Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Anh chỉ muốn sống chung nhưng đám cưới thì không
T
ôi nói muốn chính thức làm vợ anh chứ không phải là bồ hay người tình như người ta vẫn gọi, vì dù sao vợ chồng anh cũng xác định không thể sống tiếp với nhau nữa. Nhưng câu trả lời là không và không bao giờ có chuyện đó.
Năm nay tôi 30 tuổi, anh hơn tôi 20 tuổi, đã có một đời vợ và hai con, hiện vợ chồng họ ly thân, hai con anh đang học đại học. Lúc đầu khi đến với nhau chỉ là sự trống trải của hai tâm hồn, sau hơn 3 năm gắn bó tôi cũng phần nào hiểu con người anh. Về bản chất anh là người tốt, người cha có trách nhiệm, nhưng anh cũng gia trưởng, thích gì sẽ làm cho dù tôi có muốn hay không. Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà anh đều quyết định, chưa bao giờ hỏi ý kiến tôi xem như thế nào.
Tuy chưa chính thức là vợ chồng nhưng tiền anh đưa tôi quản lý, anh không muốn tôi phải làm việc vất vả. Ba năm trời tôi gần như phụ thuộc vào anh. Tôi cũng là một người rất ngang ngạnh, nếu không thích cũng không làm, nhiều khi vì muốn chọc giận anh nên tôi cố tình làm nhưng gì anh không thích, còn nói những lời khó nghe nhưng anh đều bỏ qua.
Tôi là phụ nữ, cũng khao khát được làm mẹ, vậy mà anh nói với tôi đợi hai đứa con anh trưởng thành rồi mới tính tiếp chuyện của anh. Còn tôi thì sao? Tôi là gì của anh? Tôi 29 tuổi rồi nên cứ lặng lẽ không dùng biện pháp tranh thai nào, sau một thời gian tôi có thai. Tôi nói muốn chính thức làm vợ anh chứ không phải là bồ hay người tình như người ta vẫn gọi, vì dù sao vợ chồng anh cũng xác định không thể sống tiếp với nhau nữa.
Nhưng câu trả lời là không và không bao giờ có chuyện đó. Nếu tôi chấp nhận sống với anh thì chỉ có thế thôi. Anh tính sẽ tích cóp tiền mua một căn hộ nhỏ cho tôi và con, cùng cả anh sống ở đó nữa. Anh còn nói cần một người phụ nữ chăm sóc lúc tuổi già vì không thể sống một mình được.
Anh nói yêu tôi, cần tôi nhưng khi tôi muốn có một đám cưới để danh chính ngôn thuận sinh đứa bé ra, để gia đình tôi và cả bản thân không phải chịu điều tiếng thì chỉ nhận được sự giận dữ và cái lắc đầu. Rồi anh còn nói tình cảm của tôi không có gì đáng để anh phải suy nghĩ. Lúc ấy tôi thực sự rất mệt vì thai nghén và suy nghĩ quá nhiều, cùng những dị nghị của mọi người. Tôi thấy mình không đủ dũng cảm để vượt qua nó.
Nhiều lúc tôi cảm thấy mình là người thừa, đặc biệt với cuộc sống gia đình anh. Tôi cũng rất tủi thân, đứa bé đã không kịp chào đời, tôi mất bao nhiêu nước mắt. Khi thai nhi không còn tôi lại càng khao khát được làm mẹ. Tôi biết để bắt đầu lại từ đầu rất khó bởi tôi cũng yêu anh, một tình yêu không toan tính. Sau những chuyện xảy ra, giờ tôi không biết anh thực sự cần tôi hay chỉ cần một người phụ nữ chăm sóc lúc tuổi già mà không nhất thiết phải là tôi? Tôi có nên từ bỏ người đàn ông này để tìm hạnh phúc mới?
Ngân