Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: A Vít
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1145
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 415 (phần 1): Kết Bằng Hữu Với Thái Giám
ạ Học Chi nhìn Hàn Mạc, hơi thất thần nói:
- Quỷ Cốc… y quay về Quỷ Cốc?
- Đúng. Y nói cho ta biết một số chuyện… chuyện tình không bị người ngoài biết của ngài, sau đó… y rời đi!
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Theo lời hắn, từ nay về sau, trên thế giới này không có người nào nhìn thấy y nữa… !
Hắn thầm nghĩ trong lòng: “một câu này thật ra không lừa ngươi, trên thế giới này quả thật không ai thấy được y nữa!
- Vì sao ta phải tin tưởng ngươi?
Chung quy Hạ Học Chi không phải kẻ dễ gạt, tranh giành quyền lực vài chục năm, tuy rằng tài năng của y không xuất chúng, nhưng vẫn tồn tại một ít cảnh giác cần có, tuy rằng ngoài miệng máu thịt mơ hồ, vẫn còn đổ máu, nói chuyện cũng chẳng phải rõ ràng, nhưng y vẫn dùng ánh mắt quái dị nhìn Hàn Mạc:
- Từ Du… có nói chuyện gì nữa không?
- Nói rất nhiều… chẳng qua, khiến ta cảm động chính là, trước khi đi y đưa cho ta một lễ vật… !
Hàn Mạc thần bí dán sát lại:
- Một lễ vật thế bá nghĩ nát óc cũng không ra!
Hạ Học Chi ôm ngực vẫn còn đau, nhìn Hàn Mạc, y thật sự đoán không ra, Từ Du có thể để lại lễ vật gì cho Hàn Mạc?
Mà mọi người bốn phía thấy Hạ Học Chi mang theo cái miệng rộng máu thịt mơ hồ thấp giọng nói chuyện với Hàn Mạc, đều cảm thấy không thể tin nổi, lại cảm thấy cảnh tượng này thật sự vô cùng quỷ dị.
Hạ Học Chi tưởng rằng Hàn Mạc sẽ nói tiếp, ít nhất cũng hé lộ cho y biết lễ vật Từ Du lưu lại là cái gì, nhưng Hàn Mạc chỉ cười bí ẩn, áp tai thấp giọng nói:
-Ta biết thế bá muốn biết lễ vật kia là cái gì, nhưng hiện tại không thể nói được, thời cơ chưa đến, lễ vật đó cũng chưa thể xuất hiện. Khi tất cả mọi người đã đông đủ, ta nhất định sẽ giúp thế bá mở rộng tầm mắt. Ta cam đoan thế bá sẽ kinh ngạc tột cùng.
Hắn đứng dậy, chắp tai tay sau lưng, mỉm cười nói:
-Người đâu, Hạ đại lão gia thương thế không nhẹ, Ngự lâm quân có thuốc trị thương hay, trước tiên hãy đưa Hạ đại lão gia đi chữa thương. Tiếu Hộ quân úy, ngươi dẫn người đi theo bảo vệ Đại lão gia, nhất định phải cẩn thận, nếu để thích khách gây ra thương tích, bản quan nhất định hỏi tội ngươi.
Tiếu Mộc đương nhiên hiểu ý tứ của Hàn Mạc, đó là muốn mình canh chừng Hạ Học Chi, không cho lão gia hỏa này có chút cơ hội nào để gây rối. Hiện giờ Xuân Viên hoàn toàn nằm trong tay Ngự lâm quân, chỉ cần khống chế Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh, thì không có kẻ nào dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiếu Mộc lập tức vung tay lên, liền có hai Ngự lâm quân tiến lên đỡ hai bên Hạ Học Chi, Hàn Mạc cười:
-Thế bá cứ nghỉ tạm, một lát sau ta sẽ xin gặp thế bạ để trình lễ vật kia.
Hạ Học Chi lúc này đã biết, quyền chủ động hoàn toàn ở trong tay Hàn Mạc. Tiểu từ này thoạt nhiên nhìn như cực kỳ kích động, nhưng là kiểu kích động của kẻ nắm chắc phần thắng trongg tay.
Hàn Mạc từ đầu đến cuối ra đòn liên tục, không hề cho đối phương một chút cơ hội nào để phản kháng, có thể nói hắn hành động tưởng như là do bị kích động nhưng thật ra là cực kỳ cẩn trọng và dạn dày kinh nghiệm.
Hạ Học Chi bị Ngự lâm quân lấy cớ trị thương dẫn đi vào trong. Hàn Mạc ra lệnh cho thuộc hạ đem các gia đinh hộ vệ của Xuân Viên, thậm chí cả các nha hoàn tạm thời tạm trung một chỗ trong viện, cho người giám sát chặt chẽ.
Đám người trong Xuân Viên nhìn cảnh tượng này, trong lòng mơ hồ cảm thấy Hàn tướng quân chỉ vừa mới bắt đầu kế hoạch trả thù của mình, từ bấy đến nay chỉ như bữa tiệc điểm tâm nhè nhẹ trước cơn bão, đòn sấm sét e rằng còn ở phía trước.
Sau khi hoàn toàn khống chế được Xuân Viên, thì một toán Ngự lâm quân đã hộ tống Lăng Giám sát sứ vẻ mặt kinh hoảng đến. Lăng Lũy từ xa nhìn thấy Hàn Mạc lập tức bước nhanh hơn, vui mừng ra mặt, miệng kêu the thé:
-Hàn tướng quân, Hàn tướng quân, ngài đã trở lại…
Hàn Mạc nhìn Lăng thái giám. Tuy rằng câu đầu tiên khi nhìn thấy mình cũng giống như Hạ Học Chi, nhưng trong lòng Hàn Mạc hiểu rõ, cùng một câu nói, mà tâm tình rất khác.
Hạ Học Chi lúc nói câu này cực kỳ giả tạo. Lăng thái giám thì vẻ mừng rỡ rất thật lòng.
Lăng thái giám tuy rằng chỉ là cáo mượn oai hùm, nhưng không thể phủ nhận lão thái giám này đối với Hàn Mạc cũng có chút tình cảm lẫn sự trân trọng nhất định.
Hàn Mạc cũng tiến ra nghênh đón, chắp tay cười nói:
-Lăng đại nhân, hộ vệ không chu toàn, khiến Lăng đai nhân chấn kinh, thứ lỗi thứ lỗi.
Lăng thái giám tiến lên nắm lấy tay Hàn Mạc, mặt đúng là rất kích động:
-Hàn tướng quân không có việc gì là tốt rồi. Chúng… ta luôn tin Hàn tướng quân võ công cái thế thông minh hơn người, nhất định sẽ không việc gì. Trở về là tốt rồi.
Lão đang bối rối, lại cũng không dám mạnh mồm xưng là bản quan, nên thốt ra mấy chữ chúng ta nghe rất ngượng ngập.
Tay Hàn Mạc bị lão thái giám nắm chặt, cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng chỉ cười, ít nhất đối phương tỏ tình cảm chân thành với mình, không dối trá, bất kể Lăng thái giám ngày thường đối xử như thế nào, lúc này tỏ ra lo lắng cho mình, điều này khiến cho hắn có đôi chút cảm động.
-Lăng đại nhân hai ngày qua vẫn ổn chứ?
Hàn Mạc khẽ rút tay về, mỉm cười hỏi.
Nét mặt Lăng thái giám lập tức hiện lên vẻ ủy khuất, liếc nhìn xung quanh, thấp giọng oán hận:
-Hàn tướng quân không có ở đây, có vài kẻ coi trời bằng vung, không xem vương pháp triều đình ra gì cả.
Hàn Mạc vẫn thản nhiên, mỉm cười nói:
-Ồ, Lăng đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?
Lăng thái giám nhìn Ngự lâm quân bừng bừng khí thế, uy dũng vô song, lão cũng không phải kẻ ngốc, ở hoàng cung nhiều năm, có việc gì chưa từng nếm trải, biết Hàn Mạc hôm nay trở về, nhất định là đại động binh đao trả thù.
Hàn Mạc mất tích, Lăng thái giám cảm thấy trong đó có vấn đề, nhưng lão trên thực tế là vô binh vô quyền, cho dù biết Hàn Mạc có chuyện, nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Sau khi Hàn Mạc mất tích, Lăng thái giám mới ý thức được, không có chỗ dựa vững chắc đó, lão tuy là Giám sát sứ đại nhân nhưng thực tế chẳng là có vai trò gì ở đây cả.
Nghe Hàn Mạc hỏi, Lăng thái giám liền ghé sát tai lại thì thầm:
-Hàn tướng quân… chúng ta… có một việc nhỏ cầu mong ngài giúp.
Hàn Mạc cười thân thiện:
-Lăng đại nhân, thứ cho Hàn Mạc trèo cao, đại nhân và ta là bằng hữu cùng chung hoạn nạn, có chuyện gì cứ nói, đừng ngại. Hàn Mạc nếu là có thể hỗ trợ, tất sẽ dốc toàn bộ sức lực hỗ trợ, nói gì đến chữ cầu làm chi cho khách khí.
Lăng thái giám thấy Hàn Mạc gọi mình là bằng hữu, lập tức có một cảm giác lo sợ, kiểu thụ sủng nhược kinh (khiếp đảm vì được yêu mến), cảm thán nói:
-Hàn tướng quân, ngài tuổi trẻ tài cao, đem chúng ta coi là bằng hữu, chúng ta, chúng ta cả đời này đây là lần đầu tiên được có bằng hữu.
Lão vẻ mặt kích động, thoạt nhìn hơi quá nhưng đúng là rất chân thành tha thiết.
Lăng thái giám từ nhỏ đã vào cung, làm công công thu dọn vệ sinh, thân phận thấp hèn, may mắn gặp được thời cơ tốt, từng bước đi lên, để có được vị trí như hôm nay cũng đã trải qua rất nhiều khổ sở, thái giám trong cung ngấm ngầm đấu nhau liên miên, không tồn tại loại tình cảm tựa như bằng hữu.
Lúc này Hàn Mạc tuy thốt ra một câu rất bình thường, nhưng Lăng thái giám vốn chưa từng có được sự tôn trọng nhường đó nên đối với Hàn Mạc càng thêm có thiện ý.
Hàn Mạc không ngờ mình chỉ nói một câu mà khiến Lăng thái giám kích động đến thế, cũng có chút bất ngờ, hắn tuy rằng là con cháu quý tộc, nhưng quan niệm về cấp bậc không quá coi trọng, càng không tỏ ra khinh khi hoạn quan.
-Lăng đại nhân, ngài hãy nói đi, có chuyện gì cần Hàn Mạc làm?
Hàn Mạc mỉm cười vỗ vào cánh tay Lăng thái giám, hòa nhã nói.
Lăng thái giám lúc này mới thấp giọng:
-Hàn tướng quân, ngài mất tích hai ngày, Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh làm xằng làm bậy. Hôm qua, họ ép ta viết bản tấu dâng lên triều đình…
Hàn Mạc nhíu mày:
-Tấu gì?
Lăng thái giám lúc này mới đem sự tình từ đầu đến cuối rì rầm kể, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ.
Hàn Mạc nhíu mày. Hắn không phải lo lắng chuyện của mình, mà lo tấu chương về đến kinh thành, tới tay nội các, Hộ bộ là nơi chuyên xử lý tấu chương, đương nhiên Hàn Huyền Đạo sẽ biết trước, sẽ đem chuyện mình mất tích nói lại cho Hàn Huyền Xương.
Hàn Mạc lo Hàn Huyền Xương nghe tin mình mất tích, lòng sẽ bi thương đau khổ.
Dù sao nói là mất tích, nhưng thực tế có thể hiểu là chín phần mất mạng.
Hàn Huyền Xương đến lúc đó cũng sẽ phải nói lại cho Hàn phu nhân và mọi người trong nhà biết, nỗi đau thực không thể kể xiết.
800 dặm có thể là rất xa, nhưng Hàn Mạc vẫn phải ngay lập tức cho người cấp tốc về kinh báo tin bình an, chỉ sợ khoảng thời gian giữa hai tin báo, cũng đủ khiến Hàn Huyền Xương bi thống một phen.
Nghĩ đến đây, Hàn Mạc đối với Hạ Học Chi uất hận lại càng thêm phần sâu sắc.
-Lăng đại nhân, vậy ngài muốn ta hỗ trợ việc gì?
Hàn Mạc hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi.
Lăng thái giám có chút xấu hổ:
-Là muốn Hàn tướng quân vì chúng ta làm chứng, tấu chương đó, đều không phải xuất phát từ bổn ý, mà là bị… Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh bức bách…
Quyền Thần Quyền Thần - Sa Mạc Quyền Thần