Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Chương 398: Khôn Khéo
G
iọng điệu của Tống Tử Lâm có vẻ ôn hòa nhưng lại mang vài phần sắc bén.
Tuy rằng trực tiếp từ chối Khổng Lâm, nhưng đối mặt với Tống Tử Lâm cũng không thể như vậy xử lý được. Khổng Lâm là cấp dưới của hắn, cũng không hay qua lại với hắn, về lý cũng nên nể mặt cô một chút. Nhưng từ lúc nguyên Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Huyện Triệu Minh Ba đại náo hội nghị Huyện ủy, An Tại Đào xuống tay vô hình trung trở nên ác nghiệt vài phần.
- Phó bí thư Tống, mảnh giấy của ngài tôi đã xem rồi.
- Đồng chí Tại Đào, cái khác tôi không nói nhiều, chúng ta còn nhiều thời gian mà, phải không? Đồng chí Khổng Lâm là người thân của tôi, là thế hệ con cháu, cô ấy tìm tôi nhờ giúp đỡ, tôi cũng khó có thể từ chối. Tôi cũng đã suy xét, đồng chí Khổng Lâm mặc dù có rất nhiều khuyết điểm, nhưng năng lực công tác cũng có. Sự việc trước kia bỏ qua đi, đồng chí Tại Đào nể mặt tôi, hãy cho đồng chí Khổng Lâm một cơ hội. Ha ha.
Tống Tử Lâm thong thả nói. Lời nói mặc dù có phần thương lượng nhưng giọng điệu lại là cao cao tại thương, không để cho người khác cự tuyệt.
Tuy rằng không mò được vị trí Chủ tịch thành phố, nhưng dù sao cũng đường đường chính chính là Phó bí thư Thành ủy, ở thành phố cũng là một trong những lãnh đạo cấp cao, có thể nói chuyện khách khí như vậy với một Bí thư huyện ủy cũng xem như là đã nể mặt lắm rồi.
Xem ra Khổng Lâm cũng đã tiêu tốn không ít công sức. An Tại Đào trong lòng âm thầm cân nhắc, ngoài miệng lại kính cẩn nói:
- Vâng, lãnh đạo đã có lời, tôi làm sao dám không nể mặt? Tuy rằng xem xét tình hình hiện tại, ở huyện có đồng chí Trường Lăng, đồng chí Trần Tân đều có kinh nghiệm lý lịch sâu, điều kiện phù hợp hơn so với đồng chí Khổng Lâm. Ha ha. Phó bí thư Tống, tôi sẽ lập tức bảo văn phòng Huyện ủy lấy danh nghĩa Huyện ủy làm một bản báo cáo, hướng Thành ủy đề cử đồng chí Khổng Lâm đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện.
Nghe An Tại Đào nhận lời, tuy rằng cũng nhấn mạnh một ít “Khó khăn”, Tống Tử Lâm trong lòng rất cao hứng. Chuyện này có thành hay không, An Tại Đào cũng không thể quyết định được, nhưng An Tại Đào đồng ý lấy danh nghĩa của Huyện ủy hướng Thành ủy đề cử Khổng Lâm, đây cũng là đã nể mặt một Phó bí thư thành ủy là ông ta rồi. Có cái này, ông ta cũng dễ dàng “Giải thích” với Khổng Lâm hơn.
Lãnh đạo chính là lãnh đạo, có thể không đắc tội sẽ không đắc tôi, đây chính là đạo làm quan của An Tại Đào. Đừng nhìn Tống Tử Lâm hiện tại dường như đang bị thất sủng, nhưng trên thực tế, ông ta ở thành phố thâm căn cố đế, thế lực rắc rối khó gỡ, không cần phải “Chống đối” lại ông ta. Nhất là An Tại Đào với Chủ tịch thành phố Đông Phương Du đã có mâu thuẫn, hắn không thể tạo thêm một kẻ thù từ tầng lãnh đạo cấp cao như Tống Tử Lâm được.
Buông điện thoại, An Tại Đào liền trực tiếp gọi cho Đồng Hồng Cương:
- Lão Đồng, ông qua đây một chút, tôi có chút việc.
Đợi Đồng Hồng Cương bước vào cửa, An Tại Đào cũng không dài dòng, liền nói thẳng:
- Lão Đồng, ông lập tức lấy danh nghĩa Huyện ủy viết một bản báo cáo, hướng Thành ủy đề cử ba người đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện. Người thứ nhất là Khổng Lâm, thứ hai là Trần Tân, thứ ba là Cổ Trường Lăng. Nhớ kỹ trình tự này.
Đồng Hồng Cương giật mình kinh hãi, quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Y biết An Tại Đào với Cổ Trường Lăng quan hệ vô cùng thân thiết. An Tại Đào không ngờ...
Y có chút hồ nghi nhìn An Tại Đào, do dự một chút.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Sao? Lão Đồng?
Đồng Hồng Cương trong lòng thở dài, biết Bí thư An tuy rằng trẻ tuổi nhưng tâm cơ, không phải một cán bộ cấp phòng như y có thể hiểu được, liền khẩn trương gật đầu, nhưng theo bản năng lại truy vấn một câu:
- Bí thư An, trình tự đề cử chính là Phó bí thư Khổng đứng đầu sao?
An Tại Đào gật gật đầu:
- Đúng vậy, ông tranh thủ làm báo cáo đi, xong rồi đưa cho tôi xem. Sau đó ông lập tức thông báo cho các Ủy viên thường vụ khác, sáng nay chúng ta mời dự hội nghị thường vụ khẩn cấp, thông báo về báo cáo đề cử này.
Sáng hôm nay, vợ Trương Bằng Viễn là Phạm Như không có giờ dạy, đang muốn đi ra ngoài ngân hàng rút tiền, lo cho con trai là Trương Hạo chuẩn bị xuất ngoại. Điều kiện kinh tế của Trương gia không coi là quá tốt, nhưng mấy trăm ngàn tiền bảo lãnh thì hoàn toàn có thể lo được. Cái này cũng không có vấn đề gì, không phải là gánh nặng. Phải biết rằng, đây là một cán bộ cấp sở, là nhân vật số một của một thành phố cấp 3, không cần nhận hối lộ, chỉ cần khoản thu hợp pháp cũng đủ để một gia đình thượng lưu sinh sống thoải mái.
Đây cũng chính là Trương Bằng Viễn, chứ nếu là một số lãnh đạo tham lam khác, chỉ cần tin tức con trai muốn ra nước ngoài du học truyền ra thì học phí, sinh hoạt phí của Trương Hạo sẽ có người đến tận cửa trợ giúp, e là còn phải đánh nhau vỡ đầu. Nhưng Trương Bằng Viễn lại không như vậy, ông ta tuy rằng không phải là tuyệt đối thanh liêm, nhưng cũng có nguyên tắc của chính mình. Tiền không nên lấy thì một xu cũng không lấy, không cần lưu danh muôn đời, chỉ cần thoải mái, an tâm, cũng không để lưu lại bất kỳ nguy cơ tiềm ẩn nào đối với tiền đồ của mình. Cho nên khi Cổ Trường Lăng tìm đến Phạm Như, Phạm Như liền không chút do dự từ chối.
Cái gọi là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa. Phạm Như cũng là một người phụ nữ không màng danh lợi, rất dễ dàng thấy đủ. Đây cũng là yếu tố quan trọng để Trương Bằng Viễn có thể hơn mười năm làm quan “Thanh liêm”. Nếu trong nhà có một người phụ nữ tham lam, Trương Bằng Viễn có làm gì cũng không thể ngăn được.
Điện thoại của Phạm Như reo vang, bà đưa tay ấn nút nhận cuộc gọi, điện thoại bên kia truyền tới một giọng nữ rụt rè:
- Có phải bà Phạm Như không? Tôi là Âu Dương Đan, vợ của Trần Cận Nam ở Tỉnh ủy.
- Âu Dương phu nhân?
Phạm Như giật mình kinh hãi. Trần Cận Nam sao bà có thể không biết được, đây là một trong những lãnh đạo tiếng tăm lừng lẫy của Tỉnh ủy, cao cao tại thượng, uy nghiêm vô cùng, từng là lãnh đạo trực tiếp của chồng mình. Mà Âu Dương Đan, vợ của ông ta xuất thân từ gia đình quyền quý của thủ đô, là thiên kim của nhà quyền quý. Nay bà ta đột nhiên tìm tới mình, rốt cuộc là có chuyện gì?
Phạm Như trên trán không kìm nổi mồ hôi lạnh túa ra.
- Giáo sư Phạm, tôi đang ở bên ngoài khu nhà cô, tôi tìm cô có chút việc, cô có thể đi ra ngoài một chút không?
Âu Dương Đan cười nói.
Phạm Như vội vàng đồng ý:
- Xin chờ tôi mấy phút, tôi sẽ ra ngay.
Dập điện thoại, Phạm Như khẩn trương gọi điện thoại cho Trương Bằng Viễn:
- Lão Trương, chuyện gấp đây, vợ của Trưởng ban Trần tìm tôi…
Trương Bằng Viễn giật mình, sau đó lập tức liền bừng tỉnh, đây khẳng định là do An Tại Đào an bài. Trầm ngâm một chút, trong lòng ông ta cười thầm, thầm nghĩ thằng nhóc này tính toán thật chu toàn. Ừ, thằng nhóc này làm việc chắc chắn cẩn thận, xem ra ngày mai hắn ép mình phải tỏ thái độ đây.
Cổ Trường Lăng lên làm Chủ tịch huyện? Rút huyện đổi thành phố? Ha ha, tiểu An ơi tiểu An, cậu vì cấp dưới mà không tiếc gì sức lực cả.
Tuy nhiên, đối với sự sắp xếp của An Tại Đào, Trương Bằng Viễn trong lòng cảm thấy thoải mái và vui mừng. Để cho vợ mình và vợ Trần Cận Nam gần gũi một chút, thông qua tay Âu Dương Đan để an bài, đây quả thực là cách hay, làm nhẹ bớt bao nhiêu gánh nặng cho mình.
Ông ta ha hả cười:
- Lão Phạm, bà đừng kinh ngạc, cứ đi gặp Âu Dương phu nhân là được. Ừ, gặp phu nhân của lãnh đạo đừng căng thẳng, không cần nói lung tung, hết thảy nghe theo sự sắp xếp của người ta.
Trương Bằng Viễn dặn dò xong xuôi, lúc này mới thoải mái tựa vào sofa, nhắm mắt dưỡng thần.
An Tại Đào đột nhiên muốn mở Hội nghị thường vụ, các Ủy viên thường vụ trong lòng cũng đề mơ hồ đoán được vài phần. Còn không phải là muốn bố trí hoạt động ngày mai của Khu kinh tế mới Tư Hà sao. Công trình nông nghiệp sinh thái được Tỉnh lấy làm thí điểm, một số lãnh đạo khẳng định là sẽ đến, nên Huyện cũng phải chuẩn bị một chút. Ngoài ra còn có một việc quan trọng, đó là Huyện ủy cũng phải hướng Thành ủy đề cử người nhậm chức Chủ tịch Huyện. An Tại Đào muốn chọn Cổ Trường Lăng, cũng không thể không đưa ra thảo luận mang tính hình thức để tránh lời dị nghị.
Các ủy viên thường vụ đều đã đến ngồi vào vị trí của mình. Khi An Tại Đào bước vào cửa đã thấy mọi người đều yên vị, sau khi ngồi xuống liền cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, chúng ta bắt đầu họp.
Hôm nay có hai việc. Thứ nhất là hoạt động ngày mai của Khu kinh tế mới Tư Hà. Bí thư thành ủy Trương Bằng Viễn, Phó bí thư thành ủy, Chủ tịch thành phố Đông Phương Du cùng với một số lãnh đạo của thành phố sẽ đến tham sự, chúng ta phải chuẩn bị một chút.
Mọi người giật mình kinh hãi, ngơ ngác nhìn nhau. Nhất là Tôn Hiểu Linh, quả thực không thể tin được vào tai mình. Hoạt động ngày mai của Khu kinh tế mới Tư Hà không được coi là lớn, chỉ cần một Phó chủ tịch thành phố tới đã là không tồi rồi, không ngờ lại có cả Bí thư và Chủ tịch thành phố cùng đến.
- Lãnh đạo thành ủy muốn tới cũng là quyết định bất ngờ. Chủ nhiệm Tôn, hoạt động ngày mai cô phụ trách.
An Tại Đào dịu dàng nhìn Tôn Hiểu Linh rồi quay sang Khổng Lâm:
- Phó bí thư Khổng, công tác tiếp đón lãnh đạo sẽ do cô chịu trách nhiệm. Chủ nhiệm Đồng, ông phối hợp cùng với Phó bí thư Khổng làm tốt nhiệm vụ.
Khổng Lâm đang trong tâm trạng chán nản, cũng không có tinh thần gì, chỉ lười biếng gật gật đầu.
- Việc thứ hai, sau khi Chủ tịch huyện Trương điều đi, phía Ủy ban nhân dân huyện liền như rắn mất đầu. Ha ha. Dựa theo trình tự tổ chức và lãnh đạo Thành ủy yêu cầu, chúng ta sẽ lấy danh nghĩa Huyện ủy hướng Thành ủy đề cử ứng cử viên cho chức Chủ tịch huyện. Cá nhân tôi cho rằng, ở Huyện chúng ta có ba đồng chí thích hợp đảm nhiệm vị trí này. Một là Phó bí thư Huyện ủy Khổng Lâm, hai là Ủy viên thường vụ huyện ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Trần Tân, ba là Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Trường Lăng.
Khi An Tại Đào nói những lời này, Đồng Hồng Cương cũng đã đem báo cáo đề cử đã được đóng dấu phân phát cho các Ủy viên thường vụ. Mọi người vừa thấy tên Khổng Lâm xếp hạng đầu tiên, trong lòng đều chấn động. Xếp hạng đầu có ý nghĩa rằng cô ta mới là ứng cử viên do An Tại Đào đề cử, còn Cổ Trường Lăng và Trần Tân đơn giản chỉ là làm nền mà thôi.
Trong phòng hội nghị không khí có chút ngột ngạt. Khổng Lâm dùng ánh mắt dịu dàng nhìn An Tại Đào, còn Cổ Trường Lăng thì mày lập tức nhíu lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, đầu vai có chút run rẩy.
Toái Càn Khôn