In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 416: Ỷ Thế Hiếp Người
gười công an kia nuốt nước bọt, hắn ta bị khí thế bức người của Trương Dương làm cho kinh sợ, nhưng ở trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy cũng không muốn tỏ ra yếu kém, lớn tiếng nói: "Anh thành thật cho tôi một chút, xoay người sang chổ khác, đặt hai tay lên xe, mẹ nó, nhanh lên!"
Trương Dương vốn cũng không có nhiều tức giận lắm, gần đây cũng rất ít xúc động, chỉ là hôm nay thì không giống, vừa mới thấy hai gã công an mặc thường phục vu oan cho Chu Tiếu Ngọc đã có chút căm tức cú điện thoại của Tống Hoài Minh đã làm cho hắn có đủ lo lắng rồi, hắn làm sao mà để đám công an này vào mắt, Trương Dương cười lạnh nói: "Tôi phạm pháp à? Dùng cách này để đối phó tôi?"
Người công an mang đội nói: "Anh tốt nhất là phối hợp một chút, vừa rồi ngoài trạm vận chuyển hành khách anh đã chống lại lệnh bắt nghi phạm, đánh bị thương công an, chúng tôi hoài nghi anh là đồng bọn của cô ta, bây giờ xoay người lại cho tôi"
Trương Dương nhìn số hiệu công an của hắn ta một chút, cười lạnh nói: "Cho dù là Vương Bá Hành đến đây, ông ta cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy, đám cháu nội các người có phải là muốn bị đánh không?"
Đám công an này có thể không biết tỉnh trưởng là ai, nhưng mà tên của sở trưởng Vương Bá Hành thì mỗi người đều nhớ kỹ trong lòng, nghe được Trương Dương nói chuyện càn rỡ như vậy, tất cả công an đều sửng sốt một chút, lập tức chuyển qua phẫn nộ, Trương Dương cường thế đã chạm vào tự tôn của bọn họ. Tên công an nhỏ con kia là người đầu tiên vọt đến, hắn muốn chụp lấy cánh tay phải của Trương Dương, Trương Dương đã nhìn ra được mục đích của hắn, trực tiếp đưa tay phải ra cho hắn chụp lấy, tên công an này đã chụp thành công tay của Trương Dương, đang chuẩn bị còng vào cửa, thì bỗng nhiên cảm thấy lực lượng trên cánh tay của đối phương đột nhiên tăng lên, hắn căn bản là không đỡ được, Trương đại quan nhân vươn tay ra, một cái tát đánh thẳng vào mặt, tên công an này bị ăn một tát làm bay ngược ra đằng sau, Trương đại quan nhân cười chẳng đáng, một vật nhỏ đui mù như vậy mà dám mắng mình, ăn đòn là đáng!
Công an xung quanh thấy tình thế không ổn, vội vàng bắt đầu hỗ trợ, chỉ là bọn họ cũng chẳng phải là đối thủ của Trương Dương, thân pháp của Trương đại quan nhân biến ảo liên tục, động tác mau lẹ, thoáng một cái đã đánh cho sáu tên công an ngã xuống đất, và trên người cũng chẳng dính một chút bụi bậm nào hết. Đi đến trước mặt tên công an mang đội: "Trở về nói cho lãnh đạo của anh, giải thích tình huống một chút, kêu hắn đến đây gặp tôi!"
Trương Dương đứng hành hung công an ngay trên đường phố Nam Tích, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt của người vây xem, Trương Dương bước vào trong chiếc xe của mình ngay dưới ánh mắt của mọi người, xe của hắn vừa khởi động, thì chợt nghe thấy tiếng còi xe công an vang lên từ bốn phương tám hướng, hơn mười chiếc xe công an lao đến hướng này, Nam Tích xưa nay vốn có trị an tốt đẹp rất ít khi nào xuất hiện cảnh tượng này.
Trương Dương cũng không chút hoang mang, hắn lái xe chậm rãi đi tới, hai chiếc xe công an đồng thời chặn trước chặn sau với hắn, có một người cầm loa phóng thanh kêu gọi đầu hành: "Người trong xe nghe, lập tức dừng xe lại, giơ tay lên đi ra, nếu không, chúng tôi sẽ áp dụng hành động!"
Trương Dương cười cười, hắn dừng xe lại, nhưng không bước xuống xe, lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên.
Lúc này đã có hơn mười gã công an mặc áo chống đạn giơ súng lên nhắm về hướng chiếc xe của hắn.
Trương Dương lắc đầu, thấp giọng mắng một câu: "Mẹ nó, muốn chơi lớn với tao à!"
Cú điện thoại của Trương Dương đã làm cho bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên cảm thấy có chút bất ngờ, ông ta đang ở chổ của em trai Từ Quang Thịnh, vừa nghe Từ Quang Thịnh kể về chuyện Trương Dương trêu cợt Vương Quảng Chính, thì liền nhận được điện thoại của Trương Dương, bởi vì do Trương Dương trị bệnh phong thấp cho ông, cho nên Từ Quang Nhiên đối với Trương Dương vô cùng khách khí, ông cười nói: "Tiểu Trương à, đến Nam Tích mà cũng không liên hệ với tôi, để cho tôi tận tình làm chủ!"
Trương Dương nói: "Bí thư Từ, lần này tôi muốn đến tìm ông ăn cơm, chỉ là công an nhân dân Nam Tích các người không có ý tốt với tôi!"
Từ Quang Nhiên nghe ra ý ngoài lời nói của hắn, nhẹ giọng nói: "Xảy ra chuyện gì? Gặp phải phiền phức gì sao?"
Trương Dương nói: "Tôi bị hơn mười chiếc xe công an vây trên đường Phượng Minh, hơn mười công an dùng súng chỉa vào người tôi, tôi cũng không biết bản thân là tội phạm giết người hay phóng hỏa nữa, mà lại được loại đãi ngộ như vậy?"
Trong lòng Từ Quang Nhiên cả kinh, ông vội an ủi Trương Dương: "Tiểu Trương, cậu không nên hoảng, đưa điện thoại cho người phụ trách của bọn họ, tôi hỏi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì!"
Trương Dương mở cửa xe ra, giơ tay cao lên, hắn tuy rằng dũng mãnh vô song, nhưng mà lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu như đám đui mù kia không lưu ý nổ súng, đục vài lổ trên người mình, thì như vậy đúng là oan uổng biết mấy.
Trương Dương nói: "Ai là người phụ trách? Điện thoại của bí thư Từ bên thị ủy!" Tiếng nói của hắn cũng đủ lớn, âm thanh truyền đi xa, đừng nói là công an, cho dù là dân chúng vây xem cũng nghe được rõ ràng.
Phó cục trưởng phân khu An Tế Tào Minh là chỉ huy hiện trường, nghe Trương Dương nói vậy, sợ có lừa đảo, liền dùng loa phóng thanh nói: "Điện thoại của tôi là 90835118!"
Từ Quang Nhiên trong điện thoại nghe được dãy số này, sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm, trong lòng thầm mắng, là thằng khốn nào vậy, ngay cả mặt mũi của mình cũng không cho.
Thật ra cái này cũng khó trách, Tào Minh đã xem Trương Dương trở thành tội phạm nguy hiểm rồi, ai dám mạo hiểm nghe điện thoại chứ, vừa rồi một mình Trương Dương đánh gục sáu gã công an, nếu mà đi qua, lỡ như bị đối phương bắt làm con tin thì nên làm sao bây giờ?
Trương Dương nói với cái điện thoại: "Bí thư Từ, ông cũng nghe rồi đó, hắn không dám tiếp, kêu ông gọi lại cho hắn, số điện thoại của hắn là 90835118!"
Từ Quang Nhiên ừ một tiếng, cúp điện thoại rồi gọi cho Tào Minh.
Điện thoại của Tào Minh vang lên, hắn lập tức nghe máy, còn chưa kịp nói cái gì, thì tiếng rống phẫn nộ của Từ Quang Nhiên đã vang lên: "Anh là ai? Làm ở bộ phận nào? Có phải là hết muốn làm rồi không? Giữa ban ngày ban mặt, làm cái gì vậy? Hơn mười xe, mười tay súng nhắm vào đồng chí chính đảng của chúng ta, anh có biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì không?"
Giọng nói của Từ Quang Nhiên Tào Minh cũng quen thuộc, Tào Minh thậm chí là không cần hoài nghi thân phận của đối phương, cái khí thế lôi đình vạn quân này người bình thường không bắt chước được, Tào Minh run giọng nói: "Bí thư Từ... chúng tôi chỉ là muốn điều tra tình huống, người này có liên quan đến một vụ án trộm cướp, có thể là..."
Từ Quang Nhiên nói: "Án trộm cướp, anh có phải là kẻ ngu si không? Tôi nói cho anh biết, người mà các anh đang vây quanh chính là phó thị trưởng của thành phố Phong Trạch Trương Dương, anh coi người ta thành ăn trộm, hay! Lát nữa tôi sẽ hỏi thăm Đường Hưng Sinh một chút, hắn ta bình thường dạy dỗ các anh thế nào!"
Tào Minh sợ đến mức hai chân mềm ra, cái chuyện gì thế này, hắn mang đội đến đây cũng là vì nhận được tin báo, có người đánh công an, sáu gã công an bị đối phương đánh gục, cho nên mới làm ra hành động lớn như vậy, ai có thể ngờ rằng đối phương lại là phó thị trưởng của thành phố Phong Trạch chứ.
Từ Quang Nhiên nói: "Xử lý chuyện này cho tôi, nếu như để cho tôi biết các anh có bất luận hành vi không đúng quy định nào, thì anh và tất cả mọi người tham gia hành động ngày hôm nay đều trở về nhà cho tôi!" Nói xong Từ Quang Nhiên liền cúp điện thoại.
Lưng của Tào Minh đã đầy mồ hôi lạnh, tên công an cầm loa phóng thanh bên cạnh tiếp tục gào to giọng lên: "Giơ hai tay lên, quỳ xuống mặt đất..." Tào Minh vội đoạt lấy loa phóng thanh, gượng gạo nói: "Hạ vũ khí xuống..."
Đám người của hắn liền nổi lên một mơ hồ, nghi phạm cũng đâu có vũ khí đâu? Tào Minh nhìn trái nhìn phải một chút, cả giận nói: "Kêu các người hạ vũ khí xuống!"
Đám cảnh sát lúc này mới hiểu được, thì ra những lời này là nói với người nhà, công an đang giơ súng đều hạ vũ khí xuống hết, trong lòng mọi người đều đã rõ ràng, đối phương là người không dễ chọc, điện thoại của bí thư Từ vừa rồi cũng không phải là gạt người, mà là thật. Có một công an thấp giọng nói: "Cũng không biết nhìn bảng số xe sao, gốc gác cứng như vậy ai mà dám đùa chứ!"
Tào Minh chỉnh sửa lại bộ đồng phục của mình, sau đó đi đến hướng của Trương Dương, Trương Dương nhàn nhã dựa vào cửa xe ô tô, dùng ánh mắt của kẻ bề trên nhìn Tào Minh, thật ra thì cấp bậc của Tào Minh cũng không kém hơn hắn, chỉ là với tất cả công an sau lưng Tào Minh, mà đem ra so với một bí thư thị ủy, chổ dựa của Trương Dương đương nhiên là có khí thế hơn rồi.
Tào Minh nói: "Thị trưởng Trương, chúng tôi không biết thân phận của anh..."
Trương Dương cười nói: "Mặc kệ tôi có thân phận gì, nếu như tôi phạm pháp, thì vẫn sẽ bị pháp luật chế tài thôi, bây giờ tôi rõ ràng là không phạm pháp, các người muốn bắt tôi, tôi đương nhiên không phục"
Sáu gã công an bị Trương Dương đánh cũng đã đi đến, bọn họ thấy phó cục trưởng phân cục tươi cười nói chuyện với Trương Dương, biết hướng gió cũng đã thay đổi, Tào Minh lúc này xoay người lại, nói với bọn họ: "Ai giữ bằng lái và chứng minh của thị trưởng Trương, mau đưa trả về!"
Tên công an nhỏ con bị Trương Dương hung hăng đánh ột cái bạt tai đi đến, trong mắt tràn ngập phẫn uất và không hiểu, nửa bên mặt sưng to vù lên, hắn thật sự rất buồn bực, phân cục trưởng vì sao lại khách khí với kẻ xấu công khai đánh công an này.
Trương Dương cười tủm tỉm cầm lấy bằng lái và chứng minh, nói với tên này: "Người anh em, xin lỗi nha, vừa rồi tôi ra tay hơi nặng!"
Tên công an này mếu máo, không dám nói gì, chỉ lộ ra vẻ ủy khuất thôi.
Tào Minh cũng nén giận, trong lòng nói: Mẹ kiếp chỉ là một phó thị trưởng thôi thì có gì lợi hại, nếu như không phải bí thư Từ lên tiếng, tôi cũng sẽ không sợ anh đâu. Nhưng mà trước mặt của đám thủ hạ thì Tào Minh cũng không thể tỏ ra yếu kém quá mức được, hắn nói với Trương Dương: "Thị trưởng Trương, cái đó chỉ là hiểu lầm thôi, mong rằng anh có thể đến phân cục chúng tôi để tìm hiểu tình huống, có được hay không?" Lời nói của Tào Minh cũng đã đủ uyển chuyển rồi, hắn cũng đã làm ra đủ nhượng bộ, chỉ cần Trương Dương chịu theo hắn quay về cục một chuyến, thì mặt mũi của hắn sẽ còn nguyên, lý do cũng có luôn, về phần xử lý chuyện tình như thế nào thì tất cả đã đâu vào đó.
Chỉ là Trương Dương căn bản là không cho hắn phần mặt mũi này, Trương Dương nói: "Tôi không có thời gian, còn có chuyện quan trọng phải đi làm, anh muốn tìm hiểu tình huống thì cứ gọi điện thoại, cũng có thể đến Tĩnh Hải tìm tôi, tạm thời tôi sẽ không đi đâu cả!" Nói xong hắn liền muốn lên xe.
Để cho Trương Dương đi ngay trước mặt nhiều người như vậy, Tào Minh khẳng định sẽ trở thành trò cười trước mặt mọi người, hắn cắn môi, lấy hết dũng khí ra nói: "Thị trưởng Trương, vấn đề của anh nên giải quyết rõ ràng!"
Trương Dương không nhịn được nói: "Có cần như vậy sao? Chuyện này là do các người dựng lên, tôi một không phạm pháp, hai không gây loạn kỷ cương, anh còn muốn thế nào nữa? Có phải là muốn tôi mang anh đến chổ bí thư Từ để nói lí lẽ không?" Nếu đã lợi dụng Từ Quang Nhiên để đè ép Tào Minh một lần, thì Trương Dương cũng không ngại dùng biện pháp tương tự để đè ép thêm một lần nữa.
Tào Minh nhớ đến thái độ của bí thư Từ, trong lòng không khỏi phát rung, xem ra ngày hôm nay chỉ có thể là tự nhận xui xẻo.
Lúc Trương Dương đang chuẩn bị lên xe, thì một chiếc taxi dừng lại gần đó, em trai của bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên là Từ Quang Thịnh từ trên xe bước xuống, đi cùng gã còn có thư ký của Từ Quang Nhiên là Tôn Thành Hải, bởi vì chuyện này xảy ra cái nhà của y không xa, cho nên hai người cùng đi một chuyến, Tào Minh cũng nhận ra Từ Quang Thịnh, thấy em trai của bí thư thị ủy và thư ký đều tự minh đến, cũng biết quan hệ của Trương Dương và bí thư Từ là không bình thường, hắn phất tay, ý bảo là mọi người thu đội, Tôn Thành Hải đi đến trước, hỏi: "Cục trưởng Tào, xảy ra chuyện gì?"
Tào Minh đem chuyện vừa rồi kể ra một lần, Tôn Thành Hải nói: "Chuyện này để sau hãy tính, thị trưởng Trương là bạn tốt của bí thư Từ, cái này không phải là đạo đãi khách của người dân Nam Tích chúng ta!"
Ngày hôm nay Tào Minh cảm thấy uất ức lắm, uất ức không nói nên lời luôn, hắn cười nói: "Làm phiền thư ký Tôn giải thích với bí thư Từ một chút, chúng tôi chỉ là muốn giữ gìn trị an cho xã hội Nam Tích thôi"
Tôn Thành Hải nói: "Lui đi, chuyện này tôi sẽ giải thích giúp anh!"
Tào Minh mang người thu đội về, bên này Từ Quang Thịnh giới thiệu Tôn Thành Hải cho Trương Dương quen biết, Trương Dương cười cười bắt tay với Tôn Thành Hải.
Tôn Thành Hải cười nói: "Bí thư Từ kêu tôi đến xem, còn kêu tôi đại biểu cho ông ấy đưa ra lời mới với thị trưởng Trương, buổi trưa ngày hôm nay bí thư Từ làm chủ, mời thị trưởng Trương đến khách sạn Tây Lộc ăn!"
Trương Dương cười hớn hở nói: "Bí thư Từ thật sự quá khách khí!"
Từ Quang Thịnh nói: "Đừng ở chổ này, trở thành tiêu điểm của mọi người, chúng ta đi thôi!"
Lúc này Trương Dương mới mời hai người lên xe, Từ Quang Thịnh nói: "Ngày hôm qua mời cậu đến Nam Tích cậu không đến, ngày hôm nay lại làm ra chuyện lớn như vậy, thị trưởng Trương, cậu đúng là biết làm khó nhau"
Trương Dương cười nói: "Ngày hôm nay vốn dĩ tôi muốn đến thăm anh, chỉ là trên đường gặp phải chuyện này, thật sự là không thuận lợi, đám công an tự nhiên nhằm vào tôi"
Tôn Thành Hải cười nói: "Hẳn là hiểu lầm thôi, thị trưởng Trương là khách quý của Nam Tích, chúng tôi hoan nghênh còn không kịp, sao dám nhằm vào anh!" Làm thư ký thì phải khôn khéo một chút, Tôn Thành Hải hiển nhiên là đã hiểu rõ điều đó.
Khách sạn Tây Lộc là nơi chiêu đãi của chính phủ thành phố Nam Tích, nhưng mà bản thân nó cũng là một trong những khách sạn có điều kiện tốt nhất tại Nam Tích rồi, khách sạn dựa lưng vào núi Tây Bình, trước mặt là hồ Tô Minh, trước hồ sau núi, phong cảnh đúng là tuyệt hảo.
Hoàn cảnh của nơi này còn hơn cả hồ Nhã Vân tại Giang Thành nữa, tuy rằng chỉ là cách một con sông, nhưng mà thành phố Minh Tú của Giang Nam cũng không cách nào bằng được.
Từ Quang Nhiên đến đây trước nên đang thả câu bên hồ, Trương Dương sau khi biết được cũng không dự định quấy rối ông ta,, làm bạn nói chuyện với Từ Quang Thịnh, bước chậm ven hồ Tô Minh, hưởng thức cảnh sắc non nước tuyệt trần nơi đây, Trương Dương cảm thán nói: "Hoàn cảnh của Nam Tích đúng là may mắn thật, non xanh nước biếc, nước từ trên núi chảy xuống tạo một thác nước làm tôn lên vẻ đẹp hùng vĩ cho ngọn núi, nhưng nếu như chỉ luận về thác nước chảy từ trên núi xuống thôi thì Nam Tích đúng là đệ nhất!"
Từ Quang Thịnh nói: "Thiên nhiên đều rất công bằng với mỗi người con của mình!"
Trương Dương cười nói: "Trong lời nói của chủ nhiệm Từ tràn ngập thiên cơ!"
Từ Quang Thịnh nói: "Lời này không phải là do tôi nói!"
Hai người chậm rãi bước về phương xa, Từ Quang Thịnh bỗng nhiên dừng chân lại, bởi vì gã thấy được phía trước có một người đang đi về hướng này, Từ Quang Thịnh cười nói: "Thị trưởng Thường, sao trùng hợp vậy, anh cũng có mặt tại đây!"
Trương Dương nhìn về phía trước, thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang đi về hướng của bọn họ, diện mạo thoạt nhìn có chút quen mắt, lời nói của Từ Quang Thịnh đã làm cho hắn nhớ đến một người, người đàn ông đối diện có vài phần tương tự với Thường Lăng Phong, người này chính là đại ca của Thường Lăng Phong, phó thị trưởng thường vụ của thành phố Nam Tích Thường Lăng Không.
So với Thường Lăng Phong thì Thường Lăng Không có vẻ khôi ngô cường tráng hơn không ít, ông cao gần một mét bảy một mét tám, sóng lưng thẳng dài, da thịt hiện ra màu đồng khỏe mạnh, đi đường lộ ra vẻ uy vũ vô song, cười nói: "Bí thư Từ mới tôi đến đây, tôi không dám không đến!" Ánh mắt của ông rơi vào trên mặt của Trương Dương, trên mặt hiện ra một nụ cười thân mật, chủ động vươn tay với Trương Dương: "Trương Dương! Tôi là Thường Lăng Không!"
Trương Dương tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt Thường Lăng Không, nhưng mà có một cảm giác như đã từng quen biết, cái này không phải là do vẻ bề ngoài của hai anh em Thường Lăng Không tương tự nhau, mà càng bởi vì sự nhiệt tình sảng khoái của Thường Lăng Không đã làm cho hắn có một ấn tượng ban đầu không tồi, Trương Dương bắt tay với Thường Lăng Không, một tay của Thường Lăng Không vỗ vỗ lên mu bàn tay của Trương Dương, nói: "Có thể làm cho thằng em cậy tài khinh người của tôi tâm phục nhất định không phải là nhân vật bình thường, ha ha, Trương Dương, chuyện của cậu tôi đã nghe nói rất nhiều nha!"
Trương Dương cười nói: "Tôi cũng ngưỡng mộ đại danh của thị trưởng Thường đã lâu rồi, vẫn muốn gặp mặt một lần!"
Thường Lăng Không cười nói: "Nói xạo, em trai của tôi đã đem số điện thoại cho cậu, cậu đến Nam Tích lâu như vậy sao không thấy cậu liên hệ tôi?"
Trương Dương ngượng ngùng cười nói: "Thị trưởng Thường, anh bận rộn nhiều việc cần phải xử lý, tôi sợ làm lỡ công tác của anh thôi"
Xa xa nghe thấy tiếng kêu khoa trương của thư ký Tôn Thành Hải, ánh mắt của bọn họ đều bị hấp dẫn, nhìn thấy bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên đã câu được một con cá chép nặng khoảng năm ký từ trong hồ lên.
Mọi người bước qua, Từ Quang Nhiên cũng hưng phấn đến đỏ bừng mặt, cười nói: "Ha ha, cuối cùng cũng có thu hoạch!"
Tôn Thành Hải nói: "Cá chép là dấu hiệu cát tường đấy!"
Từ Quang Thịnh nói: "Dấu hiệu cát tường gì? Thư ký Tôn nói nghe một chút đi!"
Từ Quang Nhiên cười nói: "Hắn thì biết cái gì mà nói. Tiểu Tôn, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có hở một chút là nịnh nọt, cậu cho rằng tôi không có năng lực phân biệt sao?"
Tôn Thành Hải ngượng ngùng cười cười, hắn cầm lấy con cá chép bỏ vào trong cái xô nước.
Từ Quang Nhiên nói với Thường Lăng Không: "Tiểu Thường, cậu giúp tôi tiếp Trương Dương một chút, vận khí của tôi hôm nay không tồi, câu thêm một chút nữa, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn!"
Trương Dương nói: "Bí thư Từ, ông cứ bận việc của ông đi, tôi và thị trưởng Thường tùy tiện tâm sự là được!"
Thời gian chỉ vừa mới đến mười giờ, bên khách sạn cũng đã thu xếp phòng rồi, Thường Lăng Không và Trương Dương, Từ Quang Thịnh đi đến sân thượng của lầu Bích Thủy ngồi uống trà, trà dùng để chiêu đãi lãnh đạo đều là loại trà tốt nhất.
Thường Lăng Không nói: "Cậu và Lăng Phong là bạn tốt, lại có hợp tác, hơn nữa tôi thật sự cũng muốn thay người nhà cảm ơn cậu!"
Trương Dương cười nói: "Cảm ơn tôi cái gì?"
Thường Lăng Không nói: "Lăng Phong là một người tài hoa, vô luận là suy nghĩ hay ánh mắt đuề mạnh hơn người làm đại ca như tôi, đáng tiếc là thân thể của nó không tốt, tuổi còn trẻ đã sinh ra tâm tình tiêu cực bi quan chán đời, tôi đã từng cho rằng nó muốn xuất gia, nếu như nó thật sự làm ra lựa chọn này, thì sẽ là một đả kích rất nặng đối với song thân lớn tuổi của chúng tôi, cũng may là nó đã gặp được cậu!"
Trương Dương cười ha hả nói: "Tính tình của tôi hướng ngoại, tính tình của Lăng Phong thì hướng nội, tôi xúc động, hắn thì kỹ lưỡng, chúng tôi một văn một võ hợp tác coi như cũng ăn ý!"
Thường Lăng Không nói: "Vô luận là nó làm ăn cũng được, hay làm chính trị cũng được, chỉ cần tích cực đối với cuộc sống, thì chúng tôi yên tâm rồi!"
Trương Dương nói: "Lăng Phong đã cho tôi trợ giúp rất lớn, tôi thì dũng mãnh có thừa nhân trí tuệ không đủ, hắn vừa vặn bù đắp cho khuyết điểm của tôi!"
Thường Lăng Không cười nói: "Theo ý của tôi, Lăng Phong là một quân sư có tài, cậu có thể làm cho nó cam tâm phụ tá cho cậu, chứng minh rằng cậu cũng là một người tài không kém!"
Trương Dương nhấp một ngụm trà, quả nhiên là trà thượng hạng, nhẹ giọng khen: "Trà ngon!"
Thường Lăng Không nói: "Hoàn cảnh và vị trí địa lý đặc thù của hồ Tô Minh và núi Tây Bình đã tạo nên hoàn cảnh sinh trưởng thích hợp nhất cho lá trà, ngày trước trà Long Thiệt khi còn thịnh đều là cống phẩm để tiến cống vào cung!"
Trương Dương nói: "Nghe nói qua rồi!"
Thường Lăng Không nói: "Lần này chuẩn bị ở lại Tĩnh Hải bao lâu?"
"Hơn năm mười ngày!"
Thường Lăng Không nói: "Nói như vậy, cơ hội gặp mặt của chúng ta còn rất nhiều, có cơ hội đến Nam Tích, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác tiếp đãi!"
Từ Quang Thịnh từ đầu đến cuối đều uống trà, Thường Lăng Không nói: "Chủ nhiệm Từ, hai người quen biết nhau như thế nào?"
Từ Quang Thịnh cười nói: "Trùng hợp, chỉ là trùng hợp, thi trưởng Trương ở cùng với bạn học cũ của tôi là Vương Quảng Chính, cho nên quen biết với nhau!"
Thường Lăng Không cười ha hả nói: "Nói gì thì Trung Quốc của chúng ta cũng không tính là lớn, đi đến đâu cũng có người quen!"
Trương Dương nói: "Thế giới này rất nhỏ, bây giờ đã đưa khái hiện thôn hóa ra, người trong một thôn, cúi đầu không gặp ngẩng đầu liền thấy!"
Thường Lăng Không gật đầu, thấy cũng đã đến giờ rồi, mấy người bọn họ đứng dậy đi xuống dưới, Từ Quang Nhiên đi gọi đại ca của gã, Từ Quang Nhiên cực kỳ si mê đối với câu cá, nếu không ai nhắc nhở, chỉ sợ là ông ta sẽ ngồi đến lúc mặt trời lặn hướng tây luôn.
Biểu hiện của Từ Quang Nhiên ngày hôm nay quả thật rất tốt, sảng khoái buông cần câu xuống, ông mở tiệc chiêu đãi cho Trương Dương không chỉ bởi vì Trương Dương chữa bệnh cho ông, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, Trương Dương bây giờ là con rễ tương lai của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, cái mặt mũi này ông phải cho, vì thế ông gọi Thường Lăng Không đến tiếp đón, là bởi vì ông cũng có nghe thấy về quan hệ của Thường Lăng Không và Trương Dương, em trai của Thường Lăng Không là phụ tá đắc lực của Trương Dương, mà Thường Lăng Không lại là cán bộ do một tay ông đề bạt lên, Từ Quang Nhiên là một người có quan niệm gia đình rất nặng, chủ trọng tình bạn và tình thân.
Bốn người bọn họ cùng với thư ký Thường Lăng Không tổng cộng năm người ngồi xuống trên lầu Bích Thủy, thức ăn tại Nam Tích lấy ăn nhẹ làm chính, bởi vì người không nhiều, cho nên đồ ăn cũng không có nhiều lắm, chỉ là mỗi một món ăn đều vô cùng đặc sắc, con cá chép mà Từ Quang Nhiên câu được lúc đầu cũng đã đưa cho đầu bếp làm luôn rồi.
Từ Quang Nhiên nâng ly lên nói: "Nào, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải khách khí, uống được bao nhiêu, thì cứ uống bấy nhiêu!"
Ba ly rượu qua đi, mỗi người đều chủ động cụng ly với Trương Dương, Trương Dương lại đáp lễ một vòng, trường hợp này đương nhiên là không thể cái kiểu "không say không về", nên Trương Dương cũng uống có chừng mực.
Từ Quang Nhiên nhớ kỹ chuyện ngày trước khi mà khu khai phá của Lam Sơn được quốc gia cho phép hành nghề, Trương Dương trong hội nghị ủy ban quản lý khu khai phá Nam Tích đã uống giúp ình với Thái Thừa Nghiệp, không khỏi cười nói: "Tiểu Trương, tôi nhớ tửu lượng của cậu rất lợi hại mà, lúc đó đã làm cho Thái Thừa Nghiệp uống say nằm ngữa luôn, ngày hôm nay vì sao lại câu nệ thế?"
Trương Dương cười nói: "Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, cái gì cũng muốn tranh cao thấp một phen, hôm nay tôi cũng đã biết dĩ hòa vi quý rồi"
Từ Quang Nhiên cười ha hả, ông lại cầm ly rượu lên cụng ly với Trương Dương: "Không ngờ rằng cậu còn biết đánh nhau nữa, đánh ngã sáu gã công an của chúng tôi luôn!" Tuy rằng Từ Quang Nhiên không nói về đề tài này, nhưng không có nghĩa là ông không để trong lòng, ông kêu thư ký Tôn Thành Hải đem tình huống khi ấy kể lại.
Trương Dương nói: "Có thể là do bọn họ sốt ruột lập công, coi tôi là trộm cắp. Sĩ khả sát bất khả nhục, danh dự hơn hai mươi năm của tôi không thể bị hủy như thế, cho nên tôi liền vung tay đánh loạn lên"
Mọi người ngồi cùng bàn bật cười.
Từ Quang Nhiên nói: "Lăng Khong, trở về cậu nói chuyện với Đường Hưng Sinh một chút, đám công an dưới tay hắn làm cái gì thế? Không thể vô duyên vô cớ bắt người, còn nữa, tiêu chuẩn của đám công an ấy cũng kém thật, sáu người mà cũng không đánh lại một mình thị trưởng Trương!" Lời này của Từ Quang Nhiên là cười nói, nhưng mà ý tứ ẩn chứa bên trong lại rất nhiều, vừa trách cứ hệ thống cảnh vụ có hành vi vô lễ, vừa nhẹ nhàng vạch trần trong chuyện này Trương Dương cũng có trách nhiệm.
Bản lĩnh quan sát ngôn sắc của Trương Dương đã hơn hẳn ngày xưa rồi, hắn cũng hợp thời biểu lộ sự áy náy: "Thật ra chuyện này cũng không thể trách toàn bộ bọn họ, tôi cũng có trách nhiệm nữa, hai ngày nay có thể là do trời nóng quá, cho nên cơn tức cũng lớn hơn"
Thường Lăng Không cười nói: "Nếu chuyện đã xảy ra thì cứ để nó trôi qua, hiểu lầm được giải thích rõ ràng là được, có cơ hội tôi gọi cục trưởng Đường đến ngồi cùng mọi người, uống rượu giải thù!"
Từ Quang Nhiên nói: "Cậu không nói ra, tôi cũng quên luôn, ngày hôm nay hẳn là nên gọi Đường Hưng Sinh đến!"
Bởi vì chuyện của Chu Tiếu Ngọc, cho nên Trương Dương đặc biệt chú ý đến Đường Hưng Sinh này.
Thường Lăng Không nói: "Bí thư Từ, sắp tới lãnh đạo của bộ tổ chức tỉnh ủy, bộ tuyên truyền tỉnh ủy sẽ đến Tĩnh Hải, bên chúng ta có cần phải theo gặp mặt bọn họ không?"
Từ Quang Nhiên nói: "Bọn họ đến là để thị sát tình huống học tập của lớp tinh thần văn minh kiến thiết, cũng không phải đến thị sát Nam Tích... Nhưng mà, cái này cũng cần phải gặp, cậu lưu ý thời gian cụ thể một chút, tốt nhất là mời bọn họ đến Nam Tích nhìn một cái!"
Trương Dương không nhịn được, hỏi: "Lớp học tinh thần văn minh kiến thiết, không phải là ở Tĩnh Hải sao?"
Thường Lăng Không nói: "Đúng vậy, lớp học của cậu là do trường đảng của tỉnh, bộ tổ chức tỉnh ủy cùng với bộ tuyên truyền của tỉnh liên hợp lại, cho nên lãnh đạo các ban ngành này trước sau gì cũng đến thị sát!"
Trương Dương vẫn luôn coi cái lớp học tập tinh thần văn minh kiến thiết này là một chuyến du lịch của nhà nước, xem ra lãnh đạo các cấp cũng muốn hù theo cuộc vui, không muốn bỏ qua mùa du lịch thịnh vượng này.
Đến giữa trưa,, Từ Quang Nhiên mở đầu rời đi, Trương Dương vốn định đi, Thường Lăng Không đã giữ hắn lại uống trà một chút, Từ Quang Thịnh cũng muốn giữ hắn lại, thịnh tình thì không thể chối từ rồi, Trương Dương không thể làm gì khác hơn là ở lại thêm một ít nữa.
Thường Lăng Không đem hai hộp Long Thiệt chuẩn bị tốt đưa cho Trương Dương, Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Thường khách khí quá!"
Thường Lăng Không nói: "Chúng ta là người một nhà, hai hộp trà này thì tính là gì" Ông nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, nói: "Có quen với cuộc sống tại Tĩnh Hải chưa?"
Trương Dương gật đầu, mỉm cười nói: "Tôi ở Tĩnh Hải gặp một chuyện vô cùng thú vị"
Thường Lăng Không tràn đầy hứng thú nhìn hắn.
Trương Dương nói: "Tôi ở trong biệt thự số 33, căn biệt thự này vốn có chuyện ma quái, buổi tối của vài hôm trước có thể nghe rõ tiếng khóc của một cô gái, sau đó tôi lại nghe nói trong biệt thự này có người chết, một là bà chủ của Giang Nam Xuân Chú Tiếu Nguyệt, còn một người là Phó Liên Thắng, hình như là người trong hệ thống công an Nam Tích!"
Thường Lăng Không nhíu mày, chuyện này ông cũng biết, lúc chuyện này xảy ra đã gây chấn động một thời, ông thấp giọng nói: "Trên đời này làm gì có ma quỷ! Những người chúng ta không cần phải tin mấy cái này!"
Từ Quang Thịnh ngồi bên cạnh nói: "Nhưng căn biệt thự ấy đúng là hơi quái quái, ở vị trí tốt nhất tại Tĩnh Hải, phong cảnh đẹp nhất, nhưng mà tự nhiên lại chẳng có ai muốn vào ở, tôi hỏi qua Vương Quảng Chính, hắn nói bí thư của ủy ban pháp chính Chu Hướng Quý cũng chết ở đó, rồi thư ký của ông ta là Lưu Vũ Phi ở đó một đêm, ngay ngày hôm sau đã nhảy lầu từ tầng ba mươi ba của toàn nhà Minh Huy!"
Thường Lăng Không nói: "Cậu nhìn thấy nữ quỷ sao?"
Trương Dương cười ha hả nói: "Làm gì có nữ quỷ, căn bản chỉ là một con mèo hoang!" Một câu nói chọc ọi người bật cười.
Trương Dương nói: "Tôi phải về rồi, ở thêm nữa chắc phải ăn cơm chiều mất"
Thường Lăng Không cười nói: "Cậu sợ tôi chiêu đãi không nổi sao?"
Trương Dương nói: "Không phải là ý này, tối nay tôi phải trở về, ngày mai còn có khóa nữa, đi đường buổi tối tôi có chút lo lắng, lở như công an Nam tích lại một lần nữa vây tôi lại, thì tôi đúng là không biết nên nói thế nào luôn"
Thường Lăng Không nói: "Bọn họ dám? Gặp phải phiền phức gì, thì cậu trực tiếp gọi điện cho tôi"
Trương Dương gật đầu.
Thường Lăng Không và Từ Quang Thịnh hai người đồng thời tiễn Trương Dương lên xe, Trương Dương lái chiếc xe tải của hắn ra khỏi khách sạn Tây Lộc, hắn nhìn thời gian một chút, đã là bốn giờ chiều rồi, lúc Chu Tiếu Ngọc rời đi, vẫn chưa có liên hệ gì với hắn, nhớ đến cảnh ngộ ban ngày, Trương Dương không khỏi có chút lo lắng cho cô ta, nếu như thật sự có người muốn đối phó cô ta, thì tình cảnh của Chu Tiếu Ngọc bây giờ chính là cực kỳ nguy hiểm không thể nghi ngờ rồi.
Hắn móc điện thoại ra nhìn số điện thoại của Chu Tiếu Ngọc, tất cả đều là điện thoại công cộng cả, Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên điện thoại của hắn vang lên, làm cho Trương Dương hoảng sợ hết hồn.
Trương Dương cầm lấy điện thoại: "A lô?"
Trong điện thoại truyền ra âm thanh khàn khàn của một người: "Thị trưởng Trương, muốn sống lâu một chút thì không nên xen vào chuyện của người khác!"
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư