Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 401: Thiên Binh Chiết Phiến
ông tác thanh lý sau trận chiến trong vòng hai ngày đã cơ bản hoàn thành, cũng khiến cho Phi Tiểu Nhã mệt gần chết, nhìn đống thi thể bị lửa thiêu chết, trong lòng Bảo chủ đại nhân tràn ngập chua xót. Đến giờ phút này nàng mới đột nhiên cảm thấy trọng trách trầm trọng trên đôi vai của mình.
Lúc này nàng phải nghĩ đến những vấn đề mà trước kia nàng không cần để tâm tới, lúc này nàng không chỉ có một mình, phía sau nàng còn có Ô Long Bảo, còn có mấy ngàn đệ tử. Thân là Bảo chủ, bất luận quyết định gì của nàng, nếu chỉ có một chút xíu sai lầm cũng có thể khiến cho vô số người phải chết. Nếu nàng sớm biết được một chút ý đồ của Tạ Tuyết Thần thì Ô Long Bảo cũng không phải chịu tổn thất lớn đến thế này. Càng nghĩ trong lòng Phi Tiểu Nhã càng thêm phiền não.
Nhưng việc Ô Long Tam Sử làm phản là chuyện không thể nào ngờ tới được.
Hiện tại, việc trước mắt là phải trùng kiến lại phòng ốc đã bị phát nát sau cuộc chiến!
Đối với những chuyện này Đường Phong không giúp được gì, ngoại trừ an ủi Phi Tiểu Nhã đang hồn phi phách lạc thì liên tiếp vài ngày hắn đều tập trung vào điều dưỡng thân thể bản thân. Sau khi thực lực và thân thể mạnh mẽ lên, thời gian chữa thương của hắn cũng rút ngắn rất nhiều. Chỉ gần ba ngày, Đường Phong đã khôi phục lại được bảy tám phần, tuy chưa đạt tới thời kì đỉnh phong nhưng vẫn dư sức chiến một trận.
Trừ khôi phục thương thế ra, Đường Phong lúc nhàn rỗi cũng đi xem Cừu Thiên Biến và Hà Hương Ngưng. Thương thế của hai người cũng không phải một hai ngày là khỏi được nhưng cũng đã chuyển biến tốt hơn nhiều. Cừu Thiên Biến đã từ hôn mê tỉnh dậy, hồi tưởng lại trận chiến với Phượng Kinh Thanh mà tim hắn vẫn còn đập nhanh.
Lúc đó hắn bị Phượng Kinh Thanh đánh một chưởng vào ngực khiến hắn trực tiếp hôn mê. Về phần sau đó phát sinh thêm chuyện gì hắn cũng không biết, chỉ là từ Thiết Đồ và Thu Tuyệt Âm mới biết được Phượng Kinh Thanh đã chết.
Mọi người lúc này đang thảo luận nguyên nhân thực lực của Đường Phong bạo tăng và di chứng cực lớn sau khi sử dụng thực lực đó. Bởi vì bộ dáng uể oải mấy hôm nay của Đường Phong rất đáng nghi.
Vấn đề này mọi người chỉ là bí mật thảo luận với nhau chứ không hề bàn luận nhiều. Mỗi người đều bề bộn sự tình, Đường Phong cũng không ngoại lệ, thừa dịp thương thế đang chuyển biến tốt, mấy ngày nay hắn cũng say mê nghiên cứu cái Thiết Phiến của Tạ Tuyết Thần, hơn nữa cũng có chút thành quả.
Mặc dù gọi là thiết phiến nhưng cũng không phải dùng tinh thiết tạo thành, nhìn bề ngoài thì nan quạt chỉ có một ít kim loại đặc thù, hẳn là lúc luyện chế có bỏ thêm một ít thứ khác.
Thiết phiến này tổng cộng có mười nan quạt màu đỏ kim, cầm vào tay có cảm giác mát lạnh và nhẵn bóng. Mặt quạt mềm mại giống như một tấm tơ lụa không tệ, nói là lụa cũng không đúng bởi vì thật chất nó không phải do lụa là hay vải vóc tạo thành bởi vì lực phòng ngự của nó rất tốt.
Đường Phong hiếu kỳ dùng đoản kiếm màu đen của mình thử độ cứng và tính mềm dẻo của cây quạt. Kết quả ngoài dự đoán, một thanh cương binh như đoản kiếm màu đen vậy mà không thể nào lưu lại bất cứ vết tích gì trên cây quạt, mặc dù Đường Phong đã sử đụng đến ba thành công lực mà nó vẫn y nguyên hoàn hảo như cũ.
Kiến thức của Đường Phong không ít, nhưng vẫn không thể nào nhìn ra được bề mặt của cái quạt này dùng vật liệu gì để làm thành mà lại giống tơ lụa như vậy. Đường Phong chỉ có thể từ dấu vết trên đó mà nhìn ra đây là do một đôi xảo thủ bện thành, trên mặt quạt còn thể hiện một ngọn núi cao với loạn thạch lởm chởm toả ra khí thế bàng bạc trông giống như thật.
Đường Phong hỏi thăm Tiếu thúc và Đoạn thúc nhưng hai người cũng không biết mặt quạt này dùng tài liệu gì để tạo thành. Nhưng khi tìm Diệp cô cô lại có được đáp án.
- Bề mặt mát lạnh dị thường, chế tác thập phần tinh xảo, nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là do tơ của băng tầm bện thành!
Tuyết nữ cầm cây quạt xem xét một hồi rồi nói.
- Tơ của băng tằm?
Đường Phong nghi hoặc:
- Tơ của băng tầm cũng có thể cứng cỏi đến mức này sao?
Nó chẳng những cứng cỏi hơn nữa còn rất đàn hồi, Đường Phong nếu dùng sức kéo thì có thể đem một thước quạt kéo thành ba thước, nhưng khi buông ra thì nó lại trở về nguyên trạng.
- Ừm, là tơ của băng tằm!
Tuyết nữ xác định lại:
- Nó là linh thú chỉ có ở nơi cực hàn, tơ của băng tằm bình thường không cứng cỏi như thế, nhưng nếu là băng tằm sống trên trăm năm thì tơ của nó lại là tài liệu vô cùng tốt để chế tạo quần áo, có tác dụng công phòng nhất thể. Bất quá băng tằm sống trên trăm năm cực kỳ hiếm thấy, huống chi bằng tằm ở tình huống bình thường cũng không nhả tơ, chỉ khi gặp phải nguy hiểm đến tính mạng nó mở dùng tơ để bảo vệ mình. Muốn bện thành cái mặt quạt như thế này thì ít nhất cũng phải cần trên trăm con băng tằm mới đươc.
Đường Phong nghe vậy thì hai mắt toả sáng:
- Thứ này rất quý hả?
- Đâu chỉ quý! Tuyết nữ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói tiếp:
- Nó chính là vật báu vô giá, nhưng rốt cuộc có phải là do băng tằm bện thành hay không còn cầm phải thử mới biết được!
- Thử thế nào?
Đường Phong có chút vội vàng hỏi tới.
Thí nghiệm rất đơn giản, Tuyết nữ trực tiếp đem cái quạt quăng vào trong đống lửa đang hừng hực thiêu đốt! Kết quả khiến mọi người đều trợn mắt há mồm, mặt quạt trắng như tuyết đó lại không hề có chút hư hao nào, không chỉ như thế, trên bề mặt của nó còn có toả ra một cái màn chắn vô hình ngăn cản toàn bộ hoả diễm bên ngoài.
- Cứng cỏi vô cùng, hơn nữa còn vô cùng đàn hồi, thuỷ hoả bất xâm, đao thương không nhập! Không nghi ngờ gì chính là do tơ của băng tằm tạo thành!
Tuyết nữ khẳng định nói.
Đường Phong vội vàng lấy mặt quạt từ trong đống lửa ra, nhìn trái nhìn phải thì đúng là nó không hề tổn hao chút nào.
"Nhặt được bảo bối!" Đường Phong thầm nghĩ trong lòng.
- Khó trách khi quạt lại mát mẻ như vậy!
Tiếu thúc ở một bên, đảo đảo tròng mắt cười nói:
- Phong thiếu, cho ta cây quạt này đi!
- Mơ tưởng!
Đường Phong lập tức từ chối.
- Cái này vốn là chiến lợi phẩm của bản thiếu gia, một tên quê mùa như ngươi cầm cây quạt thanh tú như vậy là gì? Nhìn cả ra sao cả!
Tiếu thúc vẻ mặt buồn rầu đứng đó ôm hai cánh tay còn to hơn đùi người bình thường của mình.
Tiếu thúc hắn cũng không phải đặc biệt yêu thích gì cây quạt này, chỉ là khi cầm nó quạt thì thấy rất mát mẻ, vả lại còn có cảm giác thanh tâm tĩnh khí. Lúc trước hắn cũng không có cẩn thận xem xét cây quạt mà sau khi dùng nó để quạt cả nửa ngày rồi tiện tay mới quăng cho Đường Phong.
- Cái quạt này không những mặt quạt dùng tài liệu trân quý tạo thành mà mười cái nan quạt cũng không phải thường vật tạo thành. Hình như dùng hàn thiết ngàn năm trộn với một ít tài liệu hi hữu khác rèn đúc ra!
Tuyết nữ cau mày nói:
- Kỳ lạ, như vậy thì nó đã đủ được xưng là Thiên Binh Chiết Phiến rồi, nhưng tại sao trước giờ chưa từng nghe nói tới?
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường