Số lần đọc/download: 2979 / 50
Cập nhật: 2015-11-08 03:04:44 +0700
L
úc này là thời đại thiên hạ biến động!
Chuyện đã đến nước này, cho dù là những thế gia ngàn năm, danh môn đại phái cũng không ngồi yên.
Nhao nhao phái ra cường giả trong gia tộc của mình, lấy tư thái cực cao, tiến vào thảo nguyên.
Đi tuy tìm vinh quang thuộc về mình.
- Bắc Nguyên đã gánh không được.
Trong một gian phòng của khách sạn ở Tần Lăng quận thành, một trung niên nam tử đang mỉm cười, quạt xếp đung đưa trong tay, nghe bên ngoài nghị luận, rung đùi đắc ý, vẻ mặt vui mừng.
Mà khí trời đang lạnh, bộ dáng của hắn rất hiền lành.
Nhìn bộ dáng của hắn, nếu như có ngươi nào quen biết nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc há to mồm, bởi vì đây chính là tổng đốc Mã Thiên Trường uy nghiêm, từ lúc nào đã trở nên hiền lành như vậy, giống như một thư sinh ôn hòa, làm cho người ta cảm thấy thân thiết.
- Ngươi đắc ý quá sớm, chuyện này còn chưa kết thúc đâu!
Ngồi bên cạnh hắn, chính là một mỹ phụ mặc bạch y, nhìn bộ dáng của phụ nhân này chỉ khoảng hai mươi tuổi, thập phần xinh đẹp, trong mắt chớp động linh quang cực kỳ thông minh.
- Nếu những lão già ở phương bắc nhúng tay vào thì sao?
- Ngươi cho rằng bọn họ có khả năng nhúng tay vào sao?
Mã Thiên Trường cười, rốt cuộc cũng ngừng dao động quạt xếp trên tay.
- Huống chi, cho dù bọn họ thật sự ra tay, ta cũng không sợ, không phải ngươi có vật kia sao?
- Tuy vật kia lợi hại, nhưng nếu gặp phải lão quái vật...
Nữ tử khẽ chau mày.
- Ngươi tốt nhất không nên ôm quá nhiều hi vọng vào nó.
- Tốt, tốt, cứ xem như ta nói giỡn đi, nhưng chẳng lẽ những lão già kia sẽ nhúng tay vào sao?
Mã Thiên Trường cười mỉa.
- Ngươi xem, thế cục hiện tại đã thối nát thành ra như vậy, ngươi có tin tức của hắn không?
- Nếu không phải ngươi lo lắng cho hắn, thì vì sao lại xua quân bắc thượng?
Trong mắt nữ tử hiện ra một tia đùa giỡn.
- Không phải ngươi đang đợi tin tức sao? Ngươi đang sợ hãi, sợ hãi vạn nhất ta xua quân bắc thượng, những lão quái vật sẽ liều lĩnh ra tay!
- Đúng vậy a, ta đang đợi, ta đang đợi tin tức xác nhận!
Mã Thiên Trường nhẹ nhàng ngẩn đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
- Ta cũng sợ gặp phải lão quái vật, sợ hắn liều lĩnh ra tay, quấy nhiễu kế hoạch của ta, nhưng hiện giờ xem ra, ta không cần lo lắng!
- Có tin tức tốt sao?
- Chưa nói tới tin tức tốt, Kim Thân Hoạt Phật Bát Tư Ba buông tha đuổi giết Vương Xà, đang hướng về cánh đồng tuyết phía bắc, chắc là đi cầu viện.
- Vậy ngươi còn không lo lắng!
- Hừ, Bát Tư Ba không ở lại, thì có thể phóng xuất Vương Xà, Ma Tôn Diệt Trần cũng sẽ ra tay dọn dẹp, đi vào trận địa hai quân, chúng ta chỉ cần đối phó một Côn Luân thượng sư là xong, về phần lão quái vật sống ở cánh đồng tuyết, đã có người đi đối phó!
- Ai?
- Ngươi rất muốn biết sao?
Mã Thiên Trường liếc nhìn thê tử, trong mắt hiện ra ý cười.
- Ba tháng trước, Huyền Quy thượng nhân đã thành tựu Lôi Kiếp Kim Thân, đã đi tìm lão quái vật kia đánh cờ.
- PHỐC!
Bạch y nữ tử phun nước trà ra, phun thẳng vào Mã Thiên Trường, liếc nhìn hỏi.
- Ba tháng trước, ba tháng trước ngươi đã biết rõ?
- Không, vào buổi sáng hôm nay ta mới biết!
Mã Thiên Trường nói ra.
- Cho nên, ta mới ra đây bóng bẩy, tán ngẫu giải sầu!
- Ngươi muốn động thủ?
- Tối hôm nay, tối hôm nay ta sẽ động thủ!
Mã Thiên Trường vươn người đứng dậy, trong mắt bắn ra hào quang cực nóng.
- Bắc Nguyên, đã hết!
Bắc Nguyên, đã hết!
Tiểu Báo Tử thở dài, cầm theo một cái đầu người, đi trong trời gió tuyết, rời khỏi bộ lạc, ở chung quanh hắn, là một đám người già yếu dùng ánh mắt sợ hãi và oán độc nhìn hắn, Tiểu Báo Tử không thích ánh mắt như vậy, nhưng mà, hắn cũng sẽ không vì người khác cừu hận mình mà ra tay động thủ giết người.
Những người Bắc Nguyên này đang lạnh rung trong gió tuyết, căn bản không có dũng khí và lực lượng động thủ với hắn, mà tất cả tinh lực đều dùng để chống lại cơn bão tuyết này.
Đây là tên cao thủ thứ chín mà hắn giết, hắn một đường từ Vân Châu đi Bắc Nguyên, một đường tiến về phía bắc, thấy bộ lạc nào là khiêu chiến, thời gian hai tháng, đã chọn hai mươi ba bộ lạc lớn nhỏ, đánh chết gần trăm tên dũng sĩ bộ lạc, trong đó có chín tên dũng sĩ có tu vi Tam phẩm, đã đạt tới đoán cốt giới, những người này, đều là những thủ lĩnh dũng sĩ, là phần tử nòng cốt, cho nên Tiểu Báo Tử không chút khách khí giết đi.
Nhưng mà, sau khi giết những người này, Tiểu Báo Tử không có hứng thú xâm nhập sâu vào thảo nguyên, bởi vì hắn phát hiện, hiện tại, cường giả dưới Thất phẩm không còn chút uy hiếp nào với hắn cả.
Cho dù không dùng Tu La Âm Sát Châm, không cần Hắc Thiết Chùy, không cần Dương Cực Thông Thiên Kiếm, hắn chỉ dùng nắm đấm, là có thể dễ dàng giết chết cao thủ Lục phẩm.
Hắn đến thảo nguyên là để ma luyện võ nghệ của mình, mà không phải giết chóc.
Hắn còn những trận chiến thiết huyết để ma luyện võ công của mình, nhưng bất đắc dĩ phát hiện, cao thủ Bắc Nguyên, đã không còn mang đến quá nhiều áp lực cho hắn, giết cao thủ, giống như giết gà.
Không có một tia khoái cảm, không có bất cứ ý nghĩa nào.
- Ngươi chờ một chút!
Thời điểm Tiểu Báo Tử mang theo đầu của đệ nhất dũng sĩ trong tộc rời đi, sau lưng truyền đến một tiếng kêu gọi, âm thanh rất già nua, lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại, bởi vì hắn nhìn thấy, ở phía sau hắn, một người rất già, quỳ gối trong đống tuyết.
- Ngươi có chuyện gì?
Tiểu Báo Tử quay người hỏi, tuy là địch quốc, mà hắn cũng không có chút hảo cảm với người Bắc Nguyên, trên thực tế, hắn còn rất ác cảm với Bắc Nguyên, mà đối với một người theo dân tộc chủ nghĩa như Vương Bác ở kiếp trước cũng rất ác cảm với người thảo nguyên, cho nên hắn rất tán thành hành động diệt quốc của Đại Tấn, cho nên hết sức vui vể dấn thân vào trong đó, đi vào Bắc Nguyên đánh lén cao thủ thảo nguyên.
Nhưng mà, giết thì giết, hắn không có chút hứng thú với người không có võ nghệ, hiện tại hắn giết cao thủ đã không còn hứng thú, giết người bình thường, càng không có cảm giác thành tựu.
- Lão hủ Ô Lực Cát, khẩn cầu đại nhân cứu bộ tộc chúng tôi!
Sau khi nói xong, cái đầu chôn sâu xuống tuyết, thân thể run run.
- Ta không có nghe lầm chớ? Ta vừa mới giết đệ nhất dũng sĩ trong tộc của các ngươi, thế mà các ngươi lại cầu ta cứu giúp?
Hắn thập phần ngoài ý muốn, hắn cảm thấy có phải lão đầu tử này bị tuyết lạnh làm cho đầu óc rối loạn rồi không.
- Vâng, Bố Hòa Tịnh là đệ nhất dũng sĩ của tộc ta, nhưng hắn chiến bại, tử vong, chết trong tay dũng sĩ, chết có ý nghĩa, đây chính là số mệnh của người thảo nguyên, chẳng trách người khác.
- Cho dù các ngươi không oán hận ta, nhưng ta không cần phải cứu các ngươi a!
- Ta không cầu đại nhân cứu bộ tộc của chúng ta, ta chỉ muốn đại nhân mang theo những hài tử thành niên này là xong, chúng chính là hi vọng cuối cùng của tộc ta!
Lão Nhân từ trong đống tuyết ngẩn đầu lên, tuyết trắng dính đầy chòm râu, nói ra những lời vô cùng bi thương.
- Bọn họ chính là một tia hi vọng cuối cùng của bộ tộc, ta không muốn chúng chết ở chỗ này.
- Hài tử vị thành niên?
Tiểu Báo Tử cười lạnh nói ra.
- Gió tuyết mênh mông thế này, ngươi cho rằng ta có thể mang theo đám hài tử này ra khỏi thảo nguyên sao?
Lão giả không nói gì, chỉ là rung động rung động đứng dậy.
- Hài tử trong tộc đã không còn nhiều lắm, kể cả vừa mới sinh ra, nam nữ hài, cũng không vượt quá bảy người, đại nhân không cần phải chiếu cố bọn chúng, chỉ cần mang bọn chúng ra khỏi thảo nguyên, còn lại cứ để chúng tự sinh tự diệt!
- Bảy?
Mục quang Tiểu Báo Tử rung động, tuy quy mô của bộ tộc này không lớn, nhưng cũng có mấy ngàn người, tại sao chỉ còn lại có bảy hài tử?
Giương mắt nhìn lên, trong toàn bộ bộ tộc này, hơn phân nửa lều vải đã bị gió tuyết ép xuống, dê bò chết đi không còn lại gì, người còn may mắn sống sót, ở trong rét lạnh tranh giành nhau, toàn bộ bộ tộc đều hiện ra cảm xúc tuyệt vọng, toàn bộ bộ tộc đang lâm vào nguy cư bị diệt, cho dù mình không giết chết dũng sĩ của bọn họ, bọn họ cũng không thể sống qua mùa đông này, chớ đừng nói chi là, đợi đại quân Đại Tấn bắc thượng.
Có lẽ chính vì như thế, lão nhân này mới làm ra cử động như vậy!
Cái này gọi là khi tuyệt vọng thì cách nào cũng thử, chỉ sợ chính là đạo lý này.
- Bộ tộc Bạch Nguyệt ta vào một vạn năm trước, đã từng là chúa tể trên thảo nguyên, cũng chính là hơn một vạn năm trước, vì phản đối thành lập Liên Tich Hội Minh mà bị cường lực chèn ép, sau đó suy tàn cho đến bây giờ, một vạn năm trôi qua, bộ tộc Bạch Nguyệt ta bị cướp bóc vô số lần, vốn là một bộ tộc đệ nhất trên thảo nguyên, bây giờ đã sắp tan thành mây khói, nhưng mà...
Thời điểm nói tới hai chữ "Nhưng mà", ánh mắt của lão nhân hiện ra một tia dị sắc.
- Bộ tộc Bạch Nguyệt ta, vẫn còn bảo lưu lại hai bộ điển tịch võ công, nếu đại nhân đáp ứng cứu bảy hài tử đáng thương này, ta nguyện đem điển tịch dâng lên.
- Điển tịch võ công?
Tiểu Báo Tử cười, nói:
- Chắc cũng không kỳ lạ quý hiếm đâu, nếu hai bộ điển tịch võ công này quý hiếm, thì đệ nhất dũng sĩ của bộ tộc các ngươi, sẽ không dễ dàng bị giết chết như vậy?
- Bố Hòa Tịnh không thích hợp để tu luyện võ công này!
Lão nhân Ô Lực Cát cười khổ nói ra.
- Đại nhân là cao thủ võ lâm, đương nhiên biết rõ, tu luyện võ công, cũng không phải có bí tịch võ công là có thể tu thành tuyệt thế cao thủ, Bố Hòa Tịnh là đệ nhất dũng sĩ của bộ tộc, đáng tiếc hắn không có danh sư, cho nên không cách nào tu luyện võ công này, đành phải chọn một bộ võ công dễ dàng hơn để tu luyện a!
- A!
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử chợt động một cái, thời điểm giao thủ với Bố Hòa Tịnh vừa rồi, cũng cảm giác được, võ công Bố Hòa Tịnh sử dụng không giống với những dũng sĩ thảo nguyên mà hắn gặp, nhưng Tiểu Báo Tử cũng không có để ý, hiện giờ Ô Lực Cát nhắc tới, Tiểu Báo Tử liền có hứng thú.
- Ngươi nói là, võ công cổ quái mà hắn sử dụng chính là đoạt từ Nguyên vương triều?
- Vâng, không chỉ là từ Nguyên vương triều, hiện tại bộ tộc Bạch Nguyệt ta vẫn còn bảo lưu chúng, nó là do chúng ta đoạt được trong bảo khố Nguyên vương triều.
Nói đến đây, trên mặt lão nhân hiện ra vẻ tự hào.
- Năm đó bộ tộc Bạch Nguyệt chúng ta quét ngang Trung Nguyên, đã từng công hãm hoàng thành Trung Nguyên...
- Đúng vậy a, ngay cả hoàng thành cũng công hãm qua, đáng tiếc hiện tại, chỉ còn lại bảy hài tử a.
Tiểu Báo Tử cười lạnh chen ngang lời nói của lão nhân.
Thần sắc trên mặt lão nhân cứng đờ, đành phải thở dài, không dám nhiều lời nữa.
- Ngươi nói cho ta biết những chuyện này, không sợ ta động thủ đoạt bảo sao?
- Sợ, đương nhiên sợ, nhưng chuyện đã tới nước này, có sợ cũng không có biện pháp.
Ô Lực Cát cười khổ.
- Nếu đại nhân không đồng ý mang bảy hài tử này đi, như vậy, tối đa bộ tộc Bạch Nguyệt của chúng ta chỉ kiên trì được mười ngày, sẽ bị diệt tộc, mà hai bộ võ công này có lợi hại hơn nữa, cũng không còn ý nghĩa nào.
- Cho nên ngươi muốn đặt cược lên người của ta.
- Ngươi chỉ giết Bố Hòa Tịnh và các dũng sĩ khác, nhưng không thương hại những người khác...
Ô Lực Cát nói ra.
- Cho nên, ta mới có đánh cược một lần, về phần có thắng hay không, phải nhìn thiên mệnh.
- Được rồi, bây giờ ngươi đã thắng một nửa, lấy thứ đó ra cho ta nhìn xem, nếu như hữu dụng với ta, ta sẽ dẫn bọn họ đi!
Tiểu Báo Tử nói ra.
- Ta sẽ không đáp ứng những chuyện khác, cho nên...
- Ta cũng không nhắc tới những điều kiện khác!
Lão nhân nói ra, sau đó quay người lại lúc lắc đầu với một nữ tử trung niên, nữ tử trung niên xoay người, tiến vào một gian lều vải, trong chốc lát, lấy ra hai hộp gỗ, trong lều vải đi ra, cung kính đưa đến tay lão già, lão giả tiếp nhận, hắn lại nâng lên trước mặt Tiểu Báo Tử.
Mặt Tiểu Báo Tử không biểu tình tiếp nhận hộp gỗ, mở ra xem xét, trong mắt bắn ra hai đạo tinh quang!
Đứng trước cung điện, nơi này do hắc thạch xây thành, gió tuyết bay khắp nơi, mà tòa cung điện này lại xây dựa vào trong lòng núi, cho nên không bị bất cứ ảnh hưởng gì.
Kim Thân Hoạt Phật Bát Tư Ba, từng bước một vượt qua cánh đồng tuyết, đi tới trước cung điện khổng lồ này, dù một thân tu vi của hắn là Cửu phẩm đỉnh phong, chỉ kém một bước là bước vào Thông Huyền Bí Cảnh, nhưng trong hàn cảnh cực kỳ lạnh như hiện giờ, cũng cực kỳ hao tổn thể lực, sau khi tiến vào phạm vi của cung điện, cũng thở ra một hơi, trên khuôn mặt trắng bệch hiện ra một tia đỏ ửng, sau đó, kế tiếp là thở dốc hồng hộc, tuy hắn đã đè nén tần suất hô hấp của mình, nhưng ở trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế này, tiếng ồ ồ khi thở dốc cũng lộ ra một cách rõ ràng.
Tại đây thập phần yên tĩnh, tuy chỉ cách một bước, nhưng một bước này, lại xa xăm như chân trời.
Bên ngoài chính là gió tuyết, lại bị một tầng bình chướng vô hình ngăn cản ở bên ngoài, dù gió có lớn bao nhiêu, tuyết có dày đặc thế nào, sấm sét gào thét trên bầu trời, cũng không thể xuyên thấu được tầng bình chướng vô hình này, điều này nói rõ tầng bình chướng này vô cùng vững chắc.