C
HƯƠNG 397: CÓ PHẢI EM CŨNG MUỐN KHÔNG Từ trước tới nay Lương Nặc không hề biết rằng bản thân mình vì một câu nói của đứa bé này mà tim cô đập nhanh hơn bình thường. “Tiểu.... Tiểu Bắc, có phải con không trách cô nữa không?” “Xe...xe....” Cậu bé nói ra hai từ nghe không rõ lắm nhưng Lương Nặc lập tức hiểu được ý của cậu bé: “Con muốn cô đêm xe trả lại cho con đúng không?” “Thiếu gia, nhanh đưa chìa khóa đây cho em!” cô ấn tay và ngực Bắc Minh Dục giục anh. Bắc Minh Dục rút từ trong túi ra một chùm chìa khóa, Lương Nặc cầm chùm chìa khóa lắc lắc trước màn hình điện thaoij: “Đây là thứ vốn thuộc về Tiểu Bắc, chỉ là tạm thời để ở chỗ cô thôi, đợi lần sau gặp Tiểu Bắc cô lại đem chìa khóa trả lại cho con, Tiểu Bắc, con tha lỗi cho cô được không?” Im lặng một lúc Tiểu Bắc mới gật đầu. Hoặc là, ngay từ đầu cậu bé đã không hề giận cô, bằng không thì trong thời gian ngắn như vậy cậu bé sẽ không gọi điện cho cô, cũng hoặc là, nó chỉ tức giận nhất thời mà thôi.... Lương Nặc vui mừng nhìn vào màn hình điệ thoại, nói giọng có vẻ kích động: “Vậy lần sau, lần sau cô đưa Tiểu Bắc đi hóng gió có được không?” “Vâng!” Tiểu Bắc trả lời giọng lí nhí, có vẻ hơi run lên. “Người của Lục gia đối xử với con tốt không?” Lương Nặc hỏi quan tâm: “Con yên tâm, sẽ rất nhanh thôi cô sẽ đưa bọn họ ra tòa để giành lại quyền nuôi dưỡng con, con đừng sợ.” “Gần đây thời tiết thay đổi, dễ bị cảm cúm, con mặc nhiều quần áo một chút nhớ giữ gìn sức khỏe, dậy sớm nhớ phải uống một cốc sữa nóng....” Tiểu Bắc đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn phía góc phòng sau đó ánh mắt u ám hơn. “Cô ơi, con phải đi ngủ đây.” Lương Nặc nhìn vào đồng hồ, đã gần 10 giờ tối rồi. Cô có chút thất vọng chớp chớp mắt, nở nụ cười gượng gạo: “Được, số máy này là của con à? vậy lần sau khi cô nhớ con thì có thể gọi vào số máy này không?” Tiểu Bắc lắc đầu, Lương Nặc vẫn chưa hiểu rốt cuộc ý cậu bé là gì thì ở đầu dây bên kia đã ngắt kết nối. Lương Nặc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối om, trong lòng thấy không vui chút nào. Một lúc sau cô mới bật ra bốn tiếng: “Chúc con ngủ ngon!” Cô cầm chắc điện thoại trong tay, nhớ lại những giây phút khi Tiểu Bắc còn ở cạnh cô, miệng cô mỉm cười trong vô thức, đó là những điều vừa ngọt ngào hạnh phúc vừa là những lo lắng sợ hãi. Đặt điện thoại xuống, cô quay ra thì nhìn thấy Bắc Minh Dục với hai mắt trầm ngâm, đôi lông mày nhăn lại. “Thiếu gia?” Lương Nặc không hiểu: “Anh làm sao thế? Anh đang nghĩ gì vậy?” Bắc Minh Dục giật mình, lắc đầu: “Không có gì, đợi sau này chắc chắn rồi thì sẽ nói cho em biết.” Lương Nặc vẫn còn vui vì nhận được điện thoại của Lương Nặc, cô chẳng nghĩ nhiều lời anh nói làm gì................... Cùng thời khắc đó. Điện thoại đã bị ngắt kết nối, Tiểu Bắc liền đưa cho người đàn ông đứng đối diện, giọng nói yếu ớt: “Sau...say này còn có thể không?” “Muốn sau này tiếp tục nói chuyện với cô mày?” người đàn ông đưa một tay lên má Tiểu Bắc,thở hắt một tiếng rồi hỏi. Ánh mắt long lanh của Tiểu Bắc sáng lên: “Cháu sẽ ngoan...sẽ ngoan....” Người đàn ông xoa xoa đầu cậu bé, mái tóc được chải gọn gàng bỗng chốc xù lên, hắn ta lại nghịch nghịch như thể cho đỡ buồn rồi nói: “Nếu muốn thường xuyên nói chuyện với cô thì nhất định phải nghe lời của bà nội nhớ chưa?” Tiểu Bắc đột nhiên mặt rũ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm không rời chiếc điện thoại trên tay người đàn ông. Người đàn ông tiếp tục nói: “Bà nội cả sẽ không ăn thịt mày đâu, nhưng nếu không chịu nghe lời thì sau này sẽ mãi mãi không nhìn thấy cô của mày, biết chưa hả.” Tiểu Bắc đột nhiên tròn xoe mắt, sau đó mím chặt môi, gật đầu. Giống như chịu ấm ức gì đó, hai mắt cậu bé đỏ lên chớp chớp. Người đàn ông có vẻ hơi cáu: “Khóc cái gì? Xấu như thế này thì làm sao gặp cô mày được? Lên giường đi ngủ mau lên, mấy ngày nữa ta lại tới.” Tiểu Bắc nghe thấy câu nói sau cùng, hai mắt lại có vẻ đầy hi vọng. “Đi ngủ đi.” Tiểu Bắc lại khẽ cười, sau đó chạy nhanh vào nhà tắm rửa tay, ngoan ngoãn lên giường đi ngủ, vừa nằm xuống bèn nhắm chặt hai mắt lại, hai tay nắm chặt trong vô thức. Người đàn ông từ từ rời đi, vừa lúc đi ra thì gặp một người giúp việc nữ. Người giúp việc cúi người nói: “Nhị thiếu gia!”............. Lương Nặc lưu số máy vừa gọi tới lại, vì vui mừng quá mà nửa đêm nằm ngủ cô nằm mơ không ngừng cười, trong phòng bệnh đột nhiên phát ra một thứ âm thanh kì lạ khác với thường ngày. Bắc Minh Dục mấy lần bị thức giấc, thấy bàn tay cô còn cầm chắc lấy chiếc điện thoại, đột nhiên tức giận. Anh lấy tay mình bóp chặt mũi cô lại không cho cô thở nữa. Không thở được bằng mũi thì cô thở bằng mồm, miệng cô bắt đầu mở ra hít lấy không khí rồi lại khép vào, rồi lại mở ra, cứ như vậy, dường như đang khảo nghiệm sự chịu đựng của Bắc Minh Dục. Anh thở dài chán nản, ánh mắt u ám.... Lương Nặc mơ thấy bản thân mình nắm lấy tay Tiểu Bắc đi chơi ở vườn thú, bệnh của Tiểu Bắc cũng khỏi rồi, không còn sợ chỗ đông người nữa, cũng rất thích nói chuyện, gặp được loài động vật nào mình thích còn chụp ảnh cùng. Đột nhiên, cô cảm thấy ngột ngạt khó thở. Dường như máu lên não thiếu, tim đập nhanh thình thịch. Cô đặt tay lên ngực, giật mình sợ hãi, đột nhiên ngồi bật dậy, há hốc mồm hít thở, hơi thở hổn hển, lúc này cô mới nhìn rõ thấy mình đang ở trên giường bệnh, cách bài trí bốn xung quanh rõ ràng đây là trong bệnh viện. “Tỉnh rồi?” Bắc Minh Dục hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nhìn cô hỏi. Lương Nặc đưa tay sờ lên đôi môi đỏ nóng của mình liền biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. “Anh...anh hôn trộm em?” Bắc Minh Dục cười ấm áp, không nói gì, đặt tay lên vai cô, Lương Nặc cúi đầu xuống nhìn, cúc áo ngực bị mở tung, hơn nữa buổi tối khi ngủ cô không thích mặc áo ngực, vì vậy.... “A....” Lương Nặc đột nhiên mặt đỏ như quả ớt. Đúng lúc đó Bắc Minh Dục lấy tay quấn quanh người cô, ép cô nằm xuống, một tay đặt lên cằm cô: “Nói thật với em nhé, thực ra anh thấy thỉnh thoảng em nhớ Tiểu Bắc bị bế đi cũng khá tốt mà!” “Anh.....” Lương Nặc vụng về, xấu hổ nhìn anh. “Suỵt!” Bắc Minh Dục đặt một ngón tay lên môi cô không cho cô phản bác, tiếp tục nói chậm rãi: “Từ khi tên tiểu tử đó xuất hiện, ánh nhìn của em không hướng theo anh nữa, anh là chồng em còn cậu bé đó chỉ là đứa trẻ em tạm thời nhận nuôi, em không cảm thấy như thế là em đang lạnh nhạt với anh à?” Lương Nặc lườm anh, so sánh kiểu gì thế không biết? Bắc Minh Dục lại cúi đàu a xuống, dụng miệng mình mở cúc áo cô ra, hiện ra trước mặt anh là làn da trắng hồng mềm mịn, cảm giác như đang sờ vào lụa vậy, bàn tay đó không muốn rời ra chút nào. Bàn tay lỗ mãng của anh cố tình luồn vào khu vực mẫn cảm, anh ấn người cô xuống, đôi môi anh đặt lên môi cô không cho cô phát ra bất kì tiếng động nào. Tuy vừa hôn cô nhưng anh vẫn có thể cười, sau đó anh khẽ thổi vào cổ cô nhè nhẹ, nói: “Có phải em cũng muốn rồi không? Em tính xem, hình như đã lâu lắm rồi....” Lương Nặc bị anh làm cho kích thích, tâm trạng có chút không ổn định. “Đúng là muốn chụp lại thật đấy, sau này để cho cái tên tiểu tử đó xem, để nó biết khi nó ở đây đúng là hỏng việc thế nào....” Lương Nặc giật mình đẩy anh ra khi nghe thấy anh nói như vậy nhưng vô ích, cô chỉ kịp nói: “Không được chụp!” nhưng không ngờ vì đang ngập chìm trong cảm giác hạnh phúc mà tiếng nói cô trở nên yếu ớt, lại hơi khàn khàn. Cô vội vàng lấy tay bị miệng lại, nhìn anh có chút sợ hãi, giống như con nai đang bị uy hiếp vậy. Bắc Minh Dục thì cười càng lúc càng sung sướng. “Lại vẫn còn giả vờ? Nói đi. Có phải em cũng muốn không?” “Hức....”Lương Nặc lắc đầu. Bắc Minh Dục tức giận, chẳng phí lời với cô thêm nữa, anh kéo áo ngủ của cô ra bắt đầu hôn sâu xuống dưới, lưỡi thình thoảng lại đưa ra khỏi miệng làm cho Lương Nặc phải rùng mình.