Số lần đọc/download: 10301 / 70
Cập nhật: 2017-12-29 18:01:41 +0700
Chương 401: Tiểu Thiếu Gia Là Thiên Tài
C
HƯƠNG 401: TIỂU THIẾU GIA LÀ THIÊN TÀI
“Không sai.” Thẩm Cách cười đắc ý nói: “Mắt nhìn người của cậu cũng không tới nỗi nào, cái con bé đò nhìn cũng khá đấy, đi theo cậu một kẻ vô dụng chẳng bằng đi theo tôi, sau này Thẩm gia sẽ đều là của tôi!”
Bắc Minh Dục nghiến răng kèn kẹt, anh cười lạnh lùng, ngay sau đó một cú đấm nhằm thẳng vào mặt Thẩm Cách.
“Kẻ vo dụng đúng không? Vậy thì tôi cho anh biết người phụ nữ của kẻ vô dụng không phải là người mà anh có thể muốn.”
Vừa dứt lời, lại một cú đấm nữa giáng vào phía má bên còn lại, Thẩm Cách không có sự phòng bị, liên tiếp hai cú đâm anh ta đều nhận lấy, lúc đó mới ý thức được Bắc Minh Dục thực sự điên lên rồi.
Bọn họ đã bị kìm nén quá lâu rồi, đây là một cái cớ không tồi để phản kích.
Kể cả có bị đưa ra truy cứu thì cũng là Thẩm Cách động tay động chân trước, nếu không như vậy sẽ cứ bị đè nén, ngay cả tới người làm cũng không coi bọn họ ra gì, đừng nói tới việc ở lại Thẩm gia này.
Vì vậy Bắc Minh Dục đã ra những đòn dùng hết sức, ngoài hai cú đấm lúc bắt đầu đánh vào mặt ra, thì những đòn khác anh đều nhằm vào những chỗ nhìn không thấy, cú nào cũng đầy uy lực.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao? Đến quy tắc mày cũng đã quên hết rồi!” Thẩm Cách vừa ra sức trả đũa vừa lớn tiếng gọi vệ sĩ: “Người đâu, lôi thằng điên này đi cho ta.”
Vệ sĩ bốn mắt nhìn nhau, không dám ra tay.
Thẩm Cách bị đè xuống đánh, hắn phẫn nộ kêu lên: “Cả nhà mày không muốn sống nữa hả?”
Vệ sĩ do dự, sau khi cân nhắc chúng thấy bây giờ thân phận của đại thiếu gia rõ rằng hơn hẳn sơ với tam thiếu gia, vậy là đám vệ sĩ xông vào kéo hai người ra.
“Dừng tay!”
Lại một tiếng nói lanh lảnh truyền tới.
Lúc này đại thái thái cùng với Phúc Bác đi qua, bà ta với sắc mặt trang nghiêm, liếc nhìn cảnh lộn xộn trước mắt, nói: “Ai cho phép các ngươi ra tay ở đây hả? Quy tắc của cái nhà này các ngươi chỉ coi là gió thổi qua tai thôi à?”
“Mẹ!” Thẩm Cách lạnh lùng hất Bắc Minh Dục ra, đi tới bên cạnh đại thái thái, chỉ vào vết thâm tím trên mặt rồi đột nhiên cáo trạng: “Mẹ nhìn xem này, đây rõ ràng là lão tam ra tay đánh con trước.”
Lương Nặc há hốc mồm, người đàn ông này thực sự đã gần 40 tuồi sao?
“Đại thái thái, bà đừng nghe hắn ta ăn nói linh tinh, rõ ràng là hắn ta ra tay trước, là hắn ta đã đánh tiểu thiếu gia, còn cố ý xúc phạm tôi, nếu như không phải thiếu gia kịp thời....”
“Con đã đánh tiểu thiếu gia?” đại thái thái nở nụ cười không hài lòng, ném cho Thẩm cách một cái nhìn lạnh lùng: “Thẩm Cách, ta đã nói với con chưa, nó là con trai của con, con mà đụng vào nó chính là muốn đấu với ta hả?”
Trán Thẩm Cách bắt đầu toát mồ hôi, hắn cúi mặt xuống im lặng.
Bắc Minh Dục và Lương Nặc bốn mắt nhìn nhau, sau đó liếc ánh mắt nhìn đại thái thái....sao cả hai họ đều cảm thấy, đại thái thái dường như rất thương Tiểu Bắc vậy? thế nhưng, bà ta hành động lại hoàn toàn không giống với yêu thương.
“Có...có ạ!” Thẩm Cách lắp ba lắp bắp, chỉ vào chiếc xe mô hình ở dưới đất nói: “Là....là con nhìn thấy cô ta cho Tiểu Bắc chơi cái đó, nên con mới nhất thời tức giận mắng bọn họ vài câu.”
Đại thái thái liếc mắt nhìn chiếc xe đồ chơi đã vỡ dưới đất.
Phúc Bác ra lệnh cho vệ sĩ quét chiếc xe đó đi, đến một mảnh vỡ bé tí cũng không còn, sau đó lại cướp chiếc điều khiển trên tay Tiểu Bắc, đại thái thái nói: “ Cô nhớ lấy, tôi đồng ý cho cô chăm sóc tiểu thiếu gia chứ không phải cho cô dung túng nó, càng không được phép cho nó chơi bời lêu lổng, sau này những thứ như vậy nếu còn xuất hiện trước mặt nó, thì cô đừng nghĩ tới việc gặp nó nữa.”
Chiếc điều khiển từ ca lại bị giẫm nát trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Thẩm Cách nhếch mép cười đắc ý: “Mẹ, con biết con sai rồi, sau này nếu còn gặp phải những chuyện như hôm nay con sẽ cho vệ sĩ đi gọi Phúc Bác, tuyệt đối không tự ý ra tay nữa.”
“Ra tay không phải là không được, nhưng đừng có mà quá đáng quá.” Đại thái thái lạnh lùng nói một câu, sau đó chuyển chủ đề: “Còn ngươi nữa lão tam, vừa mới ở lại Thẩm viên có mấy hôm thì biết điều một chút sẽ tốt hơn.”
“Mẹ cả, có thể là anh cả đã quên mất nói một câu.” Bắc Minh Dục thản nhiên phủi bụi trên người, đôi môi anh khẽ cười rồi nói.
“Câu gì?”
“Anh ấy nói....sau này Thẩm gia sẽ đều là của anh ấy, vì vậy nên muốn dạy bảo mọi người thế nào thì dạy bảo, thậm chí đến vợ của con....anh ấy còn muốn cướp!”
Khi nói câu cuối cùng, ánh mắt anh sắc như dao nhìn Thẩm Cách.
“Mẹ, con không phải có ý đó, con chỉ nói....”
Chắc đại thái thái tức lắm mà lông ngực hít đầy khí, đột nhiên cắt ngang lời hắn ta: “Con có nói những lời như vậy không?”
“Con....”
Lương Nặc lại cười nói thêm vào: “Những vệ sĩ ở đây đều có thể làm chứng, dù gì thì lúc nói anh cả cũng khẳng định chắc chắn rõ ràng lắm.”
“Đồ khốn kiếp!” đại thái thái phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm, giơ tay giáng cho hắn một cái tát, nói: “Đến Phật đường quỳ xuống, cơm tối cũng đừng ăn nữa!”
“Mẹ....con....”
“Lôi đi!” đại thái thái ra lệnh cho vệ sĩ, không muốn nghe hắn ta phí lời nữa.
Thẩm Cách bị vệ sĩ đưa đi, trước khi đi, hắn hướng ánh mắt hận thù về phía Bắc Minh Dục và Lương Nặc: “Hôm nay coi như tao xem nhẹ chúng mày, cứ đợi đấy, xem ai cười tới cuối cùng.”
Sau sự hỗn loạn, Tiểu Bắc nhìn chằm chằm đơ người ra vào chỗ vốn dĩ đặt chiếc xe đồ chơi.
Lương Nặc cũng mím chặt môi không nói lời nào.
Đại thái thái đã cướp đi những niềm vui và những thứ mà vốn dĩ tuổi thơ Tiểu Bắc nên có, không cho cậu ăn đồ ăn mà mình thích, không cho cậu chơi bất kì đồ chơi gì, cứ như thế này, phải làm sao thì cậu mới có thể không mắc chứng tự kỷ?
..................
Do sự việc này mà Lương Nặc bị phạt trong vòng ba ngày không được gặp tiểu thiếu gia.
Bắc Minh Dục cũng bị phạt.
Người duy nhất không việc gì là Tiểu Bắc, cậu không phải chịu bất kì hình thức trừng phạt nào nhưng Lương Nặc lại không nhìn thấy cậu đâu, cô đã lén lút đi rất nhiều lần, lần nào cũng bị vệ sĩ ngăn lại, nếu mà không nghe, bọn họ sẽ đánh cô tới khi hôn mê đi mới thôi.
Lương Nặc lượn đi lượn lại bên ngoài căn biệt thự Tiểu Bắc học.
Vị giáo sư từ trong căn biệt thự đi ra, đang định đi về trường học để tiếp tục nghiên cứu về các loại hạt giống mới của mình thì liền có người ngăn ông ta lại, ông ta đơ người ra, sau đó lại thản nhiên bình tĩnh.
“Xin chào!”
Lương Nặc không thong dong, thản nhiên được như ông ta, cô nói vội vàng: “Chào ông, xin hỏi ông là giáo sư dạy học cho tiểu thiếu gia phải không ạ? Xin lỗi, tôi mới chăm sóc tiểu thiếu gia chưa được bao lâu, không được rõ cho lắm.”
Vị giáo sư cười hiền từ gật đầu: “Vâng, tôi là giáo viên vật lí của cậu ấy, họ Cảnh, mọi người thường gọi tôi là giáo sư Cảnh, cô cũng có thể gọi như vậy.”
Lương Nặc thấy ông ta thân thiện dễ nói chuyện như vậy, cũng không lòng vòng thêm nữa: “Giáo sư cảnh, phiền ông có thể nói qua với tôi một chút về tình hình học tập của tiểu thiếu gia?”
“Tiểu thiếu gia....” giáo sư Cảnh ngừng lại một lát, sau đó nói: “Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu thì thấy cậu ấy đang ườn người trên một giá sách vẽ các ô vuông, đó là một bàn cờ tướng, trên đó mỗi màu sắc khác nhau đều đại diện cho quốc vương, hoàng hậu, hiệp sĩ, tôi nhất thời tò mò liền mang tới một bàn cờ chơi cùng cậu ta, kết quả cô đoán xem?”
“Kết quả thế nào ạ?” Lương Nặc tò mò nhìn ông ta.
“Tám bước, cậu bé chỉ dùng có tám nước cờ liền đánh thắng tôi.” Giáo sư cảnh trên mặt hiện rõ sự vui mừng thú vị bằng một nụ cười: “Không giấu gì cô, tôi cũng từng đạt giải trong cuộc thi cờ tướng quốc tế đây chứ!”
Lương Nặc ngạc nhiên hết sức, hơi thở cô gần như ngừng lại: “Ý....ý giáo sư là....”
“Cậu bé có thể đánh bại tôi trong 8 nước cờ khi cậu ấy mới ba tuổi, thực ra cậu ấy cần phải được giúp đỡ.” Giáo sư Cảnh khẽ cười: “Tiểu thiếu gia không phải là tự kỷ bình thường, mà là do IQ quá cao lại bị ép sống khép kín trong một khoảng thời gian dài trong một môi trường gò bó, vì vậy gặp khó khăn trở ngại trong việc giao tiếp với mọi người, có thể nói, tưu duy của cậu ấy không cùng một đẳng cấp với chúng ta.”