng có chút do dự, sau đó nàng đi về phía Lâm Dĩnh Nhi, nụ cười trên mặt rất sáng lạn, gương mặt cực kỳ thân mật.
- Tử Đồng, các người có quen biết sao?
Trần Minh Hải tuyệt đối không ngờ con dâu của mình lại quen biết bạn bè của bí thư Vương Tử Quân, thế là trong lòng thầm vui vẻ. Hắn đã thấy rõ năng lượng của chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn là Lâm Thụ Cường, tất nhiênn sẽ không hoài nghi năng lực của bí thư chủ trì công tác tỉnh đoàn là Vương Tử Quân. Dù hắn không còn hy vọng xa vời trên đường làm quan, thế nhưng có thể kết bạn với một nhân vật như Vương Tử Quân cũng là một sự kiện khó có được, vì đây chính là một vị cán bộ lãnh đạo có tương lai khó thể nào đong đếm được.
Dù Trần Minh Hải biết kết bạn với Vương Tử Quân sẽ cực kỳ tốt đẹp nhưng cũng không biết phải làm sao để tiến thêm một bước làm mật thiết mối quan hệ giữa hai bên. Khi mời Vương Tử Quân vào phòng thì hắn luôn xem xét vấn đề này, đang lúc cảm thấy khó thể tìm được vị trí để ra tay, đúng lúc con dâu lên tiếng, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác giống như đi ra khỏi đường hầm tăm tối.
Con dâu của mình có quen biết với cô gái đi cùng với bí thư Vương? Điều này thật sự quá tốt.
- Bố, Dĩnh Nhi là bạn học của con, lần này bạn ấy đến tham gia hôn lễ của chúng con.
Thư Tử Đồng nắm lấy tay Lâm Dĩnh Nhi, sau đó lại tươi cười nói với Trần Minh Hải, thế nhưng ánh mắt lại lén nhìn về phía Vương Tử Quân ngồi bên cạnh Lâm Dĩnh Nhi. Nàng dù thế nào cũng không tin tên thanh niên vừa rồi ngồi cùng với Lâm Dĩnh Nhi, người này nhìn giống như một sinh viên vừa tiến vào xã hội chưa được bao lâu lại chính là một đại nhân vật mà bố chồng của mình tìm mọi cách để nịnh nọt.
"Bí thư Vương chủ trì công tác tỉnh đoàn!"
Thư Tử Đồng thầm khắc ghi những từ này vào trong lòng, thế là càng thêm nhiệt tình với Lâm Dĩnh Nhi. Nhưng hôm nay là hôn lễ của nàng, thế cho nên nàng cũng khó thể nào chủ động được tất cả, khi nàng đang nói chuyện với Lâm Dĩnh Nhi, chợt có hai vị lãnh đạo thành phố Sơn Viên mà nàng thường thấy xuất hiện trên tivi đi đến.
Tuy những người kia nói chuyện rất hay, là đến chúc phúc cho cô dâu chú rể, thế nhưng Thư Tử Đồng dù chưa từng lăn lộn trong quan trường cũng nhận ra vài vấn đề, đó là hai nhân vật kia đến đây chủ yếu để mời rượu người thanh niên ngồi bên cạnh Lâm Dĩnh Nhi. Lúc này ánh mắt của tất cả các vị khách đều chuyển dời lên người bí thư Vương, tất nhiên tình huống thật sự rất kỳ diệu.
...
Đại hội tiễn chân các sinh viên tình nguyện xuống cơ sở làm giáo viên, Lâm Dĩnh Nhi ngồi bên dưới đài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân đang ngồi trên đài chủ tịch. Hôm nay Vương Tử Quân cũng không nói nhiều, người lên tiếng chủ yếu là bí thư Lưu Truyền Thụy. Bí thư Lưu Truyền Thụy phát biểu với giọng điệu rất tình cảm, yêu cầu các đồng chí giáo viên nhất định phải gắng sức công tác, bỏ ra cái giá, bỏ ra tâm huyết, phải có lòng nhiệt tình, không phụ lòng ba năm công tác dưới cơ sở, sau ba năm thì tổ chức nhất định sẽ cho ra một sắp xếp phù hợp.
Bầu không khí của đại hội cực kỳ nhiệt liệt, tỉnh đoàn có một phần quà là một chiếc chăn bông cho các giáo viên. Tuy lễ vật không có gì là quý giá thế nhưng cũng không khỏi làm cho mọi người có chút thổn thức.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn nhóm cán bộ lãnh đạo như Vương Tử Quân lục tục rời đi mà trong lòng sinh ra cảm giác thất lạc. Nếu nói một cách khách quan thì lần này nàng đã thật sự trổ hết tài năng và bản lĩnh của mình nên mới được chọn, nàng cũng không đi cửa sau, nàng chủ động muốn đi dạy ở thôn xóm vùng sâu. Nàng thật sự không cảm thấy hối hận vì quyết định của mình, nhưng chuyến đi này đã quyết định cơ hội gặp mặt của nàng với Vương Tử Quân sẽ không còn nhiều như trước.
Lâm Dĩnh Nhi cắn răng đi ra hội trường, nàng chợt cảm thấy vắng lặng, cảm thấy không có hứng thú với tình huống người ta ồn ào đưa tiễn nhau ở chung quanh, thật sự không có tâm tình hòa mình vào số đông ở đây.
- Xin hỏi có phải là cô giáo Lâm Dĩnh Nhi không?
Một giọng điệu vang lên bên cạnh Lâm Dĩnh Nhi, nàng chợt bừng tỉnh và quay đầu lại nhìn, chợt thấy một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi đang mỉm cười hỏi mình.
- Đúng, là tôi.
Lâm Dĩnh Nhi thầm suy đoán về thân phận của người này, nàng chợt nghe thấy đối phương nói:
- Cô giáo Lâm, tôi là thư ký của bí thư Vương, tên là Triệu Quốc Lương, lúc này bí thư Vương đang đợi chị, mời chị đi theo tôi.
Trái tim của Lâm Dĩnh Nhi chợt gia tốc mạnh mẽ, nhưng nàng vẫn cố gắng áp chế kích động của mình để đi theo Triệu Quốc Lương đến một gian phòng cách đó không quá xa.
- Dĩnh Nhi, em chuẩn bị khi nào đến thành phố Nam Lân.
Vương Tử Quân ngồi uông trà trong phòng làm việc, khi thấy Lâm Dĩnh Nhi đến thì cười hỏi.
- Đã báo danh xong, em chuẩn bị một tuần nữa sẽ đi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu:
- Huyện Hà Nguyên của thành phố Nam Lân là một huyện miền núi, kinh tế không quá phát triển, đi đến đó em nên chuẩn bị nhiều đồ dùng hằng ngày một chút.
Vương Tử Quân lúc này lên tiếng bằng giọng điệu cực kỳ dịu dàng, điều này làm cho Lâm Dĩnh Nhi thấy cảm động, nàng không dám đối mặt với hắn, chỉ có thể uất ức quay mặt đi nơi khác. Nàng không dám nhìn hắn, cố gắng che giấu và áp chế để những tiếng nấc không vang ra khỏi cuống họng.
"Biết đâu trong lòng người đàn ông làm cho mình vừa hận vừa yêu này vẫn quan tâm và lo lắng cho mình?"
Lâm Dĩnh Nhi đã thật sự ảo tưởng và giao phó tình yêu của mình cho Vương Tử Quân, nhưng từ đầu đến cuối hắn lại bóp chết tất cả ước mơ và nguyện vọng của nàng. Bây giờ hắn tỏ ra rất quan tâm và lo lắng cho nàng, tuy nàng vẫn rất yêu hắn nhưng lại vĩnh viễn khó thể nào tiếp cận hắn, hơn nữa hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình, hai người đứng gần nhưng lại sinh ra cảm giác quá xa xôi.
Trong một khoảng thời gian dài trước đó Lâm Dĩnh Nhi thật sự có rất nhiều ảo tưởng với Vương Tử Quân, nàng không dám trực tiếp đối diện vối nội tâm của mình, nàng không biết vì sao mình lại từ chối lời thỉnh cầu của bố, lại quyết tâm chạy đi dạy học ở miền núi ba năm. Những lúc đêm dài người tĩnh, nàng nghĩ về nguyên nhân hành động của mình, hình như có một nhân tố luôn di động trong đầu nàng, rõ ràng nhân tố đó chính là người đàn ông mà nàng yêu mến kia.
Tình cảm của Lâm Dĩnh Nhi với Vương Tử Quân ngày càng phát triển tốt, cô gái này chốc chốc lại cảm thấy kiêu ngạo, khi thì cảm thấy hạnh phúc vì người yêu của mình. Vì hắn không giống như người bình thường, hắn là độc nhất vô nhị, mỗi câu mỗi chữ của hắn đều có ý vị, đều cực kỳ đúng đắn. Nàng cảm thấy giống như mình và hắn có mật mã riêng, hai bên chỉ cần lên tiếng đã hiểu rõ ý nghĩa, giống như trao đổi bằng một cảm ứng gì đó rất kỳ diệu.
Lâm Dĩnh Nhi có thể nói ôm một mớ tình cảm tương tư khá nặng nề, sau một thời gian dài không được gặp Vương Tử Quân thì trái tim giống như băng giá, tâm tư căn bản đã bay đến tận chân trời nào.
Một khoảng thời gian trước đó hai người còn ở bên nhau, nàng cảm thấy chỉ là một khoảng thời gian ngắn nhưng lại phong phú hơn cả hai chục năm nàng sống trên thế giới này. Dù sau khi Vương Tử Quân kết hôn với Mạc Tiểu Bắc thì nàng cảm thấy cực kỳ thất vọng, cảm giác chán nản, thế nhưng nàng vẫn tình nguyện xem hắn là mặt trời trong lòng mình, là người đàn ông của mình.
Hai người trầm mặc giống như đang diễn kịch câm, Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi không nói một lời, hắn có chút xấu hổ và không đành lòng. Hắn định đứng lên nói lời an ủi Lâm Dĩnh Nhi, không ngờ thư ký lại gõ cửa tiến vào nói:
- Bí thư Vương, vừa rồi văn phòng của bí thư Lưu gọi điện thoại đến, nói rằng mời ngài sang có việc.
Vương Tử Quân nhìn và khẽ phất tay với Triệu Quốc Lương, sau đó nói với Lâm Dĩnh Nhi:
- Anh còn có chút việc, chúng ta sẽ trò chuyện sau, nếu em có chuyện gì cứ nói một câu với Quốc Lương, để cậu ấy giúp đỡ giải quyết.
Sau khi phân phó tất cả thì Vương Tử Quân bước ra ngoài. Lâm Dĩnh Nhi nhìn Vương Tử Quân bỏ đi mà cảm giác uất ức chợt kéo đến hùng mạnh như thủy triều, nước mắt rơi xuống như mưa. Nàng cúi mặt lên bàn khóc hu hu, giống như một cô gái bị ai đó ức hiếp vậy.
- Cô giáo Lâm, ngài có gì cần cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ.
Triệu Quốc Lương nhìn Lâm Dĩnh Nhi đang khóc nức nở mà thật sự có chút hảo cảm, nhưng lúc này hắn cũng không dám tiến lên. Tuy Vương Tử Quân nói đây là con gái của lãnh đạo, thế nhưng càng là như vậy thì một thư ký như hắn càng phải biết giữ khoảng cách.
- Không cần, cảm ơn!
Lâm Dĩnh Nhi áp chế cảm giác của mình vào lúc này, nàng khẽ cười với Triệu Quốc Lương, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi nàng quay đầu, Triệu Quốc Lương rõ ràng thấy được một vệt nước mắt trên mặt nàng.
Triệu Quốc Lương khẽ lắc đầu, hắn đi về phía phòng của mình.
Triệu Quốc Lương về ngồi trong phòng của mình, hắn nhìn thoáng qua Chương trình của Vương Tử Quân trong ngày hôm nay. Khi hắn thấy một tờ giấy bỏ được đặt bên dưới quyển sổ ghi chép Chương trình hoạt động, hắn lập tức đứng lên đi về phía phòng làm việc của Lâm Thụ Cường, đồng thời trên trán cũng vã mồ hôi lạnh.
"Hôm nay mình làm sao vậy? Thế nào lại quên đi chuyện này? Nếu hôm nay không hoàn thành chuyện này, chỉ sợ hôm nay cũng đừng hòng thoải mái đối diện với bí thư Vương!"
- Chủ nhiệm Lâm, bí thư Vương để tôi và anh đến huyện Hà Nguyên thành phố Nam Lâm xem xét một chút.
Triệu Quốc Lương tìm được Lâm Thụ Cường, hắn nhanh chóng nói ra những lời phân phó của Vương Tử Quân. Lâm Thụ Cường là người hiểu chuyện, Triệu Quốc Lương chỉ cần nói ra một nửa thì hắn đã nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Cô gái trẻ kia chính là con gái của lãnh đạo cũ của Vương Tử Quân, đó là nhân vật mà mình phải cố gắng hầu hạ cho tốt. Trong quan trường có một quy củ bất thành văn, chỉ cần lãnh đạo phân phó thì anh phải dốc hết sức lực để hoàn thành; thứ nhất lãnh đạo phân phó công việc cũng vì coi trọng anh, anh có thể đi vào trong vòng quan hệ của lãnh đạo; thứ hai là những người mà lãnh đạo đang cố gắng giúp đỡ cũng là những tồn tại mà chính mình không thể đắc tội.
Lâm Thụ Cường nghĩ như vậy mà cảm thấy mình có động lực rất lớn để hoàn thành công việc lãnh đạo giao phó. Dù hắn đang thật sự suy đoán về mối quan hệ giữa cô gái kia và Vương Tử Quân, nhưng trong lòng hắn dù có trăm mối suy nghĩ ngổn ngang cũng không dám nói với người ngoài một lời nào.
- Vậy chúng ta mau đi thôi, cũng không thể làm chậm trễ sự việc bí thư Vương giao phó, nếu không chúng ta cũng khó thể ăn nói khi đối diện với lãnh đạo.
Lâm Thụ Cường đứng lên, hắn trầm giọng nói với Triệu Quốc Lương.
Lâm Thụ Cường là chủ nhiệm văn phòng, hắn sắp xếp xe để đi lại rất dễ dàng. Chỉ nửa giờ sau thì hai người đã an vị trên một chiếc Santana chạy như bay về phía thành phố Nam Lân.
Hôm nay trời đẹp và gió nhẹ thổi khá mát mẻ làm cho bầu không khí ở bến xe thành phố Sơn Viên cực kỳ khoan khoái dễ chịu. Lâm Dĩnh Nhi đứng trong đám người khắp nam bắc đang tụ tập trong bến xe, Thư Tử Đồng giúp nàng xách va li, đang mỉm cười nói chuyện với nàng, bên kia Trần Lương Hồng lại giúp nàng xách theo vài chiếc vali lớn hơn.
- Dĩnh Nhi, nếu không thì nói với bí thư Vương, mình thấy đừng nên đi, nghe nói hoàn cảnh nơi đấy rất khổ cực, phòng trống gió lạnh, hơn nữa một tháng cũng không được tắm rửa.
Thư Tử Đồng lúc này đã biến thành một người phụ nữ có chồng, nàng tươi tắn nở nụ cười khuyên nhủ Lâm Dĩnh Nhi.
- Tử Đồng, cảm ơn ý tốt của cậu, mình đã quyết định rồi, cũng không phải bỏ cuộc giữa chừng, như vậy là quá xấu hổ.
Lâm Dĩnh Nhi khẽ cười, nhưng lúc này nàng nhìn về phía Thư Tử Đồng, cũng không khỏi quét mắt về bốn phía. Lúc này nàng thật sự hy vọng người kia sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng lúc này người tới lui dù nhiều nhưng căn bản không thấy bóng dáng của hắn xuất hiện, xe đã nổ máy, hành khách bắt đầu lên xe.
Anh ấy còn chưa xuất hiện.
Lâm Dĩnh Nhi thầm cảm thấy có chút thất vọng, nàng khẽ cắn môi, nói lời tạm biệt với Thư Tử Đồng, sau đó nhanh chóng leo lên xe.
Xe chạy ra khỏi bến xe, những hàng cây xanh tươi ven đường bị bỏ lại sau lưng. Khi chiếc xe khách rời khỏi bến thì Vương Tử Quân từ trên một chiếc Santana bước xuống, hắn nhìn về phía chiếc xe hơi kia, từ đáy lòng phát ra một tiếng thở dài.
- Nha đầu, hy vọng em đi mạnh khỏe.
Vương Tử Quân thầm nói một câu, sau đó hắn mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong.
Tháng mười mùa thu, thời tiết cũng không nóng bỏng khó chịu như trước kia, đặc biệt là sáng sớm mở cửa sổ sẽ có một làn gió mát thổi đến làm cho người ta sinh ra cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc, hắn đang đọc báo trong tỉnh. Sau nửa năm chủ trì công tác tỉnh đoàn, hắn đã khống chế quyền lớn ở tỉnh đoàn vào trong tay, dù vẫn có vài âm thanh trái ngược thế nhưng nó cũng không cải biến được phương hướng của hắn.
Vương Tử Quân nhìn bài viết chỉ vài trăm chữ trên tờ báo mà khẽ nở nụ cười, bài viết đó chủ yếu đưa tin về Lâm Dĩnh Nhi, nàng vừa dạy học vừa giúp nông dân cải tiến phương pháp trồng cây, giống cây. Tuy Lâm Dĩnh Nhi đến thành phố Nam Lâm một thời gian khá lâu, thế nhưng tung tích của nàng lại không bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thuận tay đặt tờ báo xuống bàn, hắn cầm điện thoại gọi cho Triệu Quốc Lương. Nhưng ngay sau đó hắn lại đặt điện thoại xuống, trong lòng thầm nghĩ, chính mình rõ ràng đang vô tình đi theo chiều hướng quan liêu, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà cũng cho ra hành động vô thức là gọi điện thoại sai bảo thư ký.
Vương Tử Quân lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra một phong thư, hắn đặt tờ báo vào bên trong, viết tên của Lâm Trạch Viễn. Hắn tin chắc rằng bí thư Lâm thấy được tờ báo này thì còn hưng phấn hơn cả mình.
- Tút tút tút...
Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên, Vương Tử Quân nhìn dãy số, trên mặt chợt xuất hiện tình cảm sâu đậm, hắn khẽ đặt phong thư xuống bàn rồi khẽ cười nói:
- Vợ, có phải là nhớ anh rồi không?
Âm thanh trong trẻo của Mạc Tiểu Bắc từ đầu dây bên kia truyền đến, sau khi kết hôn với Vương Tử Quân tuy nàng vẫn còn khá lạnh lùng, thế nhưng khi đối diện với hắn thì thật sự cải biến, ít nhiều cũng có hương vị của một người vợ trong gia đình.
- Hai ngày nữa em sẽ về một chuyến, anh chờ em đấy.
Mạc Tiểu Bắc nói một câu rồi cúp điện thoại. Vương Tử Quân thấy Mạc Tiểu Bắc cúp điện thoại thì nở nụ cười bất đắc dĩ, hắn chợt nghĩ đến những lời nói đầy tình cảm của nàng, thế là không khỏi nói thầm một câu:
- Anh yêu em nhiều như vậy, thế nhưng anh lại không biết nên nói với em thế nào cho phải.
Vương Tử Quân thầm nghĩ đến Mạc Tiểu Bắc, ngay sau đó lại nghĩ đến một người khác. Vì những chuyện đã xảy ra mà đến tận khi Tần Hồng Cẩm đến tỉnh Sơn Nam thì mọi chuyện ở Quảng Đông mới coi như xử lý xong, nhưng nha đầu này càng nồng nhiệt với mình hơn so với dĩ vãng, thậm chí có một buổi tối cứ nằm ôm mình mà không chịu ngủ. Vương Tử Quân hỏi thì nàng mở miệng là nước mắt lưng tròng, nói rằng mình muốn có một đứa con.
Nếu so sánh với Tần Hồng Cẩm thì Y Phong thật sự là dịu dàng hơn rất nhiều, Vương Tử Quân nhờ vào những mối quan hệ của mình ở tỉnh Chiết Giang mà biết cô nữ quan tòa trẻ tuổi kia đã làm cho không ít người phải sợ mất mật.
Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ lung tung về những người phụ nữ của mình, đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên, cửa bị đẩy ra, Hoắc Tương Nhiễm từ bên ngoài đi vào.
Những ngày qua tinh thần của Hoắc Tương Nhiễm thật sự không được tốt, rất uể oải. Dù đến lúc này hắn vẫn chưa ly hôn thế nhưng lại mang tiếng xấu, những truy cầu trên đường quan trường giống như vò sứt lại mẻ, lòng cầu tiến cũng dần phai nhạt, cũng đã nhìn ra những chuyện mà trước kia không thấy được. Bình thường hắn bày tỏ thái độ rất đạm bạc với những sắp xếp và quyết định của bí thư Vương Tử Quân, không ủng hộ mà cũng không phản đối.
- Bí thư Hoắc, mời vào, mời anh ngồi chỗ này.
Vương Tử Quân thể hiện cực kỳ tôn trọng với vị cán bộ thành viên ban ngành nắm công tác kiểm tra kỷ luật của tỉnh đoàn, hắn đứng lên cùng đi với Hoắc Tương Nhiễm về phía bộ ghế sa lông trong phòng. Dưới tình huống bình thường Vương Tử Quân nói chuyện với cấp dưới thường cứ ngồi trên chiếc ghế ở sau bàn làm việc, như vậy vừa biểu hiện được vẻ uy nghiêm của lãnh đạo đứng đầu tỉnh đoàn, vừa giảm đi nhiều phiền toái đi qua đi lại. Nhưng bây giờ hắn lại chủ động đi ra cùng ngồi xuống ghế sa lông với Hoắc Tương Nhiễm, đã bày tỏ đủ thái độ tôn trọng với bí thư Hoắc.
Hoắc Tương Nhiễm đặt mông ngồi xuống ghế sa lông, hắn tiện tay lấy ra một gói thuốc, sau đó lấy ra hai điếu:
- Mời bí thư Vương, cũng không phải là thuốc tốt, anh hút một điếu cho vui.
Vương Tử Quân cười ha hả nhận thuốc của Hoắc Tương Nhiễm. Khi hắn mới vào công tác ở tỉnh đoàn thì Hoắc Tương Nhiễm còn chưa đến mức nghiện thuốc như lúc này, nhiều khi người này còn không hút là đằng khác, thế nhưng bây giờ vị tổ trưởng tổ kiểm tra kỷ luật này đã thay đổi rất nhiều.
- Bí thư Vương, hôm nay tôi đến đây là có một hạng mục công tác quan trọng cần báo cáo với anh.
Hoắc Tương Nhiễm nói thêm vài câu không liên quan đến công tác với Vương Tử Quân, sau đó mới móc từ trong túi ra một phong thưu.
"Báo cáo công tác?"
Hoắc Tương Nhiễm trước nay chưa từng đến báo cáo công tác, thế nên Vương Tử Quân cũng có chút sững sờ khi tiếp nhận lá thư trong tay của Hoắc Tương Nhiễm. Trong thư không ghi tên tuổi, thế nhưng những vấn đề phản ánh ở bên trong lại làm cho Vương Tử Quân phải nhíu mày.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy quyết sách cho sinh viên xuống tuyến dưới làm giáo viên dạy học cho các thôn xóm vùng sâu thật sự là chuyện tốt, tôi giơ hai tay đồng ý. Thế nhưng càng là như vậy thì tôi cảm thấy chúng ta nên cho ra một biện pháp để đảm bảo quyết sách của mình được áp dụng thuận lợi, không để cho người tuyến dưới lợi dụng vào nó để làm loạn, bỏ lở giữa chừng.
Hoắc Tương Nhiễm châm lửa rồi hít vào một hơi thật sâu, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, nội dung của bức thư tố cáo cũng không phải chuyện gì lớn, chủ yếu là phản ánh tình huống huyện Điền Lũng của thành phố Tam Hồ đã phân phối mười vị sinh viên xuống nhận công tác day bảo con em thôn xóm vùng sâu vùng xa vào công tác ở khối chính quyền huyện. Vương Tử Quân đã từng là cán bộ cơ sở, hắn biết rõ khối chính quyền bên dưới chọn nhân viên của mình từ trong các đơn vị trực thuộc mà đặc biệt là từ trong hệ thống giáo dục, đây là một chuyện thường xuyên xảy ra. Nhưng lần này đám người kia là giáo viên tình nguyện, điều này xảy ra đã hoàn toàn vi phạm vào giao ước ban đầu của quyết sách, tuyệt đối không cho phép những sự kiện như vậy xảy ra.
Nếu như không chặn được những sự kiện như vậy, các huyện khác rất có thể sẽ làm theo, như vậy quyết sách đưa giáo viên tình nguyện xuống xóa mù chữ ở các huyện nghèo vùng sâu vùng xa chỉ còn lại danh nghĩa mà thôi.
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn trầm ngâm một lát rồi trầ giọng nói với Hoắc Tương Nhiễm:
- Chuyện này bí thư Hoắc dẫn người xuống điều tra, nếu như sự việc thật sự diễn tiến như vậy, chúng ta cần phải kiên quyết ngăn chặn.
Hoắc Tương Nhiễm cũng không chối từ:
- Bí thư Vương, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nhất định sẽ sửa trị lại bầu không khí vào lúc này.
Hai người nói thêm vài câu, sau đó Hoắc Tương Nhiễm rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Nhưng tâm tình của Vương Tử Quân cũng không khá hơn khi Hoắc Tương Nhiễm rời khỏi phòng làm việc của mình, hắn lấy lá thư tố cáo kia ra xem thêm vài lượt, hắn càng cảm thấy rất ngưng trọng.
Thành phố Nam Hồ xuất hiện tình huống này, như vậy cũng không có nghĩa là chỉ có thành phố Nam Hồ mới có, chẳng qua chỉ có thành phố Nam Hồ có thư tố cáo gửi lên mà thôi. Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân nhìn sổ ghi chép số điện thoại, hắn nhanh chóng gửi đi một tin nhắn.
Sau khi gủi tin thì Vương Tử Quân chờ Lâm Dĩnh Nhi gọi điện thoại lại cho mình.
Nhưng lúc này chờ mãi mà không có cú điện thoại nào cả, giống như Lâm Dĩnh Nhi không có ý nghĩ muốn gọi điện thoại lạ cho Vương Tử Quân vậy.
Thời gian dần trôi qua, sắp đến giờ tan tầm, điện thoại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân chợt vang lên liên tiếp. Sau khi hắn chủ trì công tác tỉnh đoàn thì càng có thêm nhiều mối quan hệ khác trong, thế cho nên số người mời dùng cơm cũng ngày càng nhiều, điện thoại nhanh chóng biến thành đường dây nóng. Trước nay hắn thường mở miệng từ chối những bữa tiệc râu ria, ngoài một vài trường hợp bất khả kháng thì hắn mới đến tham gia.
Vương Tử Quân cười ha hả tiếp chuyện với đám người gọi điện thoại đến mời mọc, sau dó hắn cúp điện thoại và xoa xoa trán theo bản năng. Tuy hắn không thích ra ngoài dùng cơm vào giờ này nhưng người ta mời cũng có ý tốt, hắn là người được mời, dù không muốn đi cũng phải cố gắng nói làm sao để không đắc tội với người ta.
- Tút tút tút...
Chuông điện thoại lại vang lên, Vương Tử Quân tiếp điện thoại, hắn định mỉm cười nói vài câu thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói vui sướng của Lâm Dĩnh Nhi:
- Bí thư Vương đại nhân tôn kính, hôm nay ngài kêu gọi tôi là có gì cần căn dặn sao?
Vương Tử Quân nghe thấy giọng điệu vui vẻ của Lâm Dĩnh Nhi thì chợt nở nụ cười, tất cả cảm giác bực bội và mệt mỏi khi phải đối phó với đám người mời cơm lúc vừa rồi đã tan biến sạch sẽ.
- Nha đầu, vì sao đến lúc này mới gọi điện thoại trả lời?
Có lẽ vì hai bên đang ở cách xa nhau, thế cho nên lúc này Vương Tử Quân cũng không có cảm giác đề phòng mạnh mẽ như trước với Lâm Dĩnh Nhi.
- Còn sao nữa? Trong thôn căn bản không có điện thoại, vì gọi điện thoại cho anh mà em phải đi cả năm kilomet về huyện đấy nhé.
Lâm Dĩnh Nhi dùng giọng oán trách nói một câu, sau đó nàng có chức tức tối nói:
- Mệt chết người đấy!
- Điều này...Được rồi, anh sẽ ban thưởng cho em một chiếc điện thoại.
Vương Tử Quân nghe thấy Lâm Dĩnh Nhi phàn nàn mà thuận miệng nói.
- Thôi khỏi, anh nên dùng điện thoại vào những công việc khác hữu dụng hơn, tín hiệu cho máy nhắn tin ở thôn em đang công tác thậm chí còn lúc có lúc không, anh đưa điện thoại cho em không phải để làm kiểng sao?
Tuy từ chối lễ vật của mình, nhưng Vương Tử Quân căn cứ vào giọng nói của Lâm Dĩnh Nhi, hắn có thể thấy được nàng đang rất vui sướng.
Vương Tử Quân vỗ một cái, thầm nghĩ mình đúng là không thiết thực, với tốc độ phủ sóng điện thoại vào giai đoạn hiện hành, Lâm Dĩnh Nhi có điện thoại dù leo lên nóc nhà cao nhất trong thôn cũng chỉ sợ không nhận được sóng điện thoại.
- Nha đầu, em nói anh nghe xem, cuộc sống của em hiện tại là thế nào rồi?
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó lên tiếng hỏi.
Lâm Dĩnh Nhi ở bên kia có chút ngẩn ngơ, nàng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Rất tốt, rất phong phú, đám trẻ thường xuyên đem thức ăn đến cho em. Đúng rồi, anh khi nào rãnh thì xuống đây, em mời anh ăn món chim trĩ, hương vị của chim trĩ ở đây còn ngon hơn trong tiệm cơm rất nhiều.
- Được, khi có thời gian anh nhất định sẽ đến thăm em.
Vương Tử Quân hàn huyên thêm hai câu với Lâm Dĩnh Nhi, sau đó hắn thay đổi chủ đề:
- Dĩnh Nhi, những giáo viên được phân phối đến huyện Hà Nguyên có phải đều đang ở trên cương vị công tác hay không?
- Phần lớn đều đang ở trên cương vị công tác, thế nhưng có hai người bị điều đến công tác ở văn phòng khối chính quyền huyện.
Lâm Dĩnh Nhi tuy không hiểu Vương Tử Quân hỏi như vậy có ý nghĩa là gì, thế nhưng nàng vẫn thành thật trả lời.
- Vì sao lại điều động những người khác mà không phải là em? Ánh mắt của đám lãnh đạo kia có vấn đề sao?
Vương Tử Quân thật sự đã dự đoán được kết quả này, vì vậy hắn cũng không quá bất ngờ, hắn khẽ cười hỏi Lâm Dĩnh Nhi.
- Tại sao không à? Có chứ, người của văn phòng huyện ủy đã tìm đến nói chuyện với em hai lần nhưng em đều từ chối, em nói đến đây làm giáo viên, cũng không phải đến để phục vụ ghi chép sổ sách cho văn phòng khối chính quyền huyện.
Lâm Dĩnh Nhi hừ một tiếng, Vương Tử Quân ở cách một chiếc điện thoại giống như thấy được bộ dạng vểnh miệng lên của nàng.
Vương Tử Quân nói chuyện với Lâm Dĩnh Nhi hơn mười phút rồi cúp điện thoại, hắn đã thật sự chứng thật ý nghĩ của mình, thế là khẽ xoa xoa hai hàng chân mày rồi trở nên trầm ngâm.
Hoắc Tương Nhiễm tuy không quá cầu tiến trên đường quan trường, thế nhưng hắn vẫn là một cán bộ lãnh đạo làm việc chăm chỉ, là một người không sợ đắc tội với kẻ khác. Chỉ sau ba ngày thì hắn đã có kết quả điều tra đặt lên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Kết quả điều tra phù hợp với tờ đơn báo cáo, Hoắc Tương Nhiễm thấy Vương Tử Quân rơi vào trầm mặc thì cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng hút thuốc mà thôi.
- Bí thư Hoắc, lần này chúng ta phải cho ra phản ứng, nếu không thì quyết sách đưa giáo viên tình nguyện xuống cơ sở lần này sẽ rơi vào khốn cảnh.
Vương Tử Quân tiếp nhận một điếu thuốc Hoắc Tương Nhiễm đưa đến rồi trầm giọng nói.
Hoắc Tương Nhiễm khẽ gật đầu nói:
- Bí thư Vương, tôi cũng hiểu việc này không thể nào xử lý theo kiểu nuông chiều, dù thế nào thì các huyện thị khác cũng sẽ làm theo, đến lúc đó chỉ sợ rất khó nói sẽ có người tiếp tục kiên trì dạy học cho con em vùng sâu.
Sau khi hai người thương lượng với nhau, Hoắc Tương Nhiễm rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cầm lấy báo cáo điều tra rồi rơi vào trầm ngâm.
Ngày hôm sau một phần thông cáo lấy danh nghĩa của phòng tổ chức tỉnh ủy đã được tuyên bố ra ngoài. Thông báo này phòng tổ chức tỉnh ủy đã tiến hành điểm danh phê bình những hành vi không đúng của huyện Điền Lũng thành phố Nam Hồ, đồng thời yêu cầu huyện Điền Lũng thành phố Nam Hồ nhanh chóng sửa chữa lại.
Sau khi nhận được thông báo thì Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Lỗ Điền Thành, Lỗ Điền Thành đề xuất mời Vương Tử Quân dùng cơm. Vương Tử Quân biết lúc này Lỗ Điền Thành đã được điều động từ thành phố Tam Hồ về công tác ở cơ quan tỉnh ủy, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn đoán được ý nghĩ của đối phương.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn đồng ý yêu cầu của Lỗ Điền Thành. Chiều hôm đó sau khi tan tầm Vương Tử Quân đưa Hoắc Tương Nhiễm và Lâm Thụ Cường đi đến chỗ hẹn là khách sạn Ninh Lâu, khi Vương Tử Quân xuống xe thì Lỗ Điền Thành đứng chờ sẵn ở cổng khách sạn đã tiến ra đón chào.
- Chào bí thư Vương.
Lỗ Điền Thành cũng không có gì thay đổi nhưng phương diện ăn mặc lại có thêm vài phần tự tin và khí thế hơn trước. Hắn bắt tay của Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói:
- Tôi có vài người bạn ở thành phố Tam Hồ muốn kết giao với bí thư Vương, tôi cũng không thể nào không nể mặt bọn họ được.
Lỗ Điền Thành là một người công tác rất tốt, bản thân dù không được thăng cấp nhưng cũng là cán bộ cấp cục có thực quyền, cho dù đối mặt với một vị phó chủ tịch thành phố cũng không quá lép vế. Nhưng lúc này hắn đối mặt với Vương Tử Quân và không dám ra vẻ, dù sao nhìn từ bất kỳ phương diện nào thì Vương Tử Quân cũng mạnh hơn hắn rất nhiều.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Tôi hiểu những điều này, bữa tiệc rượu hôm nay của anh cũng không dễ uống.
Vương Tử Quân nói đùa một câu, sau đó hắn vung tay giới thiệu nhóm Hoắc Tương Nhiễm ở bên cạnh mình cho Lỗ Điền Thành.
Lỗ Điền Thành đặt một gian phòng lớn, khi Vương Tử Quân đi vào phòng thì ba bốn người đàn ông trung niên ở bên trong nhanh chóng đứng lên. Người đàn ông đầu lĩnh nhìn dáng người không cao thế nhưng lại có làn da ngăm đen và cực kỳ khó khí thế.
- Bí thư Vương, đây là chủ tịch Tằng của thành phố Tam Hồ.
Lỗ Điền Thành vừa giới thiệu những người bên mình cho Vương Tử Quân, vừa giới thiệu Vương Tử Quân cho mọi người.
- Bí thư Vương, hoan nghênh, hoan nghênh. Có thể mời bí thư Vương đến dùng cơm thật sự là quá tốt, thật sự tam sinh hữu hạnh.
Chủ tịch Tằng vừa thấy mặt Vương Tử Quân thì cười ha hả vươn hai tay nói.
Vương Tử Quân bắt chặt tay chủ tịch Tằng rồi nói:
- Chủ tịch Tằng quá khách khí rồi, phải là chúng tôi cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Hai người nói vài câu khách sáo rồi mọi người ngồi xuống, là một người làm chủ, chủ tịch Tằng dù thế nào cũng phải mời Vương Tử Quân ngồi xuống ghế chủ vị cho bằng được, nhưng Vương Tử Quân lại trực tiếp chối từ. Cuối cùng lại theo lời đề nghị của Lỗ Điền Thành, coi như bỏ ghế chủ vị, Vương Tử Quân và chủ tịch Tằng ngồi xuống hai chiếc ghế ở hai bên.
Thức ăn rất ngon, rượu là Mao Đài, tuy khách hay chủ đều hiểu ý nghĩa của bữa tiệc này, thế nhưng lúc đầu cũng không ai nói toạc ra, tiệc rượu được tiến hành dưới bầu không khí cực kỳ vui vẻ và hảo hữu.
Lỗ Điền Thành là một người trung gian, hắn biểu hiện rất thoải mái phóng khoáng, lúc này quay sang nói cười với nhóm người Vương Tử Quân, sau đó lại nói chuyện rôm rả với các vị lãnh đạo thành phố Tam Hồ, làm cho người ta sinh ra cảm giác như đang ở nhà.
- Bí thư Vương, tôi mời anh một ly, hy vọng say này bí thư Vương đến thành phố tam Hồ chúng tôi nhiều hơn, dù thế nào thì thành phố chúng tôi cũng có nhiều phong cảnh đẹp, cũng rất hoan nghênh lãnh đạo đến làm khách.
Chủ tịch Tằng nâng ly rượu lên cười cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng nâng ly rượu lên nói:
- Sau này cũng không thiếu những lúc làm phiền chủ tịch Tằng, đến lúc đó mong anh đừng thấy phiền vì đám người chúng tôi là được.
- Nào có chuyện đó chứ? Lần này đáng lý ra bí thư Kha sẽ đến mời rượu bí thư Vương thế nhưng kế hoạch có chút biến đổi, có một tổ kiểm tra của phòng tài chính tỉnh xuống kiểm tra chỉ đạo công tác, coi như thần tài ghé thăm nên không thể thoát ra, kính mong bí thư Vương thứ lỗi cho.
Chủ tịch Tằng vừa rót rượu cho Vương Tử Quân vừa cười ha hả nói.
Vương Tử Quân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chủ tịch Tằng cũng là người giỏi nói chuyện, thế cho nên đã nhanh chóng trò chuyện vui vẻ với Vương Tử Quân.
Khi hai người đang trò chuyện thì một người đàn ông trung niên mặt đen từ đầu dến bây giờ không nói không rằng chỉ dùng cơm uống rượu chợt đứng lên nói:
- Chủ tịch Tằng, hôm nay mời các vị lãnh đạo tỉnh dùng cơm, tôi cũng muốn mời lãnh đạo một ly.
Người đàn ông này nói chuyện rất khách khí nhưng giọng điệu làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút bất thường, hắn nhìn thoáng qua đối phương, đang định mở miệng thì thấy đối phương đã đưa ly đến trước mặt mình.
- Bí thư Vương, tôi là chủ tịch Lữ Nham Phương của huyện Điền Lũng, trước đó công tác bất lực đã gây phiền cho lãnh đạo, trước tiên xin tự phạt ba ly.
Lữ Nham Phương nói rồi uống cạn ly rượu, sau đó xếp ba ly thành hàng, rót từng ly dầy tràn.
Vương Tử Quân nhìn ba ly rượu mà có chút sững sờ, hắn lập tức hiểu đối phương có ý gì. Vị chủ tịch Lữ Nham Phương của huyện Điền Lũng có lẽ cảm thấy không thoải mái vì thông báo trên danh nghĩa phòng tổ chức của tỉnh đoàn Sơn Nam, bây giờ muốn tìm về thể diện của mình.
Nếu nói về phương diện uống rượu thì Vương Tử Quân không uống được nhiều, nếu hắn uống hết thì thật sự chỉ có thể gục ngay tại chỗ mà thôi. Hắn nhìn Lữ Nham Phương có thể dốc ba ly rượu vào bụng mà không chút vấn đề, thế là hai hàng chân mày không khỏi nhíu lại.
- Chủ tịch Lữ, anh làm gì vậy?
Chủ tịch Tằng vốn muốn hòa hoãn quan hệ với tỉnh đoàn, cũng không ngờ vị chủ tịch Lữ kia không nói hai lời mà dùng chiêu mời rượu, đây không phải là tìm người hỏi tội sao? Đây chính là thủ đoạn mà thượng cấp thường dùng khi xuống hỏi tội cấp dưới, anh là một tên cấp dưới, lại bày trò này là có ý gì? Đây không phải là không phục sao? Muốn khiêu chiến quyền uy của lãnh đạo sao?
- Chủ tịch Tằng, tôi mời rượu lãnh đạo để tỏ lòng áy náy, như vậy có gì là không đúng?
Chủ tịch Lữ mở một chai rượu rồi rót vào ly, hắn vừa nói vừa uống hết hai ly lớn.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh