Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 412: Con Nhà Mình Thì Mình Thương
o sánh với cảnh vui vẻ, hòa thuận của nhà họ Lưu bên này, thì không khí bên nhà họ Vân lại khác hẳn. Tuy cũng là vui vẻ, nhưng dường như Vân Hán Dân và Dương Cầm dường như đều có tâm sự, ngồi trong phòng khách lặng lẽ thưởng thức trà.
Mùng một, hết lượt khách này đến lượt khách khác đến, tự nhiên phải tươi cười chào đón, tuy nhiên những lúc được rảnh, hai vợ chồng đều hiện ra vẻ không vui.
Năm nay số lượng khách đến không ít, nhưng “cấu thành” thì có chút thay đổi so với năm ngoái. Một số người năm ngoái đến rồi thì năm nay không thấy đâu cả. Tin con gái nhà họ Vân từ bỏ hôn ước với con trai nhà họ Hạ, rồi lại đến với con trai nhà họ Lưu, bạn bè của ba nhà này đều đã biết cả.
ở gia đình bình thường, điều này chẳng có gì, chuyện của thanh niên ai mà nói trước được chứ? Đừng nói chỉ là đính hôn, mà kết hôn rồi ly hôn cũng là chuyện bình thường. Cải cách mở cửa bao nhiêu năm rồi, quan niệm tư tưởng của mọi người cũng thay đổi, dần dần không quá xem trọng quan hệ nam nữ như trước nữa. Tư tưởng phương tây đã bắt đầu ảnh hưởng vào trong nước rồi.
Nhưng ở những gia đình quyền quý ở Bắc Kinh. Rất nhiều người không khỏi coi chuyện này là lựa chọn bất đồng trên mặt chính trị của nhà họ Vân. Những nhà cán bộ cao cấp tới gần nhà họ Hạ, thì đều phải cẩn thận, không muốn tự nhiên mà đến nhà, nếu chẳng may nhà họ Hạ hiểu lầm thì phiền phức to.
Trong lòng Vân Hán Dân không vui mừng như vậy.
Mặc dù Vân Vũ Thường đã đến được với Lưu Vĩ Hồng rồi, nhưng không có nghĩa là nhà họ Vân sẽ dựa dẫm vào nhà họ Lưu. Em dâu của Vân Hạ Thái Bình. Vân Hán Dân cũng không muốn thay đổi hướng của mình. Nếu thật muốn thân cận với nhà họ Lưu, thì nhà họ Vân khả năng sẽ phải vào vuoovj “nôi chiến” rồi. Thời khắc mấu chốt này, an hem không thể đồng lòng với nhau là điều đại kỵ.
Quyết định này thật đúng là khó.
Vừa rồi Vân Vũ Thường gọi điện thoại về, cô và Lưu Vĩ Hồng đang trên đường chuẩn bị đến chúc tết “Bác Vân, cô Dương”. Bất luận là Vân Hán Dân có muốn hay không, nhưng công tử của nhà họ Lưu sắp đến nhà với tư cách là “con rể” rồi.
Phải suy nghĩ “đối sách” mới được. Lạnh nhạt quá thì chắc chắn không được, nhưng nhiệt tình quá thì Vân Hán Dân cũng có chút không cam tâm.
Thằng nhóc này, làm hỏng “kế hoạch toàn diện” của mình rồi.
- Hán Dân, ……..có phải là Cạnh Cường…
Dương Cẩm nhấp một ngụm trà, hạ giọng nói.
Đến gần tết, tài liệu tham khảo nội bộ, bỗng nhiên lòi đâu ra một bài viết như vậy, mũi giáo chỉ thẳng vào Lưu Vĩ Hồng, không thể không khiến người ta trong lòng sinh nghi. Vân Hán Dân chưa từng cho vợ biết việc này, nhưng Vân Vũ Thường xem xong lại đưa cho Dương Cầm xem rồi. Ý của Vân Vũ Thường cũng rất rõ ràng rằng, bố mẹ đừng có đeo kính màu để nhìn người khác, tưởng rằng con nhà họ Hạ cái gì cũng tốt, là chính nhân quân tử. Hãy nhìn đi, giở thủ đoạn như vậy thật không quang minh chính đại. Trong đấu tranh chính trị, căn bản là không có sự phân chia “kẻ xấu, người tốt”, mà chỉ có phân chia kẻ mạnh, người yếu mà thôi.
Vân Vũ Thường rất rõ ràng, hiện nay bố mẹ cô cũng chỉ là bất đắc dĩ chấp nhận quan hệ của cô với Lưu Vĩ Hồng mà thôi, thực tế cũng chẳng ai ép được cô cả. Nhưng ấn tượng hình thành từ bao nhiêu năm nay, không phải một sớm một chiều có thể thay đổi được. Lưu Vĩ Hồng nói rõ ràng, hắn không cần “bỏ trốn”, điều hắn cần chính là Vân Hán Dân và Dương Cầm vui vẻ gả con gái cho hắn.
Muốn làm được điều này, Vân Vũ Thường cũng cần phải hỗ trợ hắn mới được
Dương Cầm rất kinh ngạc. Mặc dù bà là quý phu nhân, nhưng bình thường chủ yếu nghiên cứu sách vở, đối với việc đấu tranh chính trị, bà đọc không nhiều lắm. Nghe nói đến chuyện này, cảm thấy Cạnh Cường cũng có hơi quá đáng, là muốn đẩyLưu Vĩ Hồng vào chỗ chết. Nếu Vân Vũ Thường đã quyết ý cùng với Lưu Vĩ Hồng, tư tưởng của Dương Cầm tự nhiên cũng có chút thay đổi, mặc dù bà có đãi kiến Lưu Vĩ Hồng hay không, nhưng cũng không muốn nhìn thấy con rể tương lai của mình “gặp họa”, như vậy là hại Vân Vũ Thường.
Thực tế, sau khi làm “động tĩnh” to lên như vậy, cho dù Lưu Vĩ Hồng gặp đen đủi, thì Vân Vũ Thường cũng không thể quay lại với Hạ Cạnh Cường. Và Hạ Cạnh Cường cũng không thể lại chấp nhận được.
Vân Hán Dân hai hàng lông mày trùng xuống, nói:
- Chuyện này bà cũng đừng quan tâm.
Kỳ thực Vân Hán Dân cũng rất phiền não về chuyện này, thấy tranh đấu giữa Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng càng ngày càng nghiêm trọng, dần dần có thể dẫn đến xung đột giữa hai nhà Lưu- Hạ. Vân Hán Dân bị kẹp ở giữa, thì quả khó giải quyết. Huống hồ thế cục trước mắt, lại mẫn cảm như vậy. Nghe nói thủ trưởng cao nhất có ý mời đồng chí Nguyệt Hoa một lần nữa ‘xuất núi’. Mà thái độ của ông Lưu và ông Hạ, rất nhiều chỗ không cùng pha với nhau.
Trận long tranh hổ đấu này, kết quả cuối cùng như thế nào, thật sự là khó đoán trước được. Vì vậy càng phải nên cẩn thận, không phải đơn giản chỉ là vấn đề ai dựa vào ai.
Dương Cầm liếc nhìn chồng một cái, thấy ông có vẻ phiền muộn, chỉ khẽ thở dài nói:
- Bất luận thế nào, thì cũng phải nghĩ cho Vũ Thường một chút.
Vân Hán Dân gật gật đầu.
Điểm này, ông hoàn toàn đồng ý.
Ai lại không thương chính con của mình?
- Ba, mẹ, con cảm thấy anh Vĩ Hồng rất tốt mà. Bài viết của anh ấy trên báo “Tiếng Kèn”, rất có trình độ…
Lúc nà, Vân Thế Huy mới lên tiếng, nói. Vân Thế Huy là con trai của Vân Hán Dân và Dương Cầm, năm nay hai mươi tuổi, đang học đại học ở Bắc Kinh. Cậu trông rất có phong độ của người trí thức, đôi mắt sáng ‘hữu thần’, hiện lên sự thông minh.
Vân nói dân và Dương Cầm giật mình nhìn nhau một cái. Trong mắt bọn họ, Vân Thế Huy vẫn là trẻ con, chuyện trong nhà, bình thường cũng không nói với cậu. Nhưng nghe câu này, có vẻ như chuyện gì cậu cũng đều biết hết rồi vậy.
Vân Thế Huy khẽ mỉm cười, nói:
- Ba, mẹ, đừng nhìn con như vậy nữa. Con cũng đâu còn là trẻ con nữa đâu. Chuyện này, chân tướng con đều biết hết.
Vân Thế Huy nhìn qua có vẻ thư sinh nhã nhặn, nhưng không phải là con mọt sách, bình thường cậu cũng khá năng động. Chuyện tình cảm của Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, từng là chủ đề bàn tán của đám con nhà giàu. Đương nhiên, sở dĩ trở nên ‘hot’ như vậy, mấu chốt không chỉ là thanh danh của ba nhà họ Lưu, Vân, Hạ, mà sự xuất sắc của Hạ Cạnh Cường, Lưu Vĩ Hồng cũng là một nguyên nhân chủ yếu. Trong mắt của các trưởng bối, Hạ Cạnh Cường hơn Lưu Vĩ Hồng nhiều…Hai bên hoàn toàn không ở trên một trục hoành, nhưng trong mắt của tiểu bối, đó hoàn toàn khác nhau rồi.
Lưu Vĩ Hồng mới là "Thần tượng" của bọn họ!
Hạ Cạnh Cường như ông cụ non, nên với đám tiểu bối với nhau, cũng mờ ảo tồn tại “sự khác biệt”.
Đám con ông cháu cha không để ý mấy đến kiểu “ông cụ non” này. Dám yêu, dám hận, đánh nhau…mới được nhận là anh em của bọn họ.
Vân Thế Huy cũng là có suyn nghĩ như vậy. Nếu như để cậu lựa chọn, thì cậu một trăm phần trăm vui vẻ mà gọi Lưu Vĩ Hồng là anh rể, không ủng hộ Hạ Cạnh Cường. Nếu Hạ Cạnh Cường thành anh rể cậu, chỉ e rằng, giữa anh rể và em cậu sẽ chẳng có chuyện gì để nói.
Vân Hán Dân đờ đẫn, nói:
- Thế Huy, con vẫn còn là học sinh, đừng tham gia vào chuyện này, chăm chỉ học đi.
Vân Thế Huy cười nói:
- Ba, ai nói là con muốn tham gia vào. Ba không biết là anh Vĩ Hồng và chị con kiên định thế nào à? Con có muốn tham gia vào cũng khó. Muốn con nói, anh Vĩ Hồng cũng là non mất vài tuổi thôi, nếu không bây giờ đã lên rồi. Con nghe nói anh ấy ở cơ sở, là dựa vào bản lĩnh của mình, một mình một đao một thương đi lên, như vậy thật là giỏi, con tự nhận là mình không có bản lĩnh này…
Vân Thế Huy nói xong, trên mặt hiện lên hai chữ “ngưỡng mộ”.
Đây là lời nói thật. Trưởng phòng, phó phòng xung quanh gặp nhiều rồi. Mới hai ngày trước, trong đám ngồi uống rượu với bọn họ, có đến mấy người là trưởng phòng, phó cục trưởng gì đó, nhưng ai cũng chẳng coi là gì. Con cháu nhà quyền quý, làm trong các cơ quan ở thủ đô, trong ba, năm năm mà không được lên chức trưởng phó phòng thì quá mất mặt, trở thành đồ bỏ đi. Nhưng chưa thấy ai xuống xã, làm từ cấp thấp nhất lên như vậy. Nếu không phải nói Lưu Vĩ Hồng xuống xã công tác, thì không được nhà họ Lưu quan tâm, mà việc người ta có thể ở lại được như vậy, cũng đáng được tán thưởng rồi.
Mấy kẻ con nhà giàu kia có chịu được khổ như vậy không?
Vân Hán Dân và Dương Cầm nhìn nhau, cảm thấy những lời này của Vân Thế Huy không thể nào phản bác được.
Vân Hán Dân thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ ôn tồn, nói:
- Thế Huy à, con có ý của mình, điều này rất tốt. Sau này gặp phải chuyện gì, đều phải suy tính trước sau, hãy hỏi câu “tại sao” nhiều một chút. Đây cũng là một cách rèn luyện.
Vân Hán Dân đối với đứa con trai này, vô cùng yêu quý. Từ nhỏ Vân Thế Huy đã học giỏi, Vân Hán Dân rất kỳ vọng vào cậu, hy vọng cậu sau này có thể làm rạng danh nhà họ Vân.
Vân Thế Huy mỉm cười nói:
- Ba, con nhớ rồi.
Dương Cầm ánh mắt của con trai, cũng tràn đầy yêu thương.
Đang lúc nói chuyện, thì chuông cửa vang lên.
- Anh chị ấy đến rồi.
Vân Thế Huy nhảy dựng lên, bước nhanh ra mở cửa.
- Anh Vĩ Hồng, chúc mừng năm mới.
Ngoài cửa, quả nhiên là Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, Vân Thế Huy liền cười hì hì, lên tiếng chào Lưu Vĩ Hồng.
- Thế Huy, chúc mừng năm mới. Lâu rồi không gặp, em đã thành một chàng trai rồi.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười nói, nói cũng có vẻ rất “lên mặt người lớn”. Thực ra hai người ngồi cùng nhau, cả hai đều rất trẻ, đẹp trai, nhưng có ai biết Lưu Nhị Ca tái thế hiện giờ đã mang tâm lý của tuổi bốn mươi rồi.
Vân Vũ Thường giơ tay day day tóc em mình, vẻ mặt tươi cười.
- Anh Vĩ Hồng, chị, mau vào nhà đi.
Vân Thê Huy rất hiểu chuyện, một tay mở cửa đón khách, một tay đỡ những túi to túi bé cho Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng đi vào cửa, bước nhanh lên phía trước, cúi đầu chào hỏi.
- Bác Vân, cô Dương, chúc mừng năm mới.
Duy Linh
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia