Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 411: Thích Khách
T
ừ cửa lớn của Xuân Viên vang ra những tiếng động cực lớn, tựa như bão táp giằng xé, dường như mỗi lần va chạm đều có thể đem cửa lớn phá hỏng.
Cửa lại bị oanh động một lần nữa thì bên trong rốt cục truyền ra âm thanh:
- Đừng phá nữa, chúng ta mở cửa!
Lập tức bên trong vang ra tiếng lạch cạch, đại môn từ từ mở ra.
Cửa Xuân Viên mở ra liền có hơn mười Ngự lâm quân xông vào đem những hộ vệ của Xuân Viên khống chế. Đám hộ vệ thấy bên ngoài quan binh động nghịt, binh khí sáng nhoáng, giáp trụ đầy mình trong lòng sợ hãi không dám động đậy.
Hàn Mạc cười lạnh tiến vào Xuân Viên. Hắn tuy không rõ hoàn cảnh thực tế bên trong nhưng cũng nắm được đại khái cho nên cùng Tiếu Mộc và Ngự lâm quân tiến vào bên trong Xuân Viên cực kì cẩn thận.
Vào trong vườn Hàn Mạc thấy Hạ Học Chi đã chờ đợi nghênh tiếp hắn, bên cạnh là Tư Đồ Tĩnh, hai người thoạt nhìn rất là bình tĩnh, nhưng con mắt giật giật khó giấu ánh mắt sắc bén của Hàn Mạc, hiển nhiên trong lòng rất là sợ hãi.
- Hàn thế chất?
Hạ Học Chi tỏ ra kinh ngạc:
- Phải… là Hàn thế chất sao?
Y vươn hai tay chào đón, tỏ ra khó tin:
- Hàn thế chất, cháu đã trở lại cứu sống ta.
Mặt Hàn Mạc lạnh lẽo, cười mà như không cười, nhìn chằm chằm Hạ Học Chi.
Hạ Học Chi dang hai tay ra thấy Hàn Mạc không có nhúc nhích, không khỏi thấy xấu hổ, định tiến lên nắm tay Hàn Mạc thì Hàn Mạc như mây lùi lại hai bước, hắn vẫn như trước cười mà không cười nhìn Hạ Học Chi không nói câu nào.
Lần này Hạ Học Chi lại nắm vào khoảng không, trước vô số ánh mắt nhìn khiến y rất xấu hổ. Vốn là y muốn làm ra vẻ thân thiết nhưng Hàn Mạc không cho cơ hội, không khỏi cực kỳ mất mặt, giả vờ sửa sang xiêm y, miễn cưỡng cười nói:
- Hàn thế chất, cháu…cháu có ý gì?
- Bây giờ rất nhiều người muốn hại cháu, rất nhiều người muốn giết cháu, thiếu chút nữa là cháu đã chết, cho nên…ta sợ hãi, bất cứ ai đến gần cháu đều sợ hãi, thế bá không nên trách móc!
Hàn Mạc cười nói.
Khóe mắt Hạ Học Chi co giật, nhìn bốn phía đều là Ngự lâm quân tuốt đao sáng bóng, nhíu mày nói:
- Thế chất, hai ngày nay không có tung tích, ta phái người tìm khắp nơi, rất là lo lắng, cháu trở về ta rất an lòng, nhưng bây giờ thế chất mang binh đến phủ… không biết là chuyện gì?
Hàn Mạc nhìn Hạ Học Chi chậm rãi nói:
- Thế bá đừng trách, chẳng qua cháu có vài việc cần bẩm báo với Giám sát sứ đại nhân cho nên… ban đêm khuya khoắt đến làm phiền…tuy nhiên mấy con cẩu trước cửa lại sợ hãi không dám mở cửa. Thế chất, sợ làm hỏng đại sự nên muốn đã phải bất đắc dĩ phá cửa, thế bá đừng vì thế mà phiền lòng.
Đôi mắt Hạ Học Chi híp lại, gần như thành một cái nét, rất nhanh lại thấy phía sau Hàn Mạc mấy người Tiếu Mộc nhìn y căm hận, nhưng ánh mắt Hạ Học Chi cũng không đặt trên Tiếu Mộc.
Y đang nhìn người bị trùm khăn.
Tên kia bị trói chặt, bị trùm kín mặt nhưng áo giáp thì vẫn mặc, đó chính là áo giáp của Giáo úy, không phải Hạ Miễn thì còn là ai? Nhìn Hạ Miễn một chút, ánh mắt của Hạ Học Chi không khỏi toát ra sát ý, chợt lóe rồi biến mất, y ho khan nhìn Hàn Mạc:
- Hàn thế chất, thế chất quá thất lễ, thế chất còn chưa biết Lăng đại nhân hiện tại thân thể không thoải mái, hiện giờ đóng cửa không tiếp khách, ta là chủ nhân nơi này chẳng nhẽ không để ý đến lời của ngài ấy? Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt hộ viện cũng vì an toàn của đại nhân mà suy xét, chuyện này cũng có thể thông cảm. Được rồi thế chất, có chuyện gì ngày mai lại tới, người khác không biết còn tưởng Ngự lâm quân muốn làm phản.
Hàn Mạc vuốt cằm rất thản nhiên:
- Thế bá quá lời, thế bá chắc chắn rất rõ cháu là quan hộ lương của triều đình phải có trách nhiệm duy trì trật tự của quận Nghi Xuân, mà Lăng đại nhân thân là Giám sát sứ của triều đình, chuyện này cần phải thương lượng cùng ngài ấy. Đây là công vụ, thế bá chẳng lẽ muốn ngăn cản? Cúng ta tuy là người trong thế gia nhưng cũng không thể cản trở quân vụ, vậy sẽ phạm vào tội khi quân, Hàn Mạc buộc phải bắt thế bá giam lại!
Sắc mặt Hạ Học Chi rất khó coi, nhìn chằm chằm Hàn Mạc, trong nhất thời không biết phản bác như thế nào.
Nhưng lúc này cạnh vườn hoa có vài đạo thân ảnh bất ngờ xuất hiện.
Sâu trong sân viện trồng rất nhiều hoa, núi giả san sát nhìn từ bên ngoài rất có khí thế.
Những thân ảnh vừa xuất hiện như một bầy chó điên cầm một ống trúc màu xanh hướng về phía trước.
Hàn Mạc nhìn thấy ống trúc đồng tử co rút lại.
Hắn đương nhiên biết ống trúc là gì. Ở Âm Dương cốc Khuất Địch Hãn cũng dùng cái này, nếu không phải Miêu Võ hi sinh vì nghĩa thì người chết sẽ là chính mình.
Lúc đầu hắn còn chưa rõ ống trúc này là vật gì, nhưng giờ thì đã biết nó là loại vũ khí cực kỳ bá đạo, độc ác.
Ngự lâm quân nhìn thấy có bóng người chạy đến, liền muốn xông lên khống chế thì nghe được tiếng cảnh báo của Hàn Mạc:
-Tất cả lùi lại, tản ra…
Nhưng lúc này thân ảnh cầm ống trúc cũng không tìm đến Hàn Mạc mà tìm đến Hạ Miễn, không thấy hắn ra tay thế nào chỉ nghe “chíu chíu” rồi bóng mấy đạo tiễn chớp hiện, không, so với chớp còn nhanh hơn, tất cả bắn về phía Hạ Miễn.
Hạ Miễn từ đầu đếm giờ ánh mắt đã tỏ ra vô cùng sợ sệt và mờ mịt.
Thân thể giật giật rồi gục xuống, khi gã ngã xuống, hình như gã cũng không chết liền, thì đã có thêm một loạt tên bắn tới, toàn thân cao thấp đều bị cắm đầy tên, chết ngay tức khắc.
Thời gian dường như trong nháy mắt đọng lại.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong mới cái chớp mi, không ai nghĩ tới trong Xuân Viên có dấu thích khách, mà trong tay thích khách còn có vũ khí cực kỳ sắc bén.
Kiến huyết phong hầu!
Hạ Miễn trong nháy mắt tử vong.
Ngự lâm quân xông lên phía trước, nhưng chưa kịp bắt giữ thích khách, thì đã thấy toàn thân hắn run lên, sau đó đầu gục xuống, trong miệng chảy ra máu tươi, sau đó cả người ngã xuống.
Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh dường như đồng thời thở phào ra một hơi, tuy rằng giả làm bộ giật mình, trong trong đôi mắt rất là cao hứng, thậm chí còn liếc đối phương đắc ý.
- Đại nhân…hắn đã chết!
Tiếu Mộc tự mình kiểm tra thi thể, sau đó bẩm báo:
- Trước khi hành thích hắn đã ngậm độc dược. Hắn đã tính toán rất kỹ!
Hàn Mạc rất điềm tĩnh, đi đến bên người Hạ Miễn, dơ chân đá vào thân thể hắn, lắc đầu thở dài:
- Ngươi chỉ sợ không thể nghĩ tới sẽ có người giết ngươi, hơn nữa càng không thể tưởng người muốn giết mình là ai!
Hắn xoay người, dừng Hạ Học Chi hỏi:
- Thế bá, thế bá có biết thích khách là ai không?
Hạ Học Chi kiên quyết phủ nhận:
- Đương nhiên không biết!
- Nhưng hắn lẩn trốn trong Xuân Viên?
Hàn Mạc thản nhiên:
- Thế bá không thử nghĩ cẩn thận, chẳng lẽ một chút ấn tượng cũng không có?
Hạ Học Chi liếc thi thể của thích khách, thản nhiên nói:
- Không biết chính là không biết. Về phần hắn ẩn nấp trong Xuân Viên, không giấu gì thế chất, bây giờ trong huyện Tịch Xuân thích khách, gian tế nhiều không kể xiết, bản lãnh ẩn nấp càng cao cường. À, vị cô nương mà thế chất rất thích cũng là một gã gian tế, là thế bá không cẩn thận đã để y chạy thoát. Ta đúng là nhìn không ra Mị Nương cũng là thích khách...
- Có lý, có lý!
Hàn Mạc vỗ tay, sau đó tươi cười nhìn Hạ Học Chi, trong ánh mắt không mang chút ý cười.
Hạ Miễn vừa chết, uy hiếp lớn nhất đã bị tiêu trừ, Hạ Học Chi tự nhiên gan lớn hẳn lên, đây là địa ban của Hạ gia, cho nên y vuốt cằm đắc ý nói:
- Hàn thế chất, nếu không biết thích khách này là ai, Tây hoa thính có thể điều tra một chút, người của Tây Hoa thính rất nguyện ý làm chuyện này.
Y đương nhiên không sợ Hàn Mạc đi tra xét.
Ảnh tử vệ là một đám vô danh vô tính tồn tại trên đời, bên ngoài không có một chút tư liệu, cho dù tài bằng trời cũng không có khả năng tra ra được.
Đây chính là ưu điểm lớn nhất của Ảnh tử vệ.
Vừa có thể ám sát lại không để lại chứng cớ.
Hàn Mạc lắc đầu thở dài:
- Không cần tra, ta chỉ hơi lạ là vì sao phải ám sát người này?
- Đúng rồi, không ai biết vì sao!
Hạ Học Chi thản nhiên nói:
- Chỉ sợ ngày thường là Hạ Miễn đắc tội người khác….ai mà biết được! Hàn thế chất, không phải thế chất có công vụ muốn gặp Lăng đại nhân sao? Thế bá cũng không trì hoãn nữa, nhưng, mang theo nhiều Ngự lâm quân như vậy đi gặp Lăng đại nhân, dường như có chút không ổn!
Hàn Mạc không giống như nghe Hạ Học Chi nói, chỉ nghi hoặc nhìn thi thể của Hạ Miễn, như thoáng nghĩ ngợi một chút rồi đi đến thích khách, nhặt lên ống trúc nhìn, thở dài:
- Ngươi chỉ là một lương thự ti nho nhỏ, sao có thể kết thù oán ở bên ngoài, lại còn khiến thích khách dùng vũ khí lợi hại như vậy đối phó ngươi, thật khiến ta khó hiểu!
Hạ Học Chi vốn đang đắc ý, bởi vì mấy chữ “lương thự ti” lập tức trầm xuống.
Hạ Miễn như thế nào biến thành Lương thự ti!