Số lần đọc/download: 1019 / 18
Cập nhật: 2017-09-25 01:44:26 +0700
Chương 407: Gặp Lại.
T
iếp tục như vậy, tu vị của Linh Nhi dần dần tăng lên, có thể đoán được trong tương lai không lâu Linh Nhi có thể khống chế tiên thiên độc, hơn nữa còn có thể một mình luyện hóa nó.
Tiên thiên độc tra tấn Linh Nhi nhiều năm như vậy, cuối cùng không gây ra sóng gió gì, xác thực làm cho người ta vui vẻ.
Nhìn qua con gái đang ngủ say, Tử Huyên thở dài:
- Ta cũng thật không ngờ, tư chât stu luyện của Linh Nhi lại tốt như vậy.
- Xem ra đây là do tiên thi độc, tuy tạo thành thống khổ và tra tấn với Linh Nhi, nhưng cũng đạt được không ít, cái gọi là đại nạn không chết, tất có hậu phúc, đây là ý này.
Thiên phú tu luyện của một người chính là bẩm sinh, nếu hậu thiên không thể cải biến, cũng không phải là không thể nào, bằng không thì không có chuyện thoát thai hoán cốt. Nhưng mà loại biến hóa này sẽ khiến người ta khắc cốt minh tâm.
- Đúng vậy a, hy vọng từ nay về sau Linh Nhi cả đời sẽ sống trong vui vẻ.
Tử Huyên cười buồn, nhưng bỗng nhiên nàng nhíu mày lại, sắc mặt của Thần Dạ cũng ngưng trọng hơn.
Thôn trang phía trước mà Tử Huyên nói đã hiện ra trong tầm mắt, đây xác thực là thôn trang nhỏ, phòng gỗ thấp, hiện tại đã là hoàng hôn nên có khói bếp bay lên mới đúng, nhưng lúc này trong không khí tản mát mùi vị huyết tinh.
Tới khoảng cách nhất định, Thần Dạ cùng Tử Huyên đều có thể nhìn thấy giữa không trung có huyết quang hiện ra.
- Thần Dạ, chúng ta qua đi xem như thế nào.
Hai người tăng tốc độ, sau đó lướt lên chừng hai ba phút là được tới gần cửa vào thoont rang, ở chỗ này mùi máu tươi nồng đậm, càng nghe rõ âm thanh chém giết từ bên trong truyền ra ngoài.
Sau khi đi vào thôn không bao lâu là có thể nhìn thấy vô số tay chân cụt thi thể đứt đoạn, nơi này chẳng khác gì địa ngục nhân gian.
Đây chỉ là một thôn trang bình thường, chắc có lẽ không xuất hiện kỳ trân dị bảo gì, sao lại xảy ra đại chiến? Đương nhiên nơi có người thì sẽ có tranh chấp lợi ích.
Cảnh này trong giới tông môn thì đối với Thần Dạ mà nói là giết chóc tàn nhẫn, trong mắt Tử Huyên thì đây là chuyện bình thường.
Nhưng trong thôn này trên khoảng đất trống không lớn đang có hai nhóm người ngựa đại chiến, dường như đánh nhau thời gian không ngắn, hiện tại nhân số không nhiều, song phương cộng lại cũng chỉ hơn mười người ngựa mà thôi.
Chung quanh các nơi là thi thể tàn phá, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, làm cho người ta biết rõ nơi này đại chiến thảm thiết cỡ nào.
Hiện tại đại chiến sắp chấm dứt, thắng bại sắp phân, cho nên song phương đại chiến càng dùng toàn lực, thề phải đánh gục đối phương, nhưng mà đối với Thần Dạ cùng Tử Huyên đã đến cũng không khiến hai phe dừng lại.
- Tử Huyên, quản hay mặc kệ?
Thần Dạ nhỏ giọng hỏi.
- Người không phạm ta, ta không phạm người, Thần Dạ, câu này ngươi cách đó không lâu đã nói ra đấy.
Tử Huyên trêu tức nói ra.
Thần Dạ ngượng ngùng cười cười, hắn tự nhận tuy không phải thế hệ nhân từ nương tay, nhưng tận mắt nhìn thấy tàn sát như vậy nội tâm vẫn khó chịu.
- Chỉ nói đùa thôi, chúng ta đã tới thì tự nhiên phải hỏi tới.
Tử Huyên cười cười, chợt quát chói tai:
- Đều dừng tay!
Tiếng vừa vang lên, bước chân đã tới, khí túc khủng bố tỏa ra, khí tức này lập tức bao phủ đám người vào trong.
Những người này tu vị cao nhất cũng chỉ là Thượng Huyền cảnh, nhưng mà dưới khí tức cuy áp của Tử Huyên thì im lặng lại.
Nhưng mà còn chưa đợi những người này nói cái gì, liền Tử Huyên cũng không nói câu nào, giữa không trung sâu trong hư không bỗng nhiên một tiếng cười thập phần tà ác vang lên.
- Khặc khặc! Đánh tốt, vì cái gì dừng lại vậy? Tiểu nữ oa tử, ngươi quá thích chõ mõm vào chuyện người khác rồi.
Thần Dạ vốn đứng yên, thân thể của hắn run rẩy lên, tiếng cười kia mang theo khí tức tà ác, hắn đã từng nghe nói qua rồi, tại Tử Vong sâm lâm hắn cũng cảm thụ qua.
Giữa không trung cuồng phong gào thét, khí tức tà ác vang vọng trong hư không, Thần Dạ lại cảm giác rõ ràng, máu huyết toàn thân của mình giống như bị cái gì đó hấp dẫn, muốn phá thể mà ra, tiêu tán trong trời đất.
- Đại ca ca, như thế nào?
Linh Nhi bị bừng tỉnh, hơn nũa cảm ứng còn mãnh liệt hơn cả Thần Dạ, thân thể nhỏ nhắn của nàng giống như lúc tiên thiên độc phát tác, run rẩy.
- Không có việc gì, Linh Nhi, ngươi nhắm mắt lại!
Thần Dạ thở sâu, nhìn qua cuồng phong kia, lúc này đây cảm ứng được khí tức tà ác giống như cảm nhận được ở trong Tử Vong sâm lâm, nhưng mà có thể xác định chắc chắn đây là hai người.
Thần Dạ ngược lại không cần lo lắng tên này sẽ ra tay với mình, nhưng cũng cẩn thận một chút, Thần Dạ biết rõ kế tiếp gia hỏa tà ác này sẽ làm cái gì.
- Ai, đã không đánh, cũng thế, ta nên ra tay vậy.
Tiếng nói vang lên, hai mắt Thần Dạ ngưng lại, quả nhiên, trong cuồng phong kia có một cự chưởng xám trắng hiện ra.
Lúc mọi người nhìn qua, một bàn tay màu xám từ trên bầu trời giáng xuống, một lát sau thì nắm chặt, chợt...
Lúc mọi người nhìn thấy từng tia máu huyết từ trên đỉnh đầu của những thi thể bên dưới bay lên cao, cuối cùng đều thu nhập vào trong lòng bàn tay này.
Không chỉ như thế, còn có từng tia máu huyết từ các nơi khác trong thôn bắn tới, hiển nhiên là có các thi thể khác nằm ở chung quanh.
Sau khi máu huyết bay lên như tháo nước, những thi thể này lập túc dẹp xuống giống như lá rụng mùa thu, tản ra khí lạnh, cũng không lâu sau thì hóa thành bụi bậm, phiêu tán trong thiên địa.
Dù là Thần Dạ đã từng nhìn thấy màn này, hôm nay lại nhìn thấy lần nữa thì tâm thần vẫn chấn động như trước, thủ đoạn như thế quá bá đạo, cũng quá tàn nhẫn.
Người chết là việc lớn, nhưng mà người này cũng không tha cho thi thể!
Thần Dạ không nghĩ ra vì sao đám người này lại thu thập máu huyết.
Sau khi thu thập máu huyết thì bàn tay màu xám cũng không có biến mất, vẫn lơ lững như trước, lúc này có một giọng nói vang vọng trời đất vang lên.
- Tiểu nữ oa tử, sao ngươi cứ thích xen vào việc của người khác?
Tử Huyên nhíu mày lại, trầm giọng nói:
- Các hạ làm vậy có phai quá tàn nhẫn hay không?
- Tàn nhẫn? Khặc khặc!
Trong tiếng cười tà ác kia mang theo sát ý lạnh thấu xương, nói:
- Tiểu nữ oa tử, ta cũng còn không có so đo ngươi xen vào việc của người khác, ngươi còn dám giáo huấn ta? Đừng tưởng rằng ngươi có tu vị Thông Huyền bát trọng thì có thể làm càn trước mặt của ta, không giáo huấn ngươi thì tâm trạng của ta không được thoải mái rồi.
Một đạo quang mang màu xám xuất hiện từ trong lòng bàn tay kia khi tiếng nói vừa dứt, xuyên thấu không gian, nó nhanh như thiểm điện bắn thẳng vào Tử Huyên.
- Ầm ầm!
Chỉ một tia sáng màu xám lướt qua không gian thì tiếng nổ như sấm sét, mang theo áp bách to lớn, lập tức bắn ra bốn phương tám hướng.
Mi tâm của Tử Huyên chấn động, nàng lách người và hóa thành một hào quang, giống như lôi đình phượng hoàng, sau đó xen lẫn chấn động kinh người va chạm với tia sáng màu xám kia.
Thần Dạ đã từng nhìn thấy Tử Huyên ra tay, đó là khi đánh chết Lý Thiên Hòe.