Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 412: Binh Ở Trong Tay Ta
H
àn Mạc lắc đầu thở dài, xoay người hướng Hạ Học Chi nói:
- Kỳ thật hôm nay thế chất đến Xuân Viên có chuyện gấp bàn với Lăng đại nhân, nhưng bây giờ xem ra cần phải bẩm báo một việc…
Thế bá biết người này là ai không ?
Con mắt Hạ Học Chi co rút:
- Chẳng lẽ… hắn không phải Hạ Miễn?
- Hạ Miễn?
Hàn Mạc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Hắn đương nhiên không phải Hạ Miễn. Hạ Miễn là trọng phạm, giờ đang bị canh giữ nghiêm ngặt, sao có thể dễ dàng mang ra ngoài. Theo như lời thế bá, tại địa bàn huyện Tịch Xuân thích khách gian tế như mây, thế chất rất sợ hãi…may mắn đã có phòng bị từ trước, nếu không thích khách đã thực hiện được ý đồ!
Tư Đồ Tĩnh kìm không nổi bước tiến đến giật ra khăn trùm đầu của tù phạm đã chết, khi mở ra sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống như mưa.
Y quay lại nhìn Hạ Học Chi gần như muốn khóc.
Hạ Học Chi tiến lên hai bước để nhìn rõ hơn thi thể trên mặt đất, đây không phải Hạ Miễn, là Lương thự ti khố Hạ Dần.
- Như thế nào… thế nào là hắn?
Hạ Học Chi thất thanh nói.
Y thật sự khó có thể tưởng tượng, vừa rồi mặc áo giáp của giáo úy Hạ Miễn, như thế nào bây giờ biến thành Hạ Dần.
Hàn Mạc thản nhiên nhìn y, xoay người hướng Tiếu Mộc nói:
- Tiếu Hộ Quân úy, chỉ sợ bên trong còn rất nhiều thích khách, vì bảo vệ an toàn Giám sát sứ ngươi dẫn người đi bảo vệ Lăng đại nhân, thuận tiện tìm kiếm xem Xuân Viên còn thích khách ẩn núp hay không?
Tiếu Mộc chắp tay:
- Rõ!
Sau đó cao giọng hô:
- Các huynh đệ, cẩn thận lục soát tìm ra thích khách, gặp nhân vật khả nghi giết không tha.
Chúng tướng sĩ Ngự lâm quân hô vang “Dạ”, thanh âm cực lớn.
- Dừng tay!
Hạ Học Chi lập tức ngăn trở:
- Các ngươi muốn làm gì?
Hàn Mạc lãnh đạm nói:
- Thế bá, thế chất cũng vì an toàn của mọi người mà suy xét, như thế bá nói bọn thích khách rất ác độc, nếu không tìm kỹ sẽ gây nguy hiểm cho mọi người trong Xuân Viên, huống chi Giám sát sứ đại nhân cũng ở tại đây, chuyện này không thể qua loa.
Hắn vung tay lên, Ngự lâm quân bốn phía chạy đi, chỉ còn hơn mười Ngự lâm quân bên cạnh bảo vệ Hàn Mạc, còn Thành vệ quân vẫn ngơ ngác ở bên ngoài.
- Thế bá có biết vì sao thế chất mang theo Thành vệ quân cùng đến?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Hạ Học Chi chậm rãi hỏi.
Hạ Học Chi lắc đầu:
- Không biết!
Hàn Mạc cười trả lời:
- Tất nhiên là muốn nhiều người chứng kiến mà thôi!
- Chứng kiến cái gì?
- Thế bá có biết chuyện Hạ Miễn ăn trộm Lang phù?
Hàn Mạc nhìn chăm chú con ngươi của Hạ Học Chi, thản nhiên hỏi.
Đôi mắt Hạ Học Chi hiện ra bối rối, hắn cố gắng bình tĩnh:
- Trộm Lang phù? Lời này từ đâu? Hạ Miễn không phải phụng quân lệnh hành sự sao?
Hàn Mạc khoát tay:
- Không vội không vội!
Lai hướng Tư Đồ Tĩnh nói:
- Tư Đồ đại nhân, lang phù chia làm Lang lệnh phù và Lang lệnh thân phù, ta muốn hỏi Tư Đồ đại nhân, lang lệnh thân phù làm như thế nào rơi vào tay Hạ Miễn, chẳng lẽ Hạ Miễn vào thành là lệnh của Tư Đồ đại nhân.
Sắc mặt Tư Đồ Tĩnh trở lên trắng bệch, nhìn vô cùng mất tự nhiên, y đường đường là quan to của địa phương, bây giờ lại thất thố như vậy đều làm cho người khác xem thường.
- Việc này…!
Tư Đồ Tĩnh thấy ánh mắt Hàn Mạc lóe hàn quang hướng phía mình, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Tư Đồ Tĩnh đại nhân, nếu không phải ngài hạ quân lệnh, vậy chẳng lẽ Lang phù bị trộm?
Hàn Mạc lãnh đạm nói:
- Chẳng lẽ bản lĩnh Hạ Miễn lợi hại như vậy. hay là Tư Đồ đại nhân tự hạ lệnh cho quân vào thành? Nếu như vậy ta muốn hỏi Tư Đồ đại nhân trong thành còn không ít Thành vệ quân, còn có Ngự lâm quân hiệp trợ canh giữ vì sao còn điều thêm binh?
Giọng nói của Hàn Mạc lạnh lùng:
- Tư Đồ đại nhân, ngươi muốn làm gì?
Trên người Tư Đồ Tĩnh hàn ý càng đậm, nhưng dù sao y cũng lăn lộn trong quan trường nhiều năm, gặp qua chuyện cũng không ít, lúc này tuyệt đối không thể dễ dàng thỏa hiệp.
Y ý thức rất rõ nếu mình để cho Hàn Mạc nắm được sơ hở, với sự giảo hoạt của Hàn Mạc, nhất định không cho mình cơ hội phản kháng.
- Hàn tướng quân, ngài hỏi câu này đúng là kỳ quái, điều binh thêm canh phòng cũng là chuyện bình thường, trợ giúp sự ổn định của huyện Tịch Xuân.
Tư Đồ Tĩnh cố gắng bình tĩnh:
- Về phần Lang phù đó là bản quan giao cho Hạ Miễn, trước mắt tình thế của huyện Tịch Xuân không an toàn, ta cùng Chư Cát Chỉ huy sứ bàn bạc, thống nhất huyện Tịch Xuân đã bị Tô Khắc Ung làm rối loạn, cho nên quyết định tăng thêm binh lực duy trì yên bình trong thành. Bản quan là Quận thủ làm như vậy cũng là trức trách, chuyện này không tới lượt Hàn tướng quân hỏi!
Hàn Mạc vuốt cằm cười nói:
- Tư Đồ đại nhân nói rất đúng, có một số việc Hàn Mạc đúng là không nên hỏi, nhưng…điều động Thành vệ quân cần có hai khối Lang phù hợp lại mới có tác dụng, Tư Đồ đại nhân cùng Chỉ huy sứ cùng quyết định, vậy tại sao Hạ Miễn còn muốn trộm lang phù? Còn thư hạ lệnh bây giờ ở đâu?
- Hạ Miễn…Hạ Miễn chỉ nói lung tung!
Tư Đồ Tĩnh cả giận:
- Đây là chúng ta tư nhân thư từ, người ngoài không thể xem qua!
Hàn Mạc cười lạnh:
- Hạ Miễn nói lung tung? Bất luận Tư Đồ đại nhân nói là tư nhân thư tín, chuyện này quan hệ trọng đại, ngài lấy nó ra có thể chứng minh Hạ Miễn nói lung tung. Tư Đồ đại nhân ngươi nên hiểu được, một mình điều động quân đội đồng nghĩa với mưu phản, nếu không nói rõ chỉ sợ Tư Đồ đại nhân nhảy xuống sông cũng không rửa sạch tội!
- Hàn Mạc, ngươi…ngươi quá đáng!
Tư Đồ Tĩnh gấp đỏ mặt, mồ hôi giống như mưa.
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Nhờ hoàng ân của thánh thượng, được triều đình giao trọng trách, Hàn Mạc đến đây muốn làm gì, Tư Đồ đại nhân so với ta còn rõ ràng, nếu chuyện lớn như vậy ta không cẩn thận tra hỏi làm thế nào hướng triều đình bẩm báo?
Đôi mắt bắn ra hàn quang như điện:
- Tư Đồ đại nhân, Thành vệ quân tự ý tiến vào thành Tịch Xuân, cưỡng ép Ngự lâm quân đóng tại huyện Tịch Xuân, rồi động binh đao đối với Ngự lâm quân…chuyện này cũng thôi, nếu Thành vệ quân có bản lĩnh, dù sao cũng là quân đội của triều đình, ai tới hộ vệ đều là giống nhau, nhưng mà ngài xem bây giờ thành bộ dạng gì?
Hắn nắm hai tay:
- Đã công khai bắt dữ phạm nhân, các ngươi lại tạo cơ hội cho họ chạy thoát, quan viên lại bộ thì bị giam lỏng, còn có Tô thị lang…
Hàn Mạc liếc Hạ Học Chi, lạnh lùng nói:
- Sợ tội tự sát, dùng cái gì để phục thiên hạ!
Ánh mắt Tư Đồ Tĩnh lóe lên không kìm nổi nhìn Hạ Học Chi.
- Hàn thế chất, sự tình không phải như vậy, ngươi nói như vậy không phải rất mơ hồ?
Hạ Học Chi rốt cục nói:
- Những quan viên địa phương đồng ý cung khai đều bị tra tấn bức cung, bất đắc dĩ mới nhận tội. Về phần Tô Khắc Ung bị chết, ai cũng biết hắn bị độc chết, tuy nhiên không ai biết trước khi chết muốn gì, nhưng… chỉ sợ khó có thể giải thích sợ tội tự sát? Tư Đồ đại nhân ngài chung quy cũng là Quận thủ của Nghi Xuân, là quan lớn, chẳng lẽ đường đường là Quận thủ như thế nào hỏi như vậy?
Thần tình Hàn Mạc lạnh lùng cúi đầu nhẹ nhàng vuốt găng tay kim loại quái dị, thản nhiên :
- Hiện giờ binh quyền trong tay ta, ta muốn làm như thế nào thì làm như thế đấy!
Hạ Học Chi gắng gượng:
- Ngươi, ngươi làm càn!
- Ngươi lớn mật!
Hàn Mạc cười lạnh:
- Bản quan thân là Thính trưởng Tây Hoa thính, Hộ Quân tham lĩnh Ngự lâm quân, lại là Hộ lương quan, ngươi ăn nói ngông cuồng dám trách cứ ta, ngươi thật sự to gan, đừng quên, ngươi chỉ là một thư sinh, quy củ nước Yến ngươi có hiểu?
Hạ Học Chi tức giận run rẩy:
- Ngươi có ý gì?
- Ngươi chỉ là một thảo dân, mạo phạm mệnh quan triều đình, vả miệng hai mươi!
Hàn Mạc thản nhiên:
- Ta nghĩ điểm này, Tư Đồ đại nhân hẳn so với ta còn rõ ràng hơn.
Hạ Học Chi cười lạnh:
- Hàn Mạc, ngươi còn muốn vả miệng ta? Ngươi đừng quên, ngươi đang ở địa bàn của ai! Chính lão tử ở đây xem ngươi dám làm gì ta!
- Ta là lão tử, lão tử là ta ha ha ha…!
Hàn Mạc thản nhiên:
- Người trẻ tuổi thích làm việc kích động, điều này… ngươi nên biết!
Hạ Học Chi nghe tiếng Hàn Mạc muốn vả miệng mình, mặt lập tức tái xanh.
Y tuy thân không có chức vị, nhưng địa vị thực tế tại nước Yến rất nhiều quan viên khó có thể bằng, đường đường quận thủ quận Nghi Xuân y cũng có thể tùy ý sai khiến như một con chó mà thôi.
Nói trở lại, nước Yến vương luật quy định cực kỳ rõ ràng, y là bình dân mạo phạm mệnh quan triều đình nhất định phải vả miệng.
Dù có cao sang như thế nào cũng chỉ là là thường dân mà thôi.
Hộ vệ tại Xuân Viên nghe Hàn Mạc muốn vả miệng Hạ Học Chi đều chậm rãi tới gần bảo vệ y, dù sao họ cũng là người của Hạ gia, thời điểm này phải chứng tỏ sự tồn tại của mình.
Ngoài ra một vài chỗ ẩn núp cũng rục rịch.
- Không được nhúc nhích, người của ngươi không lên hành động thiếu suy nghĩ!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Họ mà động ta sẽ giết không còn một người!
Khuôn mặt Hạ Học Chi giật giật, run rẩy.
Rốt cục y đã biết tiểu tử trước mặt này âm độc như thế nào, ngày trước khách khí bao nhiêu bây giờ lạnh lùng vô tình bấy nhiêu.
Tuy nhiên y cũng hiểu mình thiếu một chút lấy đi tính mạng Hàn Mạc, Hàn Mạc sao có thể đối với mình khách khí?
Tiểu tử này một khi hung ác nổi lên thật sự rất lạnh khốc.
chương 413: Vả miệng đại lão gia
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn:metruyen
- Hàn thế chất, trò đùa này đùa hơi quá…
Hạ Học Chi xấu hổ cười nói:
- Ta dẫu sao cũng là trưởng bối của ngươi, đừng nói đùa như vậy, ta có tuổi rồi chịu không nổi, thế chất muốn gặp Lăng đại nhân thì cứ tự đi đi, ta có chút mệt sẽ không tiếp thế chất.
Hàn Mạc lắc đầu:
- Chỉ sợ thế bá đêm nay ngủ không ngon rồi, quân pháp bất vị thân, dù thế bá là bề trên, Hàn Mạc đêm nay cũng vì vương pháp của nước Yến mà bất kính. Thế bá, ngài tự đến hay … để ta cho người giúp?
Hạ Học Chi nắm chặt tay, cả giận:
- Ngươi … ngươi thật muốn làm như vậy?
Hàn Mạc cười lạnh:
- Xem ra thế bá không muốn động thủ, người đâu, Hạ Học Chi làm nhục bản quan, kẻ dưới phạm thượng, vả miệng 20 bạt tai, lập tức thi hành không được thiếu!
Phía sau Hàn Mạc có mấy Ngự lâm quân muốn lên bắt lấy Hạ Học Chi.
Hạ Học Chi sinh ra trong gia đình thế gia, có thể nói lớn lên trong nhung lụa, tuy từ nhỏ đến lớn gặp chuyện không ít, dù bị bãi quan nhưng chưa từng bị chịu nhục nhã bao giờ.
Y đúng là không thể tưởng tượng Hàn Mạc dám trở mặt không lưu tình, trước đông người ngang nhiên cho người vả miệng mình, hơn nữa lại còn mượn luật của nước Yến mà đánh khiến y không thể phản bác.
MấyNgự lâm quân tiến đến Hạ Học Chi chắp tay sau lưng, lúc này mới thể hiện ra uy thế của quý tộc:
- Ta xem các ngươi ai dám động thủ!
Mấy Ngự lâm quân đều nhíu mày!
Quân nhân phục tùng quân lệnh là thiên chức, là quân đội có kỷ luật tốt nhất nước Yến, Ngự lâm quân kỷ luật là thiết huyết nhất.
Hàn Mạc là quan to nhất của Ngự lâm quân ở huyện Tịch Xuân, Ngự lâm quân không một chút do dự đi chấp hành.
Nhưng trước mặt là Hạ Học Chi sắc mặt xanh mét, họ lại do dự. Vì người này tuy không có quan chức nhưng lại là một quý tộc có thực lực ở nước Yến, người nhà lại là người cầm quyền trong nước Yến.
Một người như vậy chẳng lẽ thật sự muốn động thủ.
Đây là thời đại mà quý tộc rất được tôn quý, Hạ Học Chi thân là quý tộc, thân phận tôn quý, nếu động thủ ai cũng lo lắng sau này.
Hàn Mạc cũng nhìn ra sự khó xử của mấy Ngự lâm quân đó.
Hắn biết những Ngự lâm quân này chỉ cần chính mình hạ lệnh dù lên núi đao xuống chảo dầu cũng không do dự, nhưng bây giờ không dám động thủ chính là vì trong tư tưởng của họ tâm lý sợ hãi quý tộc mọc rễ quá sâu.
Hạ Học Chi Chi thấy Ngự lâm quân không dám động thủ thì đắc ý vô cùng, chỉ có điều vừa nháy mắt vài cái đã thấy một bóng người chớp động, chợt nghe “chat” một tiếng vang lên, đúng là đã bị đánh vào miệng.
Y còn chưa phản ứng liền một loạt tiếng chát vang lên, miệng cảm thấy đau đớn, thân thể không khỏi lui lại mấy bước, hiển nhiên người ra tay phải rất nhanh mới tạo thành hiệu quả như vậy.
- Chat chat chat chat!
Liên tục một loạt tiếng đánh vào mặt vang lên truyền vào tai mọi người.
Tất cả mọi người trợn mặt há miệng.
Tất cả đều thấy Hàn tướng quân trong nháy mắt như con báo săn tiến đến bên cạnh Hạ Học Chi, dùng bao tay kim loại ra tay như chớp đánh vào miệng Hạ Học Chi.
Mọi người đúng là không dám tin vào mắt mình.
Tốc độ của Hàn Mạc nhanh như điện xẹt, khiến cho người ta vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ. Hàn Mạc có thể vả miệng Hạ Học Chi vì Hàn Mạc cũng là quý tộc.
Tộc chủ của Hạ gia ngoài Lão nhị gia Hạ Khánh Chi đảm nhiệm, thì người có quyền lực lớn nhất chính là Đại lão gia.
Hiện giờ Hạ Khánh Chi thân tại Yến Kinh, trên thực tế tất ba huyện phía đông quận Nghi Xuân người có quyền lực lớn nhất chính là Hạ Học Chi.
Hiện giờ người có quyền lực lớn nhất của Hạ gia lại bị Hàn Mạc vả miệng, loại cảnh tượng quỷ dị này làm sao không khiến cho người ta có thể tin.
Có lẽ là chỉ có Hàn tướng quân mới có thể làm chuyện rung động bốn phương như vậy.
Hàn Mạc không muốn thuộc hạ xuống tay mới tự mình động thủ, và động thủ không nhẹ, lại dùng găng tay kim loại cho nên lực đạo mười phần.
Chỉ đánh vài cái miệng Hạ Học Chi đã bật máu, hơn mười tát miệng Hạ Học Chi đã răng bay ra mấy cái.
Hàn Mạc muốn dồn hết những phẫn uất tích tụ bấy lâu trong người.
Từ lúc tiến vào Nghi Xuân, Hạ Học Chi mang tâm tư hại hắn trong lòng, tuy bề ngoài khách khách khí khí nhưng trong bụng lại đầy âm mưu quỷ kế, còn lừa mình đến Âm Dương cốc.
Nghĩ tới Miêu Võ nếu không phải Hạ Học Chi bức đến đường cùng cũng không làm ra chuyện phản bội chính mình, càng không chết tại Âm Dương cốc, trong lòng Hàn Mạc đầy lửa giận, càng nghĩ lại nếu không phải bàn tay vàng dẫn mình tới gặp Quỷ Cốc Trang Uyên, sợ là mình đã phải chết tại hang đá ngầm rồi, điều này càng làm Hàn Mạc nổi giận lôi đình.
Còn có Ngự lâm quân bị sỉ nhục, còn có Tô Khắc Dong bị chết!
Hắn ra tay vô tình, đường đường là Đại lão gia của Hạ gia, bây giờ bị Hàn Mạc đánh vào mặt, nhất thời không có nửa điểm phản kháng.
Võ công của y không thể bằng Hàn Mạc từ nhỏ luyện võ.
Tư Đồ Tĩnh trừng to mắt, ngơ ngác nhìn Hàn Mạc đánh Hạ Học Chi.
Y như thấy mình đang nằm mơ.
Lúc Hàn Mạc thu tay, miệng Hạ Học Chi đã be bét máu, ngay cả trong mắt Hạ Học Chi cũng hiện ra vẻ khó tin, ngạc nhiên quên cả đau đớn trên mặt.
Đây là sự thật? Ta đường đường là Đại lão gia của Hạ gia, ở ngay trên đất của mình, ngay tại Xuân Viên dưới vô số ánh mắt bị Hàn Mạc đánh cho không thể phản kháng.
Một mảnh yên tĩnh.
Hàn tướng quân lui lại, từ trong người lấy ra khăn lụa lau vết máu dính găng tay, sau khi cẩn thận lau khô, cái khăn lụa đỏ như máu, Hàn Mạc ném nó xuống đất.
- Ta nói rồi, thế bá không tự mình tát vào mặt mình, ta buộc phải ra tay. Ta phải giúp nước Yến duy trì vương pháp.
Lửa giận trong lòng Hàn Mạc tích góp đã lâu bây giờ phát tiết ra, trên mặt tỏ ra thoải mái hơn.
- Người trẻ tuổi rất kích động, thế bá đừng trách móc.
Hạ Học Chi cảm giác được trên miệng cực kỳ đau đớn, tựa như bị liệt hỏa thiêu đốt, lúc này không chỉ là đau đớn mà còn là tự trọng, danh dự đều bị Hàn Mạc vô tình chà đạp.
- Sang!
Hạ Học Chi cố chịu đau, rút bội đao của một hộ vệ bên cạnh ra, đôi mắt có thể phun ra lửa, vô cùng phẫn nộ, cầm đao xông về phía Hàn Mạc.
Hàn Mạc thán khí, người này đúng là không biết chết sống.
Hàn Mạc một lần nữa tiến ra đón Hạ Học Chi. Hạ Học Chi dưới sự phẫn nộ cầm đao chém Hàn Mạc, chỉ có điều đao pháp của y quá kém. Hàn Mạc không chút cố sức đã né được, sau đó vung tay phải ra, biến thành chưởng đánh xuống vai Hạ Học Chi, một tiếng rắc vang lên, xương vai của Hạ Học Chi truyền ra tiếng vỡ vụn, lập tức Hạ Học Chi cả người mềm nhũn gục xuống, đao cũng rơi ra khỏi tay.
Hàn Mạc không dừng tay, trước mặt rất nhiều người đánh một quyền vào ngực Hạ Học Chi, y ộc lên một tiếng sau đó phun ra máu tươi, dưới ánh lửa máu rất nhiều.
Hạ Học Chi run rẩy, cuối cùng cả thân hình mập mạp phịch xuống đất, tay ôm ngực, vẻ mặt thống khổ, bình thường y uy phong phách lối, giờ chẳng khác nào con chó ở bước đường cùng
Hàn Mạc liên tục ra tay đem Hạ Học Chi đánh cho vô cùng thê thảm, Ngự lâm quân đều thở phào một hơi, mà hộ vệ Hạ gia thì trợn mắt há miệng, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, không ít người trong lòng vô cùng hoảng sợ thầm nghĩ: “Vị Hàn tướng quân thật sự khó lường, ngay cả đại lão gia cũng dám đánh”.
Tư Đồ Tĩnh không kìm nổi lùi lại mấy bước, y quên mình là Quận thủ quận Nghi Xuân, điều lo lắng nhất bây giờ là liệu Hàn Mạc có ra tay với mình hay không?
Hàn Mạc đi đến bên cạnh Hạ Học Chi ngồi xuống lạnh lùng nói:
- Thế bá, người vừa rồi muốn giết ta, trước mặt mọi người ngang nhiên mưu sát mệnh quan triều đình, tội này phải chém đầu.
Hạ Học Chi ôm ngực, đôi mắt oán độc hàn quang:
- Hàn…Hàn Mạc… ngươi thủ đoạn thật độc ác… ngươi sẽ phải trả giá.
Hàn Mạc lắc đầu, thấp giọng nói:
- Thế bá, lúc người muốn giết ta có từng nghĩ đến hậu quả?
Hạ Học Chi trong miệng đầy máu tươi, oán hận nói:
- Chỉ tiếc… ngươi không chết!
- Ngươi biết vì sao ta không chết không?
Hàn Mạc thở dài:
- Ngay từ đầu, khi ở một nơi tối đen như địa ngục tay dơ lên không thấy năm ngón, ta tin ta sẽ không thể sống được, nhưng ta đã gặp được một vị ân nhân.
- Ai?
Hạ Học Chi ho khan, máu tươi đầy mặt, Hàn Mạc đánh hắn không nhẹ, chỉ sợ bị thương rất nặng:
- Ai đã cứu ngươi?
Hạ Học Chi không nghĩ ra tại Bát quái vây - cạm bẫy đắc ý nhất của y, ai ra tay cứu Hàn Mạc.
- Ngươi sẽ không thể tưởng tượng!
Hàn Mạc cười thần bí, kề sát vào tai Hạ Học Chi:
- Là Từ Du, là người phụ tá của ngươi đã cứu ta.
Đồng tử Hạ Học Chi co rút lại, ngờ vực nhìn Hàn Mạc.