Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Chương 18: Đấu Chiến Côn Điển
H
ồng Mông vũ trụ, dưới tàng cây quế, Hồng Mông và Lâm Mông đang nhàn nhã uống trà tựa hồ sau chừng ấy năm bế quan đã hiểu được năng lực của chính bản thân đã tới mức độ cực hạn rồi, muốn thành tựu siêu việt như Tần Vũ đã là hoàn toàn không thể
"Tam đệ hiện giờ tại Hỗn Độn vũ trụ không biết thế nào nữa?" Lâm Mông nói, chén trà trong tay đặt xuống trên bàn
Hồng Mông cười nhạt, nói:
"Với tu vi của Tam đệ ta sớm đã không cần phải lo cho hắn, chỉ là không rõ trong Hỗn Độn rốt cục có một vũ trụ thế nào"
Lâm Mông nói:
"Hỗn Độn vũ trụ so với vũ trụ này của chúng ta cũng bất quá cũng là vũ trụ tinh trần mà thôi, cũng là một thế giới được tạo nên bởi cát đá nhưng có lẽ trong đó còn có đạo, bất quá với năng lực của chúng ta hiện giờ muốn tiến lên đã là không thể"
"Đây là Thiên ý a, đối với chúng ta mặc dù không có khả năng nhưng mấy người kia lại có thể, không biết bọn họ tu luyện thế nào rồi"
Lâm Mông cười nói:
"Đúng vậy, cũng chỉ còn hy vọng vào bọn họ có thể tiến vào Hỗn Độn vũ trụ, tới lĩnh ngộ nguyên thuỷ pháp tắc một phen"
Hai người nhìn nhau cười, Hồng Mông không biết nghĩ gì đột nhiên một quân cờ phiêu phiêu rơi vào đúng điểm Thiên Nguyên trên bàn cờ, đến khi Lâm Mông ngưng thần nhìn lại mới phát hiện thế cờ thắng bại đã phân
Hồng Mông vũ trụ, trong vô tận hư không, năm đạo thân ảnh đứng ngoài không gian phong toả tựa hồ cùng đợi cái gì …
Xem ra thời cơ trong lời Cổ Bàn nói rốt cục đã tới, hôm nay Hồng Quân và Huống Thiên Minh đều đã tới đây, cùng đợi Ngộ Không xuất quan. Trải qua nhiều năm khổ luyện Cổ Bàn đã có thể vận dụng Cổ Bàn phiên phá vỡ Hỗn Độn, có thể tiến vào trong vô tận Hỗn Độn mà Bất diệt phách thể của Hồng Quân về cơ bản cũng đã hoàn thành, sau khi rèn luyện thân thể thì dường như bất tử, hoàn toàn có thể tự do xuyên tới nguyên thuỷ vũ trụ. Huống Thiên Minh cũng từ trong Thiên Đạo chi nhận có một phen lĩnh ngộ, loại giải thích này khó có thể nói thành lời, huyền bí ảo diệu không phải ai cũng có đủ khả năng hiểu được, đồng thời hắn cũng từ truyền thừa của Thiên Mông mà năng lực dự tri cũng được đề cao lên rất nhiều
Đã qua hai mươi bảy năm, đối với những người này tất nhiên chỉ như phát đạn bay, chỉ một chút thôi đã liền trôi qua
Hầu Phí tựa hồ đã không còn nhẫn nại nữa, người đầu tiên tỉnh lại từ trong nhập định chính là hắn, quay đầu về phía không gian phong toả lớn tiếng mắng:
“Tên đồ đệ đáng chết này, như thế nào còn không ra, để cho sư phó của hắn ở chỗ này đợi nhiều năm như vậy, thật sự là hỗn đản!”
Tiếng hét cực lực vang lên làm tất cả mọi người từ trong bế quan bừng tỉnh
Hắc Vũ thở dài, nói:
“Cái gì tới nhất định sẽ tới, ngươi gấp gáp như vậy làm gì?”
Hầu Phí trừng mắt hung hăng:
“Tạp mao điểu, không phải đồ đệ của ngươi tất nhiên ngươi không gấp rồi”
Hồng Quân nhìn hai vị tiền bối đấu khẩu không nhịn được cười nói:
“Không lâu nữa Ngộ Không sẽ xuất quan, bốn huynh đệ chúng ta sẽ có con đường lớn hơn”
Nét mặt cứng ngắc của Cổ Bàn nổi lên nụ cười lạnh:
“Đương nhiên, đã nhiều năm như vậy rồi, có lẽ Tần Vũ tiền bối sớm đã từ trong nguyên thuỷ vũ trụ hình thành lĩnh vực riêng không chừng”
Nói tới Tần Vũ trên khuôn mặt Hồng Quân nhất thời hiện lên vẻ chờ mong
Huống Thiên Minh nhíu nhíu mày, nói:
“Tiểu Hầu tử này sao chậm trễ như vậy, cũng không biết tại không gian này làm gì nữa?”
Cổ Bàn bên cạnh cười nói:
“Lão Huống, bằng vào năng lực dự tri của ngươi hẳn đã sớm cảm giác được bao lâu nữa hắn sẽ ra mà”
Khoé miệng Huống Thiên Minh lộ ra nụ cười thần bí, cũng không có trả lời hắn
Hồng Mông không gian trong một mảng yên tĩnh, tinh vân bốn phía loé rạng, lưu tinh vận chuyển tất cả đều có vẻ bình yên an tường, có điều còn không biết tại trong không gian phong toả này tràng cảnh lại vô cùng kịch liệt
Lúc trước Tần Vũ đã phóng một lượng Hỗn độn chất rất lớn vào trong không gian phong toả này chính là muốn để cho Tôn Ngộ Không lĩnh ngộ được thế nào là phá giải áp chế của Hỗn Độn, tiện đà có thể ở trong nguyên thuỷ vũ trụ mà sinh tồn. Nhưng cho tới giờ từng đoàn từng đoàn Hỗn Độn vật chất đã bị hoàn toàn giảo loạn, một đạo kim quang chói mắt tại đoàn vật chất kết dính xám đen chấn động kịch liệt
“Đấu chiến nhất côn!”
Quang mang sí liệt ẩn chứa vô thượng chiến ý kinh khủng, khí thể không thể ngăn cản quấn vào trong Hỗn Độn vật chất, khí thể xám đen kia nhất thời ầm ầm bị đánh thành hai
Tôn Ngộ Không cầm trong tay một đạo kim quang vô hình, hài lòng nhìn một cái lỗ cực lớn xuất hiện trước mắt xuyên thủng cả đám Hỗn Độn chất, Bạch Viên bên cạnh cũng vỗ ngực gào thét. Song chiến ý của Tôn Ngộ Không không có đình chỉ, hắn vẫn điên cuống như vậy từ khi bị Tần Vũ phong bế tại nơi này, một loại bất tử, vì chiến mà điên, trên người Tôn Ngộ Không từng đám Hỗn Độn nhỏ nhỏ vây kín
“Đấu chiến tam côn!”
Ba đạo quang mang sí liệt từ trong tay Tôn Ngộ Không bính phát ra, khí thể nặng như Thái Sơn phóng lên cao ẩn chứa lực đạo so với Kinh Thiên côn pháp mạnh hơn không biết bao nhiêu lần
“Đấu chiến bảy côn!”
“Đấu chiến mười ma côn!”
“Đấu chiến ba mươi sáu côn!”
Một đạo côn ảnh theo chiến ý của Tôn Ngộ Không bộc phát huyễn hoá thành ba mươi sáu đạo kim quang sang lạn, quét lời đâu Hỗn Độn khí chỗ đó bị oanh tán, cả không gian gấp khúc này hoàn toàn bị Tôn Ngộ Không làm cho rối loạn
“Hô xích … hô xích …!”
Sau khi xuất ra ba mươi sáu côn Tôn Ngộ Không rốt cục ngừng lại, nét mặt mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Bạch Viên, tự hỏi:
“Mới chỉ ba mươi sáu côn mà thôi, như vậy đã tới cực hạn … Tiểu Bạch, đấu chiến côn điển của ta có lợi hại không?”
Bạch Viên tựa hồ nghe thấy Tôn Ngộ Không gọi tên nói liền nhe răng cười, không ngừng gật gật đầu
Nguyên lai hai mươi bảy năm qua, Tôn Ngộ Không vì phá giải Hỗn độn vật chất đã ngộ ra một bộ côn pháp chính thức của riêng hắn, cũng là danh hào năm đó Phật tổ phong cho hắn ‘Đấu chiến côn điển’
Mặc dù cực hạn của hắn lúc này chỉ có thể xuất ra ba mươi sáu côn nhưng nhìn lực đạo cuồng bạo so với Kinh Thiên nhất côn còn cường đại hơn nhiều hơn nữa đối với Hỗn Độn vật chất rất có khẳ năng áp chế. Đấu chiến côn điển cũng giống như Kinh Thiên côn điển là từ một đến bảy mươi hai sau đó từ bảy mươi hai côn ảnh trở thành một rốt cục tạo nên sự kì diệu, nhưng nó không có hạn chế cảnh giới, ba mươi sáu côn cũng chỉ là bắt đầu, Tôn Ngộ Không cùng với côn điển này thành tựa không ngừng đột phá, vĩnh viễn không có điểm cuối
Nhìn bộ dáng của Tiểu Bạch, Tôn Ngộ Không hài lòng cười nói:
“Có bộ côn pháp này sư phó nhất định đối với ta phải thay đổi cách nhìn, bất quá ta nghĩ cũng đến lúc phải ra ngoài”
Bạch Viên nghe thấy câu này tựa hồ được nghe tiếng nhạc nơi thượng giới vậy, cái miệng phát ra tiếng cười kì quái, xem ra mấy năm nay quả thật đã bắt nó phải chịu khổ rồi
“Tần Vũ tiền bối, Tôn Ngộ Không ta rốt cục biết người đã phải một phen khổ tâm, cũng sẽ tuyệt đối không phụ sự kì vọng của người, ta sẽ phá vỡ Hỗn Độn, đánh cho nát bấy cấm chế này cho người xem đại thần thông của Tôn Ngộ Không ta!”
Kỳ thật khi đạt tới đấu chiến mười ba côn thì Tôn Ngộ Không đã có thể bằng vào Vô thượng chiến ý phá nát không gian phong toả này, nhưng lúc ấy hắn chính là muốn từ đây lĩnh ngộ thêm cho nên không có vội vã rời đi, trước mắt ba mươi sáu côn đã tới cực hạn muốn đột phá phải tốn thời gian rất dài, phải lĩnh ngộ từ trong chiến đấu một thời gian nữa cho nên hôm nay mới quyết định rời khỏi đây
Giờ khắc này, Vô thượng chiến ý trong nháy mắt bộc phát, kim quang sí liệt từ trong thân thể Tôn Ngộ Không bộc phát ra giống như một bức tượng Thiên thần cực kì chói mắt trong không gian phong toả
“Đấu chiến ba mươi sáu côn!”
Hắn lại xuất ra Đấu chiến ba mươi sáu côn nhưng lần này không có kiềm chế lực lượng, Đấu chiến côn pháp ẩn hàm Vô thượng chiến ý hoàn toàn đạt tới cực hạn của Tôn Ngộ Không, ba mươi sáu đạo kim quang phóng lên cao, Hỗn Độn vật chất trong không gian phong toả nhất thời kịch liệt dao động, lấy hắn làm trung tâm hình thành một sòng suối Hỗn Độn thật lớn
“Oanh long!”
Kim côn trong tay Tôn Ngộ Không đã hung hăng xuyên thủng tầng ngăn cách giữa hai không gian, từng vết nứt rất nhỏ ẩn hiện. Từ trung tâm là vết thủng do côn ảnh lúc trước rõ ràng có thể thấy được từng đợt sóng năng lượng từ bốn phương tám hướng tràn đến, ngay sau đó cả không gian phong toả đều tựa hồ bị phá huỷ, đều biến thành bụi phấn
“Lão Tôn ta rốt cục đến!”
Trong ngân hà vô tận, Tôn Ngộ Không mang theo Bạch Viên chạy ra khỏi không gian phong toả hướng về vô tận vũ trụ phát ra một tiếng tê thanh kiệt lực
Không đợi tiếng thét kết thúc, bảy mươi sáu đạo côn ảnh xanh tím đã bao phủ toàn thân hắn. Tôn Ngộ Không trong lòng cả kinh, theo bản năng xuất ra đấu chiến mười ba côn phóng ra mười ba đạo kim quang cùng với bảy mươi hai đạo côn ảnh va vào nhau, côn khí màu xanh tím kia nhất thời bị chấn nát
Lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng rống hận:
“Bổn đồ đệ, cự nhiên dám đánh sư phó!”
Nghe thấy thanh âm Tôn Ngộ Không mới giật mình hiểu ra, cả kinh nói:
“Sư phó, người … người như thế nào tới đây?”
Cách đó không xa Hầu Phí nắm trong tay trường côn, mặc dù ngữ khí mang theo vài phần tức giận nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ cực kì hưng phấn. Lúc này Tôn Ngộ Không mới thấy thân ảnh bọn người Hồng Quân, Cổ Bàn, càng nghi hoặc hỏi:
“Các ngươi ở chỗ này đợi ta sao?”
Hầu Phí tiến lên trước hung hăng nói:
“Tên tiểu tử này, không đợi ngươi thì đợi ai … ngươi vừa rồi sử dụng tựa hồ không phải Kinh Thiên côn pháp”
Tôn Ngộ Không hưng phấn không ngừng gật đầu, nói:
“Đây là Đấu chiến côn điển do ta sáng tạo, hắc hắc, cũng là nhờ nó mới có thể ra khỏi nơi đó”
Hồng Quân mỉm cười nói:
“Xem ra Ngộ Không đã ngộ được đường lớn, ngày này rốt cục đã tới”
Bốn người nhìn nhau không nhịn được ha ha cười to
Hắc Vũ lại quay mặt về phía Hầu Phí đả kích:
“Ha ha, xem ra sư phó ngươi còn không bằng đồ đệ nữa, thật là hù người khác a”
Hầu Phí khinh thường hừ một tiếng:
“Tạp mao điểu, có bản lãnh ngươi cũng dạy dỗ một đồ đệ”
Tôn Ngộ Không nhìn hai người đấu khẩu thì đứng một bên cười khúch khích