Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 413: Chuyện Tốt Liên Tục Đến
N
ội cung Chính Thiện Băng Thành.
Trên hai cây cột đá chạm trổ hình thanh long, nền vàng sáng làm nổi bật ba màu vân hồng, lục, lam,; còn một bên ba màu cuộn vào hoa văn vân cỏ, dưới chân cột là 5 con dơi với tam thanh nhị hồng, đều lấy màu vàng làm nền. Không chỉ trông rất sống động, hơn nữa sắc thái thập phần tiên lệ. Hoa văn thanh long hơi nổi lên, đến từng chiếc vảy rồng như tầng tầng lớp lớp xếp lên nhau, làm người vào đây cảm giác như bước vào nơi trang nghiêm của thần thánh.
Vị trí ở trên cùng có một người, chính là Chưởng võ điện Mã Sư Châu. Trong mấy giờ, đại bộ phận cao thủ Võ Đang lần lượt đến Băng thành, hành động lần này chưởng môn chưa yên tâm, liền phái ra lực lượng của 4 điện.
Thật ra ngoại trừ Ngoại Sư điện thì Chưởng Võ, Chưởng Lễ và Đan Đạo điện không có nhiều đệ tử, ba điện dù có thêm vài người nữa thì tổng số cũng chưa bằng một nửa của Ngoại Sự điện. Nhưng không có nghĩa ít người thì thực lực yếu, đến Băng thành hầu hết đều là cao thủ hàng sư chữ Bối.
Mã Sư Châu nhìn mấy vị khách đến ở dưới, nội tâm khinh thường. Bát Quái, Hoa Mai, Không Động còn có một vị đại sư của Thiếu Lâm, trọng tài võ lâm gần một nửa thành viên đều đã ở đây. ý đồ của bọn họ đến đây là để hòa giải ân oán giữa Võ Đang và Bát Cực môn, đây quả thực là trò mua vui. Võ Đang tốn hao bao nhiêu người đi vào Băng Thành, chỉ vì lời nói của chúng mà có thể giải quyết xong?
Mã Sư Châu trong lòng sớm đã có suy tính, không vội vàng chậm rãi nói:" Đại sư, về đề nghị của các người ta không tán thành, Bát Cực môn nằm trong 10 đại môn phái, tội ác của chúng có mắt đều đã nhìn thấy rõ ràng! Nếu như lần này bỏ qua cho chúng, khó có thể nói sau này còn có một Bát Cực môn thứ 2, Diệp Thiên Vân thứ 2, chúng tôi lẽ nào lại chỉ dùng phương pháp hòa bình để giải quyết?"
Dũng Phàm đại sư há to mồm, hai mắt như hai viên đậu xanh thập phần khôi hài, mũi xẹp xuống, bộ râu dài trắng làm hắn có chút giảo hoạt. Hắn tựa hồ đã biết rõ câu trả lời của Mã Sư Châu, cũng không ngoài ý. Đảo mắt nhìn mọi người nói:" Mã đạo trưởng, ủy ban trọng tài lúc trước thành lập cũng vì mục tiêu hòa giải ân oán, xúc tiến sự trao đổi trong võ lâm, không phải thiên vị Bát Cực môn, có một cách khác dùng phương pháp hòa bình để hóa giải ân oán. Chúng ta hứa, võ lâm làm người thứ ba tham gia, nhất định sẽ công bằng!"
Đan Đạo điện chủ Thương Sư Kiệt hừ lạnh một tiếng:" Nợ máu thì phải trả bằng máu. Đây là thiên cổ định luật trong chốn võ lâm! Ủy ban trọng tài võ lâm nào? Lùi về 10 năm trước còn chưa có cái tên này! Chuyện của Võ Đang, vì sao người khác phải tham gia?" Dứt lời dùng ánh mắt sắc bén quét qua bọn họ, trên nét mặt hiện lên sự ngạo nghễ!
Ngồi ở phía dưới đều là ủy viên võ lâm trọng tài, nghe nói như thế sắc mặt tất cả đều rất khó coi. Những người này tới đây đều không có tình nguyện, trong lúc này không khỏi nhìn nhau cười khổ, sinh tồn ở giữa kẽ hở hai phái thật sự không dễ chịu.
Một mặt là Võ Đang. Mặt khác là Thiếu Lâm. Bất luận là bên nào cũng không thể chọn để chọc vào được, mấy người rất ăn ý bế miệng, một câu đều không muốn nói.
Dũng Phàm đại sư quay người nhìn Thương Sư Kiệt đầy tức giận, tâm bình khí hòa tiếp tục:" Từ không đến có là cả một quá trình, trọng tài võ lâm xuất hiện chính là đại diện cho sự tiến bộ của võ lâm!"
Thương Sư Kiệt vẻ chán ghét hiện rõ trên khuôn mặt, phất tay ngăn lại lời của Dũng Phàm đại sư, khẩu khí lạnh nhạt:" Đại sư không cần nhiều lời! Chúng ta Võ Đang tuy không đụng chạm đến kẻ khác, nhưng cũng không để bất cứ kẻ nào bắt bí, có nhiều thứ không thể cưỡng cầu!"
Dũng Phàm đại sư nhìn thoáng qua chủ vị Mã Sư Châu, sắc mặt chút biến nói:" Đây là chỉ là lời một phía của Võ Đang, ý kiến của Bát Cực môn rất khác!"
Lời nói tới đó 4 phía như tràn ngập mùi thuốc súng, lại thêm từng lời được đóng chặt xuống, chỉ sợ hai bên đều ra về chẳng vui. Mã Sư Châu hướng sang Ngoại sự điện chủ Ngọc Sư Lộc, Ngọc Sư Lộc bèn cười đứng dậy đi đến chỗ hai người nói một cách hòa hoãn:" Sư đệ không thể vô lễ!" Tiện đà quay đầu uyển chuyển nói:" Dũng Trí đại sư, ý của trọng tài ta có thể minh bạch, nhưng ân oán của chúng ta và Bát Cực môn quá sâu, muốn chấm dứt. Lại nên như thế nào?"
Dũng Phàm đại sư rât coi trọng Ngọc Sư Lộc, hòa ái tiếp:" Chúng ta không đồng ý hai phái đại chiến, nhưng cũng không ngăn trở ân oán của các người! Bởi vì một khi các người khai chiến, thế lực rất to lớn, Võ lâm tất sẽ không thể bảo vệ được sự yên bình lâu nay. Cách tốt nhất là đưa cho các người một điều kiện hòa bình, đơn độc giải quyết chuyện này. Như vậy hai bên đều có chỗ tốt. Đối với toàn bộ võ lâm cũng không ảnh hưởng lớn. Đương nhiên đây chưa hẳn là một đề nghị, cụ thể chi tiết thế nào, chúng ta có thể cùng thương lượng!"
Hắn dừng một chút tiếp tục nói:" Thiếu Lâm thập phần ủng hộ quyết định của trọng tài, đặc biệt phái đến 4 vị đệ tử chữ Cuồng của Đạt Ma viện làm đại biểu, trợ giúp công việc của trọng tài võ lâm. Hơn nữa các môn phái khác cũng đều rất tán đồng, lần lượt giúp đỡ Băng thành.!
Bốn vị điện chủ thần sắc mắt tự nhiên, giống như là bị người khác dùng gậy chọc vào chỗ nhọt, Mã Sư Châu đứng dậy cười cười:" Chuyện này, chúng ta còn cần bẩm báo chưởng môn, ngày mai nhất định sẽ có câu trả lời cho các vị!" Nói xong nâng chén trà lên, ý định tiễn khách.
Vài vị ủy viên cũng đồng loạt đứng dậy, Dũng Phàm rất hài lòng với phản ứng của Võ Đang, hai tay chắp vào:" A di đà phật, mai chúng ta lại tới quấy rầy rồi!"
Bọn họ đi rồi, Thương Sư Kiệt liền ném chén trà xuống đất, cả giận nói:" Thiếu Lâm thật biết cách ép người, đúng là hèn hạ vô sỉ! Sư huynh đệ nghĩ chúng ta chốc tiến giết Bát Cực môn, xem bọn chúng làm khó dễ được ta không!"
Mã Sư Châu làm hắn nguôi giận rồi trầm ngâm một hồi:" Phải bẩm báo chưởng môn, Thiếu Lâm đã nhúng tay vào chuyện này, vẫn còn ổn thỏa một chút! Bọn chúng không giống với môn phái nhỏ, nếu như làm hỏng quan hệ, chỉ e là lúc đó Võ Đang sẽ thành tội nhân!"
Ngọc Sư Lộc gật đầu nói:" Chuyện này không thể hành xử lỗ mãng, Thiếu Lâm đã can thiệp thì chúng ta không có khả năng quyết định, sư đệ ngươi nên bình tĩnh lại. 4 người Thiếu Lâm thực lực thế nào chúng ta rõ ràng nhất. Bọn chúng nghiêng về phía Bát Cực môn cho dù chúng ta có giết sạch Bát Cực môn thì tất cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng!"
Thương Sư Kiệt chau hai lông mày lên, lúc lâu mới có thể hòa hoãn nói:" Đệ thì thế nào không biết, chỉ biết cơn tức này đệ nuốt không trôi!" Tiếng nói vừa dứt, trên mặt ghế rõ ràng bị lõm xuống 5 ngón tay.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên Vân cảm nhận được bản thân như đang trong hồ nước lạnh, nghe được tiếng chim hót mới mở mắt ra, nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm qua cả đêm hắn đều giãy dụa đau đớn. Kinh mạch không ngừng bị tổn hại, lại rất nhanh được tu bổ, từ vui mừng đến thống khổ, rồi thống khổ đến mức tê tê, rồi lại từ tê tê đến mất cả tri giác.
Đứng dậy từ trong thùng gỗ bước ra, lạnh run người, cơ thể vẫn trần truồng, chuyện đầu tiên làm là xem xem tình hình cơ thể, phát hiện kinh mạch rất dẻo dai, nột tức càng thêm tinh thuần. Dĩ nhiên đây chỉ là cảm giác
Rốt cục đã đột phá lên tầng thứ 7 Kim Chung Tráo, từ trước tới này chưa từng có sự hưng phấn này, càng bình tĩnh hơn, tầng 7 đủ để hắn ứng phó khó khăn trước mắt, và đủ để lúc đại chiến bảo đảm tính mạng. Nếu như dự tính không có sai, hắn giờ đây nhất định là có thực lực của tông sư, đây cũng là thứ hắn chờ đợi đã lâu.
Trên người từng giọt nước chảy xuống nền nhà, từng giọt không ngừng hình thành nên một âm thanh rất nhỏ dễ nghe. Diệp Thiên Vân đột nhiên cảm thấy bản thân đã học được cách quan sát, nghe chú ý các sự việc chưa bao giờ để ý trước đây, đây đúng là cảnh giới kì diệu.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Diệp Thiên Vân ngay lập tức mặc quần áo, bởi vì hắn biết người này là Trần Mễ Lạp,cước bộ nhẹ, rất an tâm.
Không lâu sau tiếng đập cửa vang lên, Diệp Thiên Vân mở cửa, quả nhiên là Trần Mễ Lạp, trong nội tâm có phần lĩnh ngộ, lúc này đây không chỉ thực lực tăng lên mà khả năng tinh thần cũng tiến bộ không nhỏ.
Trần Mễ Lạp đi tới nhìn Diệp Thiên Vân, chưa phát hiện ra được điều gì dị thường, đóng cửa rồi vui vẻ nói:" Vừa rồi tin tức đã tới, bọn họ đồng ý thỏa hiệp!"
Diệp Thiên Vân đôi chút mơ hồ, trước đó 1s còn đắm chìm trong sự hưng phấn, Trần Mễ Lạp nói vậy không kịp phản ứng, liền hỏi:" Cái gì thỏa hiệp?"
Trần Mễ Lạp nghi hoặc nhìn hắn, kì quái nòi:" Đương nhiền là chuyện của hai phái, Võ Đang đã đồng ý trọng tài võ lâm làm người trung gian tham gia ân oán hai phái!"
Diệp Thiên Vân vuốt vuốt đầu, lập tức tỉnh táo lại, trọng tài võ lâm thật có thể động đến Võ Đang, chỉ cần bọn họ tham gia thì Bát Cực môn không có uy hiếp diệt môn, vui vẻ nói:" Vui mừng nhất là môn chủ rồi!"
Trần Mễ Lạp khẽ lắc đầu:" Buồn phiền nhất cũng là hắn, Võ Đang đáp ứng nhưng cũng có điều kiện, sao có thể dễ dàng để miếng thịt cạnh miệng!"
Diệp Thiên Vân khởi động người vài cái, con mắt díp lại hỏi:" Điều kiện gì?"
Trần Mễ Lạp có phần ngoài ý muốn với động tác của hắn, đáp:" Ngươi, ta, phái ra 3 người Bát Cực môn, cùng Võ Đang tiến hành đấu sinh tử, mỗi người trong một ván! Nếu thua, Bát Cực môn phải rời khỏi Băng thành, một đồ vật cũng không được mang đi, về sau có gặp bọn họ thì cũng phải nhượng bộ lùi lại!"
Diệp Thiên Vân nghĩ nghĩ, với tình thế trước mắt mà nói, Võ Đang coi như là nhượng bộ. Bát Cực môn đi xa tha hương, trong người không của cải, hộ khẩu, chỉ sợ không có mười mấy năm thì không có cách nào đông sơn quật khởi lại, hơn nữa Võ Đang cũng không cho Bát Cực môn cơ hội! Ngược lại, chỉ cần Bát Cực môn còn sống sót, đối với những thứ này cũng không có lưu luyến, cái gọi là còn rừng xanh, thì không sợ không có củi đốt! Cân nhắc rồi hỏi thẳng:" Vậy thắng?"
Trần Mễ Lạp nhếch miệng nói:" Thắng thì thắng, Võ Đang sẽ không gây rắc rỗi nữa!"