In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Xà Thôn Kình
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 1473
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2979 / 50
Cập nhật: 2015-11-08 03:04:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
heo tin tức mà nam tử kia truyền đến, tu luyện giả chân chính, một khi vượt qua thất phẩm, sẽ tu luyện một loại luyện thần công pháp để bồi dưỡng linh giác, ngưng luyện thần niệm. Có thể nói, theo tin tức của nam tử kia, chỉ có người đã nhận ra thần niệm của mình, hơn nữa chăm sóc cho nó mới được coi như tu luyện giả chân chính. Mà Thiên Ngoại Tiêu Dao Thiên là một pháp môn luyện thần thượng thừa, đồng thời Tiểu Báo Tử cũng hiểu được mình đang ở cảnh giới luyện thần cơ bản nhất: Ý Thủ Càn Khôn!
Càn khôn này không phải chỉ tứ phương, mà là thân thể hắn. Thân thể con người là một càn khôn nho nhỏ!
Càng hiểu rõ đạo tu luyện, Tiểu Báo Tử càng cảm giác mình nông cạn, càng cảm thấy con đường gian khổ phía trước, cũng thấy được nó khó đi như thế nào, thế nhưng, lại càng thấy hứng thú!
Tò mò hại chết mèo, Tiểu Báo Tử càng ngày càng hiếu kỳ với tu luyện.
Hiếu kỳ càng lớn, càng giúp hắn kiên định ý chí, không có giúp đỡ gì với thực lực. Thế nhưng ba tháng bế quan lại làm cho thực lực của hắn tăng mạnh.
Tu vi đã đạt tới ngũ phẩm!
Dương Cực Thông Thiên Kiếm đã phối hợp ăn ý với Thừa Long Ngự Phong Quyết, có thể tùy ý thi triển Thông Thiên Kiếm Quyết!
Thông Thiên Kiếm Quyết này vốn cần hợp nhất hai cực âm dương, luyện ra thông thiên kiếm khí mới có thể sử dụng. Bởi vì cho dù là Dương Cực Thông Thiên Kiếm hay Âm Cực Thông Thiên Kiếm đều gây thương tổn rất lớn đến thân thể, cho dù là cường giả cửu phẩm cũng không thể thi triển. Chẳng qua Tiểu Báo Tử phối hợp với Thừa Long Ngự Phong Quyết, tuy mới chỉ luyện được kiếm khí của Dương Cực Thông Thiên Kiếm cũng đã tuy luyện được Thông Thiên Kiếm Quyết.
Bác Độc Hàn Quang Chướng cũng đã tế luyện xong.
Giá môn pháp khí chỉ có thể gọi là tế luyện hoàn thành, không thể gọi là đại thành!
Bời vì ngoại trừ có thể tích được vạn độc, Bách Độc Hàn Quang Chướng còn có thể hấp thu vạn độc làm tăng thực lực. Lấy độc để bồi bổ cho Bách Độc Hàn Quang Chướng chính là điều mà Tiểu Báo Tử làm.
Ba tháng này, hắn đã hấp thụ hết tụy khí trong chiếu trạch bên ngoài sơn mà năm đó bị Huyết Vô Nhai chặn đường. Sau khi hấp thụ hết chỗ dương khí đó, Bách Độc Hàn Quang Chướng đã biến hóa kỳ diệu, biến thành sương mù hồng nhạt, thậm chí còn chứa một mùi thơm lạ lùng. Mới nhìn thì không hề nguy hiểm, nhưng một khi thi triển ba, trong phạm vi ba mươi trượng mà nó bao phủ không còn một ngọn cỏ, phải nói là kịch độc.
Vật như vậy Tiểu Báo Tử cũng không dám dùng loạn, chỉ giữ trên người để phòng thân, coi như là một đòn sát thủ.
Đương nhiên, còn có kỹ xảo chạy trốn, Tam Giới Tiểu Na Di!
Tiểu tử này giờ đã có thể sử dụng được Tam Giới Tiểu Na Di, có lẽ sắp vượt qua được vật nhỏ năm đó rồi.
Ba tháng bế quan khổ tu này, có một thứ duy nhất hắn không tu luyện, chính là Hỏa Hồng Tinh!
Thời gian trôi qua, tu vi tăng lên, hắn càng cảm thấy chỗ kỳ diệu của Hỏa Hồng Tinh. Mà khi minh bạch uy lực của nó cũng có chút ngạc nhiên, khi mình dùng Hỏa Hồng Tinh sẽ có một loại biến hóa vi diệu. Mà loại biến hóa này cũng giống như năm đó ăn Diêu “Đầu” hoàn.
Khi không hoàn toàn hiểu rõ, hắn còn không muốn xử lý Hỏa Hồng Tinh. Ít nhất trước khi hoàn toàn hiểu rõ công dụng của nó, hắn sẽ không dùng đến nó.
“Ba tháng, bế quan ba tháng, coi như cũng có chút thành tựu. Giờ là lúc đi Bắc nguyên, lấy chiến lực hiện giờ, chỉ cần không gặp Tam Đại Tông Sư trong truyền thuyết cũng không có gì nguy hiểm. Cho dù gặp bọn họ, dùng thần kỹ Tam Giới Tiểu na Di vẫn có thể chạy thoát. Chỉ không biết bắc nguyên này liệu có người nào giống như nam tử kia?”
Trong đầu hiện lên hình ảnh nam tử kia ngồi giữa đám mây điện, trong lòng Tiểu Báo Tử nhảy mạnh: “Xem ra người nọ là nhân sĩ trung nguyên. Thế nhưng bắc nguyên lớn như vậy, lại có nhiều anh hùng hào kiệt, nói không chừng cũng có người như vậy. Quả thật là như thế, chẳng lẽ hắn sẽ trơ mắt nhìn bắc nguyên bị Đại Tấn hủy diệt?
“Mặc kệ, dù sao ta cũng không định tìm mấy người này. Bắc nguyên có người như vậy, trung nguyên cũng có, thế ngoại cao nhân như vậy chắc sẽ không chấp nhặt với một thế tục cao thủ như ta chứ? Cũng có thể không ra tay với ta.”
Trong lòng tự ản ủi, nhấc đầu ngón tay phải, lưỡng đạo kiếm khí giống như hồng linh xà bắn ra ngoài, xuyên qua một gốc cây cổ thụ, sau đó là cây thứ hai, ba, …đến cuối cùng là đánh thẳng vào nham bích!
Mà cổ thụ bị nó xuyên qua cũng sẽ khô héo, trong kiếm khí ẩn chứa sát khí dương cực đã hủy diệt toàn bộ sinh cơ của cây.
“Vẫn không được! Dù cố thế nào cũng không thể làm cho kiếm khí ẩn chứa sát khí, hóa sát làm kiếm!”
Tiểu Báo Tử nhìn mấy cây cổ thụ khô héo, trong đầu mắng thầm, quay người đi về phương bắc.
Bắc nguyên, nơi cực bắc, có một tuyết nguyên mờ mịt. Tuyết nguyên này thật lớn, gần như vô hạn, quanh năm gió tuyết, số ngày có thể thấy mặt trời trong mặt năm có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trên mặt đất là đất cứng bị băng phong không biết bao nhiêu năm, cứng như thiết thạch. Chỗ cứng rắn nhất thì dù là cường giả thất phẩm cầm thần binh lợi khí chém xuống cũng không sâu nổi quá một tấc.
Tuyết nguyên có rất ít sinh vật. Chỉ có rất ít sinh vật có khả năng chịu rét mới có thể sống được ở đây, mà tất cả những sinh vật này đều có một lớp lông thật dài. Do đó, chúng được gọi là mao thú!
Mao hùng, mao ngưu, mao thố,… Tuy chỉ có hơn mười loại nhưng cũng đủ tạo thành một tháp sinh vật. Dưới tầng đáy là loại ăn cỏ như mao thố. Đương nhiên, chúng nó không thể ăn cỏ trong này, nơi đây cũng chẳng có cỏ cho chúng ăn. Chúng nó ăn một loại hàn khuẩn sinh trưởng ở tuyết nguyên này. Loại hàn khuẩn này nếu mang về cho con người thì cực kỳ trân quý, là thuốc tiên kéo dài tuổi thọ. Đáng tiếc, thứ này chỉ có ở chỗ sâu trong tuyết nguyên, muốn vào được trong đó cũng không phải là đơn giản.
Cho dù là cường giả thất phẩm, cũng chỉ có thể xâm nhập tối đa trăm dặm. Mà hàn khuẩn lại sinh trưởng ngoài ngàm dặm, như thế người thường sao có thể lấy được.
Sâu trong tuyết nguyên là một chỗ băng hà. Ba nghìn sáu trăm dặm bên trong, nước sông đóng băng quanh năm, băng dày không dưới trăm trượng, ngày đêm tỏa ra hàn ý. Cho dù là vài loại sinh vật chịu rét giỏi nhất tuyết nguyên cũng không nguyện ý tiếp cận băng hà này. Thế nhưng một ngày, lại có người hướng tới chỗ này.
Đúng vậy, một người.
Một hòa thượng.
Trên nguời hòa thượng kia khoác một pháp bảo đạm kim sắc, vai phải cùng hai khửu tay đều lộ ra ngoài, mặc cho gió lạnh lùa qua, hai tay hợp thành chữ thập, không làm sao cả. Tựa như gió lạnh có thể làm đông cứng mọi thứ đều không thể xúc phạm đến hắn.
Tiếp tục nhìn mặt hắn, thần tình đau khổ, giống như tất cả mọi người đều nợ hắn hai nghìn lượng.
Hắn tiến lên từng bước một, miệng chậm rãi máy động, một đường đi cũng không biết đã niệm bao nhiêu lần.
Từ từ, từng bước một tiến tới băng hàn, vẻ mặt thản nhiên đón nhiện hàn khí. Lão hòa thượng thở dài một tiếng, quanh thân hiện ra kim quang nhàn nhạt, bước lên băng tầng, tiến thẳng về phía trước.
Kim Thân Hoạt Phật Bát Tư Ba!
Nếu lúc này làm cho Vương Xà hoặc những người đứng trên đỉnh bắc nguyên nhìn thấy hòa thượng này sẽ rất kinh ngạc. Đây chính là người được các bộ tộc thảo nguyên tôn là thần minh, một trong Tam Đại Tông Sư, Kim Thân Hoạt Phật Bát Tư Ba!
Hắn không phải đang cùng Ma Tôn Diệt Trần đuổi giết Vương Xà sao?
Tại sao hắn lại tới đây? Chẳng lẽ Tam Đại Tông Sư đã không đuổi giết Vương Xà nữa?
- Ngã phật từ bi!
Một bước cuối cùng, vượt qua bên cạnh băng hà, kim quang trên người ảm đạm dần, sắc mặt cũng trắng bệch. Chỉ là trong mắt lại sáng ngời, giương mắt nhìn lên, một cung điện nguy nga, nằm sâu trong tuyết nguyên, chịu đựng phong tuyết cuồng bao!
Long Hành thiên hạ, hoành hành vô kỵ!
Đã từng lấy mấy chục vạn thiết kỵ tung hoành thiên hạ. Quét ngang Trung Nguyên Bắc Nguyên, hiện tại đã lâm vào một tình cảnh bi thảm.
Gió tuyết vẫn đang tiếp tục, tám phầm gia súc trên thảo nguyên đã chết cóng, mười vạn thiết kỵ bị ngăn ở trước thành Vân Châu, tiến thêm không được, có thể thấy được, nếu Đại Tấn có thể duy trì tình hình hiện giờ, còn tiến hành phong tỏa thảo nguyên một cách toàn diện, chỉ cần mùa đông diễn ra dài một chút, sẽ có ít nhất một nửa người Bắc Nguyên sẽ chết, một nửa còn lại, cũng sẽ bị quân đội Đại Tấn tàn sát như giết gà giết chó.
Đây là quốc chiến, hơn nữa là cuộc chiến diệt quốc, quốc gia với quốc gia, tranh chấp đến mức này, đã không còn bất cứ đạo lý nào để nói.
Đại Tấn sẽ phái đại lượng binh mã, tiêu diệt Bắc Nguyên.
Ngoài việc đem toàn bộ biên cảnh Bắc Nguyên phong tỏa ra, đại lượng cao thủ võ lâm sẽ tiến vào Bắc Nguyên, mục tiêu trực chỉ dũng sĩ của tất cả bộ lạc.
Mà những người không có đi vào tiền tuyến, mà sẽ đánh lén những dũng sĩ đang ở lại bảo hộ bộ tộc của mình.
Đúng, là đánh lén.
Những nhân sĩ võ lâm này sẽ không cho ngươi cơ hội được chiến đấu công bằng, mà sẽ dùng đủ loại thủ đoạn và bẫy rập, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, sau khi những cao thủ võ lâm này đi vào, Đại Tấn sẽ dùng du kỵ, một khi chiến lực của bộ tộc bị giết chết, như vậy, sẽ đẩy mạnh du kỵ, tiêu diệt toàn bộ, đằng sau du kỵ là thương đội, nô lệ thương nhân, bọn buôn người, tráng niên phụ nữ và nữ đồng nam đồng, đều bị bắt lại, những nam tử trưởng thành sẽ bị chém giết, bộ tộc bị diệt, chỉ để lại một ít lão nhân kéo dài hơi tàn trong gió tuyết, nhưng cũng không sống thêm được bao lâu.
Hiển nhiên Đại Tấn đã chuẩn bị tất cả, không chỉ diệt quốc, mà còn diệt tộc!
- Lúc này đây, Bắc Nguyên bị diệt đã định, các bộ tộc trên thảo nguyên sẽ đại thương nguyên khí, mà thiết kỵ dưới thành Vân Châu cũng không thể làm gì, chỉ chờ tới đầu xuân năm sau, khi tuyết tan, quân đội Đại Tấn sẽ tiến vào thanh lý Bắc Nguyên.
Vân Châu, trong Tần Lăng quận thành mấy tháng nay, số lượng người tăng lên rất nhiều, khách sạn đã đầy, đặc biệt nhân sĩ võ lâm tề tựu rất nhiều, chỉ chờ cơ hội, sẽ từ Tần Lăng quận thành tiến vào Bắc Nguyên, muốn từ trong những bộ tộc bị diệt tìm một ít lợi lộc.
Bắc Nguyên và Trung Nguyên giằng co, giằng co vài vạn năm, giết chóc vô số, cừu hận đã sâu như biển, tuy mấy ngàn năm nay, trong nội địa Trung Nguyên đã truyền lưu đạo của Thánh Nhân, cho nên thái độ với Bắc Nguyên đã có chút biến hóa, nhưng đó cũng chỉ là những tên hủ nho đọc sách mà thôi, những tên này không có đọc sách, còn sao mà hiểu được đạo Thánh Nhân chứ?
Những kẻ này là người phiêu bạt giang hồ, những người trong võ lâm đều sống trên đầu gương mũi kiếm, lấy giết người mà sống, thì làm sao mà biết Thánh Nhân là ai?
Mà trong vài vạn năm này, Bắc Nguyên một mực cướp bóc Trung Nguyên, cho dù là bảo bối danh tiếng cũng đã bị cướp hơn trăm kiện, huống chi nhiều năm như vậy, thiết kỵ Bắc Nguyên thu được đâu ít thứ chứ? Mà có đại bộ lạc nào không đoạt được vài thứ kỳ trân dị bảo từ Trung Nguyên? Mà các đại bộ lạc có bộ lạc nào không cướp của giết người và tích trữ vàng bạc chứ?
Mà ở Đại Tấn, cướp bóc là phạm pháp, sẽ bị gán cho tội danh đạo tặc, bị triều đình truy nã, nhưng ở Bắc Nguyên bây giờ lại không có a!
Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, chỉ cần ngươi võ nghệ cao cường, ngươi đến Bắc Nguyên chém giết cướp của, không có người nào trách cứ ngươi, còn gọi ngươi là anh hùng, chuyện như vậy, có kẻ ngu mới không làm!
Một tháng trước, Quan Tây song sát đã tiến vào một bộ lạc khiêu chiến dũng sĩ của bộ lạc đó, cuối cùng liên thủ giết chết tên dũng sĩ thảo nguyên có tu vi Tam phẩm, từ trong bộ lạc đó đoạt được một đôi ngọc mã, chính là đồ cổ tiền triều, giá trị vạn kim, vừa về Tần Lăng quận thành đã làm oanh động.
Đôi ngọc mã này được một thương nhân người Hồ mua với giá ba mươi vạn lượng vàng, mà đối với đại thủ bút của Quan Tây song sát, triều đình cũng hủy bỏ lệnh truy nã về tội đạo tặc năm đó của bọn họ, còn khen ngợi một phen, nói bọn họ tận trung với nước, là mẫu mực của giang hồ.
Có một điển hình như vậy, cả giang hồ đều điên lên!
Người lăn lộn trong giang hồ, có ai chưa từng giết người đâu, trên người dù ít dù nhiều cũng có tội danh nào đó, lần này thì tốt rồi, chỉ cần đến Bắc Nguyên giết người phóng hỏa một phen, sẽ được tẩy trắng, chuyện tốt như vậy, có kẻ ngu mới không làm!
Mấy ngày sau, lại có tin tức kinh người truyền tới. Nam Hải Thiên Lôi Tử từ trong một bộ lạc phát hiện một kiện pháp khí, hơn nữa tế luyện thành công, bằng vào kiện pháp khí này, không chỉ giết chết mấy tên dũng sĩ thảo nguyên đồng cấp, mà còn giết chết mấy tên đại địch trước kia của mình.
Tin tức này, càng làm cho cả võ lâm Trung Nguyên sôi trào.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, cao thủ võ lâm tiến vào Bắc Nguyên giết đến không thể trở mình.
Vận mệnh của Bắc Nguyên, vào lúc này, rất bấp bênh!
- Bắc Nguyên đã hết!
Trên tửu lâu, hào khách tụ tập, mọi người trừ đám luận về Bắc Nguyên thì chính là Bắc Nguyên, ngay cả chuyện Tiểu Báo Tử đuổi giết cường giả Bát phẩm tám ngày cũng nhạt xuống. Chỉ cần không phải kẻ đần, đều có thể nhìn ra, Bắc Nguyên đã hoàn toàn xong rồi, không còn cách cứu, Đại Tấn đã hoàn thành hơn phân nửa cơ nghiệp bất hủ muôn đời của mình.
Chỉ cần giải quyết xong chỗ dựa là mười vạn thiết kỵ Bắc Nguyên ở ngoài Vân Châu, quân mã của Đại Tấn sẽ có thể tiến quân thần tốc, không còn trở ngại.
Thông Thiên Đại Thánh Thông Thiên Đại Thánh - Xà Thôn Kình Thông Thiên Đại Thánh