Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 417: Rạp Hát Tại Gia
X
uân Viên là trang viên xa hoa nhất thành Tịch Xuân, chính đường của nó cũng có phong thái tương xứng, rộng lớn, bài trí các loại trang sức xa hoa, chỗ ngồi chính giữa, hai bên sắp hai hàng ghế lớn bằng gỗ lim tơ vàng cổ kính, bên trong chính đường luôn ũng thoang thoảng mùi hương thơm ngát
Chính đường, thời điểm Hàn Mạc mới đến Tịch Xuân, là nơi dùng để đón tiếp hắn, cũng tại đây ngày trước, ngay tại giữa chính đường, Hàn Mạc thấy Diễm Tuyết Cơ mặc quần áo nịt màu vàng, múa những điệu múa gợi cảm như thần tiên thoát tục giữa thiên đường, khiến hắn không thể nào quên được.
Đàn hương đưa hương thoang thoảng, ít nhiều cũng giúp cho những người khách ở chính đường vào lúc này bình tĩnh trở lại.
Sáu vị trưởng lão Hạ tộc, cùng nhau thoát đại hoạ, đã sớm trốn được sang thành Tịch Xuân, tuy nhiên bọn họ cũng rất an nhàn, đợt thiên tai này xem ra cũng không khiến bọn họ vất vả, khó chịu.
Nhưng hôm nay, bọn họ cảm thấy không thoải mái .
Bị người quấy nhiễu khó chịu cũng đúng thôi, đang nămg trong chăn ấm bị gọi dậy, tức thì đưa tới Xuân Viên, làm cho bọn họ vừa phẫn nộ vừa thắc mắc không hiểu lý do.
Ngự lâm quân chẳng lẽ thần kinh không bình thường, mới sáng sớm, trời còn chưa sáng rõ, bọn họ muốn làm gì?
Ngồi đối diện với bọn họ là năm sáu quan viên bộ Lại, tuy rằng thần sắc khác nhau, nhưng trong lòng những quan viên này đều rất bất mãn với Hạ gia. Từ lúc vào Nghi Xuân tới nay, mọi người trong Hạ gia và Tô Khắc Ung cùng Lại bộ quan viên quan hệ không được tốt đẹp, cho nên dù có phải hay không phải là người của Tô gia, trong lòng bọn họ cũng đều cực kỳ bất mãn.
Cái chết của Tô Khắc Ung lại khiến những quan viên này hận Hạ gia thấu xương.
Bọn họ không phải ngu ngốc, tuy rằng không thể chứng minh nguyên nhân thực gây ra cái chết của Tô Khắc Ung nhưng bọn họ có thể cảm giác được, lúc Hàn Mạc mất tích, Hạ gia phản kích ngay trong thời điểm đó, Tô Khắc Ung là người cương trực chết một cách không minh bạch, trong chuyện này chắc chắn là có mưu kế.
Sợ tội tự sát?s
Nói như Hàn Mạc, bốn chữ này, dùng cái gì để phục thiên hạ?
Mà mấy vị trưởng lão Hạ tộc và mấy Lại bộ quan viên kia cũng chẳng có tình cảm gì là tốt đẹp. Lại bộ quan viên đến quận Nghi Xuân mục đích là muốn kiểm tra một số thế gia, quan viên địa phương Nghi Xuân, nhằm làm sáng tỏ những việc làm đáng nghi của Hạ tộc, cho nên một đám trưởng lão bụng phệ ngồi hai bên thoạt nhìn ánh mắt có chút mập mờ, đều không có hảo ý mà quan sát các quan viên Lại bộ, ngẫu nhiên ánh mắt hai bên gặp nhau, nhìn nhau không rời, mạnh mẽ mười phần.
Tuy nhiên ngoại trừ địch ý song phương này, trong lòng mọi người điều quan tâm nhất là không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong Xuân Viên, đâu đâu cũng có bóng dáng Ngự lâm quân, Thành vệ quân cũng mới bên ngoài phong tỏa, bên trong giới nghiêm, một mảnh xơ xác tiêu điều, điều này làm cho mọi người có chút mù mịt cũng không biết tối nay tình thế thế nào.
...
Giám sát sứ đại nhân đến!
Quận thủ đại nhân đến!
Hàn tướng quân đến!
Ngoài cửa liên tục truyền âm thanh hô lớn, từ ngoài cửa chính. toàn thân quan phục Giám sát sứ Lăng Lỗi bước vào đầu tiên, hai bên lão, toàn thân giáp trụ là Hàn Mạc, còn người kia là Quận thủ Tư Đồ Tĩnh mặt mày ảm đạm.
-Bái kiến Lăng đại nhân! Nhóm quan viên Lại bộ và các vị trưởng lão Hạ tộc ở giữa chính đường lập tức đứng dậy, đều chắp tay đón chào.
Trưởng lão Hạ tộc đối mặt với Hàn Mạc, tất nhiên có chút địch ý, mà Lại bộ quan viên đối với Tư Đồ TĨnh cũng một lòng oán giận, nhưng vị Giám sát sứ đại nhân, hai bên đều không có gì bất mãn.
Lăng Lỗi cũng chắp tay, một bên là lại bộ quan viên, bên kia tuy rằng chỉ là dân chúng bình thường, nhưng nhóm ngườ dân chúng này đều là trưởng lão Hạ tộc, thuộc loại thư sinh áo trắng xuất thân tôn quý.
Lăng Lỗi muốn Hàn Mạc ngồi chủ toạ, lại bị Hàn Mạc lôi kéo cánh tay, khiến lão phải ngồi chính giữa, mà chỗ ngồi chính, hai bên còn một khoảng trống. Hàn Mạc ngồi cùng hàng với các quan viên Lại bộ, bên này, Tư Đồ Tĩnh cùng các trưởng lão ngồi xuống bên kia đối lập với Hàn Mạc.
- Lăng đại nhân, không biết đại nhân triệu tập chúng ta chờ ở đây, có gì chỉ bảo? Ngồi ngay cạnh Tư Đồ Tĩnh là một trưởng lão cao nhất của Hạ tộc đứng dậy, chắp tay hỏi.
Vị này chính là Đại trưởng lão Hạ tộc, ở Hạ tộc người này rất có địa vị, tuổi qua bảy mươi, tóc bạc trắng, thoạt nhìn thân thể cũng không tệ lắm, mờ sáng đã được “mời” tới đây, nhưng thoạt nhìn thể chất và tinh thần của lão cũng không có gì là mệt mỏi.
Lăng Lỗi vẻ mặt có chút xấu hổ, không phải lão triệu tập đến đây, là Hàn Mạc dùng chiêu bài của mình triệu tập những người này đến đây thôi.
- Hàn tướng quân, việc này... ngài nói xem!
Lăng Lỗi nhìn Hàn Mạc, khách khí nói.
Hàn Mạc cũng không khách khí, đứng dậy hướng Lăng Lỗi chắp tay, liếc Tư Đồ Tĩnh phía đối diện một cái, chỉ thấy Tư Đồ Tĩnh đang tựa vào ghế trên, dường như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt thoạt nhìn có chút ngẩn ngơ, thản nhiên cười, lớn tiếng nói:
- Trước tiên, xin cáo lỗi với các chư vị trưởng lão và các đại nhân, đã quấy nhiễu giấc ngủ các ngài, thật sự là xin lỗi ... Tuy nhiên, có chuyện cấp tốc xảy ra, kính mời các chư vị đại nhân đến đây cùng thảo luận đại sự hiện giờ của huyện Tịch Xuân, cho nên... vì dân chúng, chư vị cũng cần vất vả một phen !
Đại trưởng lão tự cho là người có thân phận, nhìn Hàn Mạc, tiếng nói già nua rất không khách khí nói:
- Cấp tốc? Hàn tướng quân, từ khi ngài dẫn quân đến Nghi Xuân, việc nào cũng thành việc gấp cả. Lão hủ muốn hỏi một chút, Ngự lâm quân đến nơi này, rốt cuộc là để làm gì ?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ngài là Đại trưởng lão Hạ tộc?
- Đúng là lão hủ!
- Đại trưởng lão, Giám sát sứ đại nhân và bổn tướng mời các ngài tới đây, cũng không phải cho các ngài tới đây tra hỏi. Mà là để nói cho các ngài biết một sự tình mà thôi. Giám sát sứ và bổn tướng nói trước với các ngài, là các ngài không có tư cách đề xuất bất cứ vấn đề gì!
Hàn Mạc vẻ mặt lạnh lùng, ở trong mắt hắn, cái gọi là đại trưởng lão, tuy nhiên chỉ là một lũ áo trắng mà thôi.
Đại trưởng lão ngẩn ra, thật đúng là lão chưa từng gặp người nào nói với mình như vậy.
Lão là đại trưởng lão Hạ tộc, lại là thổ địa tại đây, ai nhìn thấy cũng phải cung kính, cho dù là chủ tộc Hạ Khánh Chi, và Đại lão gia Hạ Học Chi, nhìn thấy Đại trưởng lão cũng phải khách khí không dám có chút khinh nhờn.
Có ai ngờ tiểu tử mặt còn măng sữa này lại không có một chút khách khí như vậy, điều này làm cho lão nhân gia tựa như ăn phải sâu bọ yết hầu nổi lên đầy tức giận.
Bên cạnh lập tức có một gã trưởng lão đứng lên lớn tiếng:
- Hàn tướng quân, ngài nói chuyện thế sao? Đây là Đại trưởng lão của chúng ta, ngài.. ngài thật sự là không hề biết cấp bậc lễ nghĩa. Người Hàn gia ăn nói lỗ mãng vậy sao?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Lát nữa ta sẽ cùng các ngài nói chuyện cấp bậc lễ nghĩa, bây giờ không phải là thời điểm nói chuyện cấp bậc lễ nghĩa.
Những trưởng lão kia cậy già lên mặt dậy trẻ, cũng muốn giúp lão gia này ngăn cản một kẻ hậu bối dám làm càn, lập tức có người đứng lên chỉ vào Hàn Mạc nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi đúng là vuốt mặt không nể mũi. Ngươi phải biết rằng, phụ thân của ngươi... Thậm chí là ông nội ngươi tới nơi này, cũng phải khách khí với chúng ta. Ngươi là ... Đúng rồi, ngươi là cháu nội của Hàn Chính Khôn? Ông nội ngươi ta đã gặp qua, năm đó chúng ta và ông nội ngươi cùng uống rượu một bàn, ngươi đối với chúng ta thật vô lễ, nếu bị Hàn Chính Khôn biết, có kẻ hậu bối không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như ngươi, lão gia hỏa nhà ngươi không biết sẽ buồn phiến đến thế nào? Hắn không giáo huấn ngươi biết tôn kính bề trên sao?
Hàn Mạc mặt không chút thay đổi, bình tĩnh nói:
- Ông nội của ta dạy ta nhiều nhất, không phải như là tôn lão, mà là như thế nào là trung quân!
Còn có vài trưởng lão khác muốn lên tiếng, nhưng Hàn Mạc không để cho bọn họ nguyện ý tiếp tục giằng co về vấn đề “tôn lão”, nâng cánh tay, trầm giọng nói:
- Chư vị trưởng lão, các ngài biết Hạ Miễn là ai chứ?
Chúng trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đem ánh mắt hướng ra một người, người nọ cũng là một gã trưởng lão, hơn sáu mươi tuổi, đứng dậy nói:
- Hạ Miễn là cháu của lão phu, Hàn tướng quân hỏi gì hắn?
- Hoá ra là cháu ngươi ? Hàn Mạc cười lạnh nói :
- Đương nhiên những việc Giáo uý nhà ngươi làm sao ta có thể nào không biết !
Trưởng lão kia hơi híp mắt nói:
- Lời nói Hàn tướng quân ... lão phu không hiểu!
- Hạ Miễn lấy cắp lang phù, tự điều Thành vệ quân, mang binh lính vào thành, tự tiện nhốt các quan viên bộ Lại, chuyện này ... chư vị trưởng lão biết hay là không biết?
Hàn Mạc âm trầm nói.
Trưởng lão kia ban đầu là ngẩn ra, lậy tức thân hình mềm nhũn, tê liệt ngồi trên ghế, các trưởng lão khác ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Trên thực tế các trưởng lão còn không biết xảy ra chuyện này.
Các trưởng lão Hạ tộc, chỉ biết những điều liên qaun đến bộ tộc, một kế hoạch nghiêm mật như thế, những lão gia này ít được biết đến.
Bọn họ cũng biết Hạ Miễn dẫn Thành vệ quânvào thành, nhưng trong chuyện này, cũng không rõ ràng lắm, lúc này Hàn Mạc nói ra, giống như sét đánh ngang tai, oanh kích trên đầu bọn họ.
Lấy cắp lệnh phù, tự điều quân?
Đây là tội rất lớn, không chừng sẽ liên lụy đến rất nhiều người!
Nhóm Lại bộ quan viên tình thần lập tức tỉnh táo, những lời của Hàn Mạc, xem ra bọn họ giống như là được làm chủ, nghĩ đến cảnh bị Thành vệ quân giam lỏng ở trong Tây viên phía sau huyện nha, nhóm quan lại là phẫn nộ oan ức, lập tức có người đứng dậy nói:
- Hàn tướng quân, Hạ Miễn tội quá lớn, tội ác tày trời, cần phải nghiêm trị mới đuợc!
- Không sai, Hàn tướng quân, một Giáo úy thành thủ quân nho nhỏ, dám mang bính lính bắt chúng ta, lại động thủ ẩu đả với Tô Thị lang, đem triều đình đặt ở chỗ nào?
- Ta được Thánh Thượng ban chỉ đến Nghi Xuân làm việc, thay mặt triều đình. Một gã quan viên thở phì phì nói:
- Không hỏi xanh đỏ đen trắng, lại tìm cách đem chúng ta giam lỏng, quận Nghi Xuân này, không còn là đất đai của Yến quốc sao?
Hàn Mạc khóe miệng nổi lên ý cười, đám quan viên Lại bộ này, quả nhiên không khiến hắn thất vọng.
Trưởng lão Hạ tộc rốt cục nói:
- Hàn ...Hàn Mạc, những lời này là thật hay giả?
- Quận thủ đại nhân ở đây, các ngươi hỏi hắn thì biết!
Hàn Mạc ngồi xuống, không chút để ý liếc Tư Đồ Tĩnh một cái:
- Quận thủ đại nhân đối với chuyện này, đó là vô cùng rõ ràng !
Tư Đồ Tĩnh nghe nhắc tới mình, lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút khó coi, mà các vị trưởng lão, cũng đều đem ánh mắt hướng về phía y.