Số lần đọc/download: 881 / 13
Cập nhật: 2017-09-25 03:25:34 +0700
Q.5 - Chương 27: Luôn Nắm Chặt.
L
ê Oánh quay sang Tô Xán, thần thái thân mật:
- Thật là hay, từ ĐH Thượng Hải tới nhà mình ở Từ Gia Hối, chỉ cần đi tàu điện ngầm tuyến số một là có thể tới được rồi, rất gần. Tới khi đó mình sẽ tới tìm bạn chơi, bạn phải làm hướng dẫn viên ình đấy. Nếu không bạn tới chỗ mình, vừa vặn ngày kia mình không có tiết, có thể tiếp đãi bạn.
Lời nói thì không có gì, nhưng điệu bộ đó ai nhìn cũng dễ nghĩ tới ý khác, rốt cuộc Lê Oánh có ý gì đây, lúc nãy ôm mình coi như xúc động đi, còn hành động này ý gì? Cô ấy thích mình? Tô Xán lắc đầu, không có khả năng, hai bên sau sự kiện kia không hề có liên lạc, sao đột nhiên gặp lại có tình cảm với mình được?
Lúc nãy mình còn bảo nha đầu này đổi tính, té ra là nhìn nhầm, thật đau đầu, Tô Xán chỉ, ậm ừ ứng phó.
Lê Oánh vẫn cười rất tươi:
- Không biết trường bạn thế nào, ở trường mình có rất nhiều bạn bè tới từ Nhị Thập Thất Trung, bạn nhất định phải qua một chuyến nhé. Không những thế bạn cùng phòng của mình còn toàn là mỹ nữ, mình có thể giới thiệu cho bạn.
Nói tới đó quay sang nhìn Đường Vũ, dùng chiêu hồi mã thương:
- Đường Vũ, bạn không để ý chứ?
Đường Vũ nhìn thẳng Lê Oánh, khóe môi nhếch lên một độ cong đẹp mắt, đáp lại một câu khiến người ta căng thẳng:
- Mình để ý, bạn có giận không?
- Cái đó thì toàn thể học sinh Nhị Thập Thất Trung đều biết, mình không phải người hẹp hòi.
- Không phải, vậy người khác không đi làm chuyện không cần phải làm thì bạn cũng không cưỡng ép, phải không?
- Hoàn toàn hiểu, vừa rồi mình nói nếu bạn không để ý, rảnh rỗi tới trường mình, gặp những người bạn cũ nhé.
Đường Vũ nhẹ nhàng đặt xuống:
- Mình cũng chỉ đùa thôi, học kỳ này lịch khá chặt, để xem tình huống rồi tính.
- Có câu này của bạn là được rồi.
Hai người ngầm giao phong qua lại, làm Lê Oành luôn lanh lợi cũng phải nghĩ, Đường Vũ quả nhiên danh bất hư truyền.
Triệu Hà Du chỉnh khăn ăn trước mặt, thong thả nói:
- Tô Xán, cháu là đại ân nhân của Oánh Oánh, dì cũng không coi cháu là người ngoài, cháu đỗ vào Đh Thượng Hải, dì rất mừng, sau này cháu ở đây, chú và dì cũng có thể chiếu cố. Nếu ở trong trường không quen, nhà dì còn phòng trống, dọn cho cháu một cái, cuối tuần tới ở, quần áo bẩn mang cả tới, dì giặt cho. Hoàn cảnh trong trường không tốt, giờ còn đỡ, tới mùa đông, nhiệt độ giảm xuống âm mấy độ thì sao chịu nổi, ở nhà thoải mái hơn.
Mục Tuyền đặt cốc trà xuống, âm thanh không lớn, đúng lúc vào câu nói cuối cùng của Triệu Hà Du, không khỏi khiến Triệu Hà Du khựng lại.
Tô Xán vội trả lời:
- Dì Triệu, cháu ở KTX rất tốt, cám ơn ý tốt của dì.
Triệu Hà Du chuẩn bị nói tiếp thì Mục Tuyền lại hỏi:
- Tô Xán, nói như vậy tức là cháu được tiến cử vào Đh Thượng Hải? Sao Đường Vũ không nói?
Không hề có mùi thuốc nổ, Triệu Hà Du vẫn mỉm cười, nhưng những lời của Mục Tuyền khiến bà chủ ý lắng nghe.
- Đường Vũ được tiến cử thì không có gì lạ nữa. Còn cháu được tiến cử là khi làm học sinh trao đổi kiếm được, chỉ có Đh Thượng Hải chấp nhận tư cách, chỉ là may mắn, không đáng nói.
Lê Oánh cười hì hì:
- Nếu nói là may mắn thì cậu may mắn quá đấy, mấy người bạn của mình nói kỳ thi lần này rất khó, ngưỡng 620 điểm của ĐH Thượng Hải khiến không biết bao nhiêu người gục ngã.
- Ừ, nếu như không được tiến cử mà dùng thực lực thi vào, đoán chừng tiêu diệt mất quá nửa số tế bào não, mất cả năm mới khôi phục được.
Triệu Hà Du nói ngay vào:
- Cái thằng bé này cái gì cũng tốt, chỉ là khiêm tốn quá mức, có tư cách tiến cử đã chứng minh năng lực của cháu rồi.
Hai mẹ con Triệu Hà Du và Lê Oánh phối hợp tiếp nối luôn đề tài của Mục Tuyền, khiến cho người ta có cảm giác không thể xen vào được.
Mục Tuyền vẫn nói nhỏ nhẹ:
- Tư cách tiến cử vào ĐH Thượng Hải là do biểu hiện nổi bật của cháu và Đường Vũ cùng tới trường Exeter làm học sinh trao đổi, nên thu được sao?
Tô Xán dù đang trả lời mẹ con Lê Oánh nhưng luôn chú ý tới Mục Tuyền, gật đầu ngay:
- Dạ, vâng ạ.
Cả hai cùng ra nước ngoài du học? Triệu Hà Du lòng trầm xuống.
- Thời gian hai đứa ở New Hampshire hỗ trợ nhau tiến bộ rất đáng được khẳng định, dì cũng mừng cho sự trưởng thành của hai đứa. Bây giờ cùng báo danh vào ĐH Thượng Hải, không được tự cao lơ là, phải xác định rõ mục tiêu, giai đoạn này học tập vẫn là chủ yếu.
Lời Mục Tuyền nói không có gì kinh người, là một loại dạy bảo, không chỉ dạy bảo Đường Vũ, mà còn cả Tô Xán.
Tô Xán cảm thấy lòng nóng lên, ưỡn thẳng lưng, gật mạnh đầu lần nữa, được Mục Tuyền dạy bảo tức là được bà thừa nhận rồi.
Cùng đi du học, lại cùng báo danh vào một trường? Vẻ mặt Triệu Hà Du rõ ràng mất tự nhiên, đã tới mức đó rồi sao?
Vì chuyện Lê Oánh tự sát, ở lại Nhị Thập Thất Trung học không tốt, cần môi trường mới, vợ chồng bà chuyển tới Thượng Hải, có điều vẫn luôn để ý tin về Tô Xán, thời gian trước nghe bạn bè ở Dung Thành kể chuyện nửa đùa nửa thật, nói chú nhoc Tô Xán đó theo đuổi Đường Vũ con gái Mục Tuyền rất rát, nhưng Mục Tuyền không tỏ thái độ, nói với mấy người bạn là không có chuyện đó.
Thế nhưng hiện giờ xem ra sự thực khác hẳn.
Lúc trước ở Dung Thành đã có không ít người lấy Lê Oánh và Đường Vũ so sánh với nhau, lúc đầu cũng chỉ cười cho qua, nghe nhiều không khỏi chú ý, nên ngầm để ý tới Đường Vũ. Triệu Hà Du đương nhiên cho rằng con mình tốt nhất.
Hôm nay gặp lại Tô Xán, chỉ thấy thằng bé này nhìn thế nào cũng thấy thích, lại có ơn cứu mạng với con gái mình, trong lòng con gái thế nào cũng có địa vị không nhỏ. Hai đứa nó gần gũi một chút, ở tuổi này lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Còn về phần Tô Xán theo đuổi Đường Vũ, thế thì có sao?
Chẳng qua là thằng bé đó chưa tiếp xúc nhiều với con mình thôi, chỉ cần mình hỗ trợ, thế nào Tô Xán cũng nhận ra cái tốt của con gái mình.
Triệu Hà Du không chịu thua:
- Tô Xán, cháu từng sang Mỹ du học, như vậy nói tiếng Anh nhất định rất tốt rồi, dì đang định nhờ cháu một việc đây, tiếng Anh của Lê Oánh làm dì đau đầu, dì giao cho cháu đó.
- Dạ, cháu sẽ tận lực ạ.
Tô Xán miễn cưỡng nói:
Mục Tuyền quay sang ông Đường:
- Nhà chúng ta ở Thượng Hải chuẩn bị ra sao rồi?
- Mấy ngày qua đang xanh hóa tiểu khu, đoán chừng tháng sau có thể tiến hành trang trí. Con gái à, nhà làm xong khi nào rảnh con về nhà ở nhé, cha sẽ chuẩn bị mọi thứ con cần, tới khi đó cha khả năng cũng thường trú ở đây.
Mục Tuyền lúc này mới quay đầu sang nói với Tô Xán và Đường Vũ:
- Trong nhà có máy giặt, cuối tuần hai đứa trở về, gom hết quần áo giặt giũ là được.
Tô Xán và Đường Vũ hoàn toàn sững sờ, ý tứ biểu đạt trong câu nói này của Mục Tuyền vượt quá xa kỳ vọng của cả hai, cảm giác choáng váng.
Mục Tuyền nâng chén trà lên, hướng về phía nhà Lê Oánh.
Mọi người nâng chén, sắc mặt mỗi người một kiểu, Lê Oánh trông chẳng có vẻ gì là thất vọng, cười nói:
- Hôm nay được gặp hai bạn, mình rất là mừng.
Không sao, ngày sau còn dài mà, nghĩ như thế Triều Hà Du cười hiền hòa với Tô Xán. Nói thực Tô Xán cũng rất xúc động, trong đời y chưa gặp được ai như hai vị này, trong tình huống còn xa lạ mà tin tưởng y, quan tâm y, thậm chí sẵn sàng phân ra một phần không gian cho y, vì y giặt quần áo như cha mẹ.
Nhưng không phải mọi ân tình trong cuộc đời ta đều có thể nhận được.
Được cái gì đó, thì bỏ lỡ và mất đi cái gì đó, tài phú, mỹ tửu, mỹ nhân, cơ hội sượt qua vai ư?
Tô Xán sẵn sàng từ bỏ nhiều thứ hơn thế.
Bởi vì trong toàn bộ quá trình đó, ở dưới bàn, tay phải của Đường Vũ luôn nắm chặt tay trái của y.