Số lần đọc/download: 4162 / 62
Cập nhật: 2015-07-29 07:46:15 +0700
Chương 392: Binh Đến Ngoài Điện
B
inh khí gãy khắp nơi văng lên không trung. Triệu Tử Văn và La Thanh Yên như hai vị thần sát, tấn công liên tục khiến cho đối phương không thể đỡ được.
Nhìn hai vị cao thủ tuyệt thế này, chúng tướng sĩ liền cảm thấy sợ hãi trong lòng. Thế nhưng bọn họ không thể có đường lui, chỉ có thể ra sức chống cự lại. Hạng Tử Hiên ngồi trên ghế rồng, tuy khuôn mặt của hắn không có biểu lộ gì nhưng trong lòng hắn như đang chảy máu. Đây là tướng sĩ tinh anh thiết huyết của hắn, chết một người tương đương với mất đi một phần lực lượng. Hạng Tử Hiên không chịu được sự tiêu hao như vậy, hắn ra ngoài hoàng thành xem chuyện của An vương.
- Vương gia, quân của An vương đã vào trong hoàng thành, bọn thuộc hạ không có cách gì ngăn lại được.
Ở bên ngoài ngự lâm quân truyền tin vào khiến cho sắc mặt Hạng Tử Hiên trở nên hơi run rẩy.
Chỉ vì muốn giết Triệu Tử Văn mà Hạng Tử Hiên đã phải trả một cái giá khá lớn. Y vẫn không cam lòng buông tha cho họ, khuôn mặt nhìn Triệu Tử Văn và La Thanh Yên đang cố gắng chống cự. Bởi vì hắn hiểu rõ, hai người dù có cường mạnh đến đâu thì cũng là người, có lúc rồi sẽ mệt mỏi.
Đúng như Hạng Tử Hiên dự đoán. Triệu Tử Văn sau khi vung thương một lúc đã bắt đầu thở hổn hển. Trên người hắn loang lổ những vết máu, mái tóc trắng của tiên tử La Thanh Yên cũng bị điểm một số vết.
Bính lính từ ngoài cửa cứ liên tục tràn vào tấn công. Triệu Tử Văn thầm kêu khổ nhưng hắn biết rằng mình không thể làm gì được. Ở cách đó không xa, trên bờ trán trắng trẻo của La Thanh Yên đã có vài giọt mồ hôi trong suốt. Trong lòng hắn vừa cảm thấy cảm kích vừa cảm thấy áy náy, đáng lẽ không nên để La tỷ tỷ cuốn theo trận chiến này mới đúng.
- La tỷ tỷ, tỷ lao ra, đệ yểm hộ tỷ.
Triệu Tử Văn giết xong mấy người liền đi tới bên cạnh La Thanh Yên, ánh mắt chân thành nói.
La Thanh Yên cảm thấy nao nao, nàng lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ mặc cho ngươi chết để Lăng nhi thương tâm hay sao?
Triệu Tử Văn kỳ thật cũng hiểu rằng La tỷ tỷ giúp mình phân nửa là vì áp lực suy nghĩ cho Lăng nhi, hắn cười khổ một tiếng nói:
- Ỷ lao ra trước, đệ khắc có biện pháp theo kịp ra ngoài.
La Thanh Yên lạnh lùng nói:
- Muốn giết thì cứ giết cho thống khoái đã, cố kỵ nhiều để làm gì?
La Thanh Yên khẽ thở nhẹ một cái, rõ ràng sức lực của nàng đã chịu không nổi nữa.
- Được rồi!
Triệu Tử Văn hiểu rõ tính tình của bạch phát ma nữ này cho nên không nói thêm gì nữa. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng:
- Chúng ta lao ra!
Triệu Tử Văn hiểu rằng ngự lâm quân không phải là chiêu bài cuối cùng của Hạng Tử Hiên. Trong tay y còn có một đám giặc cỏ ô hợp. Tuy rằng bọn chúng ô hộp nhưng sức chiến đấu khó có thể hình dung được. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ thể lực sẽ chống đỡ không nổi nữa, cuối cùng rồi cũng sẽ chết.
La Thanh Yên yêu kiều kêu lên một tiếng, bóng trắng như quỷ mị, hào quang bắn ra bốn phía. Trường kiếm của nàng rung rung phát ra những thanh âm như rồng ngâm. Trong nháy mắt kiếm đã lướt qua cổ mấy người.
- Vụt!
Một tiếng xé gió vang lên. Triệu Tử Văn không hề yếu thế vung thương ra. Đầu thương xoay tròn khiến cho người khác phải sợ hãi. Thương pháp vô cùng quỷ dị, trong nháy mắt đã cướp đi mạng sống của mấy người.
Hạng Tử Hiên lúc này chỉ có thể cảm thán. Nếu như thủ hạ của hắn có một hổ tướng như thế thì việc đoạt giang sơn há chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao? Hạng Tử Hiên lắc đầu thở dài, bởi vì hắn hiểu rõ thủ hạ của mình tuy binh nhiều tướng mạnh nhưng không có anh hùng mạnh mẽ như thế.
- Ngự lâm quân mau lùi lại phía sau, ngăn cửa chính lại!
Hạng Tử Hiên kịp thời lấy lại tinh thần, nhìn thấy chuyện này lập tức hạ mệnh lệnh cho ngự lâm quân chặn cửa chính lại.
Một lúc sau, Hạng Tử Hiên lại vung tay lên:
- Bắn tên.
Ngự lâm quân lùi ra hai bên, trong đại điện xuất hiện vô số Gia cát liên nỗ. Từng tiếng rít vang lên, trăm tên cùng phát, hung hãn phóng tới Triệu Tử Văn và La Thanh Yên.
Hạng Tử Hiên quả không hổ là người đa mưu túc trí. Trong tình huống nguy hiểm như vậy hắn còn có thể truyền ra một mệnh lệnh sáng suốt như vậy khiến cho Triệu Tử Văn không khỏi phải bội phục.
Từng làn từng làn tên nỏ đã khiến Triêu Tử Văn và La Thanh Yên cạn kiệt sức lực. La Thanh Yên biết rằng nếu như mình không chống đỡ được ngã xuống thì chỉ có một kết cục là bị ngàn tên xuyên tâm.
Thấy được thế cục, Hạng Tử Hiên nở ra một nụ cười dữ tợn. Hai lòng bàn tay hắn nắm chặt lại, trong lòng hắn đang đắc ý thì bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng kêu:
- Vương gia, An vương đảng đã công phá xong điện Thái Hòa.
Tĩnh Tâm Điện chỉ cách Thái Hòa điện một khoảng ngắn, Hạng Tử Hiên không thể để cho An vương tiếp tục tiến sau hơn nữa, nếu như tiến thêm thì Hạng Tử Hiên sẽ phải gặp thất bại. Khuôn mặt mệt mỏi của Triệu Tử Văn nở ra một nụ cười, đây chính là cơ hội tốt để thoát khỏi cục diện nguy nan.
Giờ khắc này, Hạng Tử Hiên phải đứng trước một sự lựa chọn khó khăn. Hoặc là hắn tiếp tục vây giết Triệu Tử Văn hoặc là thả Triệu Tử Văn đi, giữ lại thực lực để quyết chiến với An vương.
- Rầm rầm rầm.
Trong hoàng thành vang lên những bước chân, thanh thế này khiến cho người khác phải cảm thấy sợ hãi. Trong Tĩnh Tâm điện, Triệu Tử Văn và Hạng Tử Hiên nghe thấy thanh âm này thì biết rằng quân lính của An vương đang đến gần.
Âm thanh này khiến cho mọi người trong Tĩnh Tâm điện phải kinh hãi. Quân lính nắm chặt Gia cát liên nỗ trong tay, không hề bắn tên, chờ đợi chỉ lệnh khó khăn tiếp theo của vương gia.
Hạng Tử Hiên tâm tình bất định, cơ hội giết Triệu Tử Văn và La Thanh Yên này khó mà có lại được.
Nhưng mà, nếu như bị vây công thì cũng sẽ chết.
Nên thả hay là nên vây tiếp đây?
Hạng Tử Hiên do dự không ngừng, hai đầu lông mày phát ra những luồng khí âm hiểm. Đột nhiên trong mắt hắn xuất hiện một vẻ hối hận đầy phức tạp.
- Thả cho bọn họ đi!
Cuối cùng Hạng Tử Hiên cũng không nhanh không chậm nói.
Nhận được mệnh lệnh, chúng sĩ ngự lâm quân liền cảm thấy kinh ngạc. Sắp sửa giết chết được bọn họ rồi, tại sao vương gia lại kêu rằng thả bọn họ đi?
Trong lòng chúng tướng sĩ cảm thấy nghi hoặc, thế nhưng bọn họ chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh lùi sang một bên nhường đường.
Triệu Tử Văn và La Thanh Yên cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi. Hạng Tử Hiên tốn bao nhiêu tâm sức để vây giết mình như vậy, tại sao cuối cùng lại buông tha?
Hạng Tử Hiên không phải là một người cam tâm thất bại, Triệu Tử Văn vô cùng hiểu rõ hắn. Lúc này đột nhiên Triệu Tử Văn nở ra một nụ cười khổ, hóa ra Chính Nam vương mượn đao giết người.
Quân lính của An vương hẳn là đã lao tới ngoài Tĩnh Tâm điện. Triệu Tử Văn cũng là kể thù của An vương, cừu nhân gặp nhau thì dĩ nhiên An vương làm sao có thể bỏ qua cơ hội giết hắn được? Trong lòng hắn đoán ra kế sách của Hạng Tử Hiên, thầm thán phục một chiêu không hề phí sức mà cũng có thể giết người này thật là quá đẹp!
La Thanh Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hạng Tử Hiên, hừ lạnh một tiếng:
- Hèn hạ.
Tất cả chúng tướng sĩ ngự lâm quân đã thối lui đến trước mặt Chính Nam vương, cửa điện lúc này đã được mở rộng ra, Hạng Tử Hiên cười nhạt một tiếng:
- Thế nào? La các chủ vẫn muốn ở lại chỗ này sao?
Cho dù bọn họ ở lại chỗ này thì cũng sẽ trở thành bia ngăm cho quân lính hai bên giao phong. Đi ra ngoài là đường chết, ở đây cũng là đường chết, cục diện thật là lưỡng nan. La Thanh Niên là một nữ tử mạnh mẽ cho nên dĩ nhiên là ở lại đây liều mạng với Hạng Tử Hiên.
Đúng lúc La Thanh Yên định xông tới liều mạng với Hạng Tử Hiên thì Triệu Tử Văn nói nhỏ bên tai nàng:
- Đi, chúng ta ra bên ngoài.
- Chẳng lẽ ngươi không hiểu quỷ kế của hắn sao?
Lông mày đen của La Thanh Yên nhíu lại hỏi hắn.
Triệu Tử văn nghe nói quân lính của An vương tiến đây thì không nhanh không chậm nói:
- Có lẽ Sở Thăng cũng ở đó, chẳng lẽ tỷ định trợ giúp hắn một tay sao?
Đối với kẻ thù cả đời mình cũng không thể quên được này, La Thanh Yên dĩ nhiên là không muốn giúp hắn. Nàng ngạc nhiên sau đó lộ ra một vẻ khó khăn:
- Chẳng lẽ chúng ta tự tận sao?
Bất kể là Sở Thăng hay Hạng Tử Hiên, La Thanh Yên đều không muốn giúp ai, càng không muốn để cho bất kỳ ai được hưởng lợi. Thế cục hôm nay thật lưỡng nan, Triệu Tử Văn hơi suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chúng ta ra ngoài trước rồi quyết định sau.
Một tiếng ầm vang lên, quân đội của An vương đã lao tới ngoài cửa Tĩnh Tâm điện, tạo thành một thanh thế to lớn.
An vương cùng với Hạng Long Uyên lúc này đang đứng ở trước rất nhiều quân lính trước cửa Tĩnh Tâm điện.
Mặt trời dần dần cao lên, ánh nắng chiếu xuống tòa đại điện trên hoàng cung. Hoàng cung hùng vĩ, Tĩnh Tâm điện rộng rãi, kiếm đao của vô số binh sĩ loang loáng dưới ánh dương quang tạo ra một không khí thâm trầm khiến cho mọi người tựa như phải nín thở, khung cảnh một trận đại chiến sắp diễn ra rất căng thẳng.
- Long Uyên, con nói chúng ta có nên xông vào lúc này bắt giữ Chính Nam vương cùng với phản đảng của Cửu hoàng tử không?
An vương âm trầm nhìn Hạng Long Đào, lạnh lùng nói.
Hạng Long Uyên thản nhiên nói:
- Phụ vương, địch không động thì chúng ta cũng không nên động, cứ quan sát một lát rồi hãy quyết định.
An vương khẽ gật đầu, cặp mắt lạnh lùng nhìn cửu hoàng tử ở trước động:
- Hạng Long Đào, ngươi nhìn thấy vương thúc tại sao không hành lễ?
Lông mày của Hạng Long Đào dựng lên, hắn kiêu ngạo khinh thường nói:
- Hạng Dận Trinh ta thấy ngươi cần phải thi lễ quân thần với ta mới đúng.
- Lễ quân thần?
An vương lặp lại một câu sau đó lập tức vuốt râu cười ha hả nói:
- Xem ra lời đồn của thiên hạ về C
ửu hoàng tử đúng là thật. Ngươi đúng là ngu không ai bằng, đã bị người ta lợi dụng lại còn vọng tưởng leo lên được ngôi vị hoàng đế.
Hạng Long Uyên không nói gì, nhưng nhìn với ánh mắt của hắn thì cho thấy hắn vô cùng khinh miệt Hạng Long Đào.
Hạng Long Đào biến sắc, hét lớn:
- Ngươi đừng có mà ly gián ta với hoàng thúc. Hoàng thúc là thật tâm giúp ta, các ngươi là tặc tử phạm thượng, ta sẽ không tha cho một ai!
- Keng!
Tướng sĩ hai bên đều rút binh khí ra, khí thế giương cung bạt kiếm khiến cho cả hoàng cung phải chấn động.
Hạng Long Đào cũng không dám tự tiện ra mệnh lệnh khai chiến. Bởi vì binh lực của song phương không ai kém ai bao nhiêu cho nên hắn đợi hoàng thúc đi ra rồi mới cùng nhau tử chiến với quân lính của An vương.
Cũng không biết rằng hoàng thúc liệu có xử lý hai người Triệu Tử Văn và La Thanh Yên hay không. Biểu hiện lúc này của Hạng Long Đào vẫn bình tĩnh như trước, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại hơi hót hoảng. Hắn thầm nghĩ, hoàng thúc nhất định phải kịp thời đi ra.